Chương 77 + 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77. Chính thức rời tông

Edit + beta: Iris

Đây là bức tranh biến thái gì vậy!

Quý Từ choáng váng, hoảng hốt nhìn sang nơi khác, vừa ngước mắt lên đã thấy Vân Thời đang cười như không cười nhìn mình.

Quý Từ mím môi, cắn đầu lười, cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Vân tông chủ, đây là người vẽ phải không?”

Vân Thời khẽ nhướng mày, cười cười cầm tờ giấy Tuyên Thành, khoe khoang sờ lên: “Đúng vậy, đẹp không?”

Da đầu Quý Từ tê dại.

Đẹp cái đầu ngươi chứ đẹp!

Anh hít sâu một hơi, quyết định không so đo chuyện này nữa, trực tiếp chuyển chủ đề:

“Vân tông chủ, ta muốn rời tông.”

Lần này, giọng anh kiên quyết hơn bình thường.

Nếu còn không đi, không biết tên biến thái này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Nghe vậy, Vân Thời lắc đầu: “Bình thường Đạo Tông đối xử với ngươi không tệ.”

Lại là những lời này, lại là nó!

Bây giờ Quý Từ rất không vui, không chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung, mà còn cảm thấy tim đập quá nhanh.

Anh ngậm miệng lại, không nói nữa.

Nếu Vân Thời cứ không đồng ý, vậy thì đừng trách anh tự rời khỏi tông.

Rời khỏi tông thì không bao giờ quay lại nữa.

Đạo Tông là một tông môn tốt, đệ tử Đạo Tông cũng là đệ tử tốt, nhưng trưởng lão Đạo Tông không phải là con người thì anh có thể làm gì đây?

Bây giờ Vân Thời chỉ chạm nhẹ vào, Quý Từ đã cảm thấy buồn nôn.

Trong điện nhất thời yên lặng, một lúc lâu không có người lên tiếng.

Ngay khi Quý Từ chuẩn bị rời đi, Vân Thời đột nhiên đưa tay ra.

Hắn đặt một miếng ngọc bội vào lòng bàn tay Quý Từ.

Ngón tay Quý Từ hơi cuộn tròn lại, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Đây là chứng nhận rời khỏi tông.” Bên môi Vân Thời hiện lên ý cười, “Nếu Tiểu Từ đã khăng khăng muốn rời khỏi tông môn, ta là trưởng bối, Tất nhiên không thể ngăn cản, ngươi muốn ra ngoài thì đi đi.”

Ý cười bên môi hắn càng sâu hơn:

“Chỉ là, rời khỏi tông môn, nhớ phải quay về.”

“Dù sao thì Đạo Tông mới là nhà của Tiểu Từ, đúng không?”

……

Cuối cùng, ngay cả bản thân Quý Từ cũng không biết mình rời khỏi Thái Cực Điện bằng cách nào.

Vân Thời nhét một miếng ngọc bội chứng nhận rời khỏi tông môn cho anh, anh lập tức rời khỏi cửa điện.

Sau đó bọn họ dường như còn nói chuyện gì khác, nhưng Quý Từ có hơi ngơ ngác nên không nhớ rõ lắm.

Mãi đến khi hoàn toàn đi qua ngưỡng cửa, lúc bị Tần Giác gọi lại, Quý Từ mới cảm thấy mình như được sống lại.

Tần Giác cau chặt mày: “Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?”

Quý Từ có chút mệt mỏi, anh thuận thế dựa vào lòng Tần Giác, lười biếng nói:

“Mệt quá à, không muốn nghĩ nữa.”

Anh không muốn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì ở Đạo Tông nữa.

Đúng là tốn sức lực.

Tần Giác không rõ nguyên nhân, y cụp mắt xuống, đúng lúc nhìn thấy bên tai Quý Từ ửng đỏ, không biết là vì cảm xúc lên xuống quá lớn, hay vì nhìn thấy cái gì khác…

Nghĩ vậy, trong mắt Tần Giác hiện lên tia âm u.

