Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi vào phủ Thừa tướng, Tô thừa tướng còn chưa hạ triều, hai người đầu tiên là bồi Tô phu nhân nói chuyện phiếm trong chốc lát, Tô phu nhân bảo các nàng không có việc gì thì nhớ về nhà nhiều một chút, hai người đồng ý.

Tô thừa tướng cùng Thị Lang đã trở lại, nhìn thấy hai người cũng rất vui vẻ, ai ngờ vừa ngồi xuống không bao lâu, Tô Mặc Ngưng liền nhắc tới chuyện muốn cùng Chung Thiển Vân cùng thương đội đi thông thương.

(Thị lang là huynh trưởng đậu trạng nguyên của Tô Mặc Ngưng.)

Tô thừa tướng cùng Thị Lang đồng loạt trừng mắt nhìn Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân co quắp bất an đem điểm tâm trong tay thả xuống, cái này có phải là nàng nói đâu, sao lại trừng mắt với nàng. Vẫn là Tô Mặc Ngưng mở miệng thay nàng nói chuyện: "Cha, đại ca, Vân nhi nguyên bản là muốn đi một mình, là ta ngạnh muốn cùng nàng đi, thảo luận một hồi lâu nàng mới đồng ý."

Tô thừa tướng cùng Thị Lang nghe xong, vẫn trừng mắt với Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân hơi hơi vặn vẹo thân mình, ngồi đến ngay ngắn, đang muốn nói nàng cũng có thể không đi, Tô Mặc Ngưng liền đứng dậy đi đến bên cạnh Tô thừa tướng, kéo kéo tay áo của Tô thừa tướng: "Cha ——"

Tô thừa tướng hướng tới Chung Thiển Vân hừ một tiếng, lại quay đầu đi: "Ngươi muốn đi liền đi đi, cha cùng ca ca ngươi phải thương lượng một phen, lần đầu tiên ngươi xa nhà, đương nhiên phải cẩn thận một chút. Nếu như tên nhãi ranh kia không bảo hộ được ngươi, nhìn xem ta có lột da nàng hay không."

Chung Thiển Vân vội vàng cười ha hả đáp lời: "Cha yên tâm, ta biết lần này ra cửa, quan trọng nhất đó là bảo hộ Ngưng nhi." Tô thừa tướng cùng Tô thị lang lại không phản ứng nàng, ngay cả mới Tô phu nhân mới vừa rồi còn đối với nàng khách khách khí khí, cũng đã lạnh mặt xuống.

Chung Thiển Vân ngồi nghiêm chỉnh nghe các nàng nói chuyện phiếm vài câu, cái trán toát ra một ít mồ hôi, lại căng da đầu bồi bọn họ dùng cơm trưa, thẳng đến khi Tô Mặc Ngưng đưa ra ý phải về nhà mới nhẹ nhàng thở ra.

Chung Thiển Vân ngồi ở trong kiệu, hướng về phía bên ngoài vẫy tay, mấy người nhà Tô gia coi như không nhìn thấy liền trở về. Tô Mặc Ngưng vào cỗ kiệu, móc ra khăn xoa xoa trên trán cho nàng: "Ngươi sợ cái gì, bọn họ cũng sẽ không đánh ngươi mắng ngươi."

Chung Thiển Vân cười hai tiếng, giữ chặt tay Tô Mặc Ngưng: "May mắn ngươi cũng đi theo, bằng không nhất định là ta cái gì cũng không nói được."

Tô Mặc Ngưng đem đầu dựa vào trên vai nàng: "Bọn họ chỉ là lo lắng cho chúng ta thôi, bọn họ cũng thực thích ngươi."

Qua mấy ngày, thánh chỉ liền hạ, hai vị đại ca của Chung Thiển Vân và Tô Mặc Ngưng chủ động xin ra trận tự mình tiến đến, có Chung tướng quân cùng Tô thị lang tọa trấn, triều đình trên dưới đối với lần thông thương này đều chí tại tất đắc, nhưng Thánh Thượng cũng rất rõ ràng, đây là bởi vì thương đội của hai vị cô nương muốn đi, bằng không, cho dù là hắn cũng chưa chắc có thể mời được hai vị này, bởi vì nhân mạch cùng thủ đoạn của hai nhà này, cho dù mình nhắc tới, bọn họ nếu muốn thoái thác thay đổi người cũng ngăn không được.

