Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư viện mở khóa càng ngày càng nhiều, thỉnh phu tử cũng nhiều lên, phần lớn là nữ phu tử, học sinh tới cũng từ từ nhiều lên, thư viện còn đang xây dựng thêm, Tô Mặc Ngưng thật sự rất bận, nhất thời không rảnh lo Chung Thiển Vân. Nữ tử học cưỡi ngựa bắn cung cũng ít, cho nên Chung Thiển Vân không cần thường xuyên tới dạy học.

Tô Mặc Ngưng vội vàng chuyện thư viện, còn vội vàng quản sổ sách của tửu lâu, Chung Thiển Vân đau lòng, cho nên thỉnh một phòng thu chi cho tửu lâu với thư viện, sổ sách vẫn do Tô Mặc Ngưng coi quản, nhưng có thêm hai người giúp đỡ, tốt xấu gì Tô Mặc Ngưng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Chung Thiển Vân sợ mình dính ở bên cạnh Tô Mặc Ngưng sẽ không nhịn được mà quấy rầy nàng, lại đi mở một nhà tửu lâu khác, tìm chút chuyện cho bản thân làm.

Tô Mặc Ngưng thấy Chung Thiển Vân đòi tiền mở tửu lầu, cũng không ngăn cản, Chung Thiển Vân cầm bạc đi bận việc, hai người mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, có khi ngay cả bữa tối cũng không dùng chung với nhau, Tô Mặc Ngưng ở thư phòng tính sổ sách, đến lúc về phòng thì Chung Thiển Vân đã ngủ lâu rồi.

Tô Khấu tan học sẽ luôn đến chỗ Tô Mặc Ngưng, đã thật lâu không nhìn thấy dượng của nàng, liền không nhịn được hỏi Tô Mặc Ngưng: "Cô cô, dượng đâu? Cây cô-ca đã thật lâu chưa thấy dượng."

Tô Mặc Ngưng buông bút, cũng nhịn không được thở dài, đoạn thời gian này, tuy rằng hai người ở tại một chỗ, nhưng giống như đã thật lâu chưa nhìn thấy nhau vậy, cái người mà ngày xưa vẫn luôn thích dán lấy mình, đột nhiên hiểu chuyện như vậy, lại cảm thấy có chút mất mát: "Gần đây nàng có việc rất bận, nếu cây cô-ca nhớ nàng, đợi lát nữa trở về với cô cô là có thể thấy được."

Tô Khấu vội vàng gật đầu đồng ý, lại chạy ra bên ngoài, gọi nha hoàn quay về phủ Thừa tướng thông báo một tiếng, nói hôm nay mình muốn qua đêm ở nhà cô cô. Phân phó xong, Tô Khấu lại hưng phấn chạy về, trên mặt tràn đầy ý cười. Tô Mặc Ngưng cũng nhịn không được cười: "Ngươi liền nhớ nàng như vậy? Còn chưa thấy người đã cao hứng thành như vậy."

Tô Khấu gật đầu đáp lời: "Đó là đương nhiên, chẳng lẽ cô cô không nhớ dượng sao?"

Tô Mặc Ngưng cười cười, không nói gì, lại không có tâm tư cầm bút, đứng dậy bế Tô Khấu lên: "Vậy liền trở về thôi."

Tô Mặc Ngưng về đến nhà, Chung Thiển Vân còn chưa trở về, Tô Mặc Ngưng sai người đi kêu, không bao lâu, Chung Thiển Vân liền hưng phấn chạy về, còn mang theo điểm tâm mà Tô Khấu thích ăn nhất, cũng khó trách vì sao Tô Khấu lại nhớ thương nàng đến như vậy.

Ba người cùng dùng bữa tối, bữa tối qua đi, Chung Thiển Vân cho rằng Tô Mặc Ngưng phải đi xem sổ sách, thập phần tự giác mà ôm Tô Khấu vào viện chơi, ném xuống Tô Mặc Ngưng một người ở trong phòng căn bản không có tâm tư đi xem sổ sách. Tô Mặc Ngưng lướt qua cửa sổ, nhìn hai người chơi đùa ở trong sân, nhất thời nhìn đến xuất thần, nhịn không được buông sổ sách trên tay xuống, đứng lên. Nguyên bản còn chưa phát hiện, hiện giờ dừng lại, nhìn người ở trước mắt, lại cảm thấy tương tư trào dâng.

