Chương 15 + 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Edit + Beta: Iris

Chết tiệt! Bị chơi xỏ rồi!

Từ Tử Dung tức khắc đen mặt!

Cỗ áp lực đè ép trên người cũng không mạnh, đối với một đứa bé 8 tuổi như y chỉ giống như đang mang vật nặng năm cân trên lưng, nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, vừa đủ trong phạm vi chịu đựng của người bình thường, nhưng mang theo áp lực nặng như vậy leo lên, e rằng không phải "hơi mệt" mà là "cực kỳ mệt"!

Từ Tử Dung mím chặt môi, thầm ghi sổ thêm một lần cho Từ Tử Nham. Y xoay xoay cổ và cánh tay, đổi thành tư thế thoải mái, sau đó cùng cái "tay nải" nặng nề bắt đầu leo núi.

Theo độ dài của thềm đá, bước chân của Từ Tử Dung ngày càng nặng nề.

Từng giọt mồ hôi dọc theo thái dương chảy xuống, vốn cho là đường lên núi sẽ rất dễ dàng, nhưng lúc này thoạt nhìn cũng không dễ gì mấy.

Y quên mất, lúc này y không phải là ma tu hô phong hoán vũ thực lực cường hãn như kiếp trước, bây giờ y chỉ là một đứa bé 8 tuổi, tuy rằng hôm qua may mắn thuận lợi cảm nhận được linh khí, nhưng y vẫn chỉ là một đứa bé gầy yếu.

Từng bước một...

Từ Tử Dung mặt đỏ bừng, môi tái nhợt, y khom lưng, chịu đựng sức nặng kia, mồ hôi chảy vào mắt khiến y cảm nhận được sự đau đớn.

Hai mắt Từ Tử Dung trở nên mơ hồ, dường như đỉnh núi cách y ngày càng xa. Thậm chí y không hiểu tại sao mình phải kiên trì như vậy, với nặng lực bây giờ của y, dù không vào Luyện Võ Đường thì cũng có thể tự tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh.

Dường như trong đầu có một âm thanh không ngừng nói với y: Cần gì phải vậy? Vì sao phải lãng phí thời gian ở Từ gia? Bọn họ đã được định sẵn chỉ là đá kê chân cho ngươi, ngươi chỉ cần tìm một nơi an toàn, giết mấy con thỏ là có thể trực tiếp tiến vào Luyện Khí tầng một. Đợi thực lực ngươi mạnh lên, đám Từ gia này như dê bò chờ làm thịt, ngươi có thể giết hết bọn họ bất cứ lúc nào.

Từ Tử Dung xụ mặt, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn lộ ra vẻ đẹp sắc bén.

Y cắn môi dưới, nhìn đỉnh núi mơ hồ đằng trước, trong lòng tràn ngập cảm giác không cam lòng.

Kiếp trước y không có cơ hội tiếp xúc với nơi này thì coi như thôi, nhưng kiếp này rõ ràng y có cơ hội tốt như vậy, lẽ nào bởi vì y chịu không nổi mà buông tay?

Nếu như vậy, ngay cả chính y cũng coi thường bản thân! Bởi vì chuyện này chứng minh y chính là phế vật!

Dứt khoát nhắm mắt lại, Từ Tử Dung hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở mắt!

Bị tra tấn nhiều năm như vậy cũng không làm y từ bỏ mong muốn trở nên mạnh mẽ, một đoạn đường thì có xá gì?

Từ Tử Dung bước từng bước một, nặng nề mà kiên định hướng về đỉnh núi phía trước. Nhưng Từ Tử Dung không biết, vào lúc này Từ Tử Nham đang giằng co với một đại hán mặt vàng.

"Vì sao?" Từ Tử Nham cực kỳ phẫn nộ. Anh sớm biết đường lên núi này không đơn giản, nhưng áp lực mà Từ Tử Dung phải chịu đựng vượt qua dự liệu của anh.

Đại hán mặt vàng thản nhiên nhìn anh: "Thiếu gia chắc đã quên, đây là quy củ."