(Chí tại tất đắc : là thắng lợi đã nắm chắc trong tay.)

Thực mau, đội ngũ thông thương liền tập kết xong, đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuất phát. Chung Thâm Tài dẫn theo một đội thân binh, Lưu Mông cũng ở trong đó. Tô Mặc Ngưng không quen biết, Trương Văn Tảo cùng Chung Thiển Vân nhận thức, hai người bọn họ mở to hai mắt nhìn, liếc mắt nhìn nhau một cái, Trương Văn Tảo lại rất cơ linh, minh bạch ý tứ của Chung Thiển Vân, sẽ không nói cho Tô Mặc Ngưng biết.

Trương Văn Tảo cùng Chung Thiển Vân lại đồng thời nhìn thoáng qua Chung Thâm Tài, một người lớn như vậy, đầu óc là dùng như thế nào, nhiều người như vậy, một hai phải mang theo Lưu Mông, sợ Tô Mặc Ngưng không biết sinh khí sao?

Tô Mặc Ngưng thấy thần sắc của hai người không tốt, liền hỏi: "Làm sao vậy? Có cái gì không thích hợp sao?"

Chung Thiển Vân liên tục xua tay: "Không có không có, chỉ là không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy."

Trương Văn Tảo ở một bên liên tục gật đầu, Tô Mặc Ngưng cũng liền không quản bọn họ.

Lưu Mông biết được thương đội thông thương lần này là do Chung Thiển Vân dẫn dắt, trong lúc nghỉ ngơi hắn luôn nhìn đông nhìn tây, tìm kiếm Chung Thiển Vân, nhưng Chung Thiển Vân có tâm trốn hắn, liên tiếp mấy ngày, hắn đều không gặp được.

Nhưng Chung Thiển Vân trăm triệu lần không nghĩ tới, Lưu Mông sẽ đi tìm Tô Mặc Ngưng. Lưu Mông tìm mấy ngày cũng không nhìn thấy Chung Thiển Vân, lần này đặt chân ở khách điếm, nhìn thấy Tô Mặc Ngưng liền tiến lên thăm hỏi: "Tô tiểu thư, ngài có biết Chung tiểu thư ở nơi nào không?"

Tô Mặc Ngưng hơi hơi nhăn mi lại, không biết tiểu tướng sĩ này tìm Chung Thiển Vân có việc gì, nếu như có chuyện chính sự, hẳn là Chung Thâm Tài sẽ tự mình tới tìm Chung Thiển Vân mới đúng. Tô Mặc Ngưng không đáp mà hỏi lại: "Không biết ngươi tìm nàng có chuyện gì không?"

Tuy Lưu Mông biết Chung Thiển Vân đã thành thân, nhưng hắn cảm thấy hôn sự giữa hai nữ tử chỉ là trò đùa mà thôi, không thể coi là thật, hắn chưa từng coi Tô Mặc Ngưng là phu nhân của Chung Thiển Vân, Tô Mặc Ngưng hỏi chuyện, hắn cũng không giấu diếm ý định, thập phần thản nhiên: "Mạt tướng cùng tiểu thư là thanh mai trúc mã, tình nghĩa thâm hậu, lần này có duyên đồng hành, mạt tướng muốn tìm nàng hàn huyên vài câu mà thôi."

Lưu Mông vốn tưởng rằng hắn nói như vậy, Tô Mặc Ngưng sẽ vui lòng báo hướng đi của Chung Thiển Vân cho hắn, ai ngờ nàng nhướng mày, nói: "Ngươi là Lưu Mông?"

Lưu Mông thấy nàng biết mình, hiển nhiên là nghe Chung Thiển Vân nhắc qua, trong lòng vui mừng, vội vàng gật đầu: "Mạt tướng chính là Lưu Mông."

Tô Mặc Ngưng gật gật đầu: "Nguyên bản xem ở phân thượng tình nghĩa ngày xưa của các ngươi, báo cho ngươi biết nàng ở nơi nào cũng không có gì, chỉ là mới vừa rồi ngươi vừa mở miệng liền mất lễ nghĩa, ta liền không vui."

Lưu Mông sững sờ ở chỗ đó, Tô Mặc Ngưng tiếp tục nói: "Ngươi nên gọi ta là Chung phu nhân." Dứt lời, liền xoay người rời đi. Lưu Mông cau mày, không biết nàng có ý gì.

