Chương 97 + 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97. Trâm tình lữ?

Edit + beta: Iris

Con đường từ Trung Nguyên đến Tây Vực không tốt lắm, đám Quý Từ đi xe ngựa hơn nửa tháng, trong lúc đó thỉnh thoảng cũng có ngự kiếm lên đường, khó khăn lắm mới đến được tuyến biên giới.

Về Tây Vực, trước đây Quý Từ có biết được chút ít.

Tây Vực không có bị thống nhất, cái tên này cũng chỉ là khái quát chung chung thôi.

Vùng đất Tây Vực có rất nhiều bộ lạc lớn bé khác nhau, giữa các bộ lạc thường xuyên xảy ra xung đột. Mỗi bộ lạc chiếm một mảnh đất nhỏ, kỳ thật gọi là bộ lạc cũng không chính xác lắm.

Loại quy mô nhỏ, thực lực khá yếu thì gọi là bộ lạc, loại quy mô lớn, thực lực mạnh mẽ thì gọi là thành bang.

Tây Vực là nơi gồm các bộ lạc và thành bang khác nhau tạo thành.

Còn Bình Khương Môn được thành lập tại thành bang chiếm diện tích lớn nhất, thực lực mạnh nhất.

Tòa thành này tên là -- Đồng Cốt.

Khi Quý Từ tới cửa thành vẫn còn hơi kinh ngạc cảm thán.

Không có lý do gì khác, nơi này thật sự xa hoa không chỉ hơn những nơi khác một chút thôi đâu.

Gạch đá cẩm thạch được xếp chồng lên nhau tạo thành một bức tường thành cực kỳ cao to tráng lệ, trên tường thành sơn màu trắng còn có lầu ngắm cảnh, có binh lính Tây Vực đứng bên trong.

Bên cây cầu treo dưới cửa thành là con sông do con người tạo ra để bảo vệ thành, nước sông trong vắt, diện tích rộng lớn.

Quý Từ không khỏi líu lưỡi.

Anh xốc màn xe lên nhìn thoáng qua binh lính bên ngoài, phát hiện ngay cả áo giáp trên người bọn họ cũng được khảm đá quý và phỉ thúy.

Quý Từ nghiến răng ken két, có hơi ghen ghét.

Ngay lúc anh cảm thấy bất công cho số phận bần cùng của mình, Tần Giác ở bên cạnh nói:

"Sư huynh, nên xuống xe thôi."

Những suy nghĩ lộn xộn đó cứ như vậy mà tiêu tán, anh khẽ gật đầu: "... Được."

Đã trôi qua nhiều ngày, anh cũng đã miễn dịch với giọng nói của Tần Giác.

Chỉ cần anh không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Quý Từ nghĩ vậy, có thể kéo dài thêm một ngày thì cứ thêm một ngày, dù sao anh cũng không có manh mối về chuyện này, nghĩ đến là tâm loạn như ma.

Còn không bằng thả lỏng coi như chưa xảy ra chuyện gì, chưa phát hiện ra gì.

Bằng cách này sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Nói trắng ra là đang lừa mình dối người, nhưng không còn cách nào khác, Quý Từ giỏi nhất điều này.

Bọn họ bước xuống từ xe ngựa, đi qua cây cầu treo dài ngoằng, cuối cùng đến cửa thành.

Binh lính canh gác mặc áo giáp màu trắng bạc, trên cổ còn đeo vòng cổ ngọc thạch.

Sau khi thấy rõ mặt của đám Quý Từ thì hơi sững sờ, sau đó bắt đầu trúc trắc nói tiếng Hán ngữ:

"Các ngừi, từ, nơi đó tới?"

Quý Từ lấy hộ tịch Đại Lương trong túi ra đưa cho binh lính xem.

Sau khi xem xong, binh lính chớp chớp mắt, sau đó gật đầu cho bọn họ vào.

Khi đi ngang qua cửa thành, Quý Từ còn nghe thấy thủ vệ Tây Vực ở phía sau lẩm bẩm nói một câu Hán ngữ:

"Chưa từng đến Đồng Cốt, người Trung Nguyên, đều đẹp như vậy sao?"

Quý Từ: "..."

Anh không nhịn được, trực tiếp bật cười thành tiếng.

