Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương kim Thái Tử hai mươi tuổi, dưới gối đã có trắc phi còn sinh hạ một người con, Hoàng Hậu vì củng cố địa vị của Thái Tử, thỉnh Thánh Thượng làm một buổi yến tiệc để tuyển chính phi, Thánh Thượng tất nhiên là đồng ý. Có hai người được chọn được Hoàng Hậu coi trọng, trong đó một cái là nhị bát niên hoa đính nữ của thừa tướng Tô Mặc Ngưng.

(Nhị bát niên hoa : 16 tuổi)

Tô thừa tướng có ba trai một gái, mỗi người đều là kinh tài tuyệt diễm, con vợ cả cao trung Trạng Nguyên, đương nhiệm Hộ Bộ thị lang, nghe nói đích nữ Tô Mặc Ngưng so với huynh trưởng Tô thị lang, tài hoa không thua kém, chỉ là ngại vì thận phân nữ tử không được thi khoa cử mà thôi. Mấy bài thơ từ Tô Mặc Ngưng chảy ra, đều được văn nhân truy phủng. Tô Mặc Ngưng đã qua tuổi cập kê được một năm, vô số người đến cầu thân, Hoàng Hậu trong tối ngoài sáng sử dụng chút thủ đoạn, đem nàng giữ lại. Tô thừa tướng cũng không đành lòng gả con gái duy nhất ra ngoài quá sớm, liền cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, giữ nữ nhi nhà mình cũng không lo gả.

(Kinh tài tuyệt diễm : đẹp khiến người khác phải kinh sợ.

Cập kê : 15 tuổi.)

Một cái khác đó là vừa mới tới tuổi cập kê Chung Thiển Vân. Chung Thiển Vân là đính nữ của Chung tướng quân, Chung tướng quân chiến công hiển hách, danh vọng pha đại, dưới gối năm người con trai đều là can tướng trong quân, Chung Thiển Vân được năm cái huynh trưởng sủng ái, tính tình có chút kiêu căng, nhưng võ nghệ bất phàm, tướng mạo kiều diễm, là hòn ngọc quý trên tay tướng quân. Hoàng Hậu bởi vì chờ nàng tới tuổi cập kê, mới kéo dài tuyển chọn Thái Tử phi tới lúc này.

Tô gia Chung gia một văn một võ, làm người khó có thể lấy hay bỏ, Hoàng Hậu đặc biệt thiết kế buổi yến tiệc này, coi một chút dung nhan của hai người, sau đó lại kêu Thái Tử tới lén nhìn liếc mắt một cái, bất luận là tuyển ai cũng đều tốt.

Hoàng Hậu bàn tính đánh đến vang dội bùm bùm, nơi nào Vương quý phi lại nhìn không ra, nàng như thế nào có thể để cho Hoàng Hậu thực hiện được, hai nữ nhân này, bất luận là cái nào cũng không thể trở thành Thái Tử Phi, bằng không hoàng tử của nàng vô pháp đăng cơ.

Cung yến ngày ấy, chúng quý nữ trong kinh trước sau vào cung, Tô Mặc Ngưng sớm đã tới, nàng tham gia qua vài lần yến hội của các tiểu thư, chính mình cũng tổ chức qua hai lần thơ hội, cùng các vị tiểu thư xem như quen biết, liền bắt đầu nói chuyện với nhau. Hoàng Hậu núp ở phía sau nhìn, nhìn thấy Tô Mặc Ngưng mặc một bộ bạch y tựa như tiên tử, dịu dàng động lòng người, chỉ cần dung mạo cùng khí chất cũng đủ để thắng được các quý nữ khác.

Hoàng Hậu cực thích hơi thở thư hương trên người nàng, nhìn liền có khí độ của nhất quốc chi mẫu tương lai, cùng người lui tới đều có độ, còn không đợi Chung Thiển Vân vào cung, trong lòng Hoàng Hậu đã nghiêng về Tô Mặc Ngưng vài phần.

Không bao lâu, Chung Thiển Vân cũng vào cung, một thân váy đỏ, trương dương vô cùng, quả nhiên là một đóa hoa vô cùng kiều diễm. Cử chỉ của nàng tiêu sái nhanh nhẹn, cùng các quý nữ khác rất là bất đồng, tuy thấy người đều mang theo tươi cười, nhưng tươi cười kia lại mang theo vài phần kiêu căng. Hoàng Hậu nhìn, suy tính tính tình như vậy ở bên cạnh Thái Tử, tuy nói khó có được khí độ của nhất quốc chi mẫu, nhưng sẽ không tàng tâm tư hại Thái Tử, lại hảo đắn đo.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng Hậu lại do dự lên, liền tính toán kêu Thái Tử tới định đoạt.

