Chương 1 + 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1. Sư huynh vô dụng, sư huynh không bảo vệ được đệ!

Edit + beta: Iris

【 Hôm nay là tang lễ của ngươi. 】

Đây là câu đầu tiên Quý Từ nghe thấy sau khi tỉnh lại.

Anh im lặng một lúc, nhìn nắp quan tài tối om, anh không hoảng sợ cũng không la hét, rất bình tĩnh hỏi hệ thống không biết xuất hiện từ đâu ở trong đầu:

【 Ta nên làm gì? 】

Hệ thống trả lời:

【 Đá văng nắp quan tài, vả mặt đám đệ tử ở linh đường, mạnh mẽ quay về, đi lên đỉnh cao! 】

Quý Từ đã hiểu.

Sau đó, anh đá mạnh vào nắp quan tài được đậy kín, trong ánh nến trắng lay lắt, chỉ có Quý Từ mặc đồ liệm là nổi bật nhất.

Chúng đệ tử đang quỳ gối khóc lóc trong linh đường giật mình, đứa nhỏ quỳ ở cuối linh đường chân run lẩy bẩy, đứng dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu khàn cả giọng:

"Xác chết vùng dậy! Đại sư huynh xác chết vùng dậy!"

Chim thú lập tức bay tán loạn trong linh đường.

Quý Từ ngồi trong quan tài, sắc mặt tái nhợt, tóc rối bù, khóe môi hơi nhếch lên, mỉm cười nhìn mọi người:

"Chư vị, sao lại kinh hoảng như thế? Đại sư huynh của các ngươi vẫn chưa chết mà, sao lại gấp gáp tổ chức tang lễ cho ta vậy?"

Các đệ tử ở phía trước lớn tuổi hơn một chút nên chín chắn hơn.

Tuy chứng kiến cảnh tượng gây sốc toàn tập, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, cau mày hỏi: "Ngươi là Quý sư huynh?"

Quý Từ hứng thú nhìn hắn: "Nếu không phải ta, chẳng lẽ là ngươi?"

Đệ tử mím môi dưới, sau đó quát lên: "Đừng nói nhảm nữa! Hồn đăng của Quý sư huynh đã tắt từ lâu! Hàn Sinh trưởng lão đã đích thân kiểm tra thực hư, há có thể là giả?"

Hắn nhanh chóng lấy ra một lá bùa màu vàng:

"Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Dám giương oai ở Tam Thanh Đạo Tông!"

Vừa dứt lời, lá bùa màu vàng phát ra ánh sáng trắng lao thẳng về phía mặt của Quý Từ.

Quý Từ nhận ra lá bùa màu vàng kia chuyên dùng để đối phó với tà vật, chỉ có tác dụng với những linh hồn mang oán niệm.

Quý Từ tự nhận mình không phải là oan hồn nên không sợ lá bùa màu vàng vô dụng này.

Lá bùa màu vàng vừa chạm vào trán của Quý Từ, ánh sáng trắng đột nhiên trở nên mãnh liệt, tỏa ra mùi khét, nhanh chóng hóa thành một đống tro tàn.

Thấy vậy, đệ tử kia tức khắc mở to hai mắt: "... Không phải là yêu nghiệt sao?"

Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, tự tin dẫm lên mép quan tài, đối mặt với mọi người, lắc đầu giả vờ đáng tiếc: "Ta chỉ mới ngủ được một giấc, sao các ngươi lại lo lắng không yên muốn chôn ta rồi? Buồn quá đi."

Các đệ tử trong linh đường ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mọi người đều lộ vẻ không biết có nên tin hay không.

Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện.

Quý Từ hài lòng nhìn cảnh này.

Lúc này anh mới nhớ hỏi hệ thống:

【 Thống Thống, ta đang sắm vai nhân vật gì vậy? 】

Hệ thống trả lời một cách chính khí hào hùng:

【 Nam phụ bia đỡ đạn mưu hại tiểu sư đệ không thành, ngược lại bị yêu thú giết! 】

Nụ cười nơi khóe môi Quý Từ chợt cứng đờ: 【 ...? 】

Hệ thống hơi chột dạ, muộn màng truyền thông tin thế giới cho Quý Từ.

