Chương 37 + 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37

Edit + beta: Iris

Những người đứng xung quanh tiểu cô nương lập tức lùi lại, sợ hãi nhìn nàng. Người có thể đứng ở chỗ này đều là tinh anh của các gia tộc, ngay khi thấy con rắn nhỏ kia, mọi người đều nhận ra đó là một loại yêu thú kịch độc.

Bị con vật đó cắn một cái, cho dù kịp thời giải độc cũng sẽ suy yếu một thời gian dài, đừng nhìn vẻ ngoài đáng yêu của tiểu cô nương này lừa, chỉ cần nhìn kỹ xảo điều khiển rắn thành thạo của nàng là biết, nàng chắc chắn không đáng yêu như vẻ ngoài.

"Bích Vân à, ta không muốn tham gia khảo hạch với đồ ngốc này đâu, hay là ngươi cắn hắn một cái được không?" Tiểu cô nương dùng vẻ mặt ngây thơ thương lượng với rắn độc nhà mình.

Những người vây xem không khỏi rùng mình, ánh mắt nhìn nàng cũng thay đổi. Chắc chắn tiểu cô nương này cũng là nhân vật nguy hiểm.

Rất nhiều người ở đây thầm đánh ký hiệu quan trọng lên người nàng.

"Ngươi! Ngươi nói cái gì!" Tên mập trông rất tức giận, vừa rồi hắn còn cảm thấy tiểu cô nương này cực kỳ đáng yêu, không ngờ đối phương dám nói như vậy, đúng là không để hắn vào mắt.

"Chậc chậc, chẳng những đã ngu mà lỗ tai còn có vấn đề, đáng thương quá đi." Tiểu cô nương không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lo nói chuyện với con rắn nhỏ nhà mình.

Tên mập tức đến mặt mũi đỏ bừng, giơ tay lên định đánh tiểu cô nương.

Tiểu cô nương làm như không nghe thấy, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, như thể không phát hiện tên mập đang ra tay với nàng.

Phịch một tiếng.

Một giây trước khi tên mập đụng tới tiểu cô nương thì bị bay ra ngoài, đạo cô nhìn như đang an tĩnh đả tọa chậm rãi mở mắt ra: "Ở đây cấm động thủ."

Tên mập chật vật bò dậy, kinh hoảng nhìn đạo cô. Hắn không ngờ người tiếp đón của Lưu Quang Tông sẽ ra tay, hắn hoảng sợ là vì sợ bị hủy tư cách.

Bối cảnh của hắn và Từ Tử Nham không khác nhau lắm, đều là con cháu của gia tộc tu chân ở một nơi xa xôi. Chỉ là rất rõ ràng, cách giáo dục hắn học được không tốt lắm, căn bản không biết có vài người hắn không thể trêu vào.

Những người xung quanh nhìn tên mập bằng ánh mắt chế nhạo, người sáng suốt đều nhìn ra, đối tượng mà người tiếp đón kia nói là tiểu cô nương kia, còn người đứng gần nàng thấy rất rõ ràng, lúc đạo cô đá bay tên mập, con bò cạp màu lam trên tay tiểu cô nương nhanh chóng bò vào trong tay áo nàng.

Con bò cạp kia nhỏ hơn lòng bàn tay, nhưng toàn thân lại phát ra ánh sáng u lam. Không cần đoán cũng biết con bọ cạp kia độc tính không nhỏ, buồn cười là tên mập lại cho rằng người tiếp đón đánh bay hắn là để bảo vệ tiểu cô nương.

Từ Tử Nham đứng xa xa xem náo nhiệt, cảnh tượng này giống hệt trong trí nhớ, mà tên mập kia sẽ nhanh chóng bị loại khỏi cuộc thi đấu. Chỉ là tiểu cô nương kia không khác gì trước kia... kiêu ngạo.

Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung đang ngồi bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy rất may mắn, quả nhiên là đệ đệ ta tốt nhất, nghe lời hiểu chuyện, tốt hơn tiểu cô nương kia nhiều.