Cung yến bắt đầu, không có vị trí cho nam tử ngồi vào, Hoàng Hậu mang mấy vị công chúa cùng các quý nữ ăn uống trò chuyện. Buổi yến tiệc này tuy không có nói rõ, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, toàn bộ đều đánh lên tinh thần nghiêm túc cùng Hoàng Hậu nói chuyện, chỉ có Chung Thiển Vân một người nghiêm túc ăn uống.

Nàng cũng hiểu rõ mục đích của buổi yến tiệc này, nàng nơi nào muốn vào cung, ước gì không tuyển trúng mình, cũng không màng cùng Hoàng Hậu công chúa nói chuyện với nhau, chỉ lo uống rượu ngon của mình, ở trong phủ, nương không cho nàng uống nhiều như vậy. Cũng không biết là ai dắt đầu, mọi người lại bắt đầu viết thơ, Chung Thiển Vân căn bản không tiếp bút giấy mà cung nữ trình lên, chỉ ngồi ở một bên uống rượu ngắm hoa.

Tô Mặc Ngưng sớm đã chú ý tới Chung Thiển Vân rồi, vì hoa đề thơ, nàng chấp bút viết không ngừng, trên giấy lưu lại bài thơ vì đoá "Hoa" kiều diễm nhất ở trong cung này. Bên kia Chung Thiển Vân ngắm hoa xong cũng quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mặc Ngưng khí định thần nhàn, cũng bị khí chất của nàng hấp dẫn, âm thầm nghĩ, không biết cô nương này là cô nương nhà ai, nếu có thể cưới trở về làm tẩu tẩu, cũng khá tốt.

(Khí định thần nhàn : dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.

Tẩu Tẩu : chị dâu.)

Hoàng Hậu nhìn qua thơ của mọi người làm, tất nhiên là Tô Mặc Ngưng xa xa dẫn đầu, lại thấy Chung Thiển Vân căn bản không có đề bút, thầm cảm thấy nàng cũng không phải đơn giản như chính mình nghĩ. Hoàng Hậu đứng dậy rời khỏi yến tiệc, nói mọi người tự chơi, sau đó lại sai người đi tìm Thái Tử, hai người thương thảo một phen, quyết tâm nhanh chóng định ra, để ngừa đêm dài lắm mộng, liền đồng loạt đi tìm Thánh Thượng, làm trò trước mặt vài vị trọng thần, khẩn cầu định ra vị trí Thái Tử Phi.

Thánh Thượng vốn cũng có tính toán này, thấy vợ cả cùng Thái Tử đồng thời thỉnh cầu, minh bạch hai người đã chọn được người, tất nhiên là đồng ý, lại nói hiện giờ trong cung cũng đang gom hết tất cả quý nữ ở trong kinh, không bằng hôm nay liền đi tuyển một cái. Trọng thần sớm biết yến hội ngày hôm nay là vì cái gì, thấy Thánh Thượng, Hoàng Hậu, Thái Tử đề cập như vậy, cũng biết là phải đương trường định ra, cũng không cần lại bàn bạc với nhau, tất nhiên là tán đồng, đồng loạt hướng về Ngự Hoa Viên.

Mọi người tới Ngự Hoa Viên, các tiểu thư vội vàng quỳ xuống hành lễ, Hoàng Hậu nhìn một lượt, lại tìm không thấy Tô Mặc Ngưng và Chung Thiển Vân, liền mở miệng hỏi ma ma bên cạnh: "Tiểu thư Tô gia và Chung gia đâu?" Ma ma lập tức đi tìm, còn chưa trở về bẩm báo, liền thấy một thái giám vội vàng chạy tiến lên: "Khởi bẩm Thánh Thượng, trong Lục Ý cung đã xảy ra chuyện! Nô tài nhìn thấy có người nâng người đi vào."

Hoàng Hậu đột nhiên thấy không ổn, Thánh Thượng lại mang theo Thái Tử cùng trọng thần hướng về Lục Ý cung, đặc biệt là Chung tướng quân cùng Tô thừa tướng không gặp được ái nữ nhà mình, liền nóng vội.

Chuyện là Hoàng Hậu vừa mới rời khỏi yến tiệc không lâu, Chung Thiển Vân lại uống thêm vài chén rượu, đột nhiên thấy có chút choáng váng đầu, liền nghĩ có lẽ là say, muốn tìm cái địa phương để nghỉ tỉnh rượu, kêu một cái cung nữ dẫn đường, ai ngờ mới vào phòng không lâu, liền có một nam tử tiến vào, không nói hai lời liền bắt đầu cởi quần áo, Chung Thiển Vân đột nhiên thấy không ổn, dùng vài phần thanh tỉnh, đem nam nhân kia đánh ngất, chạy ra khỏi phòng, vừa vặn đụng phải hai người nâng Tô Mặc Ngưng vào một cái phòng khác.

