Chương 37 + 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37. Ngươi không có tư cách và lập trường để tranh với ta

Edit + beta: Iris

Nghe vậy, Quý Từ dừng lại: “Thật không?”

Uất Trì trợn tròn mắt nói dối: “Thật.”

Nói xong, không biết hắn nghĩ tới cái gì, tiếp tục nói: “Nếu ta ăn ngủ ở đầu đường, không có tiền ăn cơm, ta sẽ không nhấc nổi kiếm, không tham đại điển Thịnh Nguyên được, không thể luận bàn kiếm pháp với Quý tiểu hữu ngươi…”

“Được rồi, ngươi im đi.” Quý Từ ngắt lời hắn, vẻ mặt phức tạp, “Vậy ngươi đi theo chúng ta đi.”

Uất Trì lộ vẻ cảm động: “Đa tạ Quý tiểu hữu!”

Nói xong thì đi theo sau bọn họ không nhanh không chậm.

Vẻ mặt Tần Giác không hiện ra vui giận, chỉ là vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Y quay đầu lại liếc nhìn Uất Trì một cái, trong mắt chứa ý cảnh cáo.

Uất Trì giả ngu làm như không thấy.

Địa điểm chính của đại điển Thịnh Nguyên là ở Kinh Hồ, địa bàn của Tam Thanh Đạo Tông, khó tránh khỏi đệ tử Đạo Tông sẽ được ưu đãi hơn chút.

Chẳng hạn như những căn nhà được xây bên cạnh là đặc biệt chuẩn bị cho những đệ tử Đạo Tông không muốn về tông môn.

Trong nhà trang trí điệu thấp khiêm tốn, nhưng thứ gì nên có đều có không ít, không tính là xa hoa, nhưng được cái ở rất thoải mái.

Quy định là đệ tử Đạo Tông mỗi người một phòng, nhưng Tần Giác và Quý Từ lại ở cùng nhau, nên bọn họ lén dời một chiếc giường đến đây, ngủ cùng nhau.

Uất Trì vô tình thấy cảnh này qua kẹt cửa, lòng nặng nề.

Lúc đó Quý Từ đang bận rộn trong bếp.

Nhưng việc anh bận rộn chỉ là nhảy nhót tung tăng trong bếp, thỉnh thoảng giúp một cái, người thật sự nấu là Tần Giác.

Quý Từ chơi chán rồi mới nói: “Hay là để ta nấu đi, không phải đệ đang đói sao?”

“Không đói lắm,” Tần Giác bình tĩnh nói, “Hơn nữa ngươi vừa khỏi bệnh, tốt hơn hết vẫn nên nghỉ ngơi.”

Quý Từ tức khắc cảm động: “Đa tạ tiểu sư đệ, tiểu sư đệ đối với ta thật tốt.”

“Nếu trong bếp không có việc để ta làm, vậy ta đi đấu kiếm với Uất Trì.”

Nói xong, anh hào hứng muốn chạy ra ngoài.

Tần Giác: “…”

Giọng nói lạnh lùng của y vang lên: “Có việc, ngươi về đây!”

Câu cuối cùng bị nhấn mạnh.

Quý Từ đành xám xịt chạy về, giọng hơi ấm ức: “Vậy đệ nói đi, ta phải làm việc gì.”

“Giúp việc bếp núc.” Tần Giác thốt ra hai chữ ngắn gọn, sẵn tiện ném một bó rau cho anh.

Quý Từ cầm bó rau, trong lòng hơi ấm ức, nhưng khi nhìn sườn mặt xinh đẹp nghiêm túc của tiểu sư đệ, cơn tức giận lại xẹp xuống.

Thôi thôi, không tranh cãi với y.

Ai biểu tiểu sư đệ đẹp như vậy? Quý Từ anh thích người đẹp, bất kể là nam hay nữ.

Nghĩ vậy, Quý Từ cam chịu bắt đầu rửa rau.

Bên này, bọn họ đang bận rộn, bỗng phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Quý Từ tranh thủ quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Mau tới đây, dù ngươi là khách cũng phải rửa rau.”

Uất · chưa từng làm việc nặng nhọc · Trì: “… Rửa thế nào vậy?”

