Chương 89 + 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89

Edit + beta: Iris

Không bao lâu sau, toàn bộ quảng trường đột nhiên tối sầm lại, Từ Tử Nham kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy một luồng ánh sáng trắng dịu từ trên trời chậm rãi tỏa ra, bao phủ toàn bộ sân khấu.

“Đây là cái gì?” Từ Tử Nham điều chỉnh góc độ, nhìn về phía sân khấu. Cũng không biết bọn họ thiết kế Lãm Nguyệt Viên này như thế nào, lúc này bọn họ đang ở một góc vô cùng hẻo lánh nhưng lại có thể nhìn thấy sân khấu rất rõ ràng.

Từ Tử Nham muốn hỏi gã sai vặt, nhưng trong khi anh không để ý, không biết hắn đã rời đi từ khi nào, dù sao cũng sẽ công bố là có chuyện gì xảy ra thôi, cứ để anh giữ lại chút cảm giác thần bí trước đi.

Từ Tử Nham nhìn lên sân khấu, trong khi tầm mắt của Từ Tử Dung dao động qua lại giữa sân khấu và ca ca.

Khi một nữ tử dung mạo xuất sắc, dáng người yểu điệu bước lên sân khấu, vẻ mặt có chút u ám của y mới dần thả lỏng.

Cũng may… Trong mắt ca ca không có sự thèm muốn khiến người ta chán ghét, anh chỉ dùng ánh mắt rất thuần túy để thưởng thức những nữ tử trên đài.

Vì có dung mạo tuyệt sắc nên kiếp trước Từ Tử Dung thường xuyên tiếp xúc với những ánh mắt như thế, chẳng qua là ngại thực lực mạnh mẽ của y, những kẻ muốn đánh chủ ý lên người đi đều bị y giết hết, lúc này mới khiến những kẻ còn sót lại nhận ra, đóa hoa anh túc là y có độc, muốn âu yếm thì phải trả giá bằng sinh mệnh!

Trước đó y còn lo lắng ca ca muốn tới kỹ viện có phải là do có ý đồ gì với những nữ tử đó hay không, nhưng bây giờ xem ra, ca ca thật sự chỉ "đơn giản" đến xem náo nhiệt mà thôi.

Trong lòng hơi an tâm một chút, nhưng Từ Tử Dung vẫn cảm thấy khó chịu, y ghét tất cả mọi thứ có thể thu hút ánh nhìn của ca ca, cho dù chỉ là thưởng thức cũng không được!

Thật sự muốn… Giết hết những người có thể thu hút tầm mắt ca ca!

Từ Tử Dung ánh mắt u ám, suy nghĩ ẩn sâu trong đáy mắt, y không dám bộc lộ những suy nghĩ cực đoan đó trước mặt ca ca, nếu không ngay cả y cũng không biết ca ca sẽ phản ứng như thế nào.

Điểm mấu chốt của ca ca vẫn luôn tồn tại, ngay cả y cũng không dám khinh suất vượt qua, bởi vì hậu quả của việc huynh đệ quyết liệt với nhau, y tuyệt đối không gánh vác nổi.

Y muốn chiếm hữu ca ca, nhưng y không muốn trở thành kẻ thù của ca ca, giam cầm ca ca chỉ là thủ đoạn tệ hại nhất, chỉ cần có một tia hy vọng, y sẽ không khiến mọi chuyện phát triển đến bước đường đó!

Khi những mỹ nhân đó lên sân khấu thể hiện tài năng tuyệt vời của mình, các khách nhân ngồi dưới sân khấu bắt đầu hét giá.

Từ Tử Nham lập tức nhận ra, đây hẳn là một hoạt động tương tự như bán đấu giá, chỉ là anh không có hứng thú tham dự chuyện này, vẫn chỉ xem náo nhiệt theo kế hoạch ban đầu.

Những nữ tử trên đài đều thể hiện hết mặt ưu tú của mình, dù là cầm nghệ hay vũ đạo, hoặc là giọng hát tuyệt vời, những người có đủ tư cách đứng trên đài đều không hề tầm thường.