Y giơ tay đỡ lấy lưng Quý Từ, vỗ vỗ hai cái để an ủi, nói: “Không sao rồi, sư huynh.”

Quý Từ dựa đầu vào vai y, khóc không ra nước mắt.

Vân Thời không chỉ là tên đại biến thái, còn là tên đại biến thái dễ di tình biệt luyến, hơn hết là tên đại biến thái thèm muốn cơ thể anh!

Trong tông môn này, chỉ có tiểu sư đệ của anh là lương thiện nhất, chính trực nhất, nghe lời nhất, hiền huệ nhất.

Hu hu hu hu rất thích tiểu sư đệ!

Quý Từ rời khỏi cái ôm của Tần Giác, không chú ý thấy ngón tay đối phương dường như hơi cuộn lại.

Ôm nhau lâu như vậy, cuối cùng Quý Từ cũng khôi phục lại thần thái lúc trước.

Anh cười tủm tỉm, vươn tay nhéo mặt Tần Giác, sau đó nói:

“Hưm, quả nhiên vẫn là tiểu sư đệ của chúng ta tốt nhất.”

Anh vừa nói xong, lông mi Tần Giác hơi run run.

Mặt y hỏi đỏ lên, muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống.

Cuối cùng chỉ nhìn sang chỗ khác, “ừm” một tiếng rất nhỏ.

Quý Từ thấy biểu hiện của y, trong lòng ngứa ngáy.

Tiểu sư đệ ngại ngùng thật dễ thương!

Quý Từ mỉm cười nắm tay Tần Giác, vứt hết những chuyện về Vân Thời ra sau đầu, lấy chứng nhận rời tông đưa cho Tần Giác:

“Đi đi đi, ta thật sự không muốn ở cái nơi đáng chém ngàn đao này thêm một giây nào nữa!”

Bọn họ hành động cực kỳ nhanh.

Rời khỏi núi chưởng môn, Quý Từ và Tần Giác lập tức thu dọn hành lý, ra khỏi tông môn.

Ngay cả Minh Viễn đang loay hoay phơi y phục trong viện cũng bị Quý Từ thu vào Giới Tử Hoàn, lập tức ra ngoài mà không chào hỏi ai.

Trời cao biển rộng, ai lại muốn ở mãi trong tông môn không ra ngoài chứ!

Ngay cả Kinh Sở này, anh ở tới mức sắp mọc nấm luôn rồi!

Quý Từ mặc một bộ kính trang màu đỏ, quạt xếp màu vàng đen đặt trước ngực, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, cột lại bằng dây cột tóc màu xanh biển, Chiết Liễu Kiếm đeo bên hông, trông rất tiêu sái khí phách.

Anh không đeo phát quan, bởi vì năm đó nguyên thân cập quan không được coi trọng nên không có làm lễ, Quý Từ cảm thấy mình là người không có học nên cũng không lấy tên tự cho bản thân.

Hơn nữa anh sẽ không dùng phát quan vấn tóc, luôn dùng dây cột tóc màu xanh sẫm buộc đại.

Cũng may, cho dù anh có dùng dây cột tóc khiến đầu tóc rối bù, tiểu sư đệ cũng sẽ im lặng chải lại giúp anh.

Tóm lại không cần phải tự động thủ.

Sau khi thu dọn xong hết, bọn họ cầm miếng ngọc bội kia, thành công rời khỏi Đạo Tông.

Khi xuống sơn môn, Quý Từ không nhịn được xoay người nhìn thoáng qua.

Tảng đá kỳ lạ, tòa nhà cao chót vót, tường trắng mái vàng, gạch ngọc ngói xanh đen, đây là cách bố trí của Đạo Tông.

Đây là thánh địa mà các tu sĩ trong thiên hạ hướng tới, nhưng không phải là Quý Từ.

Trong lòng anh hiểu rõ, chỉ cần ra khỏi sơn môn này, sau này anh sẽ mãi mãi không trở về nữa.