Trong lòng Chung Thiển Vân cảm thấy bực bội, cũng không màng an nguy của bản thân, nhấc chân đi theo vào cái phòng kia, vài cái giải quyết người trong phòng, lại vô lực đi ra, lung lay ngồi ở mép giường, tưởng nghỉ một lát. Nhưng ai biết dược này lại không giống như mê dược, nàng chưa thấy rõ trên giường người là ai, nhưng thấy được người nọ cũng từ từ chuyển tỉnh, bên môi nhẹ giọng uyển chuyển, trên tay lại bắt đầu cởi quần áo.

Chung Thiển Vân cũng thấy nóng, trong đầu một mảnh hỗn độn, cũng giơ tay cởi quần áo của chính mình. Tô Mặc Ngưng cởi quần áo, quạt quạt gió, thoáng nhặt về một tia thanh tỉnh, thấy trước mắt là một cô nương, cũng không biết là trong lòng lơi lỏng, hay là dược lực quá mạnh, hai người thực mau liền không còn nửa phần thanh tỉnh.

Đợi mọi người chạy tới, hai người đã sớm ôm nhau ngủ, màn nửa rũ, quần áo rớt đầy đất. Chung tướng quân và Tô thừa tướng hai người nơi nào không nhận ra là quần áo của nữ nhi nhà mình, vội vàng quỳ gối trước mặt Thánh Thượng, cũng chặn mọi người lại tiến tới một bước: "Việc này chắc chắn có người thiết kế hãm hại, thỉnh Thánh Thượng vì tiểu nữ làm chủ!"

Thánh Thượng nơi nào nhìn không ra, cũng tức giận đến không chịu được: "Tra! Tra rõ cho trẫm!" Tiếng nói vừa dứt, đã có người đi lên đem người hôn mê ở trong phòng nâng ra ngoài. Trên giường nằm là hai cô nương, mọi người cũng không tiện đi lên phía trước để xem xét, đồng loạt đi ra ngoài phòng, đóng cửa lại, Chung tướng quân và Tô thừa tướng cũng không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng gọi nữ quyến ở trong nhà tới, vào phòng thay nữ nhi nhà mình thu thập một phen, liền mang ra khỏi cung, về nhà nghỉ tạm.

Đợi hai người tỉnh lại, sớm đã ở bên trong khuê phòng của chính mình. Sự tình từ đầu đến cuối cũng đã tra ra được đại khái, Chung tướng quân cùng Tô thừa tướng hai người nhìn nhau vô ngữ, đều không nói một câu, từng người quay về phủ. Chuyện Thái Tử Phi, tạm thời cũng không có người dám lại đề cập. Thánh Thượng đối với hai vị ái khanh lòng mang áy náy, thưởng một phần lễ lớn để an ủi, nhưng hai vị đại thần đều không chịu. Thánh Thượng vô pháp, chỉ nghĩ ngày sau lại nghĩ cách bồi thường.

Thực mau, tin tức Tô Mặc Ngưng tự sát không thành liền truyền đến Chung gia, mọi người thật cẩn thận nhìn chằm chằm Chung Thiển Vân, ai ngờ Chung Thiển Vân đạm cười một tiếng: "Các ngươi không cần như thế, ta sẽ không học theo vị Tô tiểu thư kia, còn chưa thấy người phía sau màn chịu trừng phạt, ta còn không đành lòng ly thế."

Mấy ngày sau, những cung nhân tham dự việc đó đều bị nghiêm trị, đều bị đánh chết, nhưng nhân vật phía sau lại không bị liên lụy, hai nhà Chung Tô trong lòng biết rõ ràng, nhất định là có liên quan đến tranh đoạt chi vị ở hậu cung, những nhân vật này liền đóng cửa lại dùng chút gia pháp là xong, bọn họ cũng chỉ có thể ăn phần tai vạ này.

Thực mau, tin tức Tô Mặc Ngưng tuyệt thực lại truyền tới Chung phủ, lúc này đã là lần thứ tư Tô Mặc Ngưng tìm chết, thắt cổ, nhảy hồ, nuốt độc, đều được cứu, hiện giờ lại bắt đầu tuyệt thực. Mấy người Chung gia lại thật cẩn thận mà nhìn Chung Thiển Vân, thấy nàng vẫn ăn uống tốt, ăn đến không ít, âm thầm yên lòng, nói bóng nói gió tỏ vẻ chính mình sẽ thay nàng tìm về công đạo, dặn dò nàng ngàn vạn không cần luẩn quẩn trong lòng.