Từ Tử Nham xem náo nhiệt rất vui vẻ, nhưng không biết từ lúc nào, bên tai anh lại vang lên tiếng rộp rộp.

Hắn tò mò quay đầu lại ——

—— Một con thỏ màu hồng nhạt ngồi trên vai Từ Tử Dung gặm cà rốt ngon lành. Con thỏ kia nhận thấy ánh mắt của anh còn xoay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó bình tĩnh xoay đầu trở về, gặm hai ba cái hết sạch, tiếp tục gặm củ tiếp theo.

Đệt! Con thỏ này xuất hiện khi nào vậy???

Từ Tử Nham kinh hãi, anh đột nhiên nhớ ra, từ khi anh xuất quan đến nay vẫn chưa nhìn thấy con thỏ này, suýt nữa anh quên mất Từ Tử Dung có một con linh thú như vậy.

Nhưng rốt cuộc con thỏ này từ đâu ra? Nơi này cách Lưu Quang Tông mấy ngàn dặm, yêu thú có thể theo kịp tốc độ của Xuyên Vân Toa không nhiều lắm, thế nên… Con thỏ này rốt cuộc làm sao xuất hiện ở đây??

“Từ sau khi ca bế quan, Phấn Mao thường xuyên biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện, đệ cũng không biết làm sao nó tìm được đệ, dù sao trước giờ nó chưa từng đi lạc.” Thấy Từ Tử Nham khiếp sợ, Từ Tử Dung ân cần giải thích.

Từ Tử Nham thề, lúc con thỏ kia nghe Từ Tử Dung gọi nó là Phấn Mao, người nó chắc chắn cứng ngắc lại, như thể… Nó chê cái tên này.

Đợi chút! Bây giờ không phải là lúc thảo luận tên của con thỏ này, cuối cùng nó là loại linh thú gì vậy? Không được chủ nhân cho phép mà dám tùy tiện chạy loạn?

“Linh thú này của đệ có thể tùy ý hành động?” Từ Tử Nham cau mày, anh không biết linh thú này đã ký khế ước bình đẳng với Từ Tử Dung, lúc lập khế ước, anh còn tưởng do Từ Tử Dung bá khí trắc lậu nên thu hút con thỏ này, khóc la đòi trở thành linh thú của y.

Khóe mắt Từ Tử Dung khẽ giật giật, đến tận bây giờ y vẫn chưa tìm ra lai lịch của con thỏ chết tiệt này, cố tình con thỏ này không có biểu hiện nhỏ yếu như vẻ bề ngoài của nó, ít nhất Từ Tử Dung tự nhận bây giờ y không có cách nào đánh chết nó, hơn nữa trong 5 năm qua, mặc dù con thỏ này thường xuyên biến mất một cách khó hiểu, nhưng nó không gây trở ngại gì cho y, nên y dứt khoát mặc kệ nó luôn, cùng lắm thì nó chỉ khiến vai y nặng hơn chút mà thôi, loại linh thú có thể tự tìm đồ ăn như này căn bản không cần y phân tâm hầu hạ.

“Phấn Mao rất nghịch ngợm, thường xuyên trốn đi mất, sau đó lại trở về.” Từ Tử Dung cười nhạt nói.

Từ Tử Nham nghe thấy tiếng nghiến răng khi y nói những lời này… Anh cảm thấy nếu cứ truy hỏi tiếp, Tử Dung sẽ thẹn quá hóa giận, hay là thôi đi…

“Ồ, ra vậy…” Từ Tử Nham quyết đoán chuyển chủ đề: “Phấn Mao là tên do đệ đặt?”

“Đúng vậy, ca ca thấy sao?” Từ Tử Dung nghe vậy, tức khắc cười híp mắt.

