Chương 51 + 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Edit + beta: Iris

Quy định ở cực tây đã được đặt ra mấy trăm năm, trong mấy trăm năm này cũng từng có người bằng mặt mà không bằng lòng, đáng tiếc phàm là người làm ra loại chuyện này đều bị cao thủ hai bên chính ma đánh chết. Chỉ có những người tài đạt đến trình độ nhất định mới hiểu được, chỉ khi quy định này tồn tại mới có thể làm cho toàn thể tu sĩ nhân loại đoàn kết, chống lại yêu tu.

Bức tranh như bộ phim điện ảnh lập tức biến mất khi Từ Tử Nham chạm vào tượng đá.

Một khi thần thức nghiêm nghị mang theo sát ý bộc phát ra từ tượng đá, Từ Tử Nham chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, một cảm giác kinh hãi khó tả đè nặng trong lòng anh, như thể một giây sau anh sẽ bị tượng đá tấn công, biến thành tro bụi.

Cỗ thần thức mang theo sát ý dạo một vòng quanh người Từ Tử Nham rồi biến mất.

Từ Tử Nham vỗ ngực, cảm giác ngột ngạt không kiểm soát được, anh hoảng sợ mở to mắt, thở hổn hển. Cảm giác kề cận tử vong thật sự rất chân thực, thậm chí anh còn cảm thấy mình gặp được Phật Tổ…

Cỗ thần thức kia xuất hiện nhanh biến mất cũng nhanh, giống như là ra ngoài đi dạo, sau khi rà quét Từ Tử Nham một lần thì biến mất.

Chờ chút... rà quét?

Khóe mắt Từ Tử Nham giật giật, kết hợp với bức tranh tu sĩ cầm rìu lớn giết yêu thú lúc nãy, anh hiểu ra cỗ thần thức kia có tác dụng gì.

"Tĩnh tâm, ngưng thần." Một âm thanh uy nghiêm chợt vang trên đỉnh đầu.

Từ Tử Nham lập tức ngồi xếp bằng, thu liễm toàn bộ tinh khí thần, chống lại áp lực nặng nề đang đè xuống người anh.

Thể lực và linh lực đã hoàn toàn cạn kiệt ở hai cửa vừa rồi, hiện giờ thứ duy nhất Từ Tử Nham có thể dùng, chỉ có thần thức.

Chỉ là bây giờ anh còn chưa lên Trúc Cơ, không thể phóng thần thức ra ngoài, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể đưa chiến trường vào trong cơ thể mình.

Cỗ áp lực dày nặng kéo dài, tính công kích không mạnh nhưng cực kỳ khó chống cự. Thần thức của Từ Tử Nham gần như liên tục bại lui, chỉ có thể miễn cưỡng cản được tốc độ của nó, muốn đánh lui nó là chuyện không thể nào.

Cỗ lực lượng sau kia khi tiến vào cơ thể anh, bắt đầu phá hủy kinh mạch của anh, sau khi phá hủy, sẽ có một lực lượng ôn hòa lập tức tiến hành chữa trị. Phá hủy và chữa trị thay nhau tiến hành, chẳng bao lâu, kinh mạch trong cơ thể Từ Tử Nham đã được lực lượng kia tôi luyện, trở nên cực kỳ rắn chắc.

Không cần phải nói cũng biết kinh mạch rắn chắc có bao nhiêu chỗ tốt, phải biết rằng sau Trúc Cơ kỳ là Ngưng Mạch kỳ, phải rèn luyện kinh mạch để dung nạp nhiều linh lực hơn.

Chỉ là ––––

Mẹ nó đau muốn chết!!!

Từ Tử Nham đau đến chảy nước mắt.

Cái gì mà nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa đủ đau mà thôi…

Bình thường có Từ Tử Dung bên cạnh, tốt xấu gì Từ Tử Nham cũng muốn giữ mặt mũi làm ca ca, dù có đau đến đâu cũng cắn răng chịu đựng. Nhưng bây giờ ở đây không có ai, cho dù anh đau đến lăn quay cũng không ai thấy.

