Chương 119. Thiên chân vạn xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + beta: Iris

Giờ Mùi, Ô Nhược và Ô Tiền Thanh mang theo vài hộ vệ ngồi xe ngựa đến ngoài cửa thành, Ô Bặc Phương, Diêu Xu Uyển và Ô Ngọc mang theo năm vị trưởng lão đã đứng chờ ngoài cửa thành từ lâu.

Bọn họ nhìn thấy Ô Nhược và Ô Tiền Thanh đến thì sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Từ trước đến nay Ô Tiền Thanh luôn hiếu thuận, thấy trưởng bối tất nhiên sẽ đi đến thỉnh an, nhưng không còn thân cận cùng bọn họ như trước đây, sau khi thỉnh an xong liền mang Ô Nhược sang một bên đứng chờ.

Ô Bặc Phương và Diêu Xu Uyển không ngừng nhìn về phía bọn họ, bộ dáng như muốn giải thích chuyện ở tiệc mừng thọ của quốc sư, nhưng cuối cùng lại không bỏ xuống được mặt mũi nên cũng không giải thích được gì.

Khoảng mười lăm phút sau, hơn trăm chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn đi về phía đại môn Hoàng Đô Thành.

Diêu Xu Uyển thấy trong đám người đó có hộ vệ Ô gia thì vui sướng kêu lên: "Đến, đến, bọn họ đến rồi."

Ô Bặc Phương và Ô Ngọc cũng đặc biệt kích động bước nhanh đến đón.

Hộ vệ đi đằng trước trực tiếp ngó lơ bọn người Ô Bặc Phương, dừng xe ngựa trước mặt Ô Nhược: "Thuộc hạ gặp qua phu nhân."

Ô Nhược quan tâm hỏi: "Dọc đường có gặp chuyện gì không?"

"Trên đường đụng phải một vài tiểu mao tặc nhưng đều đã bị chúng ta giải quyết." Lúc hộ vệ nói đến tiểu mao tặc, giọng điệu còn mang theo một tia khinh miệt.

Ô Nhược đương nhiên biết hắn ám chỉ ai: "Mọi người không có việc gì là tốt rồi."

Ô Bặc Phương và những người khác đến phía sau đoàn xe, vội xốc màn một chiếc xe trong số đó, bên trong là đại nhi tử và con dâu cả đang nằm, hắn kích động kêu lên: "Huyền Vân."

Ô Huyền Vân ốm yếu nằm trong xe, nghe thấy có người kêu tên thì từ từ mở mắt ra, thấy là phụ thân và mẫu thân thì hai mắt đẫm lệ: "Cha, mẹ."

Hắn như tìm thấy chỗ dựa, kích động xốc chăn trên người lên, bò ra ngoài xe.

Những người khác nghe thấy giọng của Ô Bặc Phương, đều nghiêng người ra cửa sổ nhìn thử, ngay khi thấy Ô Bặc Phương thì mắt sáng lên.

"Tổ phụ."

"Tổ mẫu."

"Tằng tổ phụ."

"Tằng tổ mẫu."

"Tộc trưởng..."

Ô Bặc Phương thấy mọi người còn sống thì hốc mắt đỏ lên: "Mọi người không có chuyện gì thì tốt rồi, không có chuyện gì thì tốt rồi."

Ô Nhược đi tới nói: "Tằng tổ phụ, nếu ngài có lời gì thì hãy chờ mọi người sắp xếp ổn thỏa rồi nói, dù sao đây cũng là cửa thành, một đoàn xe ngựa của chúng ta đang cản trở lối đi của người khác, dễ khiến người khác tức giận."

Ô Tiền Đồng ngồi trong xe ngựa phía sau, thấy Ô Nhược và Ô Tiền Thanh hoàn toàn không thương tích gì đứng ở đó, tức khắc sinh lửa giận: "Ô Nhược, chúng ta muốn đứng nói chuyện ở đâu cần ngươi quản chắc?"