Tô Mặc Ngưng đi đến bên cạnh, Chung Thiển Vân quay đầu: "Hôm nay ngươi không cần xem sổ sách sao?"

Đột nhiên Tô Mặc Ngưng cảm thấy có một tia ủy khuất, dựa vào cái gì nàng thì êm đẹp, còn mình lại không có tiền đồ như vậy. Tự ngẫm xong, liền không thèm để ý đến nàng, lập tức đi qua bồi Tô Khấu chơi.

Chung Thiển Vân không cảm giác được có gì dị thường, chỉ cho rằng nàng cố ý muốn bồi Tô Khấu, tự nhiên sẽ không ngăn cản, sau đó lại đề nghị ba người cùng nhau lên phố chơi một chút, chợ đêm thập phần náo nhiệt. Ngày xưa Tô Mặc Ngưng và Tô Khấu ở phủ Thừa tướng đều là cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, tuy có đi tham gia yến hội, nhưng đều là ngồi trong cỗ kiệu trực tiếp được nâng đi, Tô Khấu có thể tới thư viện cũng bởi vì có Tô Mặc Ngưng, hai người này ban ngày đều rất ít ra cửa, ban đêm lại càng ít ra ngoài, nghe Chung Thiển Vân như vậy nói, liền muốn đi.

Chung Thiển Vân vẫy vẫy tay, thị vệ liền đi xa xa ở phía sau, sẽ không quấy rầy các nàng du ngoạn. Chợ đêm chỉ là một con phố nhỏ, có hơi đông người. Tô Khấu được Chung Thiển Vân ôm vào trong ngực, cho nên rất yên tâm, thấy điều mới lạ liền nhìn đông nhìn tây. Còn Tô Mặc Ngưng có chút hoảng, theo sát bên cạnh Chung Thiển Vân, không dám phân tâm đi nhìn cảnh vật xung quanh mình.

Chung Thiển Vân quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng không thả lỏng giống như Tô Khấu, liền duỗi tay nắm chặt lấy tay của nàng: "Không cần sợ, ta sẽ không đem ngươi đánh mất."

Tô Mặc Ngưng yên tâm lại, cũng bắt đầu xem gánh hàng rong ở hai bên đường.

Tô Khấu thấy mặt nạ, tâm sinh yêu thích, lại không dám nói với cô cô, chỉ cẩn thận lôi kéo quần áo của Chung Thiển Vân, trộm nói ở bên tai nàng: "Dượng, mua cho ta cái mặt nạ được không?"

Chung Thiển Vân lắc lắc đầu: "Ngươi cầu sai người, trên người ta không có tiền, tiền đều ở chỗ cô cô của ngươi."

Tô Khấu không nghĩ tới dượng của mình lại không có tiền đồ như vậy, cũng lắc đầu theo, thở dài, Tô Mặc Ngưng nơi nào không chú ý tới động tác của các nàng, tuy không biết các nàng đang nói cái gì, nhưng xem thần sắc của các nàng cũng đoán được một ít, từ trong lòng ngực móc túi tiền ra, dừng lại bước chân, không nói gì cả, chỉ treo túi tiền ở bên hông Chung Thiển Vân.

Tô Khấu thấy dượng có bạc, vui mừng ra mặt, lại thấy Chung Thiển Vân duỗi tay đem Tô Mặc Ngưng ôm vào trong ngực, ở bên tai Tô Mặc Ngưng nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết ở trên phố mà đeo túi tiền cho phu quân của mình là có ý gì không?"

Không đợi Tô Mặc Ngưng nói chuyện, liền nói tiếp, "Có ý là bảo người khác không cần lại mơ ước phu quân của nàng."

Tô Mặc Ngưng biết rõ là Chung Thiển Vân đang bịa chuyện, nhưng lại không nhịn được mà đỏ mặt, cũng không nói gì cả, chỉ đẩy đẩy nàng: "Bên ngoài nhiều người, ngươi chú ý một chút."