"Quy củ cái gì!" Từ Tử Nham tức giận, nguyên thân và đại hán mặt vàng này không hợp nhau, anh cảm thấy đối phương đang mượn cớ trả thù.

Vẻ mặt đại hán mặt vàng không thay đổi, cười nhạo: "Thiếu gia là con trai của gia chủ, thiên phú kinh người, tương lai nhất định sẽ tiến vào những môn phái lớn, dĩ nhiên địa phương nho nhỏ như Luyện Võ Đường này không dám làm trễ nãi việc tu luyện của thiếu gia. Nhưng thiên phú của Từ Tử Dung thì không tốt như thiếu gia, dựa theo quy củ Từ gia, nó là con cháu mang về từ bên ngoài, muốn tiến vào Luyện Võ Đường thì nhất định phải chịu áp lực gấp đôi, vượt qua thì mới có tư cách."

"Nhưng nó mới 8 tuổi." Từ Tử Nham nhớ Từ gia thật sự có quy củ như vậy, nhưng đối tượng đều là những đứa bé 10 tuổi.

Đại hán mặt vàng liếc mắt nhìn anh, vứt ra một câu: "Vậy thiếu gia có thể chờ lúc nó 10 tuổi rồi dẫn đến đây."

Từ Tử Nham chán nản, năm nay anh đã 12 tuổi, Từ Tử Dung mới 8 tuổi.

Chờ đến lúc anh 15, vừa kịp thời gian Lưu Quang Tông tuyển chọn đệ tử làm chỗ dựa cho Từ gia. Với thiên phú của anh, tất nhiên sẽ được Lưu Quang Tông nhận vào, nhưng khi đó Từ Tử Dung cũng chỉ mới 11 tuổi, nếu 10 tuổi y mới bắt đầu tu luyện, với thiên phú tam linh căn của y, dù có luyện tập ngày đêm không ngừng nghỉ thì cũng chỉ đến tu vi Luyện Khí tầng ba, tư chất và tu vi như vậy tuyệt đối sẽ không được Lưu Quang Tông coi trọng.

Nếu không để y đi chung với anh, Từ Tử Nham lo lắng một ngày nào đó anh đi rồi, Từ Tử Dung sẽ bị những người khác ở Từ gia bắt nạt, lỡ đâu làm không tốt, y bị ép nhập ma thì phải làm sao?

Lẽ nào để anh giống như nguyên thân, lúc đang tu luyện ở Lưu Quang Tông nghe được tin Từ gia bị diệt môn?!!

Tuyệt đối không được! Lúc anh rời khỏi Từ gia, nhất định phải dẫn Từ Tử Dung theo, phòng ngừa đệ đệ anh bị người khác nuôi lệch.

Với tính cách của Từ phụ, anh thật sự không yên tâm!!

Từ Tử Nham xanh mặt, nhưng những điều đại hán mặt vàng nói đều là quy củ, quy củ thì không được vi phạm, dù cho Từ Tử Nham có tức giận đến mấy cũng không thể phá vỡ quy củ này. Cho nên anh chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, sau đó trơ mắt nhìn Từ Tử Dung kiên trì leo từng bước lên đỉnh núi.

Trong nháy mắt khi Từ Tử Dung bước chân lên đỉnh núi, Từ Tử Nham lập tức vọt đến ôm lấy Từ Tử Dung suýt nữa ngã nhào xuống đất, cẩn thận kiểm tra một phen mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh xoay đầu lại, sắc mặt không tốt nhìn đại hán mặt vàng: "Bây giờ đi được chưa?"

Đại hán mặt vàng mặt không cảm xúc: "Nếu đã vượt qua Đăng Tiên Giai, dĩ nhiên là có tư cách."

Từ Tử Nham âm thầm nghiến răng, tên đáng giận lúc nào cũng giảng quy củ, nhưng cố tình vào nhiều lúc phải có người như thế này tồn tại mới tốt.

Anh ôm Từ Tử Dung nửa hôn mê vội vàng chạy về phía gian nhà gỗ nhỏ, bởi vì ở Luyện Võ Đường thỉnh thoảng cũng có người bị thương nên Từ gia cố ý xây chỗ này cho một y giả* cư ngụ.