Anh xuyên sách, lại còn là một nam phụ bia đỡ đạn trong một tác phẩm văn học Lục Giang nào đó.

Nam phụ bia đỡ đạn ác độc ích kỷ, trong khi nhân vật chính Lục Giang* lại hiền lành cao thượng.

*Lục Giang không phải tên tiểu sư đệ mà là tên web đăng truyện này á, ý nói là nhân vật chính trên trang web đó hiền lành, cao thượng.

Hệ thống nói cho Quý Từ biết, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của anh là sống sót trong thế giới này.

Hệ thống bia đỡ đạn sống tạm bợ, sẽ không bao giờ buông bỏ bất kỳ bia đỡ đạn nào! Cũng sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ cơ hội sống sót nào!

Quý Từ im lặng thu cái chân đang đặt trên mép quan tài lại, sau đó ho khan vài tiếng:

"Ờm cái đó, nằm trong quan tài nhiều ngày như vậy, ít nhiều gì cũng nhờ có các sư đệ chăm sóc, nếu không, ta đã không thể tỉnh lại một cách suôn sẻ."

Thanh niên nở một nụ cười chân thành tha thiết: "Ta mới vừa tỉnh dậy, chưa được tỉnh táo lắm, lời nói và hành động hơi bốc đồng một chút, xin chư vị đừng để trong lòng."

Các đệ tử đứng phía trước nhìn nhau, nghi ngờ nhìn anh: "Ngươi thật sự là Quý sư huynh?"

Quý Từ gật đầu: "Là ta mà, là ta mà."

Anh vừa nhanh chóng xem lướt thông tin hệ thống tạm thời truyền đến, vừa ân cần nói: "Là hai huynh đệ Thanh Phong và Minh Nguyệt đúng không? Làm khó các ngươi phải theo dõi toàn bộ quá trình tang lễ, quan tâm ta như vậy."

Minh Nguyệt và Thanh Phong cau mày: "Không sao, chỉ là các trưởng lão đang bận bảo vệ tiểu sư đệ vẫn đang ngất xỉu, không thể phân thân ra được nên mới tống cổ chúng ta đến nơi này."

Nụ cười của Quý Từ lại cứng đờ.

Lúc này anh mới phát hiện, tuy trong linh đường rộng lớn, nhưng đệ tử quỳ ở đây lại không nhiều gì, đếm kỹ lại thì cũng chỉ có hơn 10 người.

Hơn nữa ngoại trừ Minh Nguyệt và Thanh Phong, tất cả những người khác đều mặc y phục ngoại môn cấp thấp nhất.

Hệ thống lập tức nhắc nhở:

【 Ký chủ, nguyên thân và tiểu sư đệ cùng được phát hiện trong bí cảnh, lúc ấy nguyên thân đã tử vong, tiểu sư đệ bị thương nặng nên ngất xỉu, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. 】

【 Nói cách khác, ngươi có được chút thời gian rảnh rỗi, trong khoảng thời gian này, ngươi có thể nói dối lừa gạt những đệ tử này. 】

Quý Từ im lặng.

Anh không ngờ mình lại xui xẻo như vậy.

Kiếp trước khi đang băng qua đường, anh cúi xuống nhặt một tờ tiền rách tơi tả thì bị một chiếc xe tải lớn không biết từ đâu lao ra, vượt đèn đỏ tông chết.

Ai mà biết mới ngủ dậy một giấc đã nằm trong quan tài, lại còn được báo rằng trong thế giới này, anh là một nam phụ bia đỡ đạn làm nhiều việc ác?

Quý Từ gượng cười: "Hai vị sư đệ, nếu ta đã tỉnh lại, vậy hãy đưa ta đến gặp tiểu sư đệ càng sớm càng tốt, đệ ấy đang bị thương nặng hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, ta là sư huynh cũng rất lo lắng."