Nghỉ ngơi một lúc, kỳ hạn tập hợp cuối cùng cũng đến --

Người tiếp đón của Lưu Quang Tông chậm rãi đứng lên, ánh mắt sắc bén quét một vòng.

Mọi người lạnh hết cả sống lưng khi bị ánh mắt nàng quét qua. Có mấy người cao ngạo, vẻ mặt xem thường người tiếp đón cũng thu liễm một chút, bọn họ vốn cho rằng người tiếp đón Lưu Quang Tông chắc là sư huynh đồng hạng với mình, nhưng bây giờ xem ra, vị đạo cô này ít nhất cũng là tu sĩ Ngưng Mạch trở lên.

"Nếu đã đến đầy đủ rồi thì đi thôi." Đạo cô vẻ mặt lạnh nhạt, nói xong thì ném một tờ giấy màu vàng ra, tờ giấy vàng gặp gió liền cháy, thoáng chốc đã hóa thành tro bụi.

Làm xong mọi thứ, đạo cô lạnh lùng liếc nhìn đám người phía dưới: "Từ giờ trở đi, các ngươi là đệ tử dự bị của Lưu Quang Tông, lát nữa trong khảo hạch, cấm các ngươi tàn sát lẫn nhau, nếu ai làm trái, trục xuất!"

Sau khi nói xong, nàng nhảy xuống, một con tiên hạc màu trắng đột nhiên xuất hiện từ hư không, chở đạo cô rời khỏi.

Mọi người nhìn nhau, không rõ ý của người tiếp đón là gì, ngay cả nội dung khảo hạch cũng không nói cho bọn họ biết, còn khảo hạch thế nào nữa?

Bọn họ nghi ngờ không bao lâu, sau khi đạo cô biến mất không lâu, từ xa truyền đến tiếng gầm gừ rất lớn.

Tất cả những người tham gia tuyển chọn giật mình, tiếng gầm cự ly xa như vậy lại có thể khiến tinh thần của nhiều người dao động bất ổn, đủ thấy yêu thú có thể phát ra âm thanh đó có thực lực mạnh cỡ nào.

Từ Tử Nham bỗng đứng lên, kéo Từ Tử Dung đi vào trong đám đông, mọi người bị tiếng gầm của yêu thú làm cho hoảng sợ, cũng tự động đứng sát vào nhau. Tuy làm vậy không có tác dụng gì, nhưng ít ra nhiều người đứng cùng nhau tiếp thêm chút can đảm.

Kỳ thực Từ Tử Nham biết người sắp đến là giám khảo lần khảo hạch này, còn tiếng gầm kia là tọa kỵ của hắn. Chỉ là anh không muốn bị người phát hiện anh đã biết được bí mật này, nên quyết định đứng chung với những người khác.

Trong vài giây, hơi thở của yêu thú phát ra tiếng gầm kia đang đến gần, có vài người đứng ở phía ngoài hơi mất kiên nhẫn, lấy pháp khí ra.

Trong khu rừng đã lờ mờ thấy một con yêu thú to lớn, tim mọi người như thắt lại. Mặc dù mọi người đoán đây có thể là khảo nghiệm của Lưu Quang Tông, nhưng nếu thật sự là yêu thú, e là đám bọn họ sẽ phải vào bụng yêu thú.

Ầm!

Một tiếng ầm vang lên lập tức khiến các thiếu niên đang căng thẳng đến cực điểm bùng nổ, những người ở vòng ngoài thậm chí còn chưa thấy rõ bóng dáng yêu thú đã nhịn không được phóng ra các loại chiêu thức.

Cả đám bọn họ chỉ là Luyện Khí kỳ, chiêu thức được phóng ra tuy rất sắc sỡ đẹp mắt, nhưng chẳng khác nào gãi ngứa đối với con yêu thú kia.