Chung Thiển Vân nguyên bản cũng không có cái ý niệm này, hiện giờ tuy rằng đầu sỏ gây tội không chịu đến nghiêm trị, nhưng trải qua mấy ngày, nàng đối với việc này lại phai nhạt đi vài phần, vài lần nghe thấy tin tức Tô Mặc Ngưng tìm chết, lại cảm thấy có chút áy náy. Nếu ngày ấy chính mình đánh ngất mấy người kia xong, dẫn theo một hơi cuối cùng lao ra khỏi cửa, thì cũng sẽ không phát sinh chuyện ở phía sau. Chính mình trong lòng lơi lỏng, cho rằng đã thoát vây, trở lại mép giường, mới gây thành đại sai, cũng quyết tâm đi khuyên giải an ủi cô nương kia một phen.

Ban đêm, Chung Thiển Vân tìm một thân xiêm y thâm sắc, cũng không thèm che mặt, hướng về phủ Thừa tướng. Chung Thiển Vân tiến vào trong viện phủ Thừa tướng, lại không biết đi chỗ nào tìm Tô Mặc Ngưng, ở trên nóc nhà tìm người, nhìn thấy một sân đại môn đóng chặt, ngoài cửa lại thủ không ít người, thật cẩn thận chú ý động tĩnh bên trong viện.

Chung Thiển Vân trong lòng có vài phần kết luận, tìm một góc không người, từ nóc nhà lập tức mở cửa sổ nhảy vào phòng. Tô Mặc Ngưng đang ngồi ở bên cạnh bàn, thấy người tiến vào, cũng không kêu lớn, thấy người đến gần, mới đạm nhiên mở miệng: "Là ngươi."

Chung Thiển Vân không dự đoán được nàng sẽ phản ứng như thế, ở một bên ngồi xuống, trêu đùa : "Quả nhiên là người một lòng tìm chết, kẻ cắp vào được, cũng không thèm phản ứng."

Tô Mặc Ngưng không có phản ứng lời nói của nàng, chỉ hỏi : "Ngươi tới làm cái gì?"

Chung Thiển Vân chống đầu: "Một là khuyên giải an ủi, hai là xin lỗi. Yến hội lần này vì cái gì ngươi cũng rõ ràng, không thể tiến cung làm Thái Tử Phi, không phải là một chuyện không tốt, nhốt ở trong cái cung kia có cái gì tốt, Thái Tử lại đã có một người con, ngươi mới mười sáu, đi làm nương của người ta, có chỗ gì tốt, còn không bằng từ nay về sau lại tìm một cái lang quân như ý. Thứ hai, việc này cũng là ta sơ sẩy chủ quan, ngươi nếu có tức giận, hướng ta xả là được, tự sát cực không có lời."

Tô Mặc Ngưng liếc nàng một cái: "Ta vốn dĩ cũng không có nghĩ vào cung, ngươi tới khuyên giải an ủi thật là vô dụng. Việc này không phải ngươi sai, nguyên bản ngươi đã có thể tránh được một kiếp, vẫn là ta liên luỵ ngươi, nếu xin lỗi, nên là ta hướng ngươi xin lỗi mới đúng."

Chung Thiển Vân càng thêm tò mò: "Nếu ngươi không muốn vào cung, cũng không phải là người không thông đạo lý, vậy vì sao ngươi cứ nhớ thương tìm chết?"

Tô Mặc Ngưng như cũ không có đáp lời nàng, chỉ nghĩ đem người đuổi ra cửa: "Thật ra ta rất bội phục Chung cô nương, gặp phải đại kiếp nạn, vẫn có tâm tư tới khuyên an ủi ta."

Chung Thiển Vân thiên giả vờ không biết: "Ban đầu ta cũng giống như ngươi, bất quá nghĩ lại, ngươi lớn lên đẹp, lại rất có tài tình, ta giống như cũng không phải thực uỷ khuất, liền thôi."

Tô Mặc Ngưng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: "Làm người một đời, tự nhiên thanh thanh bạch bạch, há có thể vui đùa như thế? Ngươi vừa mới nói lại tìm lang quân, thẹn trong lòng, như thế nào lại được như ý?"

Cuối cùng Chung Thiển Vân có chút minh bạch, nàng là vì cái gì, là những cái đạo lý mà văn nhân thường xuyên treo ở bên miệng, nàng hơi hơi tiến lên trước: "Việc này không phải ngươi sai, vì sao ngươi phải thẹn trong lòng?"

Tô Mặc Ngưng biết cùng nàng nói không thông, cũng không thèm phản ứng nàng, Chung Thiển Vân cười một chút: "Còn không phải là ngươi lo lắng gả không đến một cái hảo lang quân sao, cùng lắm thì ta cưới ngươi, ngươi yên tâm, việc này là ta làm, tất nhiên là ta sẽ phụ trách. Nhà ta cùng nhà ngươi cũng coi như là môn đăng hộ đối, phẩm mạo cũng không tồi, nghĩ đến cũng có thể làm một cái lang quân như ý, nếu ngươi gả cho ta, tất nhiên là vạn sự thuận theo ý ngươi, như vậy không phải được như ý sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net