Quý Từ nhìn hắn: “Không thể nào, ngươi lớn vậy rồi mà không biết rửa rau?”

Uất Trì muốn giải thích.

Không đợi hắn nói chuyện, Tần Giác đã lạnh lùng nói: “Chỗ này không cần ngươi giúp, cứ chờ ăn đi.”

Y vừa dứt lời, Quý Từ lập tức phản đối: “Không được! Dựa vào cái gì hắn không làm mà cũng có ăn? Không công bằng, hắn cũng phải làm việc!”

Tần Giác: “…”

Trán y giật giật, cuối cùng nói một câu: “Tùy ngươi.”

Cái giọng này, chắc là giận rồi.

Quý Từ không quan tâm, không sao cả, hắn cũng đâu có sai.

Cái tật xấu hở tí là giận của tiểu sư đệ phải sửa lại, nếu không sớm muộn cũng có ngày bị tức chết.

Anh lấy cái thau sau lưng ra, nhét vào tay Uất Trì, sau đó chia hơn một nửa số rau trong thau mình cho Uất Trì, để hắn đi rửa rau.

Uất Trì nhìn cái thau đầy ắp rau của mình, rồi lại nhìn cái thau trống không của Quý Từ, do dự muốn nói lại thôi.

Quý Từ hiếm khi thấy chột dạ, anh giả mù sa mưa, cười nói: “Uất Trì đại ca, mau đi rửa rau đi, đứng ngây ra đó làm gì?”

Anh vừa thốt ra xưng hô này, đừng nói là Uất Trì đứng hình, ngay cả Tần Giác đang xắt thịt bên kia cũng không nhịn được chém mạnh xuống, tiếng dao đập lên thớt gỗ phát ra tiếng vang nặng nề.

Quý Từ giật mình, oán trách: “Tiểu sư đệ, đệ kiềm chế chút đi, thớt gỗ sắp bị đệ làm hỏng rồi.”

Tần Giác không nói gì, hắn xị mặt ra, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ.

Nhưng Uất Trì lại rất vui vẻ, hắn tích cực bưng thau rau lên: “Vậy để đại ca rửa rau giúp ngươi.”

“Cốp!” Một tiếng, tiếng dao đập lên thớt càng vang dội hơn.

Quý Từ lén liếc nhìn Tần Giác một cái, phát hiện tiểu sư đệ đang mím chặt môi, dáng vẻ thật sự rất không vui.

Anh tự dưng thấy hơi chột dạ.

Nhưng… Không phải chỉ là rửa rau thôi sao? Vì sao lại tức giận như vậy?

Quý Từ không hiểu nên không thèm nghĩ nữa.

Sau khi nấu xong, Quý Từ ân cần bưng thức ăn ra bàn, trong lúc ăn cơm cũng liên tục gắp đồ ăn cho y.

“Tiểu sư đệ, đệ nếm thử món này đi.”

“Tiểu sư đệ, món này ngon nè.”

“Tiểu sư đệ, ta gắp thức ăn cho đệ, sao đệ lại không ăn?”

Tần Giác không nói chuyện, thậm chí không thèm nhìn Quý Từ lấy một lần, Quý Từ không khỏi thất vọng.

Uất Trì thấy thế, hơi cong khóe môi.

Hắn bình tĩnh nói: “Quý tiểu hữu, hóa ra tiểu sư đệ của ngươi biết nấu cơm?”

Mỗi khi tên của Tần Giác được phát ra từ miệng người khác, Quý Từ sẽ bất giác trở nên cảnh giác.

Anh nhìn Uất Trì, nói: “Đúng vậy, sao thế?”

“Không có gì,” Uất Trì cười nói, “Chỉ là có hơi kỳ lạ thôi, nếu hắn biết nấu cơm, sao lần trước ở Ba Thục, hắn không tự xuống nấu mà bắt ngươi nấu?”

Quý Từ: “Hắn mới học gần đây thôi, khi đó chắc là chưa biết nấu.”

“Vậy sao?” Nụ cười bên khóe môi Uất Trì nhạt dần, “Ta cảm thấy, thức ăn do Quý tiểu hữu nấu ngon hơn chút.”

Hắn vừa dứt lời, Tần Giác lập tức lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi không thích, có thể rời đi.”