Lúc này Tô Mặc Ngưng liền hiểu được, vì sao Chung Thiển Vân cùng Trương Văn Tảo lại không thích hợp, hèn gì nàng ấy lại thành thành thật thật ngốc ở trong xe ngựa, chưa bao giờ đi tìm Chung Thâm Tài.

Tô Mặc Ngưng trở lại trong phòng, Chung Thiển Vân nhìn chằm chằm nghiên cứu bàn cờ, nàng ngồi xuống một bên, nhặt lên một quân cờ đặt xuống, giải nghi hoặc cho Chung Thiển Vân, sau đó nói: "Đại ca mang thân binh, sẽ có không ít người quen của ngươi đi."

Chung Thiển Vân đang lấy quân cờ tay run một chút: "Cái này ta cũng chưa từng chú ý."

Tô Mặc Ngưng bưng nước trà uống một ngụm: "Gần đây như thế nào tính tình của ngươi lại thay đổi vậy? Không đi bên cạnh đại ca, ngốc ở trong phòng nghiên cứu cờ kỹ."

Chung Thiển Vân thở dài, thật cẩn thận đem quân cờ đặt ở trên bàn cờ: "Còn không phải bởi vì đại ca của ngươi nói sao, hắn nói ngươi từng nói qua với hắn, ngươi chỉ có thể gả cho người chơi cờ thắng được ngươi. Không phải ta đang cố gắng nỗ lực đây sao."

Tô Mặc Ngưng cười một cái, lời này nàng chưa từng nói qua, có lẽ là đại ca nàng cố ý lừa nàng ấy: "Không phải ta đã gả cho ngươi rồi sao?"

Chung Thiển Vân lắc lắc đầu: "Tuy là nói như thế, nhưng mỗi khi đại ca của ngươi nhìn ta, đều là vẻ mặt ghét bỏ, giống như ta trộm đồ vật nhà hắn vậy, ta phải học được mấy chiêu, để hắn hết khinh thường ta như vậy."

Tô Mặc Ngưng không chút để ý nói: "Ngươi muốn ở cờ nghệ cùng văn học làm cho hắn để mắt, sợ là phải ở nhà đọc sách mười năm mới được. Ngươi có sở trường của ngươi, sao không chứng minh chính mình ở chỗ đó?"

Chung Thiển Vân thống khổ nhăn mặt lại: "Người nhà ngươi có ai để mắt đến chút thân thủ của chúng ta. Đừng nói đại ca ta, ngay cả cha ta bọn họ cũng coi thường, càng đừng nói đến ta, hiện giờ còn tuyển làm buôn bán, sợ là ở trong lòng bọn họ không có chút gì đáng nói."

Tô Mặc Ngưng véo véo mặt nàng: "Nơi nào có người nói đến khoa trương như ngươi, mỗi lần trở về, bọn họ đối đãi với ngươi đều rất khách khí. Chỉ là lần này ra cửa, bọn họ lo lắng ta đi theo ngươi chịu khổ, đem oán khí rải trên người của ngươi mà thôi."

Chung Thiển Vân vẫn bất mãn nói thầm: "Thật là không công bằng, ngươi ta thành thân, nhà ngươi coi ngươi như bảo bối, nhà ta cũng coi ngươi như bảo bối, còn ta a, chỗ nào cũng không phải."

"Nếu không phải đại ca ngươi đau lòng ngươi, nơi nào chịu bồi ngươi đi, nhà ngươi đem ngươi phủng ở trong lòng bàn tay mà đau, ta thấy cái gì cha mẹ cũng chiều theo ý ngươi, toàn bộ phủ tướng quân đều do ngươi định đoạt." Tô Mặc Ngưng đã kiến thức qua sủng ái mà phủ tướng quân dành cho Chung Thiển Vân, cũng khó trách lúc ấy Chung tướng quân chịu tới trong phủ thay Chung Thiển Vân cầu hôn.

Chung Thiển Vân đương nhiên là hiểu nhà mình đối với mình có bao nhiêu sủng ái, mặt mày mới nổi lên ý cười lập tức liền thu lại: "Hiện giờ cũng đâu dùng được, cái gì ta cũng nghe ngươi, phủ tướng quân kia đó là ngươi định đoạt. Ai, khó trách trước khi cha liền nói, ta như vậy đều sẽ có người thu phục, nguyên lai người kia chính là ngươi."