Nghĩ vậy, Quý Từ cung kính chắp tay hành lễ, sau đó xoay người rời đi mà không hề quay đầu lại.

Sau khi xuống dưới thành trấn, bọn họ mua một chiếc xe ngựa, thuê một người đánh xe, đi đến hoàng đô Đại Lương.

……

Hoàng đô Đại Lương cách Kinh Sở rất xa, bọn họ đi ngựa không ngừng nghỉ, cũng chỉ đến được một thôn trang nhỏ ở biên giới Kinh Sở.

Thôn này rất vắng vẻ, nhưng có thể nhìn ra đã từng là một thôn khá rộng lớn.

Ít nhất phải có trên 200 hộ.

Lúc này trời đã khuya.

Bên trong chiếc xe ngựa này không mấy thoải mái, không gian lại chật hẹp, nếu ngủ qua đêm bên trong, không chỉ chật chội mà còn dễ bị cảm lạnh.

Nghĩ đến đây, Quý Từ xốc màn xe lên, nói với người đánh xe trước mặt:

“Đại bá, dừng xe trước đã, chúng ta vào thôn tìm chỗ ở.”

Nghe vậy, xe ngựa ngừng lại.

Quý Từ kéo tay áo Tần Giác cùng xuống xe.

Ở đây tối tăm, gió lạnh thấu xương.

Quý Từ hà hơi vào lòng bàn tay.

Mùa thu tháng 9 là thời điểm màn đêm se lạnh.

Sau khi nhìn thấy tình trạng của Quý Từ, Tần Giác dùng tay mình bọc lấy tay của anh, truyền một chút hơi ấm qua.

Cuối cùng Quý Từ cũng thấy thoải mái hơn chút, có sức nói nhảm:

“Tiểu sư đệ, đệ nghĩ vì sao nơi này bị bỏ hoang?”

Quý Từ nhìn qua đồng ruộng hoang vắng, trầm ngâm nghĩ: “Chậc, u ám quá, giống như thôn quỷ vậy.”

Tần Giác cười khẽ một tiếng:

“Chẳng lẽ sư huynh sợ quỷ?”

Nghe y nói vậy, Quý Từ khẽ nhướng mày:

“Sao có thể, sư huynh của đệ không sợ gì cả.”

Hơn nữa, thuộc hạ của anh còn có một Minh Viễn đó.

Đúng lúc này, đằng trước xuất hiện một vài ngôi nhà.

Vài con quạ đen bay ngang qua ngọn cây khiến vài chiếc lá khô rơi xuống, trong không gian vang lên tiếng quạ thô ráp, làm cho nơi này càng thêm âm u.

Quý Từ ngước mắt lên, một tay đặt lên chuôi kiếm.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hình như có vài bạn hiểu lầm gì đó về chuyện phi kiếm và tag tu chân =.=

Mình đọc hầu hết các truyện, chỉ khi đi làm nhiệm vụ hay đến các tông môn khác mới dùng phi kiếm hoặc pháp bảo phi hành.

Còn khi đến thành trấn của người phàm cũng toàn đi bộ hoặc đi ngựa, đi xe ngựa, chứ đâu ra bay trên đầu trên cổ người ta, trừ khi đang truy bắt ai đó mới bay thôi.

Như trong bộ “dạy hư đệ đệ” mình có edit, thiết lập tông môn của bộ đó còn khó hơn nữa, là trong tông môn không được dùng phi kiếm, phải đi bộ kìa. Ít ra trong truyện này trong tông môn cho phép dùng phi kiếm, Quý Từ có dùng phi kiếm bay mấy lần trong tông rồi.