Thấy thế, Tần Giác bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, huynh cười nhỏ thôi, nếu không sẽ bị người khác nghe thấy."

"Có gì đâu?" Quý Từ thấy không sao cả, "Ta muốn cười thì cười, người khác quản được sao?"

Vừa mới nói xong, trên mặt Quý Từ hiện lên một tia mất tự nhiên.

Anh ho khan vài tiếng: "Cái đó, ta đến quầy bên kia xem thử."

Sau khi nói xong, anh nhảy đến sạp hàng trang sức của người Tây Vực.

Sư huynh đã bắt đầu có suy nghĩ giữ khoảng cách với mình, Tần Giác cụp mắt nghĩ thầm.

Sau ngần ấy ngày, từ khi bắt đầu lên đường, sư huynh đã rất ít nói chuyện với y, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, giọng điệu có chút hoảng loạn và xa cách.

Nhưng bọn họ đã sống chung một thời gian rất lâu, 5 năm qua, từ lâu bọn họ đã tuy hai mà một.

Biết sở thích của nhau, đã quen với sự tồn tại của nhau, kỳ thật vòng tròn quan hệ xã hội của bọn họ rất nhỏ.

Tần Giác mất đi Quý Từ thì không còn lại gì, Quý Từ cũng như vậy.

Vì vậy, ngay cả hành vi giữ khoảng cách với y, sư huynh cũng thực hiện cực kỳ cẩn thận.

Chỉ là khi nghĩ đến đây, đầu quả tim của Tần Giác đau xót.

Rất khó chịu nhỉ, thật ra y không muốn khiến sư huynh rối rắm như vậy.

Nghĩ vậy, Tần Giác thu hồi tầm mắt của mình.

Thôi, nếu cứ nhìn mãi, chỉ sợ sư huynh sẽ càng xấu hổ hơn.

Tìm thời gian thích hợp để chọc thủng tầng giấy này, có khi nào tình huống sẽ tốt hơn bầu không khí mập mờ hiện giờ không?

Chợ Tây Vực cũng náo nhiệt như bên Trung Nguyên, chỉ là mặt hàng bày bán khác nhau thôi.

Quý Từ đứng trước sạp hàng trang sức.

Anh nhìn trúng một cây trâm, chất liệu cây trâm rất đẹp, là Mặc Ngọc.

Chất liệu ngọc tổng thể có màu xanh lục rất đậm, khi lắng đọng xuống từng lớp thì có màu gần giống với màu đen.

Chỉ khi đặt nó dưới ánh mặt trời, nó mới hiện lên một chút ánh sáng màu xanh lục sáng trong.

Sang trọng, nhẹ nhàng, đẹp mắt.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến cây trâm này, Quý Từ đã cảm thấy nó sẽ rất hợp với Tần Giác.

Nếu đổi lại là bình thường, Quý Từ chắc chắn đã mua cây trâm ngay, sau đó đưa cho Tần Giác.

Nói không chừng còn tự tay đeo lên cho Tần Giác rồi hài lòng khen vài câu.

Nhưng bây giờ đã khác xưa, Quý Từ nghĩ, bây giờ anh nhìn thấy Tần Giác là sợ hãi, nói gì đến tặng đồ.

Quý Từ đứng trước sạp hàng trang sức, tay cầm chất liệu ngọc khác, nhưng dư quang khóe mắt vẫn ngó về phía cây trâm Mặc Ngọc kia.

Có nên mua hay không đây?

Quý Từ rối rắm muốn chết, anh thật sự rất ít khi gặp được thứ hợp tâm ý như vậy, nếu cây trâm này ở trên người sư đệ, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp.

Nhưng anh nên lấy danh nghĩa gì để tặng đây?

Vốn dĩ ý nghĩa tặng trâm đã rất ái muội, tình huống của bọn họ bây giờ càng khó mà nói rõ.

Quý Từ cảm thấy đau đầu.

Đấu tranh tâm lý một lúc lâu, cuối cùng anh nhanh chóng xoay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Tần Giác đang đứng mua đồ trước một sạp hàng ăn vặt, trong lòng anh tức khắc dâng lên dũng khí.