*Y giả (医者): bác sĩ.

Sau khi Từ Tử Nham rời đi, đuôi mày của đại hán mặt vàng khẽ nhếch lên.

Tuy vị thiếu gia này thiên tư xuất chúng nhưng tính tình lại khá ương ngạnh, hơn nữa ỷ vào mình tư chất tốt, thường xuyên vắng mặt trong các chương trình học ở Luyện Võ Đường, ít tôn kính giáo tập* của Luyện Võ Đường là đại hán mặt vàng.

*Giáo tập (教习): cách gọi cũ của giáo viên.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Từ Tử Nham lại làm đại hán mặt vàng -- Từ Mặc hơi giật mình, nếu là trước kia, vị Từ đại thiếu gia này sẽ không dung thứ cho kẻ ngỗ nghịch mình, dù cho không có biện pháp chống lại Từ Mặc thì chắc chắn cũng sẽ chửi ầm lên, ai ngờ anh chỉ phẫn hận trừng mắt mà không nói ra mấy lời ác độc, thật khiến hắn -- cảm thấy vi diệu.

Nếu Từ Tử Nham biết tâm tư của Từ Mặc, trên đầu anh nhất định sẽ rớt xuống ba cọng hắc tuyến: Đây là thuộc tính M sao...

Theo lời y giả, Từ Tử Dung chỉ là mệt nhọc quá độ nên mới ngất đi thôi, Từ Tử Nham thở phào nhẹ nhõm.

Đây là ngày đầu tiên Từ Tử Dung đến Luyện Võ Đường, nếu để y bất mãn với Luyện Võ Đường của Từ gia thì không ổn lắm. Anh nhớ rõ trong sách miêu tả Từ Tử Dung là loại có thù tất báo, ngoan độc đa nghi, tuy cuốn tiểu thuyết kia nhìn từ góc nhìn của Bạch Hoa, chưa chắc đã tin được, nhưng kết hợp với ký ức của Từ Tử Nham, anh có thể hiểu được vì khi đứa bé này còn nhỏ chịu quá nhiều đau khổ, nên khi trưởng thành có tính cách như vậy cũng là điều đương nhiên.

Chẳng qua hiểu thì hiểu, kiếp trước Từ Tử Dung bị nuôi thành cái dạng gì thì anh bất lực, nhưng hôm nay anh là ca ca của Từ Tử Dung, anh quyết sẽ không cho phép đệ đệ biến thành hùng hài tử* trong truyền thuyết!

*Hùng hài tử (熊孩子): hay còn gọi là thằng quỷ nhỏ.

"Ca ca?" Từ Tử Dung từ từ mở mắt ra, đôi mắt to ngập nước long lanh chớp chớp nhìn Từ Tử Nham.

Kỳ thật y không có ngất xỉu, mặc dù ở đường lên núi chịu áp lực nặng nề nhưng chưa đến cực hạn của y. Chỉ là ngay khi y vừa lên đỉnh núi, thấy vẻ mặt quan tâm của Từ Tử Nham, y cũng không biết vì sao lại nổi lên tâm tư dò xét, nhắm mắt lại ngã xuống.

Nhưng y không ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, ngược lại ngã vào hai cánh tay ấm áp đang đỡ lấy y, sau đó bế y lên, đưa đến căn phòng tràn ngập mùi thảo dược.

Từ Tử Dung cảm thấy rất quái dị, bởi vì y cảm nhận được trái tim vốn lạnh như băng lại xuất hiện một tia ấm áp.

Thật kỳ quái, kiếp trước hơn mấy chục năm Từ Tử Dung không cảm nhận được ấm áp, nhưng hôm nay lại cảm nhận được trên người kẻ thù của mình.

Từ Tử Dung thầm cười nhạo bản thân mềm yếu, quả nhiên là vì trở thành trẻ con sao? Vậy mà lại bắt đầu tìm kiếm sự ấm áp - thứ căn bản không hề tồn tại này.

