Chương 21 + 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21. Ngươi mà đánh ta, ta sẽ chết đó

Edit + beta: Iris

“Hồ đồ, sức khỏe ngươi vừa mới tốt lên, sao lại im hơi lặng tiếng chạy ra ngoài tông môn?”

Đối mặt với một loạt câu hỏi của Cô Hồng trưởng lão, Tần Giác không lên tiếng.

Y vẫn dáng vẻ lạnh nhạt vô tình, cụp mắt, tay liên tục lau linh kiếm của mình.

Người của quan phủ đã bị Cô Hồng đuổi đi từ lâu, hiện giờ trong phòng chỉ còn lại ba người.

Cô Hồng trưởng lão cởi áo choàng đen xuống, lộ ra khuôn mặt hơi hung ác, nhưng khi đối mặt với Tần Giác lại có vẻ ôn hòa hiếm thấy.

Tần Giác giơ tay rót một tách trà nhỏ, đặt vào tay Quý Từ đang giả làm chim cút bên cạnh.

Quý Từ luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình, nhận trà, cong môi khẽ mỉm cười với tiểu sư đệ.

Bọn họ tương tác với nhau không coi ai ra gì, mãi đến lúc này Cô Hồng mới ngừng nói chuyện, ngước mắt lên quan sát Quý Từ.

Hắn đã sớm nghe nói rằng dạo gần đây trong tông môn, Quý Từ có quan hệ rất tốt với Tần Giác, vốn dĩ hắn không coi trọng chuyện này, nhưng đến hôm nay, thấy Tiểu Giác rời tông môn lại còn dẫn anh theo, hắn mới nhận rõ mối quan hệ của bọn họ.

Ánh mắt Cô Hồng quá âm u, ngay cả Tần Giác cũng nhận ra.

Y bình tĩnh mở miệng dời sự chú ý của hắn:

“Cô Hồng trưởng lão, lần này không phải ta lén rời tông môn.”

Lần này Cô Hồng phớt lờ lời y nói.

Hắn vẫn đang nhìn Quý Từ.

Quý Từ  không hiểu vì sao, nụ cười bên môi sắp không giữ nổi nữa, đành nói: “Cái đó, Cô Hồng trưởng lão, Tiểu Giác ở bên kia.”

Cô Hồng cười như không cười nhìn anh: “Trước kia không phát hiện ra, không ngờ Quý tiểu hữu lại có diện mạo kinh vi thiên nhân* như thế.”

*Kinh vi thiên nhân (惊为天人): cảm thấy kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần mới có thể có (dung mạo, tài năng) như vậy.

Quý Từ nghe thấy lời này thì xấu hổ nói: “Cũng tàm tạm thôi, không tuấn mỹ bằng một phần vạn Cô Hồng trưởng lão.”

Cô Hồng: “…”

Hắn hừ một tiếng, đánh giá: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Quý Từ không để trong lòng, vui vẻ uống sạch tách trà mà Tần Giác đưa cho anh.

“Tiểu Giác, về tông môn cùng ta.”

Tần Giác ngước mắt, thờ ơ nhìn hắn: “Có việc bận, không về được.”

Cô Hồng trưởng lão nhíu mày: “Nhưng một tháng sau sẽ bắt đầu cử hành đại điển Thịnh Nguyên, đây là một cơ hội tốt để ngươi nổi danh.”

Tần Giác giọng điệu bình tĩnh: “Ta xuống hạ giới giết yêu, cũng vẫn có thể nổi danh.”

“Hai cái này không giống nhau,” Cô Hồng nhìn chằm chằm y, “Nếu ngươi đoạt được vị trí đứng đầu đại điển Thịnh Nguyên, ngươi sẽ là người trẻ tuổi nhất trong giới trẻ Tu Tiên giới làm được điều này, ngươi thật sự muốn từ bỏ cơ hội này sao?”

Tần Giác: “Hư danh mà thôi.”

Nghe thế, Quý Từ khâm phục gật đầu, lòng nói không hổ là tiểu sư đệ, có thể coi thường thanh danh vinh quang như vậy.