Minh Nguyệt và Thanh Phong nghe vậy, cảm thấy cũng đúng, vì vậy vẫy tay kêu những đệ tử khóc tang trong linh đường lui xuống, rồi dẫn Quý Từ đến ngọn núi nơi tiểu sư đệ đang ở.

Ngọn núi này rất cao, thềm đá dẫn lên núi đều được làm bằng đá cẩm thạch trắng vô cùng đẹp đẽ, được chạm khắc hoa văn trúc xanh, trông rất trang nhã.

Đỉnh núi cao chót vót, lúc ẩn lúc hiện trong mây mù, hết sức đồ sộ.

Quý Từ khen ngợi: "Ngọn núi tiểu sư đệ ở được xây dựng xa hoa như vậy, Đạo Tông của chúng ta đúng là giàu có."

Minh Nguyệt nhìn anh một cái, mặt không cảm xúc nói: "Đây không phải là núi của tiểu sư đệ, đây là núi của chưởng môn."

Quý Từ: "... Hả?"

Thanh Phong lập tức giải thích: "Sau khi tiểu sư đệ bị thương nặng, chưởng môn và các trưởng lão không yên lòng nên đã đưa tiểu sư đệ lên núi của chưởng môn để tiện chăm sóc. Linh khí trong núi sung túc, rất hữu ích cho việc dưỡng thương."

Minh Nguyệt cảnh giác nhìn anh, hỏi: "Quý sư huynh, ngay cả núi của chưởng môn mà ngươi cũng không nhận ra sao?"

Quý Từ tức khắc nghẹn họng, đang nghĩ nên cứu pha này thế nào, Thanh Phong đã lên tiếng đáp thay:

"Chớ có vô lễ, mặc dù đại sư huynh đã nhập môn 10 năm, nhưng chưa từng được chưởng môn gọi đến gặp, ngọn núi của chưởng môn lại là nơi quan trọng của tông môn, đại sư huynh lần đầu tiên đến đây, nhận nhầm cũng là điều dễ hiểu."

Quý Từ: "..."

Lúc này Minh Nguyệt mới phản ứng lại: "Hóa ra là thế."

Hắn lộ vẻ mặt xin lỗi: "Xin lỗi đại sư huynh."

Quý Từ nhếch môi: "Không sao."

Mặc dù anh đã biết tiểu sư đệ là đoàn sủng vạn người mê trong kịch bản này từ lâu, nhưng anh thật sự không ngờ địa vị của mình trong tông môn lại thấp như vậy.

Cũng đúng, tuy nguyên thân có cái danh là đại đệ tử tông môn, nhưng thực chất lại là nam phụ bia đỡ đạn, hoặc nên nói là một nam phụ bia đỡ đạn ác độc, việc anh không được coi trọng trong tông môn là điều đương nhiên.

Sau khi nghĩ thông suốt, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, anh như được tiếp thêm sức sống, đi lên ngọn núi mà tiểu sư đệ đang dưỡng thương dưới sự chỉ dẫn của Minh Nguyệt và Thanh Phong.

Từ rất xa, Quý Từ đã nhìn thấy ngón tay thon dài nhợt nhạt của thiếu niên nằm trên giường bên trong cánh cửa.

Kết quả là, khi Hàn Sinh trưởng lão đang lo lắng đứng trước giường bệnh nhìn tiểu sư đệ, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một nam tử tóc tai bù xù, mặc y phục liệm màu trắng bằng vải thô.

Anh lao tới với tốc độ cực nhanh, quỳ gối trước giường bệnh, căm uất khóc than:

"Tiểu sư đệ, là sư huynh vô dụng, sư huynh không bảo vệ được đệ!"

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 2. Tiểu sư đệ tỉnh rồi

Edit + beta: Iris

Tiểu sư đệ họ Tần, tên có một chữ Giác, sinh ra trong một gia đình bình thường, không cha không mẹ, là một hạt giống tốt được chưởng môn xách ra khỏi khu ổ chuột khi đang cứu trợ thiên tai trong những năm đói kém.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tiểu sư đệ có khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, thiên tư minh mẫn, năm thứ hai được nhặt về đã lên Trúc Cơ, năm thứ ba thì lên Kim Đan.