"Phắc! Sao đau dữ vậy!" Từ Tử Nham mặt trướng đến đỏ bừng, hai mắt ướt át, khóe mắt còn đọng lại một chút chất lỏng khả nghi. Hai tay anh cào xuống mặt đất, móng tay nứt toác.

Trong khi đau đến chết đi sống lại, Từ Tử Nham cũng không quên điều động thần thức đáng thương của mình tiếp tục nghênh chiến, tuy không có tác dụng gì, nhưng nếu không phản kháng, mặc cho lực lượng này tự do lặp đi lặp lại trình tự xé rách rồi chữa trị, anh cảm thấy rất không cam lòng.

Môi gần như bị cắn nát, Từ Tử Nham hai mắt đỏ ngầu, nếu không phải kiên trì không muốn bị lực lượng này khống chế, nói không chừng anh đã ngất từ lâu.

Cỗ lực lượng kia đi khắp cơ thể Từ Tử Nham, đồng thời phá hủy tất cả kinh mạch trong cơ thể anh.

Từ Tử Nham nhận được rất nhiều chỗ tốt, nhưng lúc này anh đã bất tỉnh nhân sự, anh không biết, biểu hiện của mình đã khiến một vị tu sĩ Nguyên Anh chú ý, mà vị tu sĩ này, chính là người cư trú ở sau điện, điều khiển toàn bộ trận pháp – La Vân Đạo Quân.

"Ha ha, thú vị." Trong đại điện, một người trung niên cười khẽ…

***

Từ Tử Nham mở mắt ra thì thấy – trần nhà thủng một lỗ.

Từ lỗ thủng, ánh mặt trời xuyên qua chiếu lên mặt anh, lúc này mới làm anh giật mình tỉnh giấc.

Anh cố gắng muốn nâng cánh tay lên, lại hoảng sợ phát hiện mình gần như không cảm nhận được sự tồn tại của cánh tay, tức khắc toát mồ hôi lạnh.

"Ca ca, ca tỉnh?" Cửa kẽo kẹt mở ra, Từ Tử Dung bưng một chậu nước sạch đến, thấy Từ Tử Nham mở mắt ra thì mừng rỡ kêu lên.

Từ Tử Nham cố gắng xoay đầu, cố nặn ra một nụ cười nhưng tiếc là thất bại.

Anh tiện thể nhìn xung quanh, tức khắc cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, bọn họ ở trong một căn nhà tranh nhỏ cực kỳ cũ nát, trong phòng chỉ có một cái giường gỗ, một bộ bàn ghế gỗ, sau đó thì ––— không còn gì nữa.

Chẳng lẽ vì anh thất bại ở cửa khảo hạch cuối cùng nên bị tống đến chỗ này?

Anh há miệng thở dốc, trong miệng khô khốc, may mà anh có một đệ đệ chu đáo, thấy anh như thế, vội bưng nước ấm đã được thổi nguội đến bên cạnh, cẩn thận đút anh uống.

"Ca ca đừng lo lắng, chưởng môn nói, ca là một trong những người có thành tích tốt nhất, hơn nữa vì ca đã tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh nhất nên thân thể có chút không chịu nổi, cần phải dùng thuốc tắm để phụ trợ, vì vậy tạm thời tứ chi mất cảm giác, nhưng mấy ngày nữa sẽ tốt lên." Dường như phát hiện anh bất an, Từ Tử Dung vội giải thích.

Từ Tử Nham gật đầu, sau đó lại nhìn xung quanh: "Vậy đây là…"

Vẻ mặt Từ Tử Dung có chút vi diệu, dường như rất không vui: "Sau khi kết thúc khảo hạch, vốn dĩ chưởng môn muốn đích thân thu ca làm đồ đệ, nhưng lại bị một tu sĩ điên điên khùng khùng ngăn cản." Lúc nói đến tu sĩ kia, Từ Tử Dung nghiến răng nghiến lợi như hận không thể cắn hai cái lên người tu sĩ kia.

"Ồ, ngăn cản thì ngăn cản, dù sao ta cũng không định làm đồ đệ của chưởng môn." Từ Tử Nham cũng không cảm thấy gì, ban đầu anh định bái một tu sĩ vô danh làm sư phụ, anh không biết tên của tu sĩ đó, nhưng lại biết nơi người đó lười biếng chạy đến ngủ.