Từ Tử Nham yên lặng liếc nhìn con thỏ kia một cái, không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cứ cảm thấy lực gặm cà rốt của con thỏ kia hình như mạnh hơn thì phải. →. →

“Không tồi, rất dễ nghe, ta nhớ khi đệ còn nhỏ rất thích màu hồng nhạt.” Từ Tử Nham xoa mũi nói tiếp.

Vẻ mặt Từ Tử Dung tức khắc cứng đờ, mà con thỏ trên vai dường như phát ra tiếng cười nhạo.

Từ Tử Nham tò mò nhìn con thỏ, ảo giác hả? Thỏ cũng biết cười?

Đáp lại anh luôn luôn là tiếng rộp rộp không bao giờ ngừng —— dù có là thứ gì cũng không thể ngăn được quyết tâm ăn uống của nó!

“Chậc chậc, may mà tới kịp, nếu không thì hoa khôi này…” Giọng nam nhân bên bức bình phong đột nhiên im bặt.

Từ Tử Nham quay đầu lại, lập tức nhíu mày.

Một nam tử thanh niên đứng cùng một thiếu niên bên bức bình phong, thiếu niên kia trông hơi quen mắt, hình như là gã sai vặt mới bưng mâm trái cây lên, còn nam tử thanh niên kia đang kinh ngạc nhìn chằm chằm Từ Tử Dung.

“A, xin lỗi xin lỗi, thật sự xin lỗi Vu công tử, nơi này đã có khách rồi.” Vẻ mặt thiếu niên có chút hoảng hốt, liên tục xin lỗi nam tử thanh niên kia.

Nam tử thanh niên bừng tỉnh, nhìn Từ Tử Dung rồi nhìn Từ Tử Nham, cuối cùng dường như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt đen xuống, chỉ vào Từ Tử Dung rồi nói với thiếu niên kia: “Sao lại thế này, vì sao trước giờ ta chưa từng thấy hắn? Lưu Vân Hiên các ngươi có mặt hàng mới, còn là một tuyệt sắc như vậy, sao lại không báo cho ta biết?”

Trong mắt thiếu niên hiện lên tia vui mừng, nhưng nhanh chóng bị hoảng sợ che đậy, hắn vội xua tay: “Không phải đâu Vu công tử, vị công tử này không phải là người Lưu Vân Hiên chúng ta, hai bọn họ được thị nữ đón khách đưa đến Lãm Nguyệt Viên, thật sự là khách nhân!”

“Khách nhân?” Vu công tử nghi ngờ liếc nhìn Từ Tử Dung một cái, trong mắt hiện lên tia tham lam. Theo lời giải thích vừa rồi của thiếu niên, xem ra hai người này lần đầu đến Lưu Vân Hiên.

Chỉ cần là người sống trong Ô Đề Thành đều biết rõ Lưu Vân Hiên chia làm Điểm Tinh Lâu và Lãm Nguyệt Viên, được thị nữ đón khách đưa tới đây, chứng tỏ bọn họ chẳng những không có tu vi, mà còn là lần đầu đến Ô Đề Thành.

Vị Vu công tử này gần như ngay lập tức đưa ra kết luận, đồng thời còn đánh dấu “có thể ức hiếp” lên người Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.

“Con mắt thành thật một chút!” Từ Tử Nham cực kỳ bất mãn từ nãy giờ, dù sao thiếu niên kia cũng còn nhỏ, công phu che giấu không đến nơi đến chốn, anh có thể dễ dàng nhìn ra đối phương cố ý dẫn vị Vu công tử này đến chỗ bọn họ.

Anh không biết vì sao thiếu niên này lại làm như vậy, nhưng ánh mắt thèm muốn trần trụi của Vu công tử kia đối với Tử Dung khiến anh vô cùng tức giận.

“Ngươi nói cái gì!” Vu công tử vốn muốn gây sự, lời của Từ Tử Nham đâm thẳng vào lòng hắn.