Ba chữ "mỹ, cường, thảm" đều được y dùng hết khiến cả tông môn vui mừng khôn xiết.

Quý Từ có thể tưởng tượng khung cảnh vĩ đại của tông môn lúc ấy --

Cưng chiều! Cưng chiều đến chết cho ta!

Quý Từ quỳ trước giường bệnh gào khóc, còn chưa gào xong câu đầu tiên đã bị xách lên:

"Tên ăn xin này từ đâu ra? Dám chạy đến khóc tang trước mặt Tiểu Giác!"

Quý Từ cuống quýt lau mặt: "Trưởng lão, là ta đây!"

Nghe thấy giọng nói này, người nọ sửng sốt, cau mày, quan sát kỹ diện mạo của người trước mặt.

Thanh niên ngồi dưới đất có lông mi dài và làn da trắng, mắt phượng môi đỏ, khóe môi cong lên tự nhiên, ngay cả khi mặt không cảm xúc cũng có ba phần ý cười, nếu bỏ qua tóc tai và y phục lộn xộn, trông hệt như một công tử bột phong thần tuấn lãng*.

*Phong thần tuấn lãng (丰神俊朗): là một thành ngữ TQ, chủ yếu được dùng cho nam giới, để mô tả những người năng động, đẹp trai và vui vẻ. Tác giả ghi là "风神俊朗" là bị sai.

Hàn Sinh trưởng lão rít lên: "Quý Từ?"

Quý Từ vội vàng đứng dậy: "Là ta đây trưởng lão! Ta vừa đi quỷ môn quan một chuyến, ta thật sự rất nhớ..."

Anh còn chưa dứt lời đã bị mắng:

"Ai kêu ngươi mặc đồ liệm đến đây! Tiểu Giác vẫn đang dưỡng thương, lỡ như ngươi qua đây truyền xui xẻo cho hắn, ngươi đáng bị tội gì!"

Lời của Quý Từ nghẹn lại trong cổ họng, nghẹn đến mức khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chết tiệt, anh xem như đã biết vì sao nguyên thân lại trở thành nam phụ ác độc rồi.

Anh vừa mới trở về từ cõi chết, vậy mà vị trưởng lão 2B* này lại không quan tâm đến kẻ xui xẻo đã chết một lần như anh, lại đi lo lắng anh mặc đồ liệm sẽ lây xui xẻo cho tiểu sư đệ.

*Nguyên văn tác giả để là 二臂, phiên âm là "èr bì", mình nghĩ chắc là đang mắng 2B, nghĩa là đồ ngốc.

Nếu đổi lại là anh thì anh cũng hắc hóa!

Nhưng quả thật nguyên thân là người hạ độc thủ trước, Quý Từ cũng không dám nói nhiều, đành phải im miệng.

Cũng may Hàn Sinh trưởng lão nhanh chóng nhận ra điều không đúng, hơi mở to mắt nhìn anh: "Không đúng, hồn đăng của Quý Từ ngươi không phải đã tắt rồi sao?"

Nghe vậy, Quý Từ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Hàn Sinh trưởng lão, chuyện này nói ra rất dài."

"Ngày đó đụng trúng yêu thú trong bí cảnh, đệ tử liều chết ngăn trước mặt tiểu sư đệ, vốn tưởng rằng sẽ chết đi, nhưng không ngờ ta lại tồn tại dưới dạng hồn phách."

Hàn Sinh trưởng lão cau mày, hơi nghi ngờ: "Hồn phách?"

Quý Từ giọng run run: "Đúng vậy! Hồn rời khỏi xác, chuyện này quả thật rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải hoàn toàn không được sử sách ghi lại. Sau khi hồn phách của đệ tử rời khỏi thân xác vẫn luôn canh giữ bên cạnh tiểu sư đệ đang hôn mê, sợ có yêu thú khác tiếp tục đến làm điều ác."

