Chương 111 + 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 111. Rời khỏi tông môn, ngươi thật vô dụng

Edit + beta: Iris

Bây giờ đã là cuối thu, trong Đạo Tông, lá vàng rơi đầy đất.

Chỉ có cây hải đường trước Thái Cực Điện là nở hoa suốt ngày. Lúc Cô Hồng vào sân, tình cờ nhìn thấy một tiểu tiên đồng nghỉ ngơi dưới tán cây hoa hải đường.

Hắn chỉnh lại y phục rồi chậm rãi bước vào điện.

Trên bảo tọa ở tiền điện, Vân Thời mặc y phục màu tuyết, dựa lưng vào ghế, nghịch miếng ngọc bội trên tay, rũ mắt xuống, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Cô Hồng nhìn hắn một hồi, khom lưng hành lễ:

"Vâng tông chủ có chuyện gì quan trọng sao?"

Nghe vậy, lúc này Vân Thời mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hai ngón tay của Vân Thời kẹp lấy ngọc bội, sau đó ném nó lên không trung, rơi ngay vào lòng bàn tay Cô Hồng.

Cô Hồng cầm lấy ngọc bội rồi quan sát, tập trung nhìn vào nơi phát ra ánh sáng lam nhàn nhạt.

"Đây là?"

Vân Thời nhếch mép, cười nghiền ngẫm:

"Ngọc bội Đồng Tâm, ngươi đoán xem, cái còn lại ở chỗ ai?"

Hắn vừa nói xong, Cô Hồng chỉ hơi suy tư một chút, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi:

"... Quý Từ?"

Vân Thời nhìn hắn với vẻ tán thưởng: "Không tệ."

Ngọc bội Đồng Tâm, nói chung là vật được các đạo lữ sử dụng.

Ngọc bội tâm ý tương thông với người sở hữu, liên kết thần thức, khi chủ nhân gặp nạn, nó sẽ phát ra ánh sáng lam nhàn nhạt, đồng thời sẽ ảnh hưởng đến một ngọc bội Đồng Tâm khác.

Ngọc bội Đồng Tâm trên tay hắn phát ra ánh sáng, không còn nghi ngờ gì nữa, Quý Từ đã xảy ra chuyện.

Cô Hồng hơi mím môi: "Hắn ở đâu?"

"Làm sao bổn tọa biết được?" Vân Thời cười tủm tỉm nhìn Cô Hồng đứng ở giữa điện, sau khi suy nghĩ một lát mới nói, "Nhưng mà, nếu ngươi đi theo sự chỉ dẫn của ngọc bội Đồng Tâm này là sẽ tìm được thôi."

Cô Hồng không nói gì, hắn siết chặt ngọc bội trong tay, chuẩn bị rời khỏi Thái Cực Điện, đi tìm Quý Từ.

Đáng tiếc, còn chưa đi được vài bước, phía sau vang lên giọng nói chậm rãi của Vân Thời:

"Sau khi tìm được hắn, nhớ mang người về tông môn."

"Ở bên ngoài chơi lâu vậy rồi, cũng nên về thôi. Dù sao thì Đạo Tông mới là nhà của hắn."

Nói xong, Vân Thời bật cười.

Cô Hồng hít sâu một hơi, siết chặt ngọc bội Đồng Tâm, bước nhanh ra khỏi điện.

......

Bên trong thành Đồng Cốt, không một ai biết chuyện đã diễn ra ở Tam Thanh Đạo Tông cách đó hàng ngàn dặm.

Quý Từ hôn mê hai ngày, thật ra mấy ngày nay anh có tỉnh lại vài lần, nhưng đều trong trạng thái mắt mù tai điếc, không có ngoại lệ, Quý Từ cảm thấy tỉnh lại kiểu đó thì thà rằng không tỉnh còn hơn.

Trên mặt lại bị kim châm ghim vào.

Quý Từ bất đắc dĩ nghĩ thầm.