Nếu đổi lại là Quý Từ, có lẽ anh đã xách kiếm nhào lên rồi.

Ồ quên, anh không có kiếm.

Nghĩ vậy, Quý Từ lại chán nản.

Anh buồn chán đến mức cúi đầu đùa nghịch Giới Tử Hoàn trên ngón tay của mình.

Hành động này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Cô Hồng.

Hắn nhìn Giới Tử Hoàn, vẻ mặt thoáng chốc trở nên vặn vẹo:

“Giới Tử Hoàn này sao lại ở trên tay ngươi?”

Quý Từ ngơ ngác ngẩng đầu lên.

“Ta đưa.” Tần Giác trả lời trước.

Cô Hồng vẻ mặt phức tạp: “Đây là thứ chúng ta tặng ngươi…”

“Vậy hả? Không nhớ nữa,” Tần Giác hơi mỉm cười, “Tóm lại là do các trưởng lão tặng ta nhiều bảo vật quá, có vài món không nhớ rõ lắm.”

“Giới Tử Hoàn này rất đẹp, đúng lúc sư huynh cũng cần dùng nên ta tặng luôn. Bảo vật này ở trên tay đệ tử, đệ tử có quyền quyết định đúng không?”

Cô Hồng mím môi, giọng nói trầm thấp: “Đúng vậy.”

Thấy hắn thừa nhận, Tần Giác cười hai tiếng, nói với Quý Từ:

“Sư huynh, ngươi có thể ra ngoài mua giúp ta hai xiên kẹo hồ lô được không?”

Quý Từ hơi sửng sốt, sau đó nói: “Được, tiểu sư đệ chờ một chút.”

Nói xong, anh lập tức ra khỏi phòng, đi ra ngoài khách điếm.

Bên ngoài khách điểm có người bán kẹo hồ lô, Quý Từ đi lên, lấy hai đồng tiền trong túi ra mua hai xiên của tiểu thương kia.

Sau khi mua xong, anh không về khách điếm ngay mà là vừa ăn vừa đi dạo phố.

Quý Từ không ngốc, tiểu sư đệ không thích đồ ngọt, có lẽ là dùng cách này để anh rời đi, không biết y và Cô Hồng trưởng lão có bí mật gì mà lại muốn nói chuyện riêng với nhau.

Thôi vậy, chắc là tạm thời Cô Hồng trưởng lão sẽ không đụng đến tiểu sư đệ, vả lại tiểu sư đệ tự có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện.


Nghĩ đến đây, Quý Từ yên tâm, vung vẩy túi tiền được tiểu sư đệ đưa cho khi anh đi ra ngoài, bên trong chứa đầy tiền.

Bản thân Quý Từ nghèo đến mức không một xu dính túi cũng không sao, anh vẫn còn tiền của tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ chịu cho anh chạm vào túi tiền của y, tức là tiểu sư đệ đã đồng ý cho anh dùng tiền theo ý mình.

Nghĩ vậy, Quý Từ xoay người chạy đến một quán gà nướng.

Gà nướng nhà này không tồi, Quý Từ ăn say mê.

Anh còn vô cùng tri kỷ chừa lại một nửa, định mang về cho tiểu sư đệ.

Trên thế giới này làm sao có người không yêu gà nướng được chứ? Lớp da bên ngoài được nướng giòn, thịt gà giòn thơm, còn rưới nước sốt lên thì không ai có thể cưỡng lại được!

Trong khi đang nghĩ như vậy, ngoài quán bỗng truyền đến giọng một thiếu niên: “Cái quán tồi tàn gì thế này? Đây là nơi cho người ăn sao? Dơ muốn chết!”

Trong miệng Quý Từ vẫn còn đang ngậm đùi gà, nghe vậy thì có chút khó chịu nhìn qua.

Trước cửa quán là một thiếu niên mặc hoa phục kính trang màu đỏ lộng lẫy, tóc được buộc thành đuôi ngựa, trông bề ngoài cũng không tệ lắm, nhưng động tác thần thái lại giống như một con gà trống đang giận dữ.

“Trên bàn và sàn nhà toàn là dầu! Bản thiếu chủ nhìn thôi đã thấy khó chịu!”