Dường như con yêu thú kia bị những chiêu thức này kích thích, tức giận há to miệng gầm lên. Những người đứng trước mặt nó, bị mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, suýt nữa ngất đi. Nhất thời càng phóng ra nhiều chiêu thức hơn, hận không thể lập tức đánh đuổi yêu thú kia đi.

"A!" Một thiếu niên đứng gần bìa rừng nhất bỗng hét thảm thiết, con yêu thú há cái miệng to như chậu máu, nhào lên đầu hắn cắn một cái.

Vào thời điểm nguy hiểm như vậy, thiếu niên kia bị dọa sợ đến mức ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất.

"Ưm!"

"A!"

Ngoại trừ tên thiếu niên xui xẻo kia, còn có rất nhiều người phát ra tiếng kêu rên, phàm là người phát ra tiếng la hét, đa số đều ngã xuống đất. Chẳng biết khi nào, bên người bọn họ lại xuất hiện rất nhiều tu sĩ mặc hắc y, choàng áo choàng đen che mặt.

"Chậc chậc, trình độ như vậy cũng dám đến khảo hạch đệ tử nội môn?" Một đại hán tóc đỏ thong thả đi ra từ khu rừng, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm.

Hắn lạnh lùng nhìn mười mấy thiếu niên, vươn ngón tay ra chỉ chỉ: "Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, phản ứng không tồi." Mọi người không khỏi tập trung nhìn vào ba người theo ngón tay hắn chỉ.

Không hề bất ngờ, ba người này theo thứ tự là Vệ Kình, Hồ Vũ Thiên và Hạ Hầu Liên.

Sau khi chỉ tên khen ngợi ba người này xong, đại hán tóc đỏ lại chỉ vào những hắc y nhân, nói lớn: "Những người này là sư huynh sư tỷ của các ngươi, cũng là kẻ địch của các ngươi trong lần khảo hạch này. Nhưng các ngươi yên tâm, thực lực của bọn họ đã bị ép xuống Luyện Khí kỳ, một khi bọn họ sử dụng tu vi cao hơn Luyện Khí kỳ, coi như bọn họ thua."

Những hắc y nhân đó lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý nhìn những thiếu niên bên dưới... Lần trước lúc bọn họ khảo hạch, bọn họ cũng bị sư huynh sư tỷ giáo huấn rất thảm, hiện tại đã có cơ hội báo thù!

Con báo đen lớn cũng dời miệng khỏi người thiếu niên bị dọa ngất, trong con ngươi màu vàng tràn ngập tia trêu tức.

Đại hán liếc mắt nhìn thiếu niên kia, hừ lạnh: "Thật vô dụng." Hắn phất tay, trong đám hắc y nhân có người đứng dậy, đỡ tên đệ tử này lên, sau đó -- tát hắn hai cái.

Tên hắc y nhân này không biết là sư huynh hay sư tỷ, ra tay thật sự rất nhanh - chuẩn - độc, mới tát có hai cái mà mặt của thiếu niên đã sưng lên, hắn cũng từ từ tỉnh lại.

Đại hán tóc đỏ cau mày, mọi người cho là hắn bất mãn hắc y nhân ra tay ác độc, không ngờ hắn lại nói: "Ngươi đánh mặt hắn làm gì? Lát nữa đưa hắn ra, những người đó lại phàn nàn. Ngươi đánh bụng hắn bộ không được sao? Dù sao cũng có y phục che lại, không ai nhìn thấy!"

Tức khắc trong lòng mọi người phát lạnh, ánh mắt nhìn đại hán tóc đỏ như nhìn ác ma. Tên hắc y nhân kia bị hắn răn dạy, tuy cúi đầu nhìn như nhận sai, nhưng dưới lớp mặt nạ bảo hộ lại không nhịn được trợn mắt: Dã Quỷ sư thúc lại đang hù người ta!

Đại hán tóc đỏ ra hiệu, đám hắc y nhân kia nhanh chóng đi ra, đứng thành hai hàng. Số lượng hắc y nhân tương đương với số người tham gia, chắc là mỗi người phải đối phó với một người.