"Vốn tưởng rằng lần này sẽ không thể nào sống được, nhưng không ngờ ngay lúc cử hành tang lễ, đột nhiên ta bị chính thân xác của mình hút trở lại."

Quý Từ lại quỳ xuống, vẻ mặt căm uất: "Sau khi tỉnh lại, đệ tử không dám chậm trễ một giây, nhanh chóng chạy đến bên giường của tiểu sư đệ."

"Là đệ tử không bảo vệ được tiểu sư đệ trong bí cảnh, khiến tiểu sư đệ hôn mê đến tận bây giờ, đệ tử đáng chết ngàn lần!"

Quý Từ tự chấm cho mình điểm tối đa sau khi nói xong đống lời nhảm nhí, nhưng anh hơi bồn chồn, không biết những lời này có thể thuyết phục được Hàn Sinh trưởng lão hay không.

Nghe xong những lời này, trong mắt Hàn Sinh trưởng lão lộ vẻ cảm động.

Hắn ho khan: "Chuyện hồn rời khỏi xác quả thật rất hiếm thấy, nhưng bổn trưởng lão từng thấy những mô tả tương tự trong một số truyền thuyết chí quái* và sách sử chính thống, những lời này không giống như đang nói dối."

*Truyền thuyết chí quái (志怪传说) hay còn gọi là truyền thuyết lạ, là một trong những thể loại tiểu thuyết cổ điển TQ, tập trung vào việc kể lại những câu chuyện, truyền thuyết về những hồn ma siêu nhiên, được sản xuất và phổ biến ở các triều đại nhà Ngụy, nhà Tấn, Nam Bắc triều, liên quan trực tiếp đến sự mê tín tôn giáo và siêu hình học ở TQ.

"Vả lại..." Hàn Sinh trưởng lão vươn ngón tay, đặt lên linh đài giữa trán Quý Từ, bình tĩnh nói: "Vả lại hồn thể trong cơ thể ngươi rất ổn định, hơi thở quanh người yên ổn, không giống như bị tà ám đoạt xá."

Hắn vừa nói xong, Quý Từ lập tức yên lòng.

Xem ra anh đã nói dối qua ải thành công.

Anh liếc mắt lặng lẽ quan sát Hàn Sinh trưởng lão.

【 Thống Thống, không phải nói là tiểu sư đệ rất được cưng chiều sao? Tại sao chỉ có một người chăm nom trước giường bệnh vậy? 】

Đạo Tông có tổng cộng ba vị trưởng lão, là Hàn Sinh, Thanh Ngọc và Cô Hồng.

Ba vị trưởng lão tu vi thâm hậu, cho dù là trong toàn bộ giới Tu Tiên, cũng có rất ít đối thủ, là chiêu bài của Đạo Tông.

Thực lực của chưởng môn càng khủng bố hơn, nửa bước nữa là phi thăng đại đạo, có hắn ở đây, không ai dám xâm chiếm Tam Thanh Đạo Tông.

Có lẽ hệ thống cũng là ma mới, căng thẳng nói:

【 Các trưởng lão khác và chưởng môn đã ra ngoài tìm tiên dược có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu sư đệ rồi, chỉ còn lại Hàn Sinh trưởng lão chăm nom. 】

Nghe thế, Quý Từ không khỏi hơi ghen ghét.

Vạn người mê đáng giận, giới Tu Tiên có bốn người quyền lực nhất đều vây quanh y, hạnh phúc biết bao! Thật sự rất hạnh phúc!

Cho dù có chia cho anh một người cũng được mà!

Nghĩ đến đây, Quý Từ chợt túm suy nghĩ đang bay xa của mình về.

Thôi thôi, anh đâu có thích đàn ông.

Những phúc lành đó cứ để Tần Giác hưởng đi, dù sao người bị gió thổi đau mông cũng không phải là anh.

Chỉ là cái gì nên làm vẫn phải làm, Quý Từ lau nước mắt đã sắp khô, xoay người quỳ xuống cạnh giường tiểu sư đệ, nhỏ giọng than thở.