Nên việc Quý Từ và Tần Giác xuống trấn của người phàm rồi thuê xe ngựa để đi là chuyện bình thường, đâu phải cứ có tag tu chân là dùng phi kiếm bay vèo vèo khắp nơi đâu =.=

Với lại lúc đầu tiểu sư đệ và những người khác thấy Quý Từ ăn nhiều trong khi đã tích cốc rồi thì cũng rất ngạc nhiên mà, chỉ là không hiểu sao Quý Từ cứ thấy đói nên phải ăn một ngày ba bữa, trong truyện cũng có nhắc đến chuyện này rồi, bản thân Quý Từ cũng rất khó hiểu, không biết sau này tác giả có giải thích về việc này hay không, nhưng hiện giờ thiết lập của Quý Từ là mặc dù tu vi cao nhưng vẫn đói và lạnh, từng bị bệnh vì lạnh một lần rồi, còn người khác thì vẫn như những người tu tiên khác không đói không lạnh không bệnh.

Còn Tần Giác thấy Quý Từ ăn thì ăn theo thôi, với lại tích cốc thì cũng ăn được mà. Bình thường dơ nhiều hay ở gần có nước sẵn thì đến tắm thôi, nào không có nước hay dơ ít mới dùng quyết để sạch sẽ chứ, đâu phải bạ đâu cũng xài quyết được. Sao lại cmt là “truyện xàm”, “tu sĩ Hóa Thần mà suốt ngày thấy ăn với tắm, bị bệnh, đi bộ đi xe ngựa như người phàm”, hay “này để là tag tiên hiệp thì được chứ tu tiên gì ở đây” là sao?

Có soi thì đọc kỹ, suy nghĩ kỹ rồi hẵng soi ha, còn nếu không đọc được thì mời ra.

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 78. Anh không đáng tin, linh kiếm của anh cũng không đáng tin nốt!

Edit + beta: Iris

Có lẽ do anh quá nhạy cảm, nhưng nơi này lại khiến Quý Từ cảm thấy rất bất an.

Quá âm u.

Anh nhìn về phía mấy ngôi nhà đằng xa, quay đầu lại nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta tới đó trước đi.”

Phía trước là người hay quỷ không quan trọng.

Bởi vì trong tay Quý Từ có kiếm, anh không phải là con gà hoa mềm yếu như khi mới đến đây.

Kiếm của anh đã uống máu người! Rất ngầu!

Nghĩ vậy, Quý Từ bình tĩnh lại, chủ động đi lên phía trước mở đường.

Chỉ nhìn bề ngoài thôi thì rất khó để biết thôn này đã bị bỏ hoang như thế nào.

Quý Từ tiến lên vài bước, phát hiện mép giày của mình dính đầy bùn nhão.

Anh phát ra một tiếng “chậc” đầy ghét bỏ, hai ngón tay tạo quyết, một tia lửa đỏ xuất hiện, chiếu sáng một phần con đường phía trước.

Đêm đã khuya, vầng trăng sáng bị mây đen che khuất, không để lộ chút ánh sáng nào, cho dù có ngẩng đầu lên cũng chỉ nhìn thấy bóng đen như ẩn như hiện.

Quý Từ dẫn theo hai người phía sau, đẩy cửa một ngôi nhà gần như đổ nát.

Tiếng “—— kẽo kẹt” vang lên, chắc là đã cũ rồi, tiếng vang trầm trầm rất khó chịu.

Giống như tiếng mấy con quạ đen lúc nãy.

Quý Từ an ủi Tần Giác vài câu, sau đó đi vào trước, tìm thấy mấy cây nến.

Sau khi đốt lên thì đặt rải rác trong đại đường.

Dần dần, khung cảnh trong ngôi nhà hiện ra.

Đây là từ đường của một hộ gia đình, trên tường trước mặt có treo linh bài và linh vị, trên bàn thờ là các vật trang trí đã bám đầy mạng nhện và bụi dày.

Loại thôn này tuy có rất nhiều người, nhưng cũng không giàu có, từ đường được đặt ngay đại đường khi vừa bước vào từ cửa chính, trên mặt ý nghĩa thì khá giống với phạm nhân.

Tần Giác chú ý tới hiện tượng này, giọng điệu bình tĩnh nói chuyện này ra.

Người đánh xe kia là người phàm, vừa nghe xong thì hơi hoảng loạn, không muốn ở lại chỗ này nữa.

Quý Từ cầm cây chổi, che miệng mũi lại quét bụi.