Tên hắc y nhân chịu trách nhiệm đánh tỉnh thiếu niên kia cũng trở về đội ngũ, mà thiếu niên vừa tỉnh lại kia vẫn chưa hoàn hồn, vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía.

"Ngươi bị loại." Đại hán tóc đỏ thuận miệng nói một câu rồi không quan tâm đến kẻ thất bại đó nữa, lần dời ánh mắt sang những người tham gia khác.

Những người còn lại nhất thời bị một câu nói nhẹ bẫng của hắn làm cho hoảng sợ, trong lòng không hẹn mà cùng nghi ngờ: Cứ vậy mà bị loại sao?

Dường như đại hán tóc đỏ nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng bọn họ, cau mày nói: "Không sai, ta là giám khảo cho lần khảo hạch này của các ngươi, loại phế vật bị yêu thú dọa ngất, nếu để hắn vào Lưu Quang Tông thì chính là vũ nhục ta."

Mọi người rùng mình, biểu hiện bên ngoài vẫn cực kỳ bình thường, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy tính.

Đại hán tóc đỏ không để ý tới bọn họ nữa, trái lại suy tư liếc nhìn Từ Tử Nham, sau đó ngoắc tay với anh.

Từ Tử Nham bất đắc dĩ sờ mũi, không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy.

Thấy Từ Tử Nham bị chỉ đích danh, có vài người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Những người còn lại có chút hả hê, thực lực của Từ Tử Nham đúng là rất tốt, nếu anh cũng bị loại, nói không chừng thứ hạng của bọn họ sẽ tăng thêm một nấc.

Trong khảo hạch nhập môn của Lưu Quang Tông, mỗi một thứ hạng đều có phần thưởng khác nhau. Tuy không thể so với phần thưởng của ba người đứng đầu, nhưng lại cực kỳ khả quan đối với bọn họ.

Chẳng lẽ anh đắc tội giám khảo?

Vệ Kình lạnh lùng nhìn Từ Tử Nham đi ra khỏi đội ngũ, trong lòng cũng đang nghi ngờ.

Hạ Hầu Liên kinh ngạc, mà Hồ Thiên Vũ lại lộ ra vẻ vui mừng. Với hắn mà nói, dù là Vệ Kình hay Hạ Hầu Liên, hoặc là Từ Tử Nham đều là kình địch của hắn, nếu có thể loại bọn họ, hắn sẽ được hưởng lợi.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: _(:з" ∠)_... Mai phải ra ngoài, xin nghỉ hai ngày, nếu may mắn, tôi có thể dành chút thời gian gõ chữ ở nhà mẹ chồng, có lẽ sẽ đăng chương mới...

🍃🍃🍃🍃🍃

Chương 38

Edit + beta: Iris

Từ Tử Nham không có một chút sợ hãi, người khác không biết vì sao anh bị kêu bước ra, nhưng trong lòng anh lại hiểu rất rõ.

Vừa rồi nhân lúc bọn họ đang đổ dồn sự chú ý vào con yêu thú kia, đám hắc y nhân đó đã tiến hành đánh lén bọn họ, đa số mọi người đều trúng chiêu. Chỉ có anh được Từ Tử Dung hỗ trợ nên đã phát hiện ra bóng dáng đối phương trước, đồng thời thực hiện ám toán nho nhỏ về phía hắc y nhân đang đánh lén anh.

Giờ khắc này, giữa đám hắc y nhân có một người đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Từ Tử Nham, không thể tin nổi, Kỳ Liên Hồng Vân ngày thường trêu mèo chọc chó, không có lúc nào an phận, không ngờ hôm nay lại mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.

Tiểu tử thúi chết tiệt kia quá âm hiểm, không biết làm sao phát hiện ra hắn, động thủ trước hắn một bước. Lúc đó đừng nói là đánh lén, suýt nữa hắn đã bị đánh ngã chổng vó rồi, may mà Lưu Kỳ đứng bên cạnh đỡ hắn, nếu không thật sự mất hết mặt mũi trước mặt các sư đệ sư muội tương lai.

