Chương 81 + 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81. Vào thành

Edit + beta: Iris

Bọn họ nghỉ ngơi trong hang động được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ gọn gàng khoảng một canh giờ rưỡi, người đánh xe mới từ từ tỉnh lại.

Hắn vừa tỉnh lại đã thấy lỗ tai trên đầu A Hồ, tức khắc bị dọa suýt nữa ngất tiếp, liên tục la hét.

Cuối cùng Quý Từ không xem nổi nữa, dùng chuôi đao đánh ngất người đánh xe lần nữa.

A Hồ bất mãn nhìn người đánh xe: “Hắn chưa từng thấy hồ ly tinh sao? Ồn ào nhốn nháo.”

Quý Từ nhìn lỗ tai chồn của hắn: “... Ờm, hắn là người phàm, quả thật chưa từng thấy yêu tinh.”

Anh đang nói chuyện thì bên Tần Giác phát ra tiếng rên rỉ.

Quý Từ nghe thấy, vội đi qua vỗ lưng cho y.

A Hồ nhìn mà không hiểu nổi:

“Hắn bị trúng thuốc mê chứ không phải trúng độc bị thương, ngươi cẩn thận như vậy làm gì?”

Nói vậy cũng không sai, Quý Từ vô thức vuốt ve ngón tay của tiểu sư đệ.

Nhưng anh chỉ sợ tiểu sư đệ không thoải mái thôi mà.

Thân hình A Hồ nhỏ gầy, chắc chắn không thể ôm Tần Giác và người đánh xe đi xa, nếu là kéo đi thì sao?

Nói không chừng đúng như vậy thì sao.

Nghĩ vậy, Quý Từ cảm thấy mình rất có lý.

Anh nhỏ giọng hỏi:

“Đệ ổn không, có chỗ nào khó chịu không?”

Tần Giác hơi mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Không có.”

Y cử động tay chân một chút, sau đó vịn vào vách núi để đứng lên, hỏi:

“Lúc nãy các ngươi nói, thôn kia là thôn quỷ?”

“Ừm.” Quý Từ gật đầu.

Tần Giác híp mắt lại: “Vì sao lại nói là thôn quỷ, nơi đó từng xảy ra án mạng sao?”

Nghe vậy, Quý Từ cũng nhìn về phía A Hồ: “Đúng rồi, ngươi có tận mắt thấy oan hồn nơi đó lấy mạng người khác không?”

A Hồ nhìn bọn họ, ánh mắt kiên định: “Đương nhiên! Nơi đó có quỷ hồn! Trước kia ta tận mắt nhìn thấy một nhóm du khách vào thôn tá túc, lúc tối đi vào vẫn còn ổn, đến sáng khi ta hóa thành nguyên hình qua đó nhìn thử thì bọn họ chết sạch!”

Nghe thế, Quý Từ mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản, việc này hoàn toàn không thể coi là bị ác quỷ quấy phá.

“Nhưng ngươi làm sao có thể xác định, tên phạm phải sát nghiệt không phải người mà là quỷ?”

Vừa dứt lời, A Hồ vốn đang tràn đầy nhiệt huyết bỗng im bặt.

Quý Từ khẽ nhíu mày, hỏi lại lần nữa.

Lần này, A Hồ bị ép đến nóng nảy, hét lên: “Ta nói là quỷ thì chính là quỷ! Sao ngươi cứ ép hỏi ta vậy hả?!”

Nói xong, hắn ném chậu gỗ xuống đất, nhón chân nhanh chóng rời đi.

Thấy thế, Quý Từ kinh ngạc.

Anh rút quạt xếp màu đen vàng bên hông ra, quạt nhẹ cho Tần Giác, chậm rãi nói:

“Con chồn nhỏ này quá kỳ quái, nói về thôn quỷ quá mơ hồ, nhưng nếu không phải vì trong thôn có nguy hiểm, vì sao nó lại đưa chúng ta đến đây?”

Hắn đang mưu toan chuyện gì?

Tần Giác lấy khăn tay trong tay áo ra, nắm lấy tay Quý Từ, cẩn thận lau chùi.

Sau khi chắc rằng đã lau sạch mới cất khăn đi.