Giọng nói trầm thấp, vừa nghe là biết y thật sự rất tức giận.

Quý Từ sợ hai người đánh nhau, vội gắp cải trắng cho Tần Giác, cười nói: “Thanh nhiệt, hạ hỏa.”

Tần Giác nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu.

Bầu không khí trên bàn cơm rất kỳ lạ, Quý Từ không hiểu tại sao Tần Giác tức giận, nhất thời bối rối.

Đột nhiên thấy hơi hối hận vì đã dẫn Uất Trì về đây ăn cơm.

Uất Trì nói rất nhiều, trong suốt bữa ăn cứ nói mãi không ngừng.

Sau khi nói xong, Uất Trì bỗng dừng lại, vẫy tay với Quý Từ: “Quý tiểu hữu, ngươi qua đây một chút.”

“Hả?” Quý Từ hơi tò mò, đi qua hỏi, “Chuyện gì?”

Anh còn chưa nói xong thì đã thấy Uất Trì bỗng cúi người, mặt hai người chỉ cách nhau nửa tấc, Quý Từ lập tức cau mày.

Cùng lúc đó, một thanh kiếm lao nhanh tới, nhắm thẳng vào vai Uất Trì.

Nhưng bị linh kiếm của Uất Trì chặn lại.

Quý Từ nghe phía sau có tiếng bước chân, không biết vì sao anh không thể động đậy, chỉ có thể để mặc Uất Trì lấy khăn tay lau bên môi anh, giọng lưu luyến:

“Nơi này bẩn rồi, ta lau giúp ngươi.”

Nói xong, hắn ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm tối tăm của Tần Giác, sau đó hơi mỉm cười:

“Vẫn là câu nói kia, ngươi không có tư cách và lập trường để tranh với ta.”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Nói chứ, lúc đọc tựa đề mình cứ tưởng câu đó là Tần Giác nói với Uất Trì, ai dè ngược lại :)))

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 38. Đập phá

Edit + beta: Iris

Sau khi Uất Trì rời đi, Quý Từ vẫn có chút khó hiểu:

“Vừa rồi hắn nói gì vậy? Các ngươi muốn tranh gì với nhau sao?”

Anh không hiểu mô tê gì, quay đầu hỏi Tần Giác.

Nhưng tâm trạng tiểu sư đệ không tốt, mím môi không nói gì.

Quý Từ chạy tới, vẫy tay với y: “Sao không nói gì hết vậy?”

Tần Giác nhìn anh một cái thật sâu rồi nói: “Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi.”

Dáng vẻ này, dù nhìn thế nào cũng không giống như đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Quý Từ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không để trong lòng.

Thôi vậy, con cái lớn rồi, có tâm sự, phụ huynh như anh không thể can thiệp quá nhiều.

Nghĩ đến đây, Quý Từ vui vẻ về phòng ngủ.

Điều đáng tiếc duy nhất là vừa rồi Tần Giác và Uất Trì cãi nhau một trận, phá hỏng cuộc luận bàn của anh và Uất Trì.

Chỉ có cái này là khiến anh cảm thấy không vui.

Ngay khi anh đang buồn bã, Tần Giác bỗng mở cửa đi vào, bình tĩnh nói: “Muốn đánh một trận với ta không?”

Quý Từ nghe vậy, lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, nhìn về phía y: “Với đệ?”

“Ừm.” Tần Giác nhìn anh, “Muốn thử không? Chỉ là so kiếm pháp thôi.”

Có nên so không nhỉ, Quý Từ hơi do dự.

“Được.”

Hai người nhanh chóng vào trong sân, rút kiếm bắt đầu luận bàn.

Tần Giác thu liễm tu vi và linh lực của mình lại để cuộc luận bàn trở nên công bằng hơn.

Sau một trận thi đấu, Quý Từ ngồi trên ghế đá giữa sân, thở phì phò nói: “Tiểu sư đệ à, đệ như vậy là không được rồi.”

Tần Giác ngồi đối diện anh, lông mi khẽ nhúc nhích.

“Kiếm pháp của đệ quá hung hãn, hơn nữa, hình như có rất nhiều chiêu không phải là kiếm pháp của Đạo Tông?”

Tần Giác nhỏ giọng nói: “Ta học nhiều thứ linh tinh.”