"Nhưng mà…" Từ Tử Dung có vẻ rất tức giận: "Nếu hắn chỉ ngăn cản ca trở thành đệ tử của chưởng môn thì thôi đi, nhưng hắn còn mặt dày kiên quyết để ca bái nhập môn hạ của hắn. Thậm chí không đợi ca tỉnh lại đã làm xong các bước rồi. Bây giờ ca đã là đệ tử của hắn."

Từ Tử Nham im lặng một lúc, không hiểu sao tự dưng có thêm một sư tôn, cảm giác này ––– hơi thần kỳ.

"Rất xin lỗi, ca ca, đệ đánh không lại hắn, không có cách nào ngăn hắn." Từ Tử Dung buồn bực nói. Mất đi thực lực vốn có, bây giờ y thật sự quá yếu ớt, thậm chí ngay cả một tu sĩ Ngưng Mạch kỳ cũng đánh không lại.

Từ Tử Nham vốn đang buồn bực, nghe Từ Tử Dung nói vậy, tức khắc vui vẻ lại, anh xoa đầu Từ Tử Dung: "Đệ còn nhỏ mà, chờ sau này đệ trưởng thành, ca ca phải nhờ đệ bảo vệ rồi!."

Từ Tử Dung nhíu mày gật đầu, trong lòng vẫn còn để ý vị tu sĩ điên điên khùng khùng kia. Thái độ của chưởng môn đối với hắn rất kỳ quái, chỉ là một tu sĩ Ngưng Mạch nho nhỏ mà cũng dám đối nghịch với chưởng môn, dù cho Vô Trần đạo quân tính tình hòa ái cũng không lý nào lại vậy.

Hay là…

Từ Tử Dung thu lại khinh thường với vị tu sĩ kia, có thể được chưởng môn đối xử như vậy, chắc cũng không phải là nhân vật tầm thường, chỉ là không biết rốt cuộc là bản thân hắn hay là người đứng phía sau hắn khiến những người khác kiêng kỵ.

"A, cánh tay ta có thể cử động rồi." Từ Tử Nham vui mừng hô lên.

Vừa rồi anh không có để ý, lúc anh đưa tay xoa đầu Từ Tử Dung mới phát hiện, tay của mình đã có thể cử động.

Tuy cảm giác vẫn còn hơi cứng, nhưng thật sự đang khôi phục.

Từ Tử Dung không khỏi mỉm cười, thuốc tắm của Lưu Quang Tông quả nhiên hữu dụng.

Chỉ là nghĩ đến ngày đó, tu sĩ kia dựa vào việc nếu bọn họ không bái nhập môn hạ của hắn, hắn sẽ không đưa cách pha chế thuốc tắm, kiên quyết lừa gạt Từ Tử Nham đến tay, Từ Tử Dung thực sự không vui nổi.

Từ Tử Nham thử hoạt động hai tay rồi lại giật giật hai chân, đáng tiếc hai chân vẫn không có phản ứng gì, xem ra phải qua mấy ngày nữa mới được.

Từ Tử Dung xách một cái ghế đến bên mép giường, hai huynh đệ trao đổi một chút tin tức mấy ngày nay.

Đương nhiên, Từ Tử Nham chỉ là một người hôn mê, ngồi nghe là được, còn Từ Tử Dung chịu trách nhiệm trần thuật lại sự việc ngày đó.

Nói đến cũng khéo, kết quả khảo hạch ngày đó có lẽ là tốt nhất trong mấy chục năm qua ở Lưu Quang Tông.

Người tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh có ba người, đó là Vệ Kình, Hạ Hầu Liên và Từ Tử Nham.

Biểu hiện của Hồ Thiên Vũ cũng rất tốt, tiếc là lúc sắp kết thúc hắm không kiên trì nổi mà ngất đi, chưa hoàn thành toàn bộ truyền thừa.

Ngoài ra, còn có những đệ tử khác biểu hiện không tệ lắm, chỉ là không có ai có thể kiên trì tỉnh táo đến phút cuối cùng.