Mấy ngày nay, anh nghẹn đến mức gần như phát điên, cũng may cuối cùng hệ thống cũng trở về từ bên ngoài, có thể làm bạn với anh ở trong lòng.

【 Ngươi nói xem, nếu ta chết thì phải làm sao đây? 】

Hệ thống nghiêm túc trả lời: 【 Ký chủ yên tâm, ngươi có chết thì cũng sẽ không chết ở thế giới này, cho dù cơ thể ở thế giới này có bị hủy diệt, linh hồn cũng sẽ không có vấn đề gì, bộ phận của chúng ta có thể xin cho linh hồn của ngươi được nhập vào thế giới này lần nữa, lựa một cơ thể khác, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. 】

Nghe những lời này xong, Quý Từ im lặng một lúc:

【 Đổi một cơ thể khác? Vậy tiểu sư đệ có thể nhận ra ta không? 】

Hệ thống nghẹn lại, sau đó nói:

【 Theo lý thuyết thì không cho phép bị phát hiện. Nhưng trước đây, khi ta làm hệ thống yêu đương công lược, từng gặp một số trường hợp nhân vật nam chính của thế giới ban đầu nhận ra lớp vỏ mới. 】

Quý Từ dâng lên hứng thú:

【 Thật hả, thế sau đó nam chính và những ký chủ đó của ngươi như thế nào? 】

Hệ thống ngại ngùng xấu hổ: 【 Một là cường thủ hào đoạt, hai là phòng tối play, còn không thì là đi theo con đường ánh trăng đen*, này này kia kia nhanh gọn**.  】

*Ánh trăng đen (黑月光): tương đối giống với thiết kế nhân vật của ánh trăng sáng, nhưng ánh trăng sáng ám chỉ hình ảnh đẹp đẽ của con người trong ký ức, trong khi ánh trăng đen ám chỉ quá khứ mà người khác không muốn nhớ lại.

**Nguyên văn là "tương tương nhưỡng nhưỡng (酱酱酿酿)", là một từ thông dụng trên internet, ám chỉ tất cả các quá trình hành động, thường được dùng để chỉ một số điều không thể diễn tả được, chủ yếu là cách mọi người QHTD.

Nghe một loạt lời nói như vậy, Quý Từ không hiểu nổi một chữ nào.

Anh buồn bực: 【 Ngươi đang nói cái gì vậy? 】

Hệ thống lập tức trả lời: 【 Không có gì, không có gì, ký chủ chỉ cần biết rằng, cho dù nhiệm vụ lần này của ngươi có thất bại, chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu, hoặc là thay đổi cơ thể quay lại thế giới này lần nữa, có phải rất nhân tính hóa hay không? 】

Quý Từ không biết điều đó có nhân tính hóa hay không, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Quý Từ biết đây chắc chắn không phải là chuyện anh muốn thấy.

Anh lười bắt đầu lại lần nữa.

Đổi một cơ thể khác rồi trở về, không được, tiểu sư đệ đã thổ lộ với anh, đổi một cơ thể khác, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Lỡ như cơ thể khác trông xấu xí thì sao?

Lỡ đâu là một người đầu hói, trên người có u nhọt gì đó thì phải làm sao? Liệu tiểu sư đệ sẽ còn thích anh chứ?

Quý Từ càng nghĩ càng thấy lo.

Sau khi mát xa da mặt, Gia Đạt Mộc mới bắt đầu châm cứu.

Những cây châm rất mỏng, đâm vào da cũng không gây ra cảm giác đau đớn nào, chỉ hơi ngứa mà thôi.

Bây giờ, khuôn mặt Quý Từ đã bị đâm thành con nhím, trông cực kỳ buồn cười.

Đáng tiếc là không có ai ở đây có thể cười nổi.

Quần thâm dưới mắt Tần Giác hiện lên rõ ràng, tay y vẫn đang chọn thảo dược, hiển nhiên mấy ngày nay đều ngủ không ngon giấc.