“Thì ra là vậy,” Quý Từ ném vấn đề sang một bên, “Học linh tinh cũng không sao, nhưng kiếm pháp của đệ quá hung hãn, phải thận trọng một chút.”

“Nói cách khác, nếu đối phương có tu vi thấp hơn đệ thì đệ vẫn đối phó được, nhưng nếu đối phương có tu vi cao hơn đệ, vậy đệ tiêu đời rồi.”

Nói đến đây, Quý Từ chạm vào chuôi kiếm Chiết Liễu Kiếm.

Vả lại, kiếm pháp vừa rồi của tiểu sư đệ, không biết có phải anh nhìn lầm hay không, anh cứ cảm thấy có chút tà khí, mà không phải… Ngay thẳng trong sạch.

Nhưng một trong những đặc điểm của kiếm pháp Đạo Tông là ngay thẳng trong sạch.

Theo lý, một học sinh được các trưởng lão nuôi dạy từ nhỏ như Tần Giác, trong kiếm pháp không nên xen lẫn loại tà khí này mới đúng.

Nhưng không lâu sau, Quý Từ đã tự động bổ sung suy nghĩ này lại.

Thôi, tóm lại mấy trưởng lão kia đều là kẻ biến thái, người bị biến thái dạy dỗ chắc chắn cũng là biến thái.

Nghĩ vậy, Quý Từ lại đau lòng không thôi.

“Tiểu sư đệ, hay là đệ đi theo sư huynh học kiếm pháp Đạo Tông nha?”

Tần Giác nghe xong thì sửng sốt: “Như vậy được chứ?”

Quý Từ vung tay lên: “Sao lại không được?”

Tần Giác lộ vẻ khó xử: “Nếu như quấy rầy sư huynh và Uất Trì luận bàn thì làm sao?”

Nụ cười Quý Từ cứng lại, sau đó thản nhiên nói: “Chỉ là một cuộc luận bàn thôi, sao quan trọng bằng tiểu sư đệ nhà ta được?”

Anh vừa dứt lời, trên môi Tần Giác nở một nụ cười ôn hòa: “Vậy thì tốt rồi, lời này là sư huynh tự nói.”

Không biết vì sao, Quý Từ luôn có cảm giác bị gài.

Nhưng anh không có thời gian để nghĩ nhiều, anh chỉ mới dạy kiếm pháp một chút thì đã đến giờ tiểu sư đệ thi đấu.

Quý Từ và Tần Giác ngựa không ngừng vó chạy tới nơi thi đấu.

Trông anh còn căng thẳng hơn cả Tần Giác sâp lên đài thi đấu, anh vươn tay nhét hai miếng bánh gạo vào miệng Tần Giác.

Bánh gạo rất ngon, ngọt nhưng dễ ngán.

Tần Giác bị Quý Từ đang căng thẳng đút vài miếng, cảm thấy miệng khô khốc, cuối cùng đẩy Quý Từ đang định đút tiếp ra, chống tay nhảy lên lôi đài.

Quý Từ cảm thấy hành động này của tiểu sư đệ cực kỳ ngầu, không khỏi hoan hô một tiếng.

Thí sinh thi đấu với Tần Giác không đẹp bằng y, Quý Từ nhan khống quan sát một hồi, cảm thấy chắc chắn thực lực của đối phương cũng không mạnh bằng Tần Giác.

Quý Từ đứng bên cạnh liên tục cổ vũ tiểu sư đệ, nhưng giọng anh bị chìm trong đám đông, không có gì bắt mắt.

Nhưng trên đài cao, các trưởng lão lại nghe rất rõ.

Chưởng môn Cửu Trọng Thiên thích thú nhìn qua, cười nói: “Tình cảm sư huynh đệ ở Đạo Tông các ngươi đúng là sâu đậm.”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt của các trưởng lão Đạo Tông đều xấu đi.

Đặc biệt là Hàn Sinh, sắc mặt hắn lạnh lùng, ngón tay bóp chặt chén trà làm bằng sứ, cuối cùng không khống chế sức lực, chén trà vỡ vụn.

Động tĩnh quá lớn, lập tức thu hút sự chú ý của các chưởng môn tông môn khác.