Mặc dù hắn không có linh căn, không thể tu luyện được, nhưng hắn là nhi tử của tộc trưởng Vu gia! Tại Ô Đề Thành này, ngoại trừ Phương gia, Tưởng gia khiến hắn kiêng kỵ, những người khác dù có là tu sĩ cũng sẽ không dám đắc tội hắn một cách dễ dàng, bởi vì tuy hắn không thể tu luyện, nhưng phụ thân hắn là tu sĩ Ngưng Mạch hậu kỳ hàng thật giá thật.

Tu sĩ thực lực càng cao càng khó có con nối dõi, mặc dù Vu Niệm Bạch không có thiên phú tu luyện, nhưng phụ thân hắn vẫn rất thương yêu hắn, điều này dẫn đến hắn hình thành tính tình bá đạo bướng bỉnh.

Đương nhiên, Vu Niệm Bạch cũng không phải đồ ngu ngốc, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng hắn sẽ không tùy tiện đắc tội với người không rõ lai lịch, sở dĩ hắn tự tin như vậy là vì Lãm Nguyệt Viên là nơi chuyên dành cho người phàm.

Hắn đã gặp rất nhiều tu sĩ trong nhà, kể cả phụ thân của hắn, hầu hết đều coi những người không thể tu luyện như một con kiến, con người sẽ tụ lại một chỗ với con kiến sao? Đương nhiên là không thể rồi!

Tu sĩ luôn chỉ biết hưởng thụ đãi ngộ của tu sĩ, chỉ cần có chút tu vi, dù có là tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng một, khi đến Lưu Vân Hiên chắc chắn cũng sẽ chọn Điểm Tinh Lâu!

—— Ngoại trừ cái đứa không làm theo lẽ thường là Từ Tử Nham!

Sự tồn tại của anh đã đảo ngược nhận thức của Vu Niệm Bạch, kết quả là Vu Niệm Bạch xui xẻo đụng phải tấm ván sắt…

Phụ thân Vu Niệm Bạch cũng sợ hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, vì vậy sắp xếp cho hắn hai hộ vệ Luyện Khí đại viên mãn, vốn dĩ với thực lực như vậy, hắn tuyệt đối có thể đi ngang như cua trong Ô Đề Thành, cho dù đụng phải những tu sĩ lợi hại, vẫn còn có hai tên hộ vệ, cũng không đến mức để cho Vu Niệm Bạch đắc tội đối phương.

Ngặt nỗi Vu Niệm Bạch lại xảy ra chuyện ở Lưu Vân Hiên — nơi phân chia ranh giới rõ ràng giữa tu sĩ và người phàm!

Bởi vì Vu Niệm Bạch nhận định Từ Tử Nham và Từ Tử Dung là người thường không có thực lực đi ngang qua Ô Đề Thành, nên hắn ra tay không chút khách khí. Vừa ra tay đã dùng sát chiêu, vì Từ Tử Dung, hắn đã hạ quyết tâm giết người diệt khẩu, sau đó nhốt Từ Tử Dung lại độc chiếm!

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Emma, rắc rối kinh điển ấy mà… Muốn bắt nạt người nhỏ yếu bị vả mặt gì đó… Tiếng bốp bốp bốp thật là to!

PS: Vu Niệm Bạch không phải là Bạch Bạch gì đó xuất hiện, có quan hệ với người nào đó xuất hiện ở chương trước đó. O(∩_∩)O

🍃🍃🍃🍃🍃

Chương 90

Edit + beta: Iris

Vu Niệm Bạch là sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong số những người phàm, mặc dù không có linh căn để tu luyện, nhưng phụ thân hắn đã cho hắn uống rất nhiều đan dược được luyện chế riêng cho người phàm.

Bây giờ sức mạnh thể chất của hắn có thể so được với thể tu Luyện Khí tầng ba, điểm khác biệt duy nhất là đan điền của hắn không có linh lực, không thể sử dụng một vài chiêu thức lợi hại mà thôi.

Những đòn tấn công của Vu Niệm Bạch chỉ là trò cười trong mắt Từ Tử Nham, nhưng sát khí trần trụi của đối phương lại khiến sát ý trong lòng anh trào ra.