Uất Trì cũng vậy.

Còn Gia Đạt Mộc lại ngủ khá ngon, nhưng áp lực tinh thần cũng rất lớn, bởi vì môn chủ có nói, nếu không trị khỏi cho vị khách này, sẽ cho hắn cuốn gói khỏi Bình Khương Môn.

Gia Đạt Mộc cho biết, cốt truyện trong thoại bản thực sự xảy ra với hắn, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận được.

Hắn rất quý trọng công việc của mình ở Bình Khương Môn, vì vậy không dám lơ là chút nào, bất đắc dĩ dùng châm cứu và thuốc để kéo dài tính mạng của vị khách này.

Không lâu sau, giọng của Tần Giác vang lên: "Không có cách nào khác sao?"

Bàn tay đang châm cứu của Gia Đạt Mộc khựng lại, sau khi suy tư một lát thì nói bằng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo:

"Tiểu sinh hiểu biết ít, không biết cách giải độc trùng như Thiên Khôi giáp, Nhưng sư huynh của tiểu sinh rất lợi hại, thông thạo tất cả độc trùng ở Tương Tây và Tây Vực, nếu để hắn hỗ trợ, có thể sẽ có cơ hội sống sót."

Vừa dứt lời, Tần Giác siết chặt thảo dược trong tay: "Vì sao không nói sớm?!"

Gia Đạt Mộc giật mình, vội vàng nói: "Chuyện này... Ta và sư huynh đã không gặp nhau hàng trăm năm nay rồi. Ta cũng sống trong thành Đồng Cốt quanh năm, không biết gì về những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài, ta vốn không thân với sư huynh, bây giờ càng không có chút tin tức nào về hắn."

Nghe vậy, Tần Giác miễn cưỡng mình tỉnh lại: "Ngươi còn nhớ hắn tên là gì không?"

Gia Đạt Mộc nắm chặt cây châm trong tay, cau mày, một lúc lâu sau mới nói:

"Ta không nhớ rõ lắm, nhưng ta biết trước đây hắn đã tự đặt cho mình một cái tên, tên là —— Cô Hồng."

Vừa nghe xong, Tần Giác sửng sốt.

Uất Trì cau mày: "Cô Hồng? Sao cái tên này nghe quen quá vậy?"

"Này, ngươi đi đâu đó!"

Tần Giác không nói gì, ném thảo dược trong tay xuống rồi bắt đầu ra ngoài.

Y bước đi rất nhanh, vừa đi vừa lấy ra lá bùa màu vàng, thần thức di chuyển, trên lá bùa màu vàng bắt đầu ngưng tụ ra chữ viết đỏ tươi, nhòe ra cả mặt sau, uốn lượn như những mạch máu đỏ.

Sau khi viết xong, Tần Giác gấp lá bùa màu vàng thành một con hạc, ném lên không trung.

Hạc giấy vỗ cánh bay về phía Tam Thanh Đạo Tông.

Tần Giác suy sụp tựa vào ván cửa, lồng ngực phập phồng dữ dội.

... Y không ngờ sẽ có ngày mình phải nhờ sự giúp đỡ của Đạo Tông.

Đúng là một khoảnh khắc đáng xấu hổ.

Ngay lúc y đang tự trách, ngực bỗng quặn đau.

Tần Giác cau mày —— hạc giấy bị hủy? Y chỉ mới thả ra thôi mà!

Y đứng dậy, thả thần thức ra muốn tìm xem hạc giấy hiện đang ở đâu, kết quả vừa thả đi chưa được bao xa đã bị một linh lực mạnh mẽ đánh trở về.

Khi hai bên va chạm, linh lực phản phệ cực kỳ rõ ràng.

Tần Giác phun ra một búng máu, kinh ngạc sợ hãi nhìn về phía trước.