"Không cần chúng ta quản?" Ô Nhược cười lạnh nhìn hắn: "Nếu không phải người của ta cứu các ngươi, ngươi cảm thấy mình còn sống được đến bây giờ? Nếu không phải ta đưa các ngươi đến đây, các ngươi có thể bình yên đến Hoàng Đô Thành? A, tiểu thúc, xin ngươi sau này nói chuyện nhớ lắp não."

"Ngươi đánh rắm." Ô Tiền Đồng không tin: "Ngươi thì có bản lĩnh gì cứu chúng ta."

Ô Nhược nhướng mày: "Nếu không phải ta, vậy ai cứu các ngươi ra, ai đưa các ngươi đến nơi này?"

"Đương nhiên là tổ phụ."

Ô Bặc Phương lộ vẻ xấu hổ.

Ô Nhược châm chọc cong môi: "Ồ, vậy ngươi hỏi rõ xem, có phải tằng tổ phụ phái người tới cứu các ngươi hay không?"

Vinh trưởng lão đi cùng Ô Bặc Phương đứng lên nói: "Ngũ gia Nam viện, ngài đừng náo loạn, nếu không nhờ Nhược thiếu gia phái người đến cứu các ngươi, các ngươi đã sớm mất mạng. Dọc đường này cũng là Nhược thiếu gia phái người hộ tống các ngươi đến Hoàng Đô Thành, hơn nữa nếu không có Nhược thiếu gia, căn bản không thể tìm được chỗ ở nhanh như vậy."

Ô Tiền Đồng nghẹn đỏ mặt: "Tòa nhà của tổ phụ không thể ở sao?"

Vinh trưởng lão nhíu mày: "Ngũ gia, Hoàng Đô Thành tấc đất tấc vàng, có bạc cũng chưa chắc mua được nhà, nói gì là tòa nhà lớn, tộc trưởng đến đây nhiều ngày phải nhờ người ra giá cao mới mua được căn nhà vào hai ngày trước, còn không lớn bằng một nửa của Nam Đại Viện, hiện nay chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng mới được ở cùng tộc trưởng, không có cách nào cho thêm người vào ở."

"Vậy, vậy tổ phụ không thể xây một tòa nhà lớn như ở Cao Lăng Thành sao."

Bỗng chốc Ô Bặc Phương sầm mặt: "Ngươi cho rằng Hoàng Đô Thành dễ mua bán như vậy? Hay là cảm thấy xây một tòa nhà rất dễ? Nói xây là xây ngay? Ô Tiền Đồng, ở đây không phải là Cao Lăng Thành, sau này nói chuyện chú ý một chút, ở Hoàng Đô Thành này, lấy đại một người cũng có thể dẫm chết ngươi."

Ô Tiền Đồng: "..."

Ô Nhược liếc nhìn Ô Tiền Đồng: "Nếu tiểu thúc không muốn đi theo ta, vậy ngươi xuống xe tự tìm người đưa ngươi về Cao Lăng Thành đi, dù sao ta cũng đã tận tình tận nghĩa."

Ô Tiền Đồng giận dữ: "..."

Ô Ngọc vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng ngắt lời hắn: "Tiểu thúc, Tiểu Nhược đã xin thánh chỉ của Đế Quân, sau khi vào thành các ngươi có thể đến ở trong Ô gia ở Hoàng Đô Thành, hơn nữa Quốc Sư đại nhân đã đảm bảo sẽ tìm y sư giỏi trị liệu cho các ngươi trước mặt Đế Quân."

"Thật hả." Mọi người hưng phấn.

Từ sau khi bị thương, bọn họ cơ hồ đã dùng hết tất cả dược liệu có được để chữa trị nhưng thương thế vẫn không có chuyển biến, vốn tưởng rằng xong đời rồi, lại không ngờ Quốc Sư đại nhân thế nhưng nguyện ý trị liệu cho bọn họ.

Ô Nhược đạm thanh nói: "Thiên chân vạn xác, Đế Quân đã giao thánh chỉ cho ta rồi."

Ô Ngọc: "..."

Thật sự xin được thánh chỉ?

Mọi người hoan hô.