Từ Tử Nham không phải thánh mẫu, nếu có người muốn giết anh, anh đương nhiên không thể thả hắn đi, vì vậy… Anh ra tay, nhưng anh còn chưa kịp thả Lôi Quang ra, một cây roi đỏ như máu đã lóe lên, sau đó đánh bay Vu Niệm Bạch…

“Ca ca… Ca ca cần gì phải động thủ với loại người này? Để đệ giải quyết là được.” Từ Tử Dung khẽ cười, nhẹ nhàng nắm tay, sờ sờ tay Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham yên lặng thu lại Lôi Quang trên tay, chỉ là động tác vuốt ve vừa rồi của Tử Dung tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua không để lại dấu vết trên mặt nước, nhưng có để lại một tầng gợn sóng.

Kỳ quái… Sao cứ thấy có gì đó không đúng.

Từ Tử Nham không hiểu sao lại bắt đầu rối rắm, anh thậm chí còn không biết rốt cuộc mình đang rối rắm cái gì, chỉ là cảm thấy thái độ của Tử Dung đối với anh rất kỳ lạ. Nhưng rõ ràng rất giống với trước đây mà không phải sao?

Dù là làm nũng, hay khoe mẽ, phiên bản trưởng thành của Tử Dung giờ đây cư xử giống hệt phiên bản Tử Dung 12 tuổi mà!

Từ Tử Nham rất khó hiểu, nhưng ngay sau đó trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ: Người trưởng thành hình như không nên làm những hành động này phải không?

Đáng tiếc, không đợi anh nghĩ kỹ điểm này, tình hình chiến đấu tại hiện trường lại thay đổi, linh cảm thỉnh thoảng lóe lên nhanh chóng bị anh vứt ra sau đầu, cuối cùng vẫn nghĩ không ra.

Cơ thể Vu Niệm Bạch rất cường tráng, hơn nữa vừa rồi Từ Tử Dung* cũng không định trực tiếp lấy mạng nhỏ của hắn. Kiếp trước, không có kẻ nào thèm muốn mỹ mạo của y, hơn nữa còn dám ra tay với y mà có thể chết một cách dễ dàng được, cái danh Huyết Ma không chỉ vì y tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh mà có.

*Chỗ này tác giả để là Từ Tử Nham.

Lúc Vu Niệm Bạch bị đánh bay thì biết chuyện không ổn, ngay khi huyết đằng đánh vào người hắn, miếng ngọc bội trên người hắn vỡ vụn, một tầng ánh sáng lập tức bao phủ toàn thân hắn.

“Ngọc bội hộ thân?” Từ Tử Dung thản nhiên liếc nhìn một cái, khóe môi nhếch lên cười lạnh, đầu ngón tay búng nhẹ, bắn ra ba hạt giống.

Có linh lực thúc giục, bốn bụi huyết đằng khổng lồ quất đôm đốp qua lại lên người Vu Niệm Bạch, hộ thuẫn được tạo thành khi ngọc bội vỡ vụn dần trở nên mờ nhạt.

*Ở trên tác giả ghi ba hạt giống, bên dưới lại mọc ra bốn cây, tui không biết gì đâu, đừng hỏi tui :3

Thiếu niên đưa Vu Niệm Bạch tới, lúc này đã hoàn toàn chết lặng, hắn hoảng sợ xụi lơ ngồi bệt dưới đất, quần đã ướt đẫm.

Cho dù không có kiến thức thì hắn cũng biết bụi huyết đằng khổng lồ này tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường có được, nghĩ đến vừa rồi hắn lại dám bày ra hành vi lòng dạ hẹp hòi trước mặt hai tu sĩ, hắn đúng là chán sống mà.

Bốn bụi huyết đằng thô to khổng lồ uy vũ sinh phong, thân thể Vu Niệm Bạch như quả bóng bị quất tới quất lui, hiện trường bây giờ đã là một khung cảnh hỗn loạn, khách nhân ở các vách ngăn xung quanh người thì lăn người thì bò tránh xa nơi này, hoặc dứt khoát nằm liệt dưới đất hét chói tai.