Chung Thiển Vân cười ha hả: "Nhiều người như vậy, ta sợ nương tử của mình bị người chen lấn lạc mất, ôm gần một chút để không lạc mất."

Tô Khấu một lòng nhớ thương mặt nạ của mình, mới vừa rồi thấy dượng có bạc, liền bắt đầu chọn mặt nạ, hoàn toàn không thèm để ý đến cô cô với dượng đang ở đàng kia nói nhỏ cái gì.

Cũng may ở bên ngoài Chung Thiển Vân biết được đúng mực, thực mau liền buông Tô Mặc Ngưng ra, nhưng vẫn lôi kéo tay của Tô Mặc Ngưng, đi đến trước quán mặt nạ, cho Tô Khấu chọn mặt nạ. Đợi Tô Khấu chọn xong, chính mình lại chọn hai cái, để Tô Khấu mang lên cho nàng với Tô Mặc Ngưng.

Bởi vì Tô Khấu muốn mang, cho nên Tô Mặc Ngưng không có cự tuyệt, mặt nạ che khuất cả mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, Tô Mặc Ngưng nghiêng đầu nhìn Chung Thiển Vân, khoé miệng dưới mặt nạ chung quy không che giấu được ý cười đang tràn ra.

Chung Thiển Vân cười cong cong mắt, nhìn mặt nạ trên mặt Tô Mặc Ngưng, thập phần thỏa mãn: "Mặt nạ ta chọn có phải rất đẹp hay không? Hai cái này đúng là một đôi."

Tô Mặc Ngưng cười một cái: "Ngươi chọn chính là mặt nạ của hai nữ tử, sao có thể là một đôi?"

Chung Thiển Vân không chút nào để ý: "Không phải hai chúng ta là một đôi sao?"

Lại đi thêm vài bước, cuối cùng ba người đều cảm thấy mang mặt nạ thở không nổi, liền đem mặt nạ nhấc lên, mang ở trên đầu. Chung Thiển Vân mua một xâu đường hồ lô cho Tô Khấu, Tô Khấu vốn dĩ đã ăn no, nhưng cầm đường hồ lô lại muốn ăn. Chỉ là ăn một viên, lại nhịn không được trộm liếc nhìn sắc mặt của Tô Mặc Ngưng. Chung Thiển Vân biết nàng sợ bị quở trách, nhẹ giọng an ủi nói: "Ngươi yên tâm ăn, nếu như cô cô của ngươi sinh khí, ta thay ngươi chống đỡ."

Tô Khấu yên lòng, đối với Chung Thiển Vân ngọt ngào cảm ơn một tiếng: "Cảm ơn dượng."

Chung Thiển Vân nhìn nàng tươi cười, ai u một tiếng: "Khi còn nhỏ cô cô của ngươi cũng đáng yêu như vậy sao? Thật là đáng tiếc, không sớm nhận thức một chút."

Tô Mặc Ngưng nghe nàng lại muốn nói bậy, trên tay nhéo một cái: "Đừng quên ngươi nhỏ tuổi hơn ta."

Chung Thiển Vân bĩu môi: "Lớn tuổi hơn, ta cũng có thể ôm ấp hôn hít."

Tô Mặc Ngưng đi đến một sạp hương liệu, bắt đầu ngửi thử hương liệu. Nàng chỉ tùy ý hỏi một chút, tiểu ca kia lại thập phần ra sức: "Hương liệu này thực không tồi, hai tỷ muội các ngươi lớn lên đẹp, các ngươi mua một hộp, ta liền tặng một hộp, thế nào?"

Tô Mặc Ngưng còn chưa kịp mở miệng, Chung Thiển Vân liền bất mãn: "Ngươi đây là cái ánh mắt gì, chúng ta mới không phải tỷ muội, nàng là nương tử của ta."

Tiểu ca kia nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời phản ứng không kịp, Tô Mặc Ngưng buông hương liệu ở trên tay xuống, lôi kéo Chung Thiển Vân đi về phía trước, cười đối với tiểu ca nói: "Chúng ta không mua."

Nhưng cũng không phản bác lời nói của Chung Thiển Vân.