Giọng y nhàn nhạt: “Không biết, nhưng chúng ta có nên rời đi không?”

Nghe y nói vậy, Quý Từ hơi giật mình.

Anh ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, phát hiện không biết trời đã sáng từ khi nào, ngay cả mặt trời cũng đã lên cao, mặt trời nghiêng nghiêng trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng ấm áp sáng ngời.

Quý Từ bấm ngón tay tính toán, vẻ mặt ngạc nhiên: “Thế mà đã là canh giờ này.”

Anh bước nhanh mấy bước, cõng người đánh xe lên, nhìn về phía Tần Giác: “Chúng ta đi thôi, lão Trương còn đang chờ chúng ta ở kinh thành.”

Nếu đến muộn, không biết hắn sẽ trải qua những gì nữa.

Dù sao trên lá thư kia viết rất mơ hồ, mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Trương Thiệu Viễn thực sự xảy ra chuyện, lương tâm Quý Từ sẽ cắn rứt.

Còn chưa đi được mấy bước, cổ tay anh đã bị Tần Giác nắm lại.

Y kéo người đánh xe trên lưng Quý Từ xuống, sau đó nói: “Để ta cõng, sư huynh đi trước dẫn đường đi.”

Quý Từ không từ chối: “Được.”

Ai biết bọn họ vừa ra khỏi hang động đã đụng phải A Hồ đang ở bên ngoài.

Chồn tinh mở to đôi mắt to, nhìn chằm chằm bọn họ.

Quý Từ: “…”

Anh thử giơ tay chào hỏi: “Hi?”

A Hồ mếu máo: “Ta đưa các ngươi rời khỏi quỷ thôn, có phải các ngươi nên báo đáp ta không?”

Quý Từ nghe xong thì mỉm cười: “Ồ? Vậy ngươi muốn chúng ta báo đáp thế nào?”

“Nói trước là không thể lấy thân báo đáp, chúng ta đều là người đàng hoàng.”

A Hồ: “... Nhìn kiểu gì cũng thấy ngươi không giống người đàng hoàng.”

Quý Từ cười ha ha, kêu hắn nói nhanh.

Bầu không khí cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

Mặt A Hồ đỏ bừng, nói: “Nếu ta đoán không sai, các ngươi định đến kinh thành Đại Lương đúng không?”

Sau khi nghe hắn nói, Quý Từ chớp chớp mắt, hơi cong lưng, hỏi: “Sao ngươi biết chúng ta định đến kinh thành?”

A Hồ hơi chột dạ, dời tầm mắt, ngẫm nghĩ một lúc rồi giả vờ nói:

“Ta tu luyện thành công, ta đã tính rồi, các ngươi muốn đến kinh thành.”

Quý Từ suýt nữa đã không nhịn được cười.

Anh cầm cây quạt quạt rất chậm rãi, ném một ánh mắt trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra cho Tần Giác, sau đó truyền âm qua ——

【 Đệ xem con chồn nhỏ này, trên mặt viết đầy chữ ngốc, đúng là thú vị. 】

Tần Giác im lặng nhìn anh một cái, cảm thấy thật ra sư huynh nhà mình cũng có thông minh hơn con chồn nhỏ này bao nhiêu đâu.

Thật ra trên mặt cũng viết đầy…

“Đệ đang lén mắng ta?” Giọng Quý Từ đột nhiên vang lên bên cạnh y.

Tần Giác: “… Ta không có.”

Quý Từ híp mắt lại, khép quạt xếp lại, nhẹ nhàng nâng cằm Tần Giác, giọng điệu chắc chắn:

“Đúng là đệ đang mắng ta, ta rất quen với biểu cảm này của đệ, mỗi lần đệ cảm thấy cạn lời chửi thầm ta đều trầm tư như vậy.”

Tần Giác: “…”

Có hả? Sao y không biết vậy? Lúc y suy nghĩ chuyện khác và lúc suy nghĩ về Quý Từ, biểu cảm thật sự khác nhau sao?

Không thể nào…

Nhưng hình như mỗi lần y chửi thầm sư huynh, quả thật đều bị anh bắt quả tang.