Quý Từ nhanh chóng lấy bạc trong túi ra, đập lên bàn của chủ sạp, sau đó cầm lấy cây trâm Mặc Ngọc nhanh chóng cho vào tay áo, sau đó còn ra hiệu im lặng với chủ sạp.

Những lời chủ sạp vừa định nói ra lập tức nghẹn lại.

Quý Từ có tật giật mình, đang định rời đi, kết quả tay áo bị chủ sạp kéo lại.

Anh nôn nóng nhìn chủ sạp, dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì.

Sau đó thấy chủ sạp vui vẻ rút một cây trâm khác ở trong bàn ra.

Đó là một cây trâm Thanh Ngọc, màu sắc trong sáng rõ ràng hơn Mặc Ngọc, chủ sạp nhét cây trâm vào tay Quý Từ, miệng nói tiếng Hán ngữ trúc trắc:

"Mua một, tặng một!"

Quý Từ:...

Anh cúi đầu nhìn cây trâm, phát hiện hoa văn trên mặt cây trâm Thanh Ngọc giống như đúc cây trâm Mặc Ngọc, đều là lá trúc.

Trâm... Trâm tình lữ?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Quý Từ như bị bổ đôi, bị nướng đến ngoài giòn trong mềm.

Rồi sao anh dám tặng cây trâm hả!

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 98. Kim Mao Sư Vương

Edit + beta: Iris

Sau khi nhận ra điều này, Quý Từ quyết đoán bỏ luôn cây trâm Thanh Ngọc vào tay áo, giả bộ như mình chưa thấy gì, cũng chưa mua gì.

Anh vừa bỏ cây trâm vào, vai đã bị Tần Giác vỗ vỗ.

Anh xoay người lại thì thấy trong tay Tần Giác đang cầm một túi bánh gạo, bên môi mang theo chút ý cười:

"Không ngờ Tây Vực cũng có bán bánh gạo, ta nếm thử rồi, giống với mùi vị bên Kinh Châu, sư huynh nếm thử xem?"

Nói xong thì cầm một miếng bánh gạo, nhẹ nhàng chạm lên môi Quý Từ.

Quý Từ khựng lại, có hơi do dự.

Nhưng nghĩ lại, chỉ là một miếng bánh gạo thôi mà?

Có đôi khi, sau khi lòng dũng cảm liên tục thu nhỏ lại rồi chạm đáy, chúng sẽ bật ngược trở lại.

Quý Từ nghĩ -- mẹ nó ông đây đã trốn nhiều ngày như vậy rồi, vì sao không thể lớn mật một lần?

Anh chỉ do dự khoảng nửa giây sau đó há miệng cắn miếng bánh gạo kia.

Ngòn ngọt, đường trắng bên trên như gãi đúng chỗ ngứa, ăn nhiều cũng sẽ không ngấy.

Mắt Quý Từ sáng lên: "Quả thật rất giống mùi vị ở Kinh Châu, không biết vì sao giữa Tây Vực lại có thứ này."

Anh không nghĩ quá nhiều, hỏi vô cùng tự nhiên: "Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Thấy sư huynh không phản kháng, trong mắt Tần Giác hiện lên ý cười nhè nhẹ, tâm trạng y rất tốt, nói:

"Thành Đồng Cốt rất lớn, chiếm gần một nửa lãnh thổ, thậm chí còn bao gồm những ngọn núi san sát nhau đó, Bình Khương Môn nằm trên đỉnh của một ngọn núi trong số đó."

Tần Giác nhớ lại vải lụa mà Quý Từ đã cho y xem trước đó, suy tư một lát rồi nói:

"Các loại thảo dược và độc trùng được ghi trên vải lụa, về cơ bản đều nằm trên ngọn núi thuộc quyền quản lý của Bình Khương Môn, nếu chúng ta muốn lên núi, vậy cần phải được Bình Khương Môn cho phép."

Nghe vậy, Quý Từ hơi tò mò: "Mỗi một ngọn núi nơi này đều là của Bình Khương Môn?"

"Đúng vậy." Tần Giác gật đầu nói, "Cả tòa thành Đồng Cốt này cũng là của Bình Khương Môn."

Quý Từ tức khắc có chút không tin: "Sao lại như vậy, đến Lương Hoàng cũng biết không thể để bách gia tiên môn hoàn toàn áp đảo trên hoàng quyền, nếu không sao có thể trị quốc? Thành chủ thành Đồng Cốt mặc kệ sao?"