Nghe người đánh xe nói xong, anh cười nói:

“Đại bá yên tâm, chỉ là một linh vị mà thôi, sao lại liên quan đến bố cục phong thuỷ? Chưa nói tới chuyện này có thật hay không, cho dù là thật, chúng ta cũng chỉ đến đây ở nhờ một đêm, nếu không được, hai người tu tiên chúng ta chẳng lẽ không bảo vệ được một người sao?”

Quý Từ quét lớp bụi dày vào đồ hốt rác, đặt ở cửa, phàn nàn nhìn Tần Giác:

“Tiểu sư đệ cũng thật là, đang êm đẹp, nói ra hù đại bá làm gì?”

Thấy Tần Giác mím môi cụp mắt, Quý Từ cười vui vẻ, lấy một hộp mứt hoa quả trong ống tay áo ra, sau khi dùng quyết để loại bỏ bụi bẩn trên tay, anh cầm một viên mứt hoa quả nhét vào miệng Tần Giác, tự cho là an ủi.

Sau đó, đưa toàn bộ số còn lại cho người đánh xe, cười nói: “Đại bá yên tâm, nếu tối nay người sợ thì cứ ngủ bên cạnh ta.”

Chiết Liễu Kiếm tự ra khỏi vỏ, phát ra một luồng ánh sáng màu xanh nhẹ nhàng ôn hòa.

Quý Từ nâng cằm: “Bảo kiếm này có linh, nó sẽ bảo vệ chúng ta an toàn.”

Người đánh xe run rẩy ăn vài viên mứt hoa quả, nhìn về phía linh kiếm, cuối cùng cũng yên tâm.

Bên kia, Tần Giác mặt vô cảm nhìn hộp mứt hoa quả trong tay người đánh xe, hơi cau mày.

Trong ngôi nhà này chẳng có gì dùng được, bởi vì đã bị bỏ hoang quá lâu, nhiều viên gạch đã rơi khỏi nóc nhà.

Quý Từ một mình chạy ra ngoài nhặt chút củi lửa rồi trở về nhóm lửa, Lúc này người đánh xe mới cảm thấy toàn thân ấm lên, nhìn Quý Từ bằng ánh mắt cảm kích.

Anh ném đá tiêu* vào đám lửa đang cháy, để chắc rằng nửa đêm đám lửa sẽ không bị tắt, lúc này mới ngồi xếp bằng.

*Đá tiêu (硝石): hay tiêu thạch, hỏa tiêu, nha tiêu, tiêu toan giáp, diễm tiêu, mang tiêu, Bắc đế huyền châu (các tên gọi từ tiêu thạch trở đi là từ Hán-Việt, trong đó 3 tên gọi cuối cùng chỉ thấy có trong các thư tịch cổ của Trung Quốc) là dạng khoáng vật của kali nitrat (KNO3), còn được gọi là diêm tiêu (nghĩa là muối của đá tiêu)

Tần Giác ngồi bên cạnh anh, một thân y phục màu trắng không nhiễm bụi trần, như là một tiên nhân độc lập.

Quý Từ chống cằm nhìn chằm chằm sườn mặt y một hồi, sau đó nhướng mày, hỏi:

“Tiểu sư đệ sao vậy, trông đệ có vẻ chán nản lắm?”

Anh đưa tay chọc vào mặt Tần Giác.

Hmm, lớn rồi, trên mặt không có thịt gì cả, xúc cảm không còn tốt như trước kia.

Tần Giác không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt anh dường như đang hơi tiếc nuối.

Y không nói quá nghiêm túc, mà cố ý nhỏ giọng nói:

“Hộp mứt hoa quả kia, sao sư huynh chỉ cho ta một viên?”

Rõ ràng trước kia chỉ cần có thứ gì tốt, Quý Từ đều sẽ cho y cái to trước.

Quý Từ hơi sửng sốt: “Mứt hoa quả?”

Anh quay đầu nhìn thoáng qua người đánh xe đã ngủ, trong lòng còn đang ôm hộp mứt hoa quả mà Quý Từ đưa cho.

