Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo đường đi, Chung Thâm Tài cùng Tô thị lang vẫn luôn lo lắng sốt ruột, Chung Thâm Tài đương nhiên là lo lắng muội muội nhà mình bị người khi dễ, hài tử trong bụng Tô Mặc Ngưng không biết từ đâu mà đến, trong lòng Tô thị lang cũng không nắm chắc, hắn cũng không dám hỏi muội muội nhà mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Còn Chung Thiển Vân thì hoàn toàn không có chút nào lo lắng, suốt ngày đi theo bên cạnh Tô Mặc Ngưng bận trước bận sau, thật là có bộ dạng sắp làm cha, hai người cũng không có bởi vậy mà sinh ra khúc mắc, thời gian lâu dần, Chung Thâm Tài và Tô thị lang hai người cũng bình thường trở lại một ít.

Vào kinh, Chung tướng quân cùng Tô thừa tướng tự mình chờ ở cửa thành, thấy Chung Thiển Vân thật cẩn thận đỡ Tô Mặc Ngưng xuống xe, hai vị lão nhân rất vui mừng, mấy người hàn huyên vài câu, lại lên xe, chia làm hai đường, một bên hướng vào trong cung, một bên hướng về Chung Tô.

Bởi vì Tô Mặc Ngưng trở về Chung Tô, Tô phu nhân nhớ nhung nữ nhi, cũng đi Chung Tô, càng không cần phải nói, Chung phu nhân sáng sớm cũng chờ ở Chung Tô. Chung Thiển Vân ở trong cung không được bao lâu liền trở về, Chung Thâm Tài cùng Tô thị lang vẫn còn ngốc ở trong cung, Chung Thâm Tài có chút vội vàng nhìn Chung Thiển Vân: "Trước tiên ngươi khoan hẳn nói chuyện Ngưng nhi có thai." Chung Thiển Vân liếc mắt nhìn hắn, không để ở trong lòng.

Trở về Chung Tô, mắt thấy mọi người đều ở đây, Chung Thiển Vân vui tươi hớn hở nói: "Vừa vặn mọi người đều ở đây, ta có một chuyện vui muốn nói với mọi người."

Trong đại sảnh an tĩnh lại, cho rằng vừa rồi Thánh Thượng ban thưởng cái gì.

Còn Tô Mặc Ngưng thì đoán được nàng muốn nói cái gì, nhất thời có chút khẩn trương ngồi thẳng thân mình. Chung Thiển Vân thanh thanh giọng nói, cất cao giọng nói: "Ngưng nhi đã có thái gần bốn tháng."

Trong đại sảnh an tĩnh đến quỷ dị, Chung phu nhân và Tô phu nhân hai mặt nhìn nhau, Chung tướng quân nhìn chằm chằm bụng của Tô Mặc Ngưng, nhíu chặt mày, còn Tô thừa tướng trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Tô Mặc Ngưng, Chung Thiển Vân thấy vậy, vội vàng vỗ vỗ tay: "Như thế nào các ngươi đều là bộ dáng này, hẳn là nên cao hứng mới đúng chứ!"

Tô thừa tướng vỗ một cái lên tay vịn của ghế dựa, nổi giận đùng đùng: "Ngưng nhi! Rốt cuộc sao lại thế này!"

Tô Mặc Ngưng liền muốn đứng dậy, Chung Thiển Vân đè nàng lại, che ở trước người nàng: "Đều là ta không tốt, ta cũng không biết ở Tân Diệp sẽ cổ quái như thế, không biết sao, ta khiến cho Ngưng nhi có thai, nhưng đại phu đã nói thai nhi này rất bình thường."

Tô thừa tướng nới lỏng mày, Chung tướng quân đầy mặt nghi hoặc: "Các ngươi đều là nữ tử, như thế nào có thai?"

Chung Thiển Vân một chút cũng không sợ, gãi gãi đầu: "Nếu ta biết nguyên nhân thì đã nói rõ với các ngươi rồi, Ngưng nhi thông tuệ như vậy cũng nghĩ không rõ. Bất quá Ngưng nhi thiên chân vạn xác là có thai, đứa nhỏ này cũng thiên chân vạn xác là của ta, chúng ta suốt ngày ngốc ở một chỗ, chưa từng tách ra."

(Thiên chân vạn xác : vô cùng xác thực.)

Trong lòng Tô thừa tướng vẫn luôn tin tưởng nữ nhi nhà mình tuyệt đối không phải là người làm bậy như vậy, nghe Chung Thiển Vân nói như thế, liền gật gật đầu: "Các ngươi đều không phải là người vụng về, một khi đã như vậy, có lẽ là có kỳ quặc."

Chung tướng quân cùng Chung phu nhân liếc nhau, tính toán lát nữa hỏi Thâm Tài một chút, cho nên cũng không nói cái gì, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác biệt nữu, mọi người đều không nhắc lại chuyện Tô Mặc Ngưng mang thai.

Nhưng Chung Thiển Vân lại rất để bụng, sai người đi tìm đại phu cùng bà đỡ tới ở trong phủ, sợ mình không hiểu chuyện, chiếu cố Tô Mặc Ngưng không tốt. Chung tướng quân cùng Tô thừa tướng trở về phủ, suốt đêm hỏi trưởng tử chuyện xảy ra trên đường, trắng đêm không ngủ, cũng tin tám phần, không có biện pháp, ai cũng nói, hai người suốt ngày dính chung một khối, chưa từng tách ra.

Ngày hôm sau, Chung phu nhân lại tới Chung Tô, muốn dặn dò vài câu, không ngờ Tô phu nhân đã sớm tới trước, ngồi ở bên cạnh Tô Mặc Ngưng ân cần