Trong mắt Tần Giác hiện lên tia khó hiểu.

Quý Từ thấy vậy thì càng đắc ý hơn: “Đệ xem, bây giờ chắc chắn đệ đang nghĩ là ta làm thế nào nhận ra đệ đang chửi thầm ta, đúng không?”

Tần Giác nghe xong thì giật mình, Sau đó bật cười: “Đúng vậy, sư huynh làm sao biết hết vậy?”

“Ta đương nhiên là biết rồi, không nhìn xem ta là ai.” Quý Từ mở quạt xếp màu đen vàng ra, cười cười nhìn y, “Dù gì ta cũng đã nuôi đệ nhiều năm qua.”

Nghe vậy, khóe môi Tần Giác hơi cong lên.

Cũng không biết là ai nuôi ai, sư huynh nhà y thật là…

Tần Giác lắc đầu.

Bên bọn họ nói chuyện sôi nổi, kết quả bất cẩn quên mất A Hồ.

Con chồn nhỏ tức muốn chết: “Thật ra các ngươi nên nhìn ta mới đúng! Không phải đang nói chuyện với ta sao?”

Lúc này Quý Từ mới phản ứng lại, bắt đầu nói nhảm:

“Nhìn mà nhìn mà, vừa rồi ta đang nhìn ngươi mà.”

Thấy thế, A Hồ nhanh chóng nguôi giận, tiếp tục hỏi vấn đề lúc nãy:

“Vậy các ngươi có dẫn ta đến kinh thành không?”

Quý Từ nhìn hắn, sau đó có chút khó xử nhìn Tần Giác.

Dẫn một con chồn vào kinh thành cũng không phải không được, nhưng không biết tiểu sư đệ có đồng ý hay không.

Tần Giác nhận ra băn khoăn của anh, liền nói: “Không sao, ta nghe theo sư huynh.”

Quý Từ chỉ đang chờ câu này của y, lập tức vỗ tay:

“Vậy được, A Hồ, chúng ta cùng đến kinh thành đi.”

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 82. Đại điện hạ hồi cung!

Edit + beta: Iris

A Hồ nói dối, Quý Từ vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quý Từ quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Dù sao đạo hạnh của con chồn nhỏ này không sâu, nói chung là chưa từng hại người, cũng không có ý xấu, nếu hắn muốn đến kinh thành, vậy thì dẫn theo hắn cũng không thành vấn đề.

Vì vậy, sau khi lay người đánh xe tỉnh lại, bọn họ tiếp tục lên đường.

A Hồ biến trở về nguyên hình, một con chồn nho nhỏ nằm trên đùi Quý Từ, mở đôi mắt đen bóng bẩy nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tay Quý Từ không thành thật, luôn thích chạm vào bộ lông mềm mại trên người A Hồ, cuối cùng bị Tần Giác nắm lấy không cho nhúc nhích.

Anh quay lại nhìn, bối rối hỏi: “Sao vậy?”

Lông mi Tần Giác run run, nhỏ giọng nói: “Lông sắp bị ngươi vuốt đến trụi rồi, cẩn thận hắn nổi nóng sẽ cắn ngươi.”

Quý Từ hoàn toàn không để ý chuyện này: “Có sao đâu, ta tin A Hồ sẽ không làm vậy, A Hồ, ta nói đúng không?”

A Hồ chôn đầu vào móng vuốt, giả bộ như không nghe thấy.

“Đệ xem, hắn đâu có từ chối, chứng tỏ trong lòng vẫn có ta mà.”

Tần Giác rất muốn hỏi có phải là ai thì anh cũng đều tán tỉnh đúng không, nhưng lại thấy mình không có lập trường để nói lời này, trong mắt hiện lên tia u ám.

May mà Quý Từ cũng không thích lông xù xù cho lắm.

Trong ngần ấy năm qua, anh đã bị Tần Giác và Minh Viễn, còn cả Chiết Liễu nuôi thành thói kén chọn, A Hồ nhanh chóng bị anh chơi chán, cuối cùng còn ghét bỏ A Hồ ở trong lòng anh khiến anh không tiện ăn uống, vì vậy vứt A Hồ cho Tần Giác.