Hai huynh đệ trò chuyện rất vui vẻ, thời gian thấm thoát trôi qua, cho đến khi –––

Một tiếng vang lớn vang lên, cửa nhà tranh bị một người mang giày vải thủng lỗ lộ cả ngón chân ra ngoài đá văng, cửa gỗ cọt kẹt hai tiếng, bung ra rồi rớt ầm xuống đất, sống rất thọ và chết tại nhà.

"Ai da, xin lỗi xin lỗi, lười đẩy cửa, không ngờ lại mạnh chân như vậy." Một tên tu sĩ ăn mặc rách rưới, trong miệng nhai táo nhồm nhoàm đi tới, nói mà không có chút thành ý gì.

Từ Tử Nham giật mình nhìn người này ngông nghênh đi đến bên mép giường anh, bởi vì không có ghế dư nên dứt khoát chen lên giường, ép Từ Tử Nham lùi vào trong, sau đó ngồi dựa lên mép giường.

"Ăn không?" Không biết hắn móc ra quả đỏ tươi từ đâu, treo lủng lẳng trước mặt Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham nuốt nước bọt, tim đập bùm bùm. Anh biết thân phận của người tới, chỉ là không nghĩ tới, đối phương lại cải trang hình như vậy rồi xuất hiện ở đây.

Không phải hắn nên trốn vào một góc nào đó đi ngủ hay sao? Sao lại ngông nghênh tới đây?

"Sư tôn." Từ Tử Dung liếc nhìn tên tu sĩ bẩn thỉu kia, không khỏi cau mày.

"Chờ chút? Tử Dung, đệ gọi hắn là gì?" Từ Tử Nham sửng sốt. Người này thu đồ đệ không phải xem duyên phận hay sao, ban đầu anh còn định dùng thân phận đầu bảng khảo hạch để xin người này thu anh làm đồ đệ, sao Từ Tử Dung đột nhiên thành đồ đệ của hắn vậy?

"Đương nhiên là sư tôn, còn có thể là gì sao? Với lại, tiểu tử ngươi thấy ta sao cũng không gọi?" Tu sĩ lôi thôi lấy chân đạp đạp Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham thừ người ra, gọi gì cơ?

"Còn gọi gì nữa? Gọi sư tôn, tiểu tử này chưa nói cho ngươi biết ngươi đã là đệ tử của ta sao?" Tu sĩ lôi thôi lớn tiếng nói.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Chương hôm nay cũng bị khóa… Dọa tôi suýt nữa tiểu trong quần…

Cũng may chỉ cần sửa lại nội dung một chút là ok, nếu không thì đúng là hố chết cha…

🍃🍃🍃🍃🍃

Chương 52

Edit + beta: Iris

Từ Tử Nham giật mình một cái, trợn tròn mắt nhìn tu sĩ lôi thôi kia, đối phương cũng trợn tròn mắt nhìn anh. Vì vậy hai sư đồ cứ chơi trò mắt lớn trừng mắt nhỏ, chờ một lúc sau, Từ Tử Nham thua cuộc, yên lặng dời tầm mắt.

Tu sĩ lôi thôi cười nhạo một tiếng: "Đồ nhi ngoan, mau kêu một tiếng sư tôn cho ta nghe. Vất vả lắm ta mới đoạt được ngươi từ tay của chưởng môn sư huynh."

"Sư tôn tại thượng, xin thứ cho thân thể đồ nhi không được khỏe, không thể quỳ lạy." Ngoài dự liệu của hắn, Từ Tử Nham nghe nói như thế chẳng những không tức giận, ngược lại rất nghiêm túc chắp hai tay lại bái lạy làm lễ.

Tu sĩ lôi thôi nhất thời trợn mắt há hốc miệng, ngay cả quả táo ngậm trong miệng cũng rớt ra ngoài, lăn vài vòng trên giường, dính đầy mảnh vụn.

Nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của tu sĩ lôi thôi, Từ Tử Dung chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, sự buồn bực do bị hắn chèn ép tích tụ mấy ngày nay cũng tan biến, quả thực thư thái đến lạ lùng.