“Còn có cái này, các ngươi ăn gà mà không lột da gà sao? Gớm muốn chết.”

“Bản thiếu chủ không ăn ở đây! Ta muốn qua quán bên kia!”

Thiếu niên gào lớn, cố tình không có ai để ý tới hắn.

Thiếu niên càng tức giận hơn, lúc này hắn đã chạy tới trước bàn của Quý Từ, đưa lưng về phía anh, hét lớn với thị vệ bên cạnh:

“Ăn ở đây cũng được, nhưng chủ quán nhất định phải lột da gà! Thật sự có người ăn da gà sao? Thấy ghê!”

Vừa dứt lời, hắn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xoay người lại, lập tức thấy thanh niên ngay trước mặt hắn đang ngậm da gà trong miệng.

Thiếu niên: “...”

Quý Từ đang ăn da gà: “...”

Anh hơi nhếch môi lên, nhướng mày mỉm cười với thiếu niên, mặt thiếu niên kia tái mét, có vẻ như thật sự bị làm cho kinh tởm rồi.

Quý Từ không thèm để ý, kỳ thật cũng không phải anh thích ăn da gà, chỉ là anh không thích nhìn người này giở tính tình thiếu gia trước mặt mọi người trong quán.

Còn yêu cầu chủ quán lúc nướng gà phải lột da gà, đòi hỏi nhiều quá, một con gà nướng không đắt mà sao thằng nhãi này đòi hỏi đủ thứ chuyện vậy?

Nghĩ vậy, Quý Từ cười nhạo một tiếng.

Anh không hề có ý che giấu, thiếu niên kia nghe thấy rất dễ.

Thiếu niên kia trừng to mắt nhìn anh: “Ngươi cười nhạo ta? Ngươi dựa vào cái gì dám cười nhạo ta?!”

Quý Từ vô tội chớp mắt, vừa dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, vừa nhét đùi gà vào miệng.

Thiếu niên giận sôi máu, sai thị vệ bên người đánh Quý Từ một trận.

Quý Từ lập tức ôm ngực, yếu đuối đáng thương nói:

“Đại ca, ngươi mà đánh ta, ta sẽ chết đó.”

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 22. Hình như ta thấy người trong lòng của ta

Edit + beta: Iris

Có lẽ đây là lần đầu tiên thị vệ đại ca nghe thấy lời uy hiếp như vậy, nắm đấm giơ lên không được, mà buông xuống cũng không phải.

Thiếu niên kia hung hăng chửi bới: “Ngươi bị đui à! Ngươi nhìn dáng người của hắn đi, xem có giống người bị đấm một cái là chết không?”

Nghe thế, thị vệ kia thoáng do dự.

Hắn là một đại hán mạnh mẽ uy vũ, trong mắt hắn, thanh niên trước mặt tuy không nhỏ gầy, nhưng so với hắn vẫn chênh lệch quá lớn.

Hắn cảm thấy dáng người thanh niên này giống người đọc sách từng luyện tí võ.

Thấy thị vệ chậm chạp không ra tay, thiếu niên cực kỳ tức giận, đẩy hắn ra: “Thứ không có tiền đồ!”

Nói xong thì hung dữ trừng Quý Từ.

Quý Từ cười ha ha vài tiếng, cảm thấy chọc tiểu thiếu niên này rất vui, hất cằm về phía chỗ ngồi đối diện, sau đó bẻ một miếng đùi gà, đưa đến trước mặt thiếu niên:

“Ngươi ăn không?”

Thiếu niên xem thường hoàn cảnh nơi này, nhưng mà gà nướng trước mặt… Hình như cũng thơm?

Cuối cùng, thiếu niên vẫn ngồi đối diện Quý Từ.

Quý Từ thấy hắn còn thiếu quyết đoán hơn cả tiểu sư đệ nhà anh, đây là đùi gà khác, anh cầm phần xương dưới đùi gà đưa cho thiếu niên, đối phương nói đùi gà này bẩn rồi, không ăn.

Sau đó kêu thị vệ lấy một phần khác.