Hiện giờ đùi phải của hắn vẫn còn tê đến mất hết cảm giác, thật sự không ngờ một tiểu tử Luyện Khí kỳ lại có chiêu thức hệ lôi uy lực như vậy.

Kỳ Liên Hồng Vân nhìn dáng vẻ không chút kinh hoảng nào của Từ Tử Nham mà muốn phun một búng máu. Suốt ngày đi trêu ngỗng lại bị ngỗng chọc mù mắt, tiểu tử này! Được! Ta nhớ ngươi rồi!

Đại hán tóc đỏ kêu Từ Tử Nham lên, vỗ vai anh: "Không tồi, ngay cả sư huynh cũng không chèn ép được ngươi, cho ngươi thêm một điểm." Nói xong thì không để ý anh nữa, nhìn về phía những người khác.

Vẻ mặt mọi người tức khắc thay đổi, tuy không biết một điểm này đại biểu cho cái gì, nhưng họ rất rõ, giám khảo này có ấn tượng vô cùng tốt với Từ Tử Nham.

Ánh mắt đại hán tóc đỏ lóe lên ý cười, hắn cố ý lạnh mặt, nói với những người tham gia khác: "Từ nơi này đến Lưu Quang Tông tốn ba ngày. Ba ngày sau trước giờ Dần, những người không đến được sơn môn Lưu Quang Tông hoặc không tích đủ hai điểm đều sẽ bị loại." Nói xong, hắn ngừng lại một chút, ném ra một đống ngọc bội tỏa ra ánh sáng màu hồng nhàn nhạt. Tất cả những người tham gia mỗi người được lấy một cái, Từ Tử Nham bất ngờ lấy được hai cái.

"Ngọc bội này đại diện cho thân phận của các ngươi, cũng đại diện cho một điểm." Đại hán tóc đỏ dựng một ngón tay lên: "Tương ứng, các sư huynh sư tỷ của các ngươi cũng có ngọc bội, nhưng là ngọc bội màu xanh lục, cũng đại diện cho một điểm."

Đại hán tóc đỏ cười rất dữ tợn: "Mục tiêu lần này là đánh bại các sư huynh sư tỷ, giành được ngọc bội của bọn họ. Đương nhiên, mục tiêu không chỉ có một cái, nếu ngọc bội của các ngươi bị các sư huynh sư tỷ lấy mất cũng không cần lo lắng, các ngươi có thể cướp của người khác. Bây giờ --"

Hắn nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nhíu mày: "Khắc thần thức của các ngươi lên ngọc bội." Mọi người khắc thần thức lên ngọc bội theo sự chỉ dẫn của hắn.

"Sau khi đến Lưu Quang Tông, ta sẽ kiểm tra ngọc bội của các ngươi, giữ được ngọc bội của mình -- một điểm, cướp được ngọc bội màu xanh -- một điểm, cướp được ngọc bội màu đỏ --" Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại một chút: "Ba ngọc bội màu đỏ là một điểm."

Tất cả những người tham gia tức khắc ồ lên, tuy mỗi lần Lưu Quang Tông khảo hạch đều có nội dung khác nhau, nhưng rõ ràng lúc này tàn khốc hơn. Ngoại trừ phải cẩn thận các sư huynh sư tỷ đánh lén, còn phải chú ý những người tham gia khác tập kích.

Tên đại hán tóc đỏ kia nói rất rõ ràng, đánh mất ngọc bội của mình, có thể đi cướp ngọc bội của người khác. Nói cách khác, trong quá trình tranh đấu với người khác, nếu thua cũng phải cố gắng giữ sức chiến đấu, vậy mới còn cơ hội đi bắt nạt những người tham gia nhỏ yếu.