Thấy thế, Quý Từ hơi suy tư, sau đó hiểu được chút tủi thân của y, không khỏi bật cười:

“Sao đệ còn giành kẹo nữa vậy? Chỉ là một hộp mứt hoa quả thôi mà, nếu đệ muốn ăn, sau này sư huynh làm cho đệ là được.”

Nhưng nếu lại chỉnh lửa không cẩn thận như lần trước, vậy thì không phải lỗi của anh…

Quý Từ hơi chột dạ, nghĩ.

Sau đó anh nhớ ra gì đó: “Ta nhớ trước đây đệ không thích ăn đồ ngọt mà?”

Khi đó anh đút mứt hoa quả cho tiểu sư đệ, y còn sống chết ngậm miệng không chịu ăn.

Nghe vậy, Tần Giác bình tĩnh liếc nhìn Quý Từ một cái, kết quả phát hiện trong mắt sư huynh nhà y là ý cười trong trẻo xen lẫn chút trêu chọc, đang nhàn nhã nhìn y.

Tai Tần Giác hơi đỏ lên, thề thốt phủ nhận: “Ta không có nói thế.”

Y không thích ăn đồ ngọt, nhưng đó là do sư huynh làm, một hộp to như vậy, y ăn không được bao nhiêu, bản thân sư huynh cũng ăn không nhiều, kết quả là đưa cho một người đánh xe xa lạ.

Tần Giác nghĩ, đưa cho y thì vẫn tốt hơn đưa cho người đánh xe.

Hiếm khi nhìn thấy y chơi xấu như vậy, Quý Từ chỉ cười nhẹ, không nói gì, giục y nhanh nghỉ ngơi.

Tần Giác không nói chuyện, im lặng nhắm mắt lại.

Gió thu thổi từ bên ngoài vào, người đánh xe rùng mình một cái.

Sau khi Quý Từ phát hiện ra, anh dùng pháp thuật để đưa đám lửa lại gần hắn hơn.

Người tu tiên không sợ chút gió lạnh này, nhưng người đánh xe là người phàm, tóm lại là có chút khác biệt.

Chiết Liễu Kiếm muốn dán lên người Quý Từ, bị anh đè lại canh gác bên cạnh người đánh xe, còn anh thì nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Anh đã bị kẹt ở cảnh giới Hóa Thần đỉnh rất lâu rồi, bây giờ đã được tự do, Quý Từ sẽ vận chuyển linh mạch của mình, xoa dịu linh lực có chút bất an trong cơ thể thông qua chu thiên.

Nhưng anh lại không cẩn thận rơi vào trạng thái nhập thần.

Mọi động tĩnh xung quanh dần dần biến mất, Quý Từ đắm chìm trong thế giới tinh thần của bản thân.

Đến khi anh tỉnh lại lần nữa, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy rất thoải mái.

Trên thực tế, tu vi cảnh giới bị mắc kẹt cũng có chỗ có lợi, linh lực căn cơ sẽ càng sâu hơn, sau này đột phá cũng sẽ dễ dàng thuận lợi hơn.

Nghĩ xong, anh quay đầu lại.

Chiết Liễu Kiếm nằm trên mặt đất, ngủ khò khò.

Anh đang định chọc vào thân kiếm Chiết Liễu Kiếm bỗng nhớ ra một chuyện ——

Đại bá đánh xe đâu?

Quý Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, đám lửa không biết đã tắt từ lúc nào, người đánh xe cũng không thấy đâu.

Anh quay đầu lại nhìn thì phát hiện Tần Giác cũng biến mất!

Tại đây chỉ còn lại một mình Quý Từ đang dại ra, cùng với một thanh linh kiếm đang ngủ ngon lành.

Chết tiệt, anh biết ngay mà, kiếm nào chủ đó.

Anh không đáng tin, kiếm của Quý Từ anh cũng không đáng tin nốt!

°°°°°°°°°°

Đăng: 31/3/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net