"Tử Dung không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không?" Từ Tử Nham dịu dàng hỏi, giọng nói trong trẻo đặc trưng của thiếu niên.

"Đệ không sao." Từ Tử Dung lắc đầu, trong lòng xuất hiện tia nghi hoặc, trên mặt lại lộ vẻ tò mò: "Ca ca, vì sao lúc đệ lên núi, đột nhiên cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề?

"Ha ha." Từ Tử Nham cười cười: "Bởi vì thứ đệ đi lên là Đăng Tiên Giai, là một pháp bảo."

Con ngươi Từ Tử Dung co rụt lại: Pháp bảo?!! Kiếp trước sao y không biết Từ gia có pháp bảo??

"Pháp bảo này có phải rất lợi hại không?" Từ Tử Dung tức khắc hóa thân thành bảo bảo hiếu kỳ, trong lúc mơ hồ, y cảm giác dường như Từ gia giấu rất nhiều thứ mà y không biết.

Kiếp trước lúc diệt cả nhà Từ gia, y dọn sạch đồ đạc mà Từ gia cất giấu, nhưng chỉ biết bên trong có vài món pháp khí. Ban đầu y còn tưởng rằng do thực lực Từ gia không cường đại nên mới không có món gì hay ho, nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải như vậy...

Thảo nào...

Từ Tử Dung đột nhiên tỉnh ngộ, thảo nào lúc y diệt cả nhà Từ gia, tu vi Từ Tử Nham tăng lên một cách nhanh chóng, ban đầu y còn tưởng đối phương đạt được cơ duyên gì, bây giờ xem ra, hẳn là Từ Tử Nham chiếm được bảo tàng bí mật của Từ gia.

"Pháp bảo này đương nhiên rất lợi hại." Từ Tử Nham mỉm cười: "Pháp bảo này có khả năng gây áp lực khi được người điều khiển. Khụ khụ... Nói đến chuyện này, ca ca rất xin lỗi đệ. Lúc nãy không nói cho đệ biết trước, bởi vì ta nghĩ đệ chỉ sẽ chịu áp lực giống ta, mặc dù hơi khó chịu nhưng chưa đến nỗi ngất xỉu. Nhưng quy củ Từ gia là con cháu như đệ muốn vào Luyện Võ Đường, nhất định phải chịu áp lực gấp đôi."

🍃🍃🍃🍃🍃

Chương 16

Edit + beta: Iris

Nói xong câu cuối cùng, Từ Tử Nham hơi xấu hổ, anh vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút thôi, trước giờ anh đều nghĩ huynh đệ bình thường phải cười đùa nhiều mới tốt, đặc biệt là đứa bé sau này có thể sẽ trở nên âm trầm như Từ Tử Dung, thường xuyên đùa giỡn để tính cách y sáng sủa một chút, coi như là tránh cho y đi lên con đường tà đạo ở mức độ nào đó.

Đương nhiên, tưởng tượng thì đẹp đó, nhưng kết quả hơi ngoài dự đoán của anh. Tuy Từ Tử Dung cũng đi lên, nhưng khi anh ôm thân thể gầy yếu bị mồ hôi thấm ướt vẫn thấy đau lòng, cực kỳ khó chịu.

= 皿 =

Đệ đệ của ta đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, sao tên Từ Mặc kia có thể nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy! Lẽ nào hắn không biết châm chước chút sao!!

Từ Tử Dung nghe vậy thì mỉm cười: "Ca ca không cần xin lỗi, không phải đệ đã lên rồi sao."

"Ừm, quả nhiên Tử Dung lợi hại! Người khác phải 10 tuổi mới có thể đi vào Luyện Võ Đường, Tử Dung của chúng ta mới 8 tuổi đã vào được!" Từ Tử Nham khen ngợi xoa đầu Từ Tử Dung, không chút tiếc rẻ lời khen.

Một đứa nhỏ 8 tuổi có thể chịu được áp lực của đứa nhỏ 10 tuổi, đồng thời thành công leo lên Luyện Võ Đường, dù cho Từ Tử Dung có thiên phú bình thường, nhưng với tâm tính của y, tương lai tuyệt đối không thể đong đếm được.