Ô Nhược nhìn khuôn mặt cao hứng của bọn họ, đáy mắt hiện lên tia trào phúng.

"Nè, rốt cuộc các ngươi có đi hay không? Không đi thì lăn qua một bên, đừng có chắn đường." Đoàn phía phía sau có người phẫn nộ quát lớn.

"Đi thôi." Ô Nhược xoay người, lên xe ngựa cùng Ô Tiền Thanh.

Ô Tiền Thanh thở dài: "Bọn họ nghĩ thật đơn giản."

Cho rằng đi vào Ô gia Hoàng Đô Thành là ngày lành sẽ đến sao.

Ô Nhược cười không nói gì.

Đoàn xe đến đại viện phía nam Ô gia, hộ vệ Hắc gia nói lại mục đích đến đây với thủ vệ Ô gia, mà thủ vệ Ô gia đuổi bọn họ như đuổi cổ ăn mày: "Đi, đi, đi, tộc trưởng chúng ta chưa từng nói sẽ có chi thứ Ô gia đến ở trong phủ."

Ô Nhược đoán Ô Thần Tử nghĩ rằng chắc chắn cậu chưa lấy được thánh chỉ nên mới làm khó cậu, cậu lấy thánh chỉ đưa đến trước mặt thủ vệ: "Vậy là các ngươi muốn kháng chỉ?"

Thủ vệ Ô gia biến sắc, vội quỳ xuống, quản gia trong viện cũng biết được tình huống, lập tức đi báo với tộc trưởng.

Tộc trưởng biết được Ô Nhược có thánh chỉ, vội vàng chạy tới cười nói: "Bặc Phương, xin lỗi, thật xin lỗi, gần đây ta hơi bận nên quên nói với hạ nhân là các ngươi sẽ đến ở trong phủ."

Ô Bặc Phương cũng là tộc trưởng, sao có thể không biết được suy nghĩ của hắn: "Thân là tộc trưởng, chuyện cần giải quyết quả thật hơi nhiều."

Tộc trưởng ra lệnh cho quản gia: "Nhanh đi sắp xếp phòng."

"Dạ."

Ô Bặc Phương nhìn về phía xe ngựa: "Các ngươi đi xuống hết đi."

Ô Tiền Đồng và những người khác vui vẻ đi xuống xe ngựa.

Tức khắc Ô Bặc Phương và đám Vinh trưởng lão đều biến sắc, vừa rồi bọn họ đều ở trên xe ngựa nên không ai thấy tình huống thân thể của bọn họ, bây giờ xuống xe rồi mới thấy, người Ô gia Cao Lăng Thành nếu không phải gãy tay gãy chân thì cũng là bị móc mắt và cắt rớt hai lỗ tai, tóm lại là không có ai còn nguyên vẹn.

Diêu Xu Uyển khó tin nhìn thân thể tàn tật của bọn họ: "Ngươi... Các ngươi..."

Tuy đã sớm nghe nói bọn họ bị thương nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại bị thương đến mức này.

Mọi người lộ ra thần sắc thống khổ, bọn họ đều không muốn nhớ lại tình cảnh ngày đó, thật sự quá khủng bố, bọn họ không muốn lặp lại chuyện đó thêm lần nào nữa đâu.

Ô Nhược tốt bụng an ủi: "Mọi người đừng quá lo lắng, Đế Quân đã hạ chỉ để Quốc Sư đại nhân trị liệu cho các ngươi. Nếu các ngươi thiếu dược liệu thì cứ nói với tộc trưởng trực hệ, tộc trưởng trực hệ chắc chắn sẽ thỏa mãn yêu cầu của các ngươi."

Tộc trưởng vừa nghe xong lập tức cứng đờ, bọn họ phải tốn bao nhiêu dược liệu mới trị khỏi cho đám người đó đây.

Ô Nhược nói với Ô Bặc Phương: "Tằng tổ phụ, ta đã đưa người đến Ô phủ, đã hoàn thành trách nhiệm nên sẽ không nán lại nữa, hơn nữa ta còn có việc cần làm, về trước đây."