Quý Từ nhún vai, kệ vậy, hắn không ăn thì đùi gà này để lại cho tiểu sư đệ đáng yêu nhà anh ăn.

Hai người ngồi đối diện nhau, thiếu niên thường xuyên phàn nàn bàn ăn không sạch, nói là trên bàn toàn dầu.

Quý Từ nghe một hồi thì nhịn không được, lấy khăn tay lau nguyên cái bàn.

Sau khi thiếu niên đưa ra nhiều yêu cầu lố bịch hơn nữa, cuối cùng cũng chịu ngừng lại.

Hắn nhìn Quý Từ bằng ánh mắt phức tạp, hỏi: “Ngươi vẫn luôn như vậy sao?”

Quý Từ không hiểu: “Cái gì?”

“Thì là…” Thiếu niên vắt óc suy nghĩ, cuối cùng miễn cưỡng tìm ra lời để hình dung, “Thì là giống như vừa rồi, trông như tiểu tức phụ hiền huệ kêu làm gì thì làm đó.”

Quý Từ: “…”

Anh giả mù sa mưa, cười: “Ta chỉ sợ tiểu thiếu gia ngươi chọc giận nhiều người ở đây, cuối cùng bị quần chúng đánh đến cha mẹ nhận không ra thôi.”

“Cảm ơn ta đi, tiểu tử thúi.”

Sắc mặt thiếu niên tức khắc tối sầm.

Hắn hung tợn cắn một miếng đùi gà.

Hai người bình tĩnh lại, sau đó nói chuyện rất nhiều.

Lúc này Quý Từ mới biết, hóa ra tiểu tử này tên là Đường Tử Thần, là thiếu chủ của Cửu Trọng Thiên, đến đây để bắt yêu quái.

Ai ngờ lúc ra ngoài, thị vệ của hắn không mang đủ tiền, thế nên hai người không ăn nổi ở chỗ sang trọng, chỉ có thể tìm quán gà nướng này.

Anh biết Cửu Trọng Thiên, nếu nói Tam Thanh Đạo Tông nổi danh về thực lực, vậy Cửu Trọng Thiên là lấy sự giàu có để nổi danh.

Hai tông môn này có thể nói là đứng trên đỉnh kim tự tháp cao chót vót ở Tu Tiên giới, Đạo Tông thực lực mạnh mẽ, quyền thế ngập trời; Cửu Trọng Thiên là giàu có, vô cùng phú quý.

Ở đó giàu đến mức ngay cả tiền lương hàng tháng cho đệ tử ngoại môn cũng đủ cho bọn họ mua một căn nhà lớn ở Nhân giới.

Đường Tử Thần là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên, tiền trên người chỉ có nhiều chứ không ít, cố tình lại lưu lạc đến nỗi ăn gà nướng ở đây.

Đường Tử Thần nhạy bén nhận ra, nói: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đó, ta đến đây cũng không phải chỉ vì hàng yêu.”

Nghe thế, Quý Từ cảm thấy hứng thú: “Ồ? Còn gì nữa vậy?”

Anh vừa hỏi ra thì phát hiện tên nhóc Đường Tử Thần này thế mà lại thầm đỏ mặt, không khỏi có chút kỳ quái.

Đường Tử Thần nói: “Ta tới để tìm người trong lòng của ta.”

Lần này, Quý Từ không còn hứng thú gì mấy, anh không ăn gà nướng, nhướng mày nói: “Thật sao?”

“Ừm.” Đường Tử Thần thấy thanh niên đối diện cong khóe môi, vô thức tránh đi ánh mắt anh, sau đó đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Người trong lòng ta ở gần đây, đợi sau khi ta bắt được yêu quái nơi này, sẽ có thể đi khoe với người trong lòng.”

“Ra vậy,” Quý Từ rất cảm động, “Người trong lòng ngươi chắc chắn sẽ tự hào về ngươi.”

Khi nói tới người mình thích, sự bướng bỉnh trên người Đường Tử Thần lập tức biến mất, hắn lắc đầu: “Haizz, người trong lòng ta lợi hại hơn ta.”