Đột nhiên bị thay đổi vị trí, A Hồ vẫn đang trong trạng thái mờ mịt không kịp phản ứng lại.

Hắn vốn định nằm giống như khi nằm trên đùi Quý Từ, nhặt vài mảnh góc áo miễn cưỡng làm cái tổ, ai ngờ vừa mới chạm vào, A Hồ lại có cảm giác như rơi vào hang băng, bị tảng băng khổng lồ vây kín khắp nơi, uy áp và khí lạnh khiến hắn gần như không thở nổi.

A Hồ phát ra tiếng kêu kìm nén từ cổ họng.

Hắn buộc mình phải ngẩng đầu lên thì phát hiện Tần Giác đang nhìn hắn với ánh mắt vô cảm, trong mắt không có chút độ ấm nào.

A Hồ lập tức nhận ra người trước mắt không tốt bụng như Quý Từ, lập tức ngoan ngoãn hẳn.

Tần Giác đặt hắn ngồi trên chiếc nệm bên cạnh mình.

A Hồ lén ngước mắt nhìn, phát hiện đối phương đã thu hồi uy áp linh lực từ lúc nào, bây giờ đang mỉm cười đưa bánh gạo đến môi Quý Từ.

Sự thân mật giữa hai người tạo ra bầu không khí kỳ lạ mà không ai có thể xen vào được.

A Hồ mơ hồ hiểu ra gì đó, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Tình nhân thối.”

……

Xe ngựa đi thẳng đến kinh thành Đại Lương, sau khi đi hơn 10 ngày, cuối cùng cũng đến cửa thành.

Đại Lương là vương triều hùng mạnh nhất trong thiên hạ, thiết kỵ đóng ở biên giới mấy chục năm, ngay cả Nam Man và Bắc Địch Hung Nô nhìn cục cục thịt mỡ Trung Nguyên như hổ rình mồi cũng chưa từng phá được biên giới.

Phòng thủ của Đại Lương rất kiên cố, mở cửa cho thị trường nước ngoài và ngoại thương, còn trong sản xuất nội bộ, có không ít người ngoại tộc có quan hệ không tệ sẽ đến Quốc Tử Học Đại Lương để học tập.

Cổng thành vô cùng náo nhiệt, bá tánh vào thành nhiều đếm không xuể, hàng trăm binh lính xếp hàng tuần tra ở cổng thành, tiếng giáp sắt va vào nhau kêu lạch cạch không dứt.

Quý Từ hơi tò mò xốc màn xe ngựa lên, ánh mắt vừa vặn bắt gặp xe ngựa bên cạnh.

Chiếc xe ngựa kia có mái che màu vàng và tua rua, trông cực kỳ đẹp đẽ sang trọng.

Quý Từ suy nghĩ một chút, sau đó xoay người chọc vào cánh tay Tần Giác:

“Tiểu sư đệ, đệ nhìn chiếc xe ngựa này, đẹp không?”

Ngón tay Tần Giác sờ lên túi tiền của mình, vẻ mặt trịnh trọng: “Sư huynh, nếu ngươi muốn mua chiếc xe ngựa này, ta e rằng phải đi cầm một ít linh thạch.”

Dù sao phàm giới cũng không nhìn linh thạch, chỉ nhìn bạc.

Chỉ có ông chủ hiệu cầm đồ là biết chút ít về hàng hóa.

Sau khi người tu tiên xuống núi, việc thường làm nhất chính là dùng linh thạch cầm đồ.

Nghe y nói vậy, Quý Từ sửng sốt: “Ta là loại người như vậy sao? Ta chỉ cảm thán một câu là chiếc xe ngựa kia đẹp thôi mà.”

Tần Giác biết nghe lời: “Là ta nghĩ nhiều.”

Nói xong, y bình tĩnh khoe tài chính của mình với sư huynh như con công xòe đuôi:

“Nhưng nếu sư huynh muốn, ta có thể mua nổi.”

Của cải của y cũng coi như phong phú, cho dù sư huynh có ăn ở xa xỉ thế nào, y vẫn nuôi nổi.