Chỉ nhìn thấy người đến khoác một áo choàng đen có mũ trùm đầu, mặt mày lạnh lùng nhìn Tần Giác, mang theo vài phần chán ghét khó phát hiện.

Cô Hồng đứng bất động trước mặt Tần Giác, mùi thuốc đắng chát quanh quẩn quanh người hắn giống như một tấm lưới lớn, cướp đi toàn bộ không khí xung quanh Tần Giác:

"Đây là mớ hỗn độn các ngươi gây ra khi rời khỏi tông môn, kết quả là chúng ta phải tới thu dọn?"

"Tần Giác, đừng quá coi trọng bản thân, rời khỏi tông môn, ngươi thật vô dụng."

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 112. Bây giờ ta chỉ cảm thấy các ngươi buồn nôn

Edit + beta: Iris

"Vậy à? Thế ngươi nói thử xem, vì sao sư huynh lại muốn đến Tây Vực tìm thảo dược và độc trùng?"

"Cô Hồng trưởng lão thật sự không biết sao?"

Tần Giác nở một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nhìn về phía Cô Hồng.

Nhưng Cô Hồng, ngoại trừ hơi khựng lại thì cũng không bị những lời này ảnh hưởng.

Chẳng mấy chốc đã tiến vào phủ môn chủ.

Tần Giác nhìn vào lưng Cô Hồng, sau đó dời tầm mắt.

Y không vào đó nữa.

Không lâu sau, Uất Trì và Gia Đạt Mộc cũng bị Cô Hồng đuổi ra ngoài.

Gia Đạt Mộc vẫn còn cầm một cây châm trên tay, ngơ ngác nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy sư huynh của ta! Mới nhắc đến đã nhìn thấy người!"

Toàn thân hắn run lên vì phấn khích.

Tần Giác cụp mắt, thong thả cử động cổ tay.

Trong phòng phủ môn chủ.

Cô Hồng ngồi trên mép giường, nhìn thấy khuôn mặt đã dần tái đi do hôn mê quá lâu của Quý Từ, đuôi mày hơi nhướng lên.

Đã lâu không gặp, khuôn mặt này càng lúc càng đẹp.

Đầu ngón tay Cô Hồng đặt lên cánh môi anh, khẽ vuốt ve một lúc, truyền linh lực vào trong cơ thể anh, sau đó dời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô Hồng nhéo cổ tay Quý Từ, tìm ngón tay bị độc trùng cắn, sau đó lấy ra một hộp thuốc mỡ trong túi ở bên hông ra.

Thoa thuốc mỡ ươn ướt lên vết thương ở đầu ngón tay Quý Từ.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy vùng xanh tím kia bắt đầu nhạt dần.

Đây là dấu hiệu cho thấy độc tố đang dần biến mất.

Sau đó Cô Hồng rút hết những cây châm nhỏ trên mặt Quý Từ ra, chườm khăn nóng lên mặt Quý Từ một lúc rồi bắt đầu châm cứu lần nữa.

Ngọc bội Đồng Tâm được đặt trên tủ cạnh giường, tỏa ra ánh sáng lam nhạt.

Nhưng sau vài động tác của Cô Hồng, ánh sáng dần trở nên mỏng manh.

Lúc này, Quý Từ vốn cảm thấy mình đã tiến vào một không gian yên tĩnh kín mít, bên tai bỗng nghe thấy một số âm thanh vụn vặt.

Anh nhanh chóng gọi hệ thống đến xem giúp anh đã xảy ra chuyện gì.

Hệ thống lập tức tung tăng chạy đi xem.