Nếu thành chủ thành Đồng Cốt không hiểu rõ điều này thì Quý Từ thật sự không biết đối phương phát triển thành Đồng Cốt trở thành thành bang mạnh nhất Tây Vực như thế nào.

Dựa vào cái đầu ngu xuẩn kia sao?

Có lẽ sự nghi ngờ và phẫn uất trên mặt Quý Từ quá rõ ràng, Tần Giác không khỏi bật cười, lại nhét một miếng bánh gạo vào miệng Quý Từ, tiếp tục nói:

"Nếu ta nói, toàn bộ thành Đồng Cốt này thật ra đều do một tay môn chủ Bình Khương Môn thành lập thì sao?"

Y vừa dứt lời, Quý Từ lập tức sửng sốt: "... Hả?"

"Thành chủ thành Đồng Cốt, cũng tức là môn chủ Bình Khương Môn," Tần Giác gằn từng chữ, "Nếu không huynh cho rằng Tây Vực bị bầy sói bao vây, Đồng Cốt dựa vào cái gì để có thể bảo vệ lãnh thổ rộng lớn này?"

Những lời này trực tiếp khiến Quý Từ dại ra.

Anh hít một tiếng: "Vậy môn chủ Bình Khương Môn đúng là một nhân vật lớn."

Đã một tay thành lập đại tông môn đệ nhất Tây Vực, còn chưởng quản lãnh thổ rộng lớn và bá tánh Tây Vực như vậy, không khác gì hoàng đế.

Anh lặng lẽ thở dài, không chút khách sáo đưa tay cầm lấy tờ giấy dầu chứa đầy bánh gạo trên tay Tần Giác, giả bộ nói:

"Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta đến Bình Khương Môn xem thử đi."

Tần Giác cụp mắt nhìn đôi tay trống không của mình, tức khắc bật cười.

Y nhìn Quý Từ đã bắt đầu đi về phía trước, vội đuổi theo vài bước: "Sư huynh, ta..."

Lời còn dứt đã thấy Quý Từ đột nhiên xoay người lại, nhanh tay nhét miếng bánh gạo vào miệng Tần Giác.

Bên môi thanh niên là nụ cười rất bắt mắt, vừa tùy ý vừa rạng rỡ, anh cố ý kéo dài âm điệu, thong thả nói:

"Gấp cái gì, cũng không phải sư huynh không cho đệ ăn, sao lại gấp như vậy?"

Hoàn toàn không ngờ sư huynh đột nhiên kiên cường lên như vậy, Tần Giác hoảng sợ trong thoáng chốc, bên tai lại đỏ lên.

Không chỉ có tai, còn có mặt mũi má và cổ, giống như bị bôi một lớp chu sa, đỏ đến mức có thể lấy máu.

Quý Từ vốn đang đợi y có thể nói gì đó, kết quả một hai giây sau, đứa nhỏ này vẫn chỉ biết đỏ mặt, ấp úng không nói ra được câu nào.

Anh nhướng mày, hứng thú nói: "Sao lại không nói gì?"

Tần Giác mím môi, cuối cùng dời tầm mắt, bước nhanh về phía trước.

Quý Từ nhìn bóng lưng có thể nói là chạy trối chết của y, trong lòng suy tư --

Cậu nhóc này, thế mà lại là sức tấn công cao sức phòng ngự thấp?

Chỉ thuận miệng trêu một chút đã ngại ngùng thành như vậy?

Quý Từ tức khắc hưng phấn.

Không ngờ lại là loại thuộc tính này, sao anh không phát hiện ra sớm một chút?!

Vậy khoảng thời gian trước anh ngại ngùng xấu hổ như vậy để làm gì? Hoàn toàn không cần thiết!

Người xấu hổ ngại ngùng bây giờ phải là Tần Giác mới đúng!

Nếu đã có thể khiến bản thân thoải mái, sao phải cho người khác sống tốt?

Giữa chuyện khiến bản thân xấu hổ và khiến Tần Giác xấu hổ, Quý Từ chọn vế sau.

Trời đất bao la, không có gì tốt hơn là làm cho bản thân vui vẻ.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Quý Từ cảm thấy mình như con ngựa hoang điên cuồng chạy trên thảo nguyên, lập tức bước đi vững chãi hơn.