"Tiểu sư đệ, đều là do sư huynh không tốt! Đợi đệ tỉnh lại, ta nhất định sẽ bảo vệ đệ kỹ càng, không bao giờ để đệ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nữa!"

Mới là lạ.

Quý Từ thở dài một hơi:

【 Thống Thống, nếu tiểu sư đệ tỉnh lại thì làm sao đây? Ta sẽ không bị lôi kiếp đánh chết chứ? 】

Hệ thống cực kỳ bình tĩnh:

【 Không đâu, ngày đó trong bí cảnh, nguyên thân ra tay rất kín kẽ, tiểu sư đệ không phát hiện. Nếu ký chủ thật sự lo lắng, ta có thể xóa ký ức ngày đó của tiểu sư đệ giúp ngài. 】

Nghe vậy, Quý Từ vui mừng khôn xiết:

【 Thật không? Xóa nhanh xóa nhanh! Không ngờ bộ phận của các ngươi lại có phúc lợi tốt như vậy, thế thì ta đây sẽ dễ dàng sống sót đúng không? 】

Hệ thống khựng lại, hơi chột dạ:

【 Mặc dù có thể xóa ký ức trong bí cảnh, nhưng không thể xóa những ký ức ngày xưa nguyên thân lén ức hiếp tiểu sư đệ... 】

Quý Từ nghẹn lại, anh cố giả vờ bình tĩnh:

【 Không sao đâu Thống Thống, ngươi cứ xóa ký ức trong bí cảnh trước đi. 】

Trong bí cảnh mới thật sự là chết người, mấy cái ức hiếp ngày xưa chỉ là thứ nhỏ nhặt, Quý Từ vẫn có thể phân biệt bên nào nặng bên nào nhẹ.

Sau đó, Quý Từ ngừng khóc, vì bị Hàn Sinh trưởng lão răn dạy một trận, nói là nếu làm ồn tiểu sư đệ, hắn sẽ ném anh xuống núi.

Quý Từ đành im miệng.

Cùng lúc đó, hệ thống bắt đầu sử dụng kỹ năng đặc biệt của bộ phận, cố gắng xóa bỏ mọi dấu vết ký ức ngày hôm đó!

Nhưng ở một góc không ai chú ý đến, ngón tay của tiểu sư đệ hơi co lại, có dấu hiệu sắp tỉnh.

-

Ý thức của Tần Giác rất hỗn loạn, trong đầu y hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vỡ.

Từng khung hình, hết cảnh này đến cảnh khác, núi xác biển máu, đẫm máu tàn khốc.

Y thấy mình đang cầm một thanh trường kiếm nhuốm đầy máu, những giọt máu nhỏ giọt xuống đất dọc theo mũi kiếm, y bước từng bước đến trước mặt những kẻ không còn hình dáng con người.

Mấy kẻ này, có kẻ dường như đã bị chặt đứt tay chân, có kẻ dường như bị chém rớt nửa bả vai, có kẻ dường như bị cạo sạch da thịt trên mặt, còn có kẻ dường như mắt và môi đã bị cắt mất.

Nhưng dù là vậy, bọn họ vẫn dùng những lời lẽ độc ác và tục tĩu nhất trên đời để lăng mạ và phỏng đoán về y một cách bừa bãi.

Tay giơ thanh kiếm lên, những kẻ chưa từng chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào đã đầu rơi xuống đất.

Trong mông lung, khuôn mặt của những cái đầu đó dần hiện rõ trong giấc mơ sắp sụp đổ, bất ngờ thay, đó chính là những sư trưởng mà năm xưa y vô cùng tôn kính!

Ý thức hỗn loạn, ký ức lẫn lộn.

Tần Giác mở mắt ra trong nỗi đau vô tận.

Ánh mắt y đỏ tươi, hàm chứa sự khát máu.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Thụ xuyên không, công trùng sinh nha.

Dương quang thụ nên để hình ngăn cách chương là 🌞 cũng đẹp đấy chứ.

Đăng: 5/11/2023

Beta: 25/5/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net