"Ngươi không nghe rõ sao?" Tu sĩ lôi thôi dường như không cam lòng: "Ta là nói, ta đoạt ngươi từ trong tay chưởng môn, hắn vốn là muốn thu ngươi làm đồ đệ, nếu không phải bị ta chặn ngang, ngươi có thể sẽ trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn."

"Đệ tử nghe rất rõ ràng, đa tạ sư tôn yêu mến đệ tử." Từ Tử Nham cười nhạt nói: "Chỉ là đệ tử có thể bái ngài làm sư tôn, đây là may mắn ba đời của đệ tử."

Tu sĩ lôi thôi đột nhiên nói không nên lời, tuy Từ Tử Nham đề cao hắn hơn chưởng môn làm lòng hắn thoải mái, nhưng đối phương không tức giận chút nào, làm thói quen chơi xấu đồ đệ của hắn rất không có cảm giác thành tựu.

Tu sĩ lôi thôi sờ mũi, nhìn Từ Tử Nham bằng ánh mắt có vài phần nghiền ngẫm: "Ta nói, đồ nhi ngoan, ngươi không phải là bị ngốc đấy chứ, trở thành đệ tử chưởng môn, tương lai có thể kế thừa tước vị chưởng môn đó."

Từ Tử Nham cười nhàn nhạt: "Sư tôn minh giám, đệ tử thiên tính ngu dốt, không nhận nổi trách nhiệm lớn như vậy."

Tu sĩ lôi thôi lại nghẹn lời, hận sắt không thành thép trừng mắt Từ Tử Nham: "Sao ta lại thu thứ đồ đệ chẳng có chút tiền đồ như ngươi vậy chứ! Ngay cả tí xíu dã tâm cũng không có."

Từ Tử Nham cười híp mắt: "Sư tôn mắt sáng như đuốc, ngay cả việc đệ tử không có dã tâm cũng nhìn ra, đúng là vô cùng cơ trí."

"Được rồi được rồi, vỗ mông ngựa cũng vô dụng." Tu sĩ lôi thôi tức giận nhìn Từ Tử Nham một cái. Lúc trước trong ảo trận, tiểu tử này rõ ràng không có như vậy mà, sao vừa tỉnh dậy là lại ngớ ngẩn thế này, chẳng lẽ đầu óc bị đâm hỏng rồi à?

Nói không lại Từ Tử Nham, hắn dứt khoát chuyển mục tiêu sang Từ Tử Dung: "Nhìn cái gì mà nhìn, đã mấy giờ rồi, ngươi đã tưới thảo dược trong vườn chưa? Đã chăm bón cho linh cốc của ta chưa? Nói cho ngươi biết, nếu linh cốc của ta giảm sản lượng, hai huynh đệ các ngươi chắc chắn không có trái ngon để ăn đâu!" Dứt lời, tu sĩ lôi thôi cố ý giả bộ hung tợn, nhe răng nhếch miệng hù dọa Từ Tử Dung.

Mặt Từ Tử Dung không chút thay đổi thoáng nhìn hắn một cái, xoay người đi làm việc, trong lòng lại nhịn không được chửi thầm, quả nhiên hình tượng cao nhân gì đó đều là gạt người, kỳ thật chưởng môn nhân nhượng với hắn chỉ đơn giản là vì hắn là đồ vô lại!

"Chẹp! Đứa bé này không đáng yêu gì hết!" Tu sĩ lôi thôi bĩu môi, đứa bé 11 tuổi bình thường bị bắt nạt thế này chắc sẽ rống to với hắn mới đúng chứ? Đặc biệt là đứa bé có xuất thân không tồi như Từ Tử Dung, quả thực sẽ được cưng chiều. Huống chi ca ca y còn là tu sĩ có thiên tư xuất sắc, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng, huynh đệ Từ gia này sẽ được đối xử kiểu chúng tinh phủng nguyệt ở Từ gia.