Ô Đề Thành là thành trấn nơi người tu tiên và người phàm sống chung với nhau, chỉ là hầu hết các khu vực sẽ đối xử riêng biệt với người tu tiên và người phàm. Người phàm nơi này đã quen với sự tồn tại của tu sĩ, nhưng khi đứng gần như vậy, trơ mắt nhìn bụi dây mây khổng lồ quất một người vẫn quá chấn động đối với bọn họ.

Động tĩnh bên này đã làm kinh động đến người phụ trách Lãm Nguyệt Viên từ lâu, cô nương diện mạo diễm lệ vừa nhìn về hướng này đã cảm thấy có chuyện không ổn.

Bốn bụi dây mây khổng lồ bay múa qua lại, nàng căn bản không dám đến gần, vội gọi một thị nữ tới, phái nàng ta đến Điểm Tinh Lâu tìm người đến xử lý.

“Đó là…”

“Nhìn dáng vẻ thì hình như là Vu công tử…”

Các khách nhân đứng gần sân khấu không bị chuyện bên này ảnh hưởng nên vẫn còn tâm trạng bình luận, dù sao bình thường các tu sĩ đều cao cao tại thượng, đây là lần đầu bọn họ thấy tu sĩ đánh nhau, cho nên khá tò mò.

“Cái gì? Người bị đánh là Vu công tử?”

“Chậc chậc, hai người này gan lớn thật nha, ngay cả Vu công tử mà cũng dám đánh, không muốn sống nữa à.”

Người xem náo nhiệt luôn không sợ lớn chuyện, thanh danh của Vu công tử ở Ô Đề Thành cũng chẳng ra gì, đặc biệt là rõ ràng hắn là người phàm, lại ỷ vào cha là tu sĩ nên không để những người phàm khác vào mắt, điều này khiến cho những người tuy không có tu vi nhưng cũng có chút thực lực cực kỳ bất mãn với hắn.

Bên phía tu sĩ chướng mắt hắn, công tử người phàm cũng không muốn chơi với hắn, ở Ô Đề Thành, Vu công tử là một tên khác loài, vì vậy khi thấy hắn chịu thua thiệt, những người này không có ai định đi báo tin cho hộ vệ của hắn.

“Người nào dám vô lễ với thiếu gia của chúng ta.”

Ngay khi mọi người đang suy đoán khi nào hộ vệ của Vu công tử sẽ xuất hiện, một tiếng rống phẫn nộ truyền đến từ trên trời.

Từ Tử Dung khẽ nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, thu hồi tâm tư muốn đùa bỡn, huyết đằng khổng lồ đột nhiên phát lực, ầm một tiếng, hộ thuẫn trên người Vu Niệm Bạch nứt ra, hai bụi huyết đằng khổng lồ cứ thế quất vào người hắn, đánh đến khi hắn nôn ra máu, ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất trong đau đớn.

“To gan!” Một bóng đen giận dữ hét lên, lướt qua đại môn Lãm Nguyệt Viên, lao thẳng vào nơi hai người Từ Tử Dung đang đứng. “Dám đả thương thiếu gia, các ngươi đáng chết!” Nói xong thì niệm pháp quyết, một luồng sáng xanh bay về phía Từ Tử Dung.

Từ Tử Nham đen mặt, bắn ra một Lôi Quang to bằng ngón cái, va chạm với luồng sáng xanh đang lao tới, sau đó chỉ nghe một tiếng nữa, chẳng những luồng sáng xanh biến mất, mà ngay cả bóng người đang lao tới cũng bị đánh bật về chỗ cũ.