Anh vội đuổi theo: "Tiểu sư đệ, đệ trốn cái gì, muốn ăn bánh gạo nữa không?"

"Muốn sư huynh đút cho đệ không!"

Tần Giác: "..."

Y bước về phía trước nhanh hơn, môi mím rất chặt.

-- Sơ suất rồi, sao y lại quên mất tính tình như mặt trời tỏa sáng rực rỡ của sư huynh chứ? Cho anh nếm được vị ngọt, chỉ sợ ngày tháng sau này của y sẽ không tốt lắm.

Nếu y không nhịn được thì phải làm sao đây?

......

Hai người ồn ào suốt đường đi, nói đúng hơn là một mình Quý Từ ồn ào.

Anh khăng khăng xoát cảm giác tồn tại trước mặt Tần Giác một lúc, thấy y xấu hổ đến mức không còn chốn dung thân giống mình trước kia, mới bằng lòng bỏ qua.

Mãi đến khi tới lối vào sơn môn của Bình Khương Môn, Quý Từ mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Lúc này, sắc đỏ trên mặt Tần Giác cũng đã biến mất, khôi phục lại dáng vẻ như được đúc ra từ sương tuyết trong dĩ vãng.

Gõ lên sơn môn.

Không bao lâu sau, một đệ tử trông cửa bước ra.

Hắn nhìn hai người, thần thái cao ngạo: "Xin lỗi, Bình Khương Môn không tiếp khách ngoại lai."

Nói xong thì muốn đóng cửa lại.

Hắn nói ngôn ngữ Tây Vực, cũng may trước đây Quý Từ có học một chút nên vẫn nghe hiểu.

Nhân lúc cửa vẫn chưa đóng kín, Quý Từ vội gọi hắn lại:

"Chúng ta không tiến vào Bình Khương Môn, chỉ đi dạo bên ngoài núi một chút."

Đệ tử kia trợn trắng mắt, vẫn câu nói cũ: "Bình Khương Môn không tiếp khách ngoại lai, càng không tiếp nhân sĩ Trung Nguyên, mời hai vị trở về."

"Ê, cái người này!" Quý Từ giận sôi máu.

Anh cảm thấy dáng vẻ cao cao tại thượng, mắt chó xem người thấp của người này cực kỳ giống những cô gái bán hàng trong những cửa hàng xa xỉ ở kiếp trước.

Nhìn đôi mắt trắng dã đó kìa, trợn mắt giỏi ghê.

Anh đang định nói gì đó thì thấy Tần Giác bên cạnh lấy một miếng lệnh bài trong tay áo ra, lạnh lùng nói:

"Không tiếp người Trung Nguyên, vậy cái này thì sao?"

Nói xong, y ném lệnh bài qua.

Đệ tử kia đón lấy theo bản năng, sau khi nhìn rõ, trên mặt lập tức lộ vẻ hoảng sợ.

-- Thứ được khắc bên trên, lại là con dấu cá nhân của môn chủ?!

Hắn lập tức thu hồi vẻ khinh thường trên mặt, cung kính mở sơn môn ra, trả lệnh bài lại cho Tần Giác, mỉm cười ân cần xán lạn:

"Vị tiên trưởng này, có dấu ấn cá nhân của môn chủ sao không nói sớm? Mau, mời vào."

Thái độ thay đổi xoành xoạch như đang diễn kịch Tứ Xuyên, khiến Quý Từ kinh ngạc không thôi.

Anh nhìn miếng lệnh bài kia, bỗng nhớ ra.

Tây Vực, Bình Khương Môn, đó chẳng phải là nơi ở của Uất Trì sao?

Tên Kim Mao Sư Vương* có thái độ tùy tiện kia, thích phanh ngực lộ v*, còn thèm khát tiểu sư đệ nhà anh?

*Kim Mao Sư Vương (金毛狮王): là một cách diễn đạt hài hước và cường điệu, có nghĩa là bạn cảm thấy rất mạnh mẽ và quyền lực, như thể bạn có một con sư tử vàng, nhưng thực chất đây chỉ là một trò đùa.

°°°°°°°°°°

Đăng: 26/4/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net