Đương nhiên, dựa theo ký ức đã trải qua và nội dung cuốn tiểu thuyết, anh biết tương lai Từ Tử Dung không phải là vật trong ao. Nhưng anh tin, thoát khỏi Huyết Hải Tâm Kinh kỳ quái kia, đệ đệ bảo bối của anh chắc chắn có thể trở nên nổi bật!

Hơn nữa nếu không tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, máu của Từ Tử Dung sẽ không có tác dụng hấp dẫn Hấp Huyết Trùng, dù tương lai có phát sinh tai ương Hấp Huyết Trùng cũng không có liên quan đến Từ Tử Dung.

Từ Tử Nham tự nhận mình không phải chúa cứu thế, tuy hơi có lỗi nhưng chuyện dùng máu để hấp dẫn mẫu trùng vẫn nên giao cho người có tình cảm vĩ đại sâu đi -- chẳng hạn như Bạch Hoa gì đó.

Anh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ quan hệ nào -- khụ khụ, với đồ đê tiện. →⁠_⁠→

Mặc dù nói về Bạch Hoa như vậy có hơi khó nghe, nhưng đây là suy nghĩ thật sự của Từ Tử Nham, anh không biết người khác nghĩ thế nào, dẫu sao anh cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với người kia.

Từ Tử Dung được Từ Tử Nham khen ngợi một hồi, mặt hơi đỏ lên, y xấu hổ gãi đầu, lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, dường như Từ gia có bí mật mà kiếp trước y không biết, y phải tạm ở lại đây một thời gian mới được.

Ngoại trừ thám thính bí mật ra, y cũng nổi lên vài phần tò mò với Từ Tử Nham trước mắt này.

Y rất muốn biết, Từ Tử Nham luôn cưng chiều y này, có phải vẫn sẽ luôn tiếp tục như vậy hay không.

Sau khi nhờ y giả chăm sóc Từ Tử Dung xong, Từ Tử Nham rời đi.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Từ Tử Dung lên Đăng Tiên Đỉnh nên không cần tham gia huấn luyện.

Nhưng Từ Tử Nham thì khác, tuy trước đây nguyên thân dùng đủ loại lý do để trốn huấn luyện, nhưng Từ Tử Nham thì không dám. Hiện giờ anh chỉ thừa kế ký ức của nguyên thân, có thể thi triển một số pháp thuật hù dọa người khác, nhưng nếu thật sự đánh nhau với người khác, anh chỉ có thể là người bị đánh.

Thực lực của nguyên thân là mạnh nhất trong đám con cháu Từ gia đồng tuổi. Nếu anh không muốn thực lực yếu đi, tuyệt đối không thể ngừng huấn luyện mỗi ngày.

Có rất nhiều thứ, thoạt nhìn là như vậy, nhưng đến thời điểm chân chính lại không thể dùng hai chữ "như vậy" để hình dung.

Không biết có phải trước kia Từ Tử Nham đắc tội đại hán mặt vàng rất nặng hay không, suốt buổi thao luyện hôm nay, tên kia toàn nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, nhìn đến độ làm anh chột dạ, anh còn tưởng mình bị lộ rồi.

Trên thực tế Từ Mặc chỉ cảm thấy rất kỳ quái mà thôi, Tử Nham thiếu gia cực kỳ khinh thường loại huấn luyện cấp thấp này của Luyện Võ Đường, sao lại huấn luyện chung với bọn họ.

Bởi vì thiên phú nên Từ gia luôn ôm hy vọng cực kỳ cao về Từ Tử Nham, chỉ là nguyên thân cực kỳ chán ghét loại huấn luyện khô khan nhàm chán này nên về cơ bản không thể nào xuất hiện ở đây, sau khi Từ Kiêu phát hiện Từ Tử Nham không thích loại huấn luyện này nhưng tu vi vẫn có thể thăng cấp thì cũng không quản hắn nữa.