Quý Từ thần kinh thô, hoàn toàn không hiểu được ý ngoài lời của Tần Giác.

Anh thản nhiên nghịch cây quạt trong tay, thuận miệng nói:

“Cần xe ngựa hoa lệ như vậy làm gì, dù sao cũng chỉ là một phương tiện di chuyển mà thôi.”

Nói xong, anh lại nghiêng đầu nhìn chiếc xe ngựa bên cạnh.

Đúng lúc chủ nhân của chiếc xe ngựa kia vén màn xe lên, lộ ra khuôn mặt.

Người nọ mày kiếm mắt sáng, cánh môi mỏng, màu môi hơi nhạt, mặc hoa phục đỏ sẫm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quý Từ.

Hai người đối diện nhau, Quý Từ chẳng những không xấu hổ vì bị bắt gặp nhìn lén xe ngựa của người ta, ngược lại còn nở một nụ cười xán lạn với đối phương, giơ tay lên chào hỏi.

Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống, tạo cho thanh niên một tầng viền vàng nhợt nhạt, khiến anh trông hoạt bát sinh động.

Nam tử hoa phục kia nhất thời ngẩn ngơ.

Đáng tiếc không đợi hắn nhìn thêm, màn xe bên kia bỗng bị một bàn tay có khớp xương rõ ràng kéo xuống, tất cả cảnh sắc đều biến mất.

Nam tử hơi lấy lại tinh thần, khẽ cau mày.

—— Thanh niên vừa rồi… Vì sao lại cho hắn một cảm giác quen thuộc?

Ở bên này.

Lúc Quý Từ bị Tần Giác dùng một tay ôm lấy, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

Anh lấy quạt xếp chống lên ngực tiểu sư đệ, kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ ra, nhướng mày đùa giỡn:

“Gấp như vậy làm gì? Sợ sư huynh bỏ chạy cùng người khác hả?”

Sắc mặt Tần Giác không phân biệt rõ: “Đúng vậy.”

Người vừa rồi, nhìn đến mức sắp rớt con mắt xuống đất, đừng tưởng y không thấy.

Nghe vậy, Quý Từ “chậc” một tiếng, đẩy Tần Giác ra, vuốt lại mái tóc hơi rối bù của mình, ai oán nói:

“Vừa không thể sống thiếu sư huynh, vừa muốn ngủ riêng với sư huynh, người trẻ tuổi bây giờ sao lại mâu thuẫn như vậy chứ?”

Tần Giác: “…”

Y bất đắc dĩ cười khổ: “Sao còn rối rắm chuyện này vậy?”

Quý Từ trợn trắng mắt: “Ta đương nhiên nhớ rõ.”

Ngay khi hai người họ đùa giỡn nhau thì màn xe bị xốc lên, binh lính mặc thiết giáp đen, giọng thô:

“Xin vui lòng xuất trình hộ tịch.”

Tần Giác ngừng nói, gỡ lệnh bài Tam Thanh Đạo Tông bên hông xuống đưa cho binh lính.

Sau khi xem xong, binh lính vẻ mặt sợ hãi:

“Hóa ra là tiên nhân Đạo Tông.”

“Cho qua!”

Xe ngựa thuận lợi tiến vào thành.

Lúc này, người đánh xe từ chức rời đi, xe ngựa được Tần Giác để dưới quán trọ.

A Hồ nằm chợp mắt trên vai Quý Từ, Quý Từ đứng ở cửa quán trọ, nghe tiếng la hét mắng chửi ầm ĩ trên đường, hứng thú đi loanh quanh, sau đó dẫn người đến hoàng cung.

Trước khi tiến cung, Quý Từ đưa ngọc bội hoàng tử ra, nhất thời kinh động cả hoàng cung.

Các thông báo được truyền lên từng tầng một, cuối cùng, một tiểu hoàng môn* lảo đảo chạy đến Ngự Thư Phòng:

*Tiểu hoàng môn: thái giám thời nhà Hán, kém hoàng môn thị lang một bậc, sau này dùng để chỉ hoạn quan.

“Bệ hạ! Bệ hạ! Đại điện hạ hồi cung!”

°°°°°°°°°°

Đăng: 31/3/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net