Ô Bặc Phương gật đầu.

"Chờ chút." Tiếng rống giận từ trong phủ truyền tới, sau đó một phu nhân mặc hoa phục được tỳ nữ dìu đến trước mặt Ô Nhược, quát: "Người tới, bắt lấy hắn."

Hộ vệ của phu nhân chưa kịp hành động, Ô Tiền Thanh và hộ vệ hộ tống Ô gia đến Cao Lăng Thành và mấy trăm hộ vệ Hắc phủ đã nhanh chóng che trước mặt Ô Nhược, thậm chí còn đẩy phu nhân lùi ra sau hai bước khiến phu nhân giận run người.

"Các ngươi... Các ngươi..."

Tộc trưởng đen mặt: "Chỉ Dung, ngươi đang làm gì đó?"

Ô Bặc Phương nhìn đám người Chỉ Dung, lại nhìn sang Ô Nhược, cuối cùng lựa chọn trầm mặc không nói gì.

Thượng Chỉ Dung cả giận nói: "Tộc trưởng, nữ nhi Úy Tuyết nhà ta bị bọn họ đả thương đến giờ vẫn chưa tỉnh, bây giờ ta phải đòi công đạo cho nữ nhi ngoan của ta."

Thì ra là mẫu thân của Ô Úy Tuyết. Ô Nhược cười lạnh: "Ô phu nhân, là nữ nhi nhà các ngươi đột nhập Hắc phủ trước, người của chúng ta tưởng nhầm là thích khách nên mới đả thương, hơn nữa, lúc ấy không phải chỉ có mỗi nàng bị thương, ta cũng hôn mê hết hai ngày, vậy ta nên tìm ai giải quyết chuyện này đây?"

"Chẳng phải ngươi còn khỏe mạnh đứng ở đây sao? Nhưng nữ nhi của ta thì bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường kia kìa."

"Vậy ý của ngươi là muốn khiến ta trọng thương không dậy nổi thì ngươi mới vừa lòng?" Ô Nhược châm chọc nói: "Các ngươi đối đãi với phu nhân của ân nhân như vậy sao?"

"Ngươi là ân nhân cái thá gì?"

"Phụ thân của phu quân ta cứu Quốc Sư đại nhân, không lẽ các ngươi định chối bỏ chuyện này? Hay là Ô gia các ngươi muốn lấy oán trả ơn?" Ô Nhược cố ý nói to hơn khiến người qua đường gần đó đều nghe thấy được.

Tộc trưởng thấy người qua đường vây đến chỉ trỏ, lập tức đen mặt trách mắng: "Thượng Chỉ Dung, Quốc Sư đại nhân chắc chắn sẽ xử lý tốt chuyện của Úy Tuyết, bây giờ ngươi lập tức trở về cho ta."

Thượng Chỉ Dung nhịn tức, căm phẫn trừng Ô Nhược, không cam lòng phất tay áo hồi Ô phủ.

Ô Nhược xoay người nói với Ô Tiền Thanh: "Cha, cha về trước đi, con muốn đi dạo mua chút đồ."

Ô Tiền Thanh không yên tâm: "Ta bồi con."

Ô Nhược gật đầu.

Lúc lên xe ngựa, Ô Tiền Thanh dặn dò: "Với tình hình hiện nay, con và Quốc Sư đại nhân coi như đã kết thù, sau này ra cửa phải mang theo nhiều người một chút, ta lo bọn họ sẽ gây bất lợi với con."

"Con biết rồi." Ngay cả khi Ô Nhược không làm như vậy, thì Hắc Tuyển Dực cũng sẽ không yên tâm để cậu ra ngoài một mình.

Ô Tiền Thanh hỏi: "Bây giờ con muốn đi đâu?"

"Hiệu thuốc."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Qua tháng mới rồi, đã 6 tháng trừ lần tiêm vaccine mũi 1 ra thì mình chưa từng ra khỏi cửa nửa bước, tình hình dịch chỗ mình quá nhiều rồi •́  ‿ ,•̀

Đăng: 1/11/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net