Tiểu ca ở một bên nghe thấy được, thập phần ân cần mà tiếp đón: "Cô nương đến xem bên này đi, mua một khối khăn đưa cho người trong lòng ở bên cạnh đi."

Chung Thiển Vân nghe xong, thập phần vừa lòng mà đi qua, bắt đầu chọn khăn, khăn tay này cho dù là chất liệu hay kỹ thuật thêu đều rất bình thường, nhưng Chung Thiển Vân chịu không nổi tiểu ca nói quá ngọt, liền chọn một cái, đưa cho Tô Mặc Ngưng: "Nương tử mau cất kỹ."

Tô Mặc Ngưng tiếp nhận, Chung Thiển Vân hướng về phía tiểu ca ở sạp hương liệu còn đang ngốc lăng làm một cái mặt quỷ, thanh toán tiền xong mới tiếp tục đi về phía trước. Tô Mặc Ngưng lắc lắc đầu: "Ngươi cùng bọn họ trí khí cái gì, hai nữ tử ra ngoài, cho dù là ai cũng sẽ không đoán ra được thân phận phu thê."

"Nói bậy, chỉ cần cẩn thận nhìn, biểu tình lúc ta nhìn ngươi, nơi nào giống tỷ tỷ muội muội." Chung Thiển Vân nói, lại dừng bước chân, tay vẫn còn lôi kéo tay của Tô Mặc Ngưng, "Ta đã nói với ngươi là ta thích ngươi chưa? Là cái loại thích không thấy sẽ tương tư, thấy rồi lại muốn ôm một cái."

Tô Mặc Ngưng sửng sốt một lúc lâu, không có trả lời, tiếp tục đi về phía trước, Chung Thiển Vân không có được hồi đáp, tiếp tục truy vấn: "Sao ngươi không nói lời nào?"

Tô Mặc Ngưng không đáp lời, nàng lại tiếp tục nói: "Ta nhớ rõ là ta đã nói qua, nhưng mà ta cũng không nhớ rõ, là ta nói ở trong mộng hay là ở hiện thực, tựa như chuyện lần trước vậy, ta sợ là ta lại nghĩ sai rồi."

Tô Mặc Ngưng không có phản ứng nàng, nàng liền chậm rãi ngẫm lại, sợ là nàng đã nói ở trong mộng, nhưng vì sao Tô Mặc Ngưng lại có loại phản ứng này? Chẳng lẽ nàng đối với mình không có tình tố gì khác sao?

Chung Thiển Vân lại có chút hoảng loạn, tiếp tục truy vấn: "Ngươi nghĩ như thế nào, vì sao vẫn luôn không nói chuyện? Ngươi cũng không thể bởi vì cái này mà không để ý tới ta."

Tô Mặc Ngưng không thể nhịn được nữa, xoay người lại: "Ngươi một hai phải ở đầu đường chen chúc, ôm cây cô-ca, nói cái này với ta sao?"

Chung Thiển Vân đột nhiên hiểu được, cười ngây ngô hai tiếng: "Ngươi đừng tức giận, là ta không tốt."

Tô Khấu ở một bên tuy rằng nghe không hiểu lắm các nàng đang nói gì, nhưng cũng mơ hồ hiểu được một chút, đó là chính mình là "Vướng bận", lập tức dùng đôi tay che lỗ tai lại: "Cây cô-ca không nghe thấy gì."

Chung Thiển Vân buông tay Tô Mặc Ngưng ra, kéo hai tay đang gắt gao che lại lỗ tai của Tô Khấu ra một chút, nhẹ giọng nói: "Đem đôi mắt cũng nhắm lại." Tô Khấu thập phần nghe lời nhắm mắt lại, lại ngoan ngoãn che hai lỗ tai.

Chung Thiển Vân duỗi tay ôm Tô Mặc Ngưng, không đợi nàng phản ứng, liền hôn một cái ở trên môi nàng, lại thập phần nghiêm túc nhìn nàng: "Ta thích ngươi, ta không sợ toàn thế giới biết được."

Tô Mặc Ngưng thẹn thùng lôi kéo nàng đi: "Trở về lại nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net