“Hàn Sinh, có chuyện gì vậy?”

Thanh Ngọc bình tĩnh chuyển đề tài: “Đám tiểu bối thực lực mạnh mẽ, có lẽ do quá vui mừng mà thôi.”

Chuyện trong tông môn bọn họ vốn đã đủ loạn, nếu để những người khác biết, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Chưởng môn Cửu Trọng Thiên tin ngay, cười to: “Đúng thật là như vậy, nhưng khuyển tử không biết cố gắng, bị đại sư huynh của Đạo Tông các ngươi đánh bại chỉ trong vài chiêu, haizz.”

Thanh Ngọc hơi mỉm cười: “Từ trước đến nay, Đường công tử luôn là người xuất sắc nhất trong đám tiểu bối, chắc chắn thứ hạng của hắn trong đại điển Thịnh Nguyên sẽ không thấp.”

“Ha ha ha ha ha vậy mượn lời hay ý đẹp của ngươi!”

Mọi người trò chuyện với nhau vài câu rồi lại hướng sự chú ý về trung tâm lôi đài.

Bên phía Hàn Sinh, sắc mặt hắn vẫn tối tăm.

Trận đấu của Tần Giác là một chiến thắng mang tính áp đảo, không lâu sau đã phân thắng bại.

Đòn tấn công của y có hơi hung hãn, dường như bị mất khống chế, trực tiếp đánh nát đèn lưu ly của đối phương.

Sau khi y xuống đài, Quý Từ bắt đầu quở trách y: “Không phải đã kêu đệ đừng hung hãn rồi sao? Vừa rồi đệ tức giận phải không?”

Tần Giác vẻ mặt rất vô tội nhìn anh: “Xin lỗi, ta chỉ là nhịn không được.”

Thấy thế, Quý Từ hơi lo lắng, anh thở dài: “Thôi vậy, sau này ta sẽ dành nhiều thời gian để dạy đệ.”

Tần Giác hơi cong khóe môi: “Đa tạ sư huynh.”

Sau trận thi đấu này, bọn họ cũng đã hết chuyện hôm nay, y vốn đi nhanh chóng quay về.

Nhưng Quý Từ lại nghĩ tới điều gì đó, kéo Tần Giác không cho y đi, nói là muốn xem biểu diễn.

Vì vậy bọn họ tiếp tục ở lại.

Đến chạng vạng, sau khi kết thúc vòng đầu tiên của đại điện Thịnh Nguyên, là đến các tiết mục biểu diễn đã được sắp xếp sẵn.

Dàn vũ nữ múa hát vô cùng điêu luyện, thân hình uyển chuyển, đẹp đến khó tin, giọng hát cũng vô cùng duyên dáng.

Quý Từ xem rất hăng say, đến khi tiên sinh kể chuyện bước lên, anh không nhịn được mà vỗ một cái lên đùi Tần Giác bên cạnh.

Tần Giác: “…”

Quý Từ không hề chú ý tới, vừa rồi Trương tiên sinh lên đài có nhìn thoáng qua anh, sau đó bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, làm bộ như không thấy gì.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương tiên sinh gõ tấm mộc một cái, toàn trường yên lặng.

Giọng của hắn rất lớn, có lẽ là có chút tu vi mới có thể khiến mọi người ở đây nghe rõ:

“Tương truyền, trên đại lục phía nam có một vùng sông nước, vùng sông nước rất giàu có, tiên môn ở đó cũng hết sức giàu có và hùng mạnh, được người đời ca tụng. Nhưng một tiên môn như vậy, mà bên trong lại cực kỳ bất công, tài nguyên phân chia không đồng đều, các trưởng lão là người dẫn đầu chuyện này. Trong đó, nghiêm trọng nhất là một trưởng lão tên Phi Hồng trưởng lão!”

Sau câu mở đầu, mọi người dần dần nhận ra gì đó.

Phi Hồng, Cô Hồng, đây không phải là nói về Cô Hồng trưởng lão sao?

Còn Cô Hồng trưởng lão ở trên đài cao đã đen mặt khi mới nghe được một nửa.

°°°°°°°°°°

Lời editor: 2 chương này ngắn nên định nay dịch cả 4 chương nhưng bệnh rồi 🥲

Đăng: 7/1/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net