Xem xong, hệ thống vui vẻ chạy trở về:

【 Ký chủ, chuyện rất tốt, người không cần phải chết nữa! Cô Hồng đang châm cứu cho ngươi! 】

【 Bây giờ ngươi có cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa? 】

Câu "không cần chết nữa" của hệ thống khiến Quý Từ giật mình, một lúc lâu sau mới nói:

【 Cô Hồng, sao lại là hắn? 】

Hệ thống liên tục gật đầu: 【 Đúng, đúng, chính là hắn! Có phải ký chủ rất cảm động không! 】

Quý Từ: 【 ... Sao ta phải cảm động? Cổ trùng bị giấu trong linh thạch lúc trước còn không phải là lão tất đăng này đưa cho ta sao? 】

Hệ thống: 【 Hả? 】

Quý Từ không nói gì.

Khoảng thời gian đó, có lẽ thống thống yêu dấu của anh đang du lịch ở xó xỉnh nào đó, làm sao biết được tình cảnh của anh.

Bây giờ Quý Từ chỉ cảm thấy, cũng may Cô Hồng còn có chút lương tâm.

Biết bản thân gieo nhân nên tự đến gặt quả.

Nếu không, Quý Từ sẽ phải nằm trên cái giường này thêm một đoạn thời gian.

Âm thanh bên tai dần trở nên rõ ràng hơn, đã có thể nghe thấy tiếng hít thở của Cô Hồng.

Quý Từ có cảm giác như mình bị điếc tận 800 năm, bây giờ vui vẻ muốn chết, cố gắng lắng nghe âm thanh xung quanh.

Tiếng gió thổi, thích.

Tiếng giọt nước rơi xuống, thích.

Tiếng ly va chạm, thích.

Cô Hồng: "Ta biết ngươi có thể nghe thấy."

Tinh thần Quý Từ đang phơi phới lập tức héo queo.

—— Giọng của Cố Hồng, xui xẻo.

Bây giờ Quý Từ chỉ muốn bịt tai lại.

Nhưng Cô Hồng không buông tha cho anh, vẫn thong thả trách mắng anh:

"Trước đây không phải làm ầm lên muốn rời khỏi tông môn sao? Nhìn xem, vừa mới rời Đạo Tông, ngươi đã biến bản thân thành thế này, có đáng thương không?"

Trong lòng Quý Từ nói ta không đáng thương, chỉ là gặp phải lão tất đăng ngươi giấu cổ trùng vào linh thạch mới đáng thương.

Cô Hồng: "Khi xảy ra chuyện, còn không phải nằm ở đây chờ ta đến cứu?"

Quý Từ thầm nói ta cũng đâu có xin ngươi cứu.

Dù sao, nếu thân xác này chết, anh có thể tìm thân xác khác.

Thống thống nói có hàng ngàn hàng vạn thân xác, anh có thể tùy ý lựa chọn, đến lúc đó anh sẽ đoạt xá thân xác của Cô Hồng, dùng cơ thể của hắn ngày ngày khỏa thân chạy khắp Tam Thanh Đạo Tông, làm hắn nhục mặt.

Suy cho cùng, người mất mặt cũng không phải là Quý Từ anh, anh không ngại chút nào.

Cô Hồng không biết trong lòng Quý Từ đang tưởng tượng hắn khỏa thân, tiếp tục nói chuyện với dáng vẻ cao thâm khó dò:

"Sau khi tỉnh lại thì hiểu chuyện một chút, đừng có suốt ngày toàn nghĩ chuyện rời khỏi tông môn, chúng ta... đều rất nhớ ngươi."

Nói xong câu cuối cùng, Cô Hồng vui vẻ cười khẽ một tiếng.

Quý Từ: "..."

Cười cái gì mà cười, ngươi có biết bản thân nực cười lắm không? Cười vui vẻ đến vậy?

Quý Từ lặng lẽ trợn trắng mắt, vận chuyển linh lực phong bế thính giác, không muốn nghe Cô Hồng bíp bíp.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặc dù Quý Từ buông thả, nhưng Cô Hồng vẫn rất cố gắng.

Qua khoảng 2 ngày rưỡi, cuối cùng Quý Từ cũng tỉnh lại.