Từ Mặc tò mò nhìn chằm chằm Từ Tử Nham, hắn rất muốn biết, vị thiếu gia tâm huyết dâng trào này có thể kiên trì đến lúc nào, nhưng khi thấy đối phương luyện tập từng chiêu thức cơ bản, hắn thật sự có chút thay đổi cái nhìn về Tử Nham thiếu gia.

Mỗi một chiêu thức đều cực kỳ chính xác, tư thế tiêu chuẩn không hề dùng mánh lới gian lận, nhìn tư thế của Từ Tử Nham, quả thực giống như là lần đầu tiên tiếp xúc với loại huấn luyện này vậy.

Nhìn hơn nửa ngày, Từ Mặc mới dời tầm mắt, trong Luyện Võ Đường vang lên giọng nói oang oang không chút nể tình của hắn.

"Từ Tử Hưng, ngươi vểnh mông cao như vậy làm gì? Muốn ăn đạp sao?" Một thiếu niên 10 tuổi vội vã thu mông về.

"Từ Tử Lam, bảo ngươi ưỡn ngực hóp bụng mà bụng ngươi sắp rớt xuống đất rồi kìa." Một tên mập mạp hít sâu một hơi, thu lại bụng dưới.

"Từ Tử Nhược, nếu như cái trâm cài trên đầu ngươi còn rớt xuống nữa, ta sẽ cạo sạch tóc ngươi!" Một thiếu nữ thanh tú cắn môi dưới, lấy tất cả trâm cài trên đầu xuống.

Cứ như vậy, toàn bộ sân chỉ nghe thấy tiếng hô hào vang dội của Từ Mặc, cùng với tiếng thở dốc vì mệt của rất nhiều thiếu niên.

Tuy Từ Tử Nham không bị Từ Mặc đối xử như vậy, nhưng tư thế của anh lại rất tiêu chuẩn không có bất kỳ sai sót nào. Dù Từ Mặc không thích Từ Tử Nham nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngược, vì vậy vẫn luôn giữ thái độ làm lơ.

Trong đỉnh núi Luyện Võ Đường, gần trăm thiếu niên mười mấy tuổi đầu đầy mồ hôi, huấn luyện cấp thấp là vất vả nhất, mà trong căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh Luyện Võ Đường, một thiếu niên dung mạo tinh xảo nhìn những người đó, khóe miệng cong lên một tia cười lạnh.

Thật nhiều... người quen...

Khóe miệng Từ Tử Dung khẽ cong lên, trong Luyện Võ Đường có rất nhiều người quen đều tồn tại trong ký ức của y, chỉ tiếc ký ức này không tốt đẹp chút nào, khiến y khi nhìn thấy những người quen này, trong lòng chỉ dâng lên sát tâm!

"Đừng nóng vội, đến ngày mai ngươi cũng có thể gia nhập. Đừng thấy Từ Mặc hét oang oang thế kia, kỳ thực hắn cũng chỉ vì tốt cho các ngươi thôi." Một giọng nói ôn hòa dễ nghe vang lên từ phía sau Từ Tử Dung.

Y cười lạnh, thu lại biểu cảm trên mặt, quay đầu lại mỉm cười ngọt ngào: "Đa tạ Lưu đại phu."

Lưu đại phu là một y giả diện mạo nho nhã, mặc dù chỉ hơn 20 tuổi nhưng tài năng xuất chúng, nếu không cũng sẽ không bị Từ gia nhìn trúng mời đến, chỉ chuyên chữa trị cho con cháu trong Luyện Võ Đường.

Trên thực tế, đối với người tu tiên mà nói, phương pháp chữa thương tốt nhất đương nhiên là dùng đan dược chữa thương, nhưng trước giờ đan dược rất quý giá, dùng để trị liệu một số vết thương đau nhức nhỏ thật sự quá lãng phí. Vì vậy Lưu đại phu ở đây để trị liệu một ít vết thương ngoài da cho con cháu nhỏ tuổi của Từ gia.

Hắn không biết Từ Tử Dung là ai, chỉ là thấy một đứa bé diện mạo tinh xảo đáng yêu nhìn ra ngoài cửa sổ, cho rằng y hâm mộ những người đó, không nhịn được nói thêm hai câu.