Nơi này không có ai ngu ngốc, tuy ba miếng ngọc bội màu đỏ chỉ được tính một điểm, nhưng so với sư huynh sư tỷ đã áp chế tu vi đến Luyện Khí kỳ mà nói, những người chỉ có Luyện Khí tầng tám là dễ bắt nạt nhất.

Đại hán tóc đỏ không chú ý đến những người tham bên dưới nghị luận, quay đầu nhìn Từ Tử Nham, cười híp mắt.

Những người đó để ý thấy ánh mắt của hắn, dần dần an tĩnh lại.

"Tiểu tử, vận may của ngươi không tệ, hai ngọc bội màu đỏ đều là ngọc bội thân phận của ngươi, nói cách khác, ngươi đã có hai điểm, chỉ cần ngươi nhanh chân, nói không chừng các sư huynh sư tỷ chưa kịp đuổi đến, ngươi đã chạy tới Lưu Quang Tông rồi." Đại hán tóc đỏ cười rất nham hiểm.

Từ Tử Nham chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, anh chỉ lén gài bẫy một hắc y nhân không biết là sư huynh hay sư tỷ thôi mà, sao giám khảo tiên sinh lại dùng chiêu này hãm hại ta?

Đại hán tóc đỏ vừa dứt lời, ánh mắt của toàn bộ người tham gia nhìn Từ Tử Nham lập tức trở nên cực kỳ nóng bỏng. Này còn chưa tính, đáng sợ nhất là, ánh mắt của các sư huynh sư tỷ mặc hắc y nhìn anh cũng không thích hợp.

Đại hán tóc đỏ dùng lý do này rõ ràng là đang kéo thù hận cho Từ Tử Nham, bây giờ bất kể là người tham gia hay sư huynh sư tỷ, e rằng đã xem anh là mục tiêu.

Từ Tử Nham rất buồn bực, vị giám khảo này thật sự rất xấu tính, anh nhớ rõ trong ký ức của nguyên thân, giám khảo này coi như vẫn bình thường, ai biết lại biến thái như vậy. Nếu biết sớm, anh cũng đã chặn công kích của hắc y nhân như đám Vệ Kình là được rồi, tự dưng chui đầu vào bẫy tự tìm đường chết làm gì...

"A, đúng rồi, ta quên nói." Đại hán tóc đỏ như thể đột nhiên nhớ ra gì đó: "Mỗi người hai điểm, nhưng nếu lấy được càng nhiều điểm thì càng tốt. Người đầu tiên đến Lưu Quang Tông có thể nhận thêm mười điểm, người thứ hai chín điểm, cứ như vậy giảm dần. Những số điểm tích được này là cơ sở để tham gia khảo hạch cửa thứ hai, tóm lại là có ích cho các ngươi, cố gắng lên!"

Đại hán tóc đỏ nói xong thì vung tay lên, đưa những người tham gia vào rừng, còn các sư huynh sư tỷ thì sau một canh giờ mới có thể hành động, coi như là cho nhóm người tham gia có cơ hội chạy xa chút.

Từ Tử Nham vô cùng ấm ức tiến vào rừng cùng Từ Tử Dung, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng xung quanh.

Thôi, tuy có hơi ngoài ý muốn, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để anh thể hiện thực lực. Nếu tương lai anh muốn xây dựng thế lực khổng lồ, vũ lực chính là cơ sở cơ bản nhất.

Giống như Mạc Tử Nguyên trong sách, đừng nhìn hắn mở rộng Mặc Ngọc Lung Các trải dài khắp Huyền Vũ Vực, nhưng nếu bản thân hắn không đủ thực lực, các cửa hàng Mặc Ngọc Lung Các sẽ là những con dê béo chờ làm thịt, hắn kiếm được càng nhiều tiền thì chết càng nhanh.

"Đi thôi." Từ Tử Nham kéo tay Từ Tử Dung, tiến vào rừng. Có lẽ vì hai người đều tu luyện độn thuật của Từ gia, nhưng đừng xem thường Từ Tử Dung chỉ có Luyện Khí tầng tám, y hoàn toàn có thể theo kịp tốc độ của Từ Tử Nham.