Anh buộc phải mở mắt ra, nhìn trần nhà sáng ngời, nhất thời có hơi hoảng hốt.

Chuyện đầu tiên Quý Từ làm sau khi tỉnh lại là chống người ngồi dậy, giọng khàn khàn:

"Gương đâu?"

Cô Hồng vừa mở miệng muốn nói gì đó, bị câu nói của anh làm nghẹn lại.

Hắn im lặng trong chốc lát, đứng dậy cầm gương đồng đến giúp Quý Từ.

Quý Từ nhận gương đồng, bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải.

Sau khi chắc rằng làn da của mình vẫn trắng nõn trơn mềm như trước, không có gồ ghề lồi lõm do bị châm cứu, lúc này mới yên lòng.

Lúc trước anh cứ cảm thấy mặt ngứa ngáy, nhờ hệ thống xem thử dáng vẻ lúc đó của anh.

Sau đó hệ thống nói với anh, mặt anh bị châm thành con nhím, Quý Từ đã đau lòng một lúc lâu vì câu nói đó.

Bây giờ soi gương xong, phát hiện mình vẫn trẻ tuổi đẹp trai như trước, Quý Từ vui mừng vô cùng.

Nhất là khi bên cạnh còn có một ông già không biết để mấy trăm tuổi, cảm giác vui mừng càng mãnh liệt hơn.

Quý Từ ung dung nhìn Cô Hồng bên cạnh, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, xốc chăn lên muốn xuống giường.

Thấy thế, Cô Hồng cau mày: "Ngươi muốn đi đâu?"

Quý Từ khẽ nhướng mày, cười nói: "Đương nhiên là đi tìm tiểu sư đệ yêu dấu của ta."

Nghe anh nói vậy, sắc mặt Cô Hồng trở nên lạnh lùng, nắm chặt cánh tay Quý Từ:

"Không cho đi."

Quý Từ khó hiểu nhìn hắn:

"Ta muốn đi gặp ai, ngươi quản được sao?"

Nói xong thì hất tay Cô Hồng ra, muốn đi đến chỗ cửa.

Cô Hồng càng tức giận hơn, hắn dùng một tay kéo Quý Từ về, đè vai anh xuống giường, trên thái dương nổi gân xanh:

"Quý Từ, ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy sao?!"

"Cô Hồng trưởng lão nói gì vậy?" Quý Từ cong môi, "Nếu không phải người khăng khăng hạ cổ trùng vào linh thạch, sao ta có thể bị độc trùng đâm vào ngón tay vì tìm thuốc giải?"

"Đó là quả báo thôi, Cô Hồng trưởng lão chớ dát vàng lên mặt."

Anh vừa nói xong, Cô Hồng nhất thời sững sờ.

Trước đó hắn chưa từng nghĩ rằng chuyện Quý Từ trúng độc có liên quan đến hắn, trong đầu hắn có lẽ chỉ toàn hắn có ơn cứu mạng với anh.

Quý Từ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô Hồng một lúc lâu, nhớ đến thái độ của đối phương khi anh vừa mới xuyên đến, so sánh với thái độ hiện giờ của hắn, tức khắc không biết nên khóc hay nên cười.

Quý Từ nắm lấy cái tay đang đè lên vai mình của Cô Hồng, đè thấp giọng xuống:

"Chẳng lẽ Cô Hồng trưởng lão cho rằng, tất cả đệ tử hoàn toàn không hay biết tâm tư của các ngươi?"

Dứt lời, con ngươi Cô Hồng co rụt lại.

Quý Từ đẩy mạnh tay hắn ra, ngồi dậy trên giường.

Tóc thanh niên hơi rối, hai má hơi đỏ, nhưng ý cười bên môi lại châm chọc lạnh lùng:

"Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hà tất gì phải làm như vậy, bây giờ ta chỉ cảm thấy các ngươi buồn nôn."

°°°°°°°°°°

Đăng: 29/5/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net