“Xì xào ——”

Khi Từ Tử Dung điều khiển huyết đằng ức hiếp Vu công tử, những khách nhân vây xem mặc dù rất ngạc nhiên nhưng không có khiếp sợ, dù sao thì Vu Niệm Bạch cũng là người phàm, khi đối mặt với tu sĩ, bị đánh cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Từ Tử Nham vừa ra tay, khí thế lập tức thay đổi, mọi người đều biết phía sau Vu công tử có hai hộ vệ tu sĩ rất lợi hại, Vu Mặc Nhiên gần như là cưng chiều Vu Niệm Bạch đến tận xương tủy, hộ vệ của hắn tất nhiên không phải là người đơn giản.

Nghe nói từng có một tu sĩ Trúc Cơ đi ngang qua nảy sinh xung đột với Vu Niệm Bạch, muốn đánh chết Vu Niệm Bạch, kết quả lại bị một trong hai hộ vệ đó xử lý, từ đó về sau, các cư dân Ô Đề Thành đã có ấn tượng đại khái về thực lực của hai tên hộ vệ này.

Nhưng hộ vệ vô cùng lợi hại trong mắt dân chúng lại bị thanh niên anh tuấn này dùng một chiêu đánh bay, tuy các khách nhân ở đây không thể nhìn ra trình độ tu vi, nhưng có so sánh trực quan như vậy vẫn rất dễ hiểu.

“Chậc chậc, Vu Niệm Bạch đá trúng tấm ván sắt rồi.” Một khách nhân vui sướng khi người gặp họa nói.

“Hừ, tên nhóc Vu Niệm Bạch lẽ ra phải đá trúng tấm ván sắt từ lâu rồi.”

“Có ai nói không phải đâu… Chỉ là tên Vu Niệm Bạch kia bình thường rất thông minh mà, sao giờ lại đắc tội tu sĩ vậy? Ấy không đúng, nếu hai người kia là tu sĩ, sao không đến Điểm Tinh Lâu?”

“Ai mà biết, đây đâu phải việc của chúng ta, chúng ta ăn dưa là được rồi.”

“Nói cũng đúng, ha ha, dưa này lớn ghê…”

Sau khi các khách nhân trốn vào một góc tương đối an toàn thì bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, nhìn Vu Niệm Bạch bị đánh đến máu chảy đầm đìa, không những chẳng có ai đồng tình, mà cả đám còn cười thầm trong lòng.

“Xin đạo hữu nương tay!”

Sau khi bóng người kia bị đánh bay ra ngoài, một người khác nhanh chóng đuổi tới, nhưng lần này người này đã rút kinh nghiệm nên không dám ra tay, chỉ đứng ra chào hỏi trước.

Lúc này, Từ Tử Nham không ra tay nữa, chỉ lạnh lùng nhìn người vọt tới đứng cách bọn họ không xa, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Người đến là một người trung niên, chỉ có thực lực Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng thực lực như vậy đã được xem là một tiểu cao thủ ở Ô Đề Thành, làm hộ vệ cho người bình thường thật sự hơi lãng phí.

Người trung niên kia nhìn Vu Niệm Bạch bị bụi mây khổng lồ treo lên đánh cho hôn mê, không khỏi hít sâu một hơi, cái người bị đánh đến máu tươi đầm đìa, mặt sưng phù như đầu heo là thiếu gia? Đúng là… Có lẽ ngay cả phu nhân cũng không nhận ra…

(Lúc này, tên tu sĩ này vẫn chưa biết cái đó gọi là: Đánh đến má nó nhìn không ra…→. →)

“Vị đạo hữu này, không biết thiếu gia nhà ta có chỗ nào đắc tội, xem các vị nể mặt Vu gia chúng ta mà thả cho hắn một con ngựa.” Người trung niên này rất thông minh, hắn đã theo Vu Niệm Bạch một thời gian dài nên đương nhiên hiểu rất rõ thiếu gia nhà bọn họ là mặt hàng gì, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Từ Tử Dung ở khoảng cách gần, còn gì khó đoán nữa đâu.

Hơn nữa, mặc dù đối phương đánh thiếu gia trông khá thảm, nhưng hắn có thể nghe thấy hơi thở của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net