Đáng tiếc… Ca ca thì giảo hoạt, đệ đệ lại mặt lạnh tanh, làm hắn kinh ngạc tới rớt cằm, lúc hắn du ngoạn phàm thế cũng gặp không biết bao nhiêu lần, tình huống đều giống như vậy, không có cái nào khác cái nào.

Tuy Từ Tử Nham biết rõ người trước mắt là một vị Nguyên Anh Đạo Quân, hơn nữa còn là sư tôn mình vừa bái, xét theo lý trí, anh hẳn nên cố gắng lấy lòng sư tôn của mình, nhưng khi vừa nghe thấy người khác phê bình đệ đệ, anh nhịn không được phản bác.

"Tử Dung rất hiểu chuyện, bình thường cũng rất ngoan. Cư xử có lễ, tính cách khiêm tốn, nếu không phải lo lắng cho thương thế của ta, đệ ấy sẽ không vô lễ như vậy."

Tu sĩ lôi thôi liếc nhìn Từ Tử Nham, thầm bĩu môi trong lòng, những từ ngươi vừa nói, chỉ sợ ngoại trừ việc lo lắng cho thương thế của ngươi thì chẳng có cái nào đúng để miêu tả đệ đệ ngươi đâu.

Nhưng mà… Thôi kệ nó!

Tu sĩ lôi thôi không nghĩ nữa, người hắn nhìn trúng là Từ Tử Nham, về phần Từ Tử Dung, là do y tự đi theo hắn, tính cách của y thế nào, hắn vẫn nhìn ra được một chút, nhưng dù y bản tính lạnh lùng thì đã sao? Chỉ dựa vào sự coi trọng của y đối với Từ Tử Nham, chỉ cần ca ca y một ngày không phản bội Lưu Quang Tông, tiểu tử kia tuyệt không làm trái ca ca.

Còn quan hệ của y với đồng môn… Ai quan tâm mấy thứ đó chứ. Mấy ngàn năm nay, hạng người kiệt ngạo khó thuần ở Lưu Quang Tông bộ ít sao? Phong nào đường nào mà không có mấy đứa tính tình thúi chứ? Thêm một người hay thiếu một người cũng chẳng thay đổi gì, chỉ cần y không phản bội Lưu Quang Tông, về những mặt khác, Lưu Quang Tông trước nay không quản nghiêm.

Có lẽ chính vì bầu không khí tự do này của Lưu Quang Tông, nên trong rất nhiều tông môn chính đạo, chỉ có Lưu Quang Tông có thể làm trung gian cho hai bên chính ma, giúp song phương đoàn kết chặt chẽ với nhau.

Mấy tranh cãi nhỏ thì tự giải quyết riêng, một khi có tranh cãi lớn, tất nhiên phải để Lưu Quang Tông đến làm trọng tài.

"Sư tôn." Từ Tử Nham thấy tu sĩ lôi thôi hơi thất thần, vội gọi hắn một tiếng, vừa rồi anh cũng rất tò mò, sư tôn nói tưới nước thảo dược và chăm sóc linh cốc là sao?

"Hả? Gì thế?" Tu sĩ lôi thôi lấy lại tinh thần, lười biếng nhìn Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham kể ra điều mình tò mò. Tu sĩ lôi thôi ngáp một cái: "À, không phải chuyện gì lớn, chỉ là chỗ của ta không nuôi kẻ vô dụng, ngươi là đệ tử của ta, hơn nữa đang bị trọng thương, nằm ở đây hưởng thụ đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng đệ đệ ngươi lại nhất quyết đòi đi theo, ta nể mặt ngươi nên thu nó làm đệ tử, nó đương nhiên phải làm một ít việc vặt."

"Hơn nữa…" Hắn liếc nhìn Từ Tử Nham: "Nguyên liệu làm thuốc tắm cho ngươi đều là của tông môn, đừng tưởng rằng có thể dùng không, đây đều là món nợ của ngươi, trong tình huống ngươi không động đậy được, đương nhiên đệ đệ sẽ trả thay ngươi. Hiện giờ ngày nào nó cũng phải tưới nước một trăm mẫu dược điền, bắt sâu cho ba mươi mẫu linh cốc. Chậc, mấy ngày nay nha, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tiều tụy rồi."