Độn thuật của Từ gia cũng không phải công pháp cực phẩm gì, tốc độ chỉ thuộc dạng bình thường, hai người chạy nhanh trong rừng, Từ Tử Nham ôm Từ Tử Dung để y tiết kiệm linh lực, sẵn tiện tra xét hoàn cảnh xung quanh.

"Ca ca, phía Tây đằng trước 50 bước." Từ Tử Dung khẽ nói.

Ánh mắt Từ Tử Nham căng thẳng, quả nhiên tới rồi. Anh biết ngay mà! Đại hán tóc đỏ kia thích hố cha người khác nhất! Mở miệng một cái là mang đến rắc rối vô tận cho anh.

Từ Tử Nham thở dài một cái, quyết đoán lấy cung tên bắn ra một tia lôi điện màu tím, ầm một tiếng để lại một cái lỗ lớn xuyên qua một gốc cây mà ba người ôm không hết.

Hửm?

Từ Tử Nham rất kinh ngạc, công kích của anh không có hiệu quả?

"Chạy rồi." Từ Tử Dung hơi nhíu mày.

"Chạy thì thôi, không có thời gian để ý đến bọn họ, trong các thí sinh, người có thể tạo thành uy hiếp cho hai chúng ta cũng chỉ có vài người, các sư huynh sư tỷ mới là nguy hiểm nhất."

Từ Tử Nham sờ mũi: "Nếu biết sớm đã không chủ động ra tay, giám khảo kia đúng là lòng dạ hẹp hòi."

Từ Tử Dung khẽ cười, thỉnh thoảng y cũng cảm thấy ca ca rất đáng yêu...

"Mẹ nó... Nguy hiểm quá." Một thanh niên gầy gò vẻ mặt hoảng sợ vỗ ngực: "May mà ta chạy nhanh, chứ nếu bị đánh trúng là tiêu đời."

"Chậc, rốt cuộc Từ Tử Nham này ở đâu chui ra vậy, Từ gia Mạc Tân Thành? Đó giờ chưa từng nghe qua." Thanh niên gầy gò buồn rầu lẩm bẩm.

"Thôi, bỏ đi, người có thể tham gia khảo hạch Lưu Quang Tông quả nhiên không dễ đối phó. Từ Tử Nham quá nhạy bén, không thể trêu vào, không thể trêu vào." Thanh niên gầy gò nhanh chóng tìm được lý do không nên đi trêu chọc đối phương, quyết đoán bỏ qua mục tiêu này.

Hắn duỗi eo quan sát xung quanh: "Không biết các sư huynh sư tỷ đã xuất phát chưa. Có lẽ nên đánh chủ ý lên bọn họ, ít nhất sẽ không bị bọn họ đánh cho tàn phế."

Thanh niên gầy gò nói xong, mũi đột nhiên giật giật, sắc mặt hơi đổi, hơi lùi về phía sau, dựa người vào thân cây rồi từ từ biến mất.

Ngay sau đó, một thiếu niên mặt mày âm u đột nhiên xuất hiện, hắn nghi ngờ nhìn xung quanh: "Kỳ quái, sao lại không có? Bỏ đi, tìm người tiếp theo." Nói xong thân hình lóe lên lần nữa rồi biến mất.

Khu rừng trở nên yên tĩnh lần nữa. Qua một lúc lâu, thiếu niên âm u kia xuất hiện lần nữa. Hắn cảnh giác tuần tra xung quanh nhưng không tìm được mục tiêu, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, không cam lòng rời khỏi nơi này.

Lại thêm một lúc sau, thanh niên gầy gò từ từ xuất hiện. Hắn gần như không dám thở mạnh, rón rén rời đi, đợi khi đi được một đoạn xa mới thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mắng: "Con mẹ nó đúng là thái quá, ai cũng lợi hại như vậy, những người như chúng ta phải xoay sở thế nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net