"Nghe ý tứ này của ngươi, là ngươi không muốn?" Tô Mặc Ngưng nheo mắt lại, uống một ngụm nước trà, Chung Thiển Vân cười ha hả chạy tới xoa vai cho nàng: "Nào có nào có, ta vui vẻ chịu đựng, vui vẻ chịu đựng."

Tô Mặc Ngưng không thèm cùng nàng vòng vo nữa, trực tiếp hỏi: "Ngươi nói, lần này nhiều người như vậy, sẽ có Lưu Mông người ngươi quen biết đã lâu sao?"

Chung Thiển Vân trong lòng nhảy dựng, nghe nàng lại nhắc tới việc này lần nữa, cũng hiểu được, nhất định là nàng đã biết, cũng không biết là ai lỡ miệng, vội vàng cười làm lành: "Người này lại không phải là ta an bài, ta nơi nào biết được nha. Hơn nữa mấy ngày nay ta rất an phận, không phải ở trong xe ngựa, chính là ở trong phòng, trừ bỏ hai vị đại ca cùng Trương Văn Tảo, ai cũng chưa gặp qua."

Tô Mặc Ngưng nghe nàng vội vàng phủi sạch, cười: "Hôm nay ta gặp được, hắn còn muốn ta dẫn hắn tới cùng ngươi ôn chuyện đây, nếu không ngày nào đó ta thay ngươi dẫn tới gặp mặt?"

Chung Thiển Vân trừng lớn mắt: "Ta cùng hắn nơi nào có cái gì chuyện cũ, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn không biết xấu hổ như vậy, lần tới ngươi thấy, không cần phản ứng hắn là được."

Tô Mặc Ngưng ngẩng đầu nhìn nàng: "Nếu như ngươi và hắn không có gì, vì sao lại trốn tránh hắn như vậy?"

Chung Thiển Vân nghẹn họng, nàng không đoán được Tô Mặc Ngưng sẽ nghĩ như vậy, như thế nào tránh người liền tránh sai cách rồi? Nhưng nàng tổng cảm thấy, nếu như mình không có tránh, Tô Mặc Ngưng nhất định sẽ sinh khí hơn so với hiện tại.

Chung Thiển Vân nhăn mặt: "Không phải đâu, ngươi cái bình dấm chua này, ngay cả tránh cũng không được?"

Tô Mặc Ngưng vẫn cười tủm tỉm uống trà: "Ta cũng không có ghen, chỉ là tò mò hỏi hai câu mà thôi."

Chung Thiển Vân hoài nghi mà đánh giá Tô Mặc Ngưng một chút, nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười này, khiếp đến hoảng. Chung Thiển Vân nắm không ra tâm tư của Tô Mặc Ngưng, chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ nàng rửa mặt. Đợi nằm đến trên giường, thời điểm Chung Thiển Vân thử muốn động tay động chân, Tô Mặc Ngưng không còn ôn nhu như ngày xưa nữa, đánh một cái lên tay nàng, đưa lưng về phía nàng: "Hôm nay ta mệt mỏi."

Chung Thiển Vân cảm thấy kỳ quái: "Cả một ngày hôm nay đều nghỉ ngơi ở khách điếm, xe ngựa cũng không ngồi bao lâu, như thế nào lại mệt mỏi?"

Tô Mặc Ngưng không thèm giải thích với nàng, lặp lại một lầnnữa: "Mệt mỏi chính là mệt mỏi."

Chung Thiển Vân cũng ủy khuất ba ba, nằm ở phía sau Tô Mặc Ngưng, đem người kéo vào trong lòng ngực, nói thầm: "Ta đều ngoan như vậy."

Nằm một hồi lâu, Chung Thiển Vân lại nâng lên thân mình, ghé vào bên tai Tô Mặc Ngưng nhẹ giọng nói: "Vậy ta hôn một chút có thể chứ? Cứ như vậy ta không ngủ được."

Tô Mặc Ngưng không nói gì, Chung Thiển Vân cho rằng nàng ngủ rồi, mừng thầm không thôi: "Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi cam chịu a."

Nói xong, cười trộm một tiếng, cúi người ở trên mặt nàng hôn một cái, mới cảm thấy mỹ mãn nằm xuống, lúc này Tô Mặc Ngưng cũng an tâm ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net