"Cái gì!" Từ Tử Nham tức khắc nóng nảy. "Tử Dung mới 11 tuổi, sao người có thể bắt đệ ấy làm công việc nặng nhọc như vậy!"

Một trăm mẫu đó! Diện tích rộng đến vậy, chỉ cần tưởng tượng bóng dáng nhỏ nhắn của Từ Tử Dung gánh hai thùng nước nặng trĩu, vừa lau mồ hôi vừa tưới nước cho dược điền, Từ Tử Nham bỗng cảm thấy chua xót không thôi.

"11 tuổi thì làm sao?" Tu sĩ lôi thôi ngoáy lỗ tai: "Nó là tu sĩ, dù chỉ mới 11 tuổi thì cũng không phải người thường, chỉ là bắt tưới nước một trăm mẫu dược điền thôi, cùng lắm là mệt một chút, không chết được."

"Sư tôn!" Từ Tử Nham la lớn một tiếng! Giọng điệu không sao cả của tu sĩ lôi thôi làm anh rất phẫn nộ.

Tu sĩ lôi thôi lườm anh một cái: "La ó cái gì, sư phụ ngươi không có điếc!"

Từ Tử Nham vội khống chế bản thân bình tĩnh lại: "Sư tôn, xin người để Từ Dung nghỉ ngơi vài ngày, công việc tiếp theo ta sẽ làm."

"Ngươi?" Tu sĩ lôi thôi thoáng liếc nhìn anh, dùng mũi chân nâng hai chân không chút tri giác của anh lên, mặt không đổi sắc hỏi: "Ngươi tính bò đi tưới nước sao?"

Từ Tử Nham nhất thời nghẹn họng, mắt trông mong nhìn tu sĩ lôi thôi, hy vọng hắn ít nhất cũng giảm bớt lượng công việc cho Từ Tử Dung.

"Được rồi, biết huynh đệ các ngươi tình thâm rồi, lúc ta muốn mang ngươi đi, đệ đệ ngươi suýt nữa liều mạng với ta. Thật là, cứ như ta là yêu quái muốn ăn thịt ngươi vậy." Tu sĩ lôi thôi hậm hực nói.

"Sư tôn, hay là thế này, điểm cống hiến ta nợ môn phái, tương lai sẽ bồi thường gấp đôi, người đừng bắt Tử Dung làm việc vất vả vậy nữa."

"Ngươi nha, chuyện chẳng có gì mà cứ nhọc lòng." Tu sĩ lôi thôi bất đắc dĩ trợn trắng mắt. "Năng lực đệ đệ ngươi cao lắm đó, chút mệt nhọc này không làm nó chết được đâu, chỉ coi như là rèn luyện thôi. Về phần ngươi, nghỉ ngơi đàng hoàng cho ta, hơn mấy chục năm qua, chỉ có đám đệ tử nội môn đợt này là có tư chất tốt như thế, ta vất vả lắm mới cướp về được một đứa, nếu vì không chịu dưỡng thương mà lưu lại nội thương ảnh hưởng sự phát triển tương lai, cái đám già kia sẽ cười chết ta mất."

Từ Tử Nham thấy không cầu xin được, đành ngậm miệng, nhưng không khỏi vẫn oán thầm. Hơn một trăm mẫu đất, vậy mà sư tôn lại nói là rèn luyện, quả thực rất quá đáng, đây là bóc lột sức lao động trẻ em!

Tu sĩ lôi thôi thấy Từ Tử Nham vẫn rầu rĩ không vui, lập tức hiểu ra tiểu tử này vẫn đang lo lắng cho đệ đệ, trong lòng hắn tức giận vì đồ đệ mới không chịu tin tưởng sư tôn. Nhưng nghĩ lại thì hai người bọn họ cũng coi như là lần đầu gặp mặt, hơn nữa đối phương còn là do hắn ép đến đây, thiếu sự tin tưởng cũng có thể hiểu được.

"Đúng là sợ ngươi rồi." Tu sĩ lôi thôi thầm cười một cái, sau đó bấm pháp quyết. Nước trong chậu mà Từ Tử Dung mang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net