Quý Từ thổi phồng hắn: “Sao có thể, ngươi cũng rất mạnh đúng không, ngươi có thể một quyền đánh chết ta.”

Đường Tử Thần: “... Lúc này ngươi đừng đùa nữa.”

Quý Từ không quan tâm, tâm hồn tám chuyện bắt đầu ngo ngoe rục rịch: “Người ngươi thích là ai vậy?”

“Hắn rất lợi hại,” Đường Tử Thần đè thấp giọng, “Hắn là đệ tử của Tam Thanh Đạo Tông.”

Nghe được câu này, không biết Quý Từ nghĩ tới cái gì mà mặt mày biến sắc, nói: “Đệ tử Đạo Tông?”

Đường Tử Thần không chú ý tới sắc mặt anh, chỉ lo nói: “Đúng vậy, hắn tên Tần Giác, là đệ tử lợi hại nhất Đạo Tông.”

“Ta và hắn bằng tuổi, ba năm trước từng gặp hắn một lần, kinh vi thiên nhân, từ đó về sau ta không thể quên được hắn. Trước đây ta chỉ dám giấu phần tình cảm này trong lòng, nhưng hôm nay bản thiếu chủ và ngươi nhất kiến như cố, bất giác nói ra bí mật này, ngươi nhất định phải giữ bí mật thay ta.”

Nói đến đây, Đường Tử Thần mới phát hiện thanh niên trước mặt vậy mà lại không nghe hắn nói chuyện, tức khắc khó chịu: “Này, ta đang bộc bạch tình cảm với ngươi đó, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Quý Từ phân tâm: “Ta đang nghĩ, vì sao dù đi đến đâu cũng có người thèm muốn cải trắng nạm vàng ngọc nhà ta.”

Đường Tử Thần không thể hiểu nổi: “Cải trắng gì? Ngươi bị điên à?”

Quý Từ ho khan vài tiếng, lúc nhìn lại Đường Tử Thần, trong mắt hiện lên vẻ khó hình dung: “Không có gì, ngươi nói tiếp đi.”

Đường Tử Thần ngó anh vài cái, xác định anh vẫn là bình thường thì nói: “Ta vừa vào thành là phải giải quyết vụ án Lý phủ.”

Quý Từ sửng sốt: “Lý phủ? Chẳng lẽ là cương thi của Lý phủ?”

“Đúng vậy,” Đường Tử Thần nói, “Sau khi ta ăn gà nướng này, ta sẽ tới hậu viện Lý phủ, siêu độ con cương thi đó!”

Quý Từ vô thức chạm vào Giới Tử Hoàn trên ngón tay mình, hỏi, “Nhiệm vụ này không phải đã được người khác nhận rồi sao?”

Đường Tử Thần: “Không thể nào, ta vừa mới nhận nhiệm vụ này ở tông môn vào sáng hôm nay, sao có thể bị người khác nhận trước chứ?”

Quý Từ nhíu mày.

Không phải sao? Vậy tại sao tiểu sư đệ lại dẫn anh đến nơi này?

Đệ tử Cổ Ý Lâu không lý nào lại không gỡ nhiệm vụ xuống sau khi Tần Giác nhận nhiệm vụ, khiến những người khác đi một chuyến uổng công.

Nhưng nếu Tần Giác không phải biết được tình hình Lý phủ ở Cổ Ý Lâu, vậy thì y biết được từ đâu?

Trong khi anh đang suy nghĩ, Đường Tử Thần ở đối diện đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt phấn khích: “Hình như ta thấy người trong lòng của ta!”

Quý Từ sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Cái gì?”

Ánh mắt Đường Tử Thần lướt qua Quý Từ, nhìn chằm chằm cửa quán gà nướng, hưng phấn căng thẳng sửa soạn lại y phục đầu tóc của mình, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.

Ngay khi ánh mắt hắn càng lúc càng sáng, định đưa tay ra chào hỏi.

Hắn thấy ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của người trong lòng hắn đặt lên vai Quý Từ, vẻ mặt dịu dàng:

“Ta tìm ngươi nãy giờ, sao ngươi lại ở đây?”

°°°°°°°°°°

Đăng: 12/12/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net