Từ Tử Dung thật ra không có ác ý với Lưu đại phu, vị Lưu đại phu này là người tốt, kiếp trước từng giúp y trị thương, chỉ là hắn không phải là người tu tiên, thấp cổ bé họng, lời khuyên bảo của hắn chẳng những không có tác dụng, ngược lại làm Từ Tử Nham giận chó đánh mèo hắn, đuổi hắn đi.

Lưu đại phu thấy Từ Tử Dung ngoan ngoãn như vậy, không khỏi mỉm cười, không biết hắn tìm đâu ra mấy viên kẹo, nhét vào tay Từ Tử Dung.

Nhìn lòng bàn tay xuất hiện thêm vài viên kẹo thấp kém, trong mắt Từ Tử Dung toát ra vài phần dịu dàng hiếm thấy, mặc dù những viên kẹo này rất rẻ, chế tác cũng vô cùng thô, nhưng Từ Tử Dung không ghét bỏ, lẳng lặng lấy một viên bỏ vào miệng.

Trong miệng tràn ngập vị ngọt, Từ Tử Dung vô thức nhíu mày. Sau khi trở thành Huyết Ma, ăn mặc ở của y vô cùng hoàn mỹ, một viên kẹo thấp kém đối với y mà nói, đúng là một trải nghiệm mới lạ.

Lặng lẽ nuốt viên kẹo, Từ Tử Dung đột nhiên buồn bã, nhớ mang máng khi còn bé có một viên kẹo như vậy đã làm y vui vẻ vô cùng, mà hôm nay, vẫn là viên kẹo đó, nhưng khi ngậm trong miệng đã không còn hương vị như thuở ban đầu.

Y cười tự giễu, quả nhiên bất luận kẻ nào cũng đều tham lam, lúc đã hưởng được thứ tốt hơn, những thứ trước kia đã không thể thỏa mãn nữa.

Mặc dù vậy, Từ Tử Dung vẫn cất kỹ mấy viên kẹo còn thừa. Không liên quan đến mùi vị ngon hay dở, đơn giản chỉ là hoài niệm quá khứ.

Thấy Từ Tử Dung không thích nói chuyện, Lưu đại phu bèn tìm một quyển y thư đưa cho y. Thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn hơi xấu hổ, hắn vốn chỉ muốn đưa ít đồ để Từ Tử Dung giết thời gian, lại quên mất một đứa bé 8 tuổi sao có thể thích loại y thư chán ngắt này.

Vừa định thu lại quyển y thư, không ngờ Từ Tử Dung lại chủ động đi đến nhận lấy, mỉm cười: "Đa tạ Lưu đại phu, đúng lúc ta đang rảnh."

Lưu đại phu tức khắc cảm thấy đứa bé này vô cùng ngoan ngoãn, yêu thương xoa đầu y, xoay người đi nghiên cứu dược tính của các loại thảo dược.

Mắt thấy Lưu đại phu rời đi, Từ Tử Dung lại khôi phục dáng vẻ vô cảm, y thư của Lưu đại phu đương nhiên chỉ là mặt hàng thông thường, với tu vi của Từ Tử Dung, nội dung trong y thư đối với y không có bất kỳ tác dụng gì. Nhận quyển y thư cũng chỉ vì không muốn Lưu đại phu xấu hổ mà thôi, nếu muốn y tốn thời gian đi xem nó, đó là chuyện không thể nào.

Rảnh như vậy thì thà rằng đi tu luyện, cách thời điểm đột phá Luyện Khí tầng một đã rất gần.

Huấn luyện buổi sáng trôi qua rất mau, lúc huấn luyện vừa kết thúc, Từ Tử Nham vội vàng chạy đến gian nhà gỗ, chỗ Từ Tử Dung đang nghỉ ngơi.

"Ca ca." Thiếu niên trắng nõn, tay cầm quyển y thư đọc một cách chăm chú, lúc nhìn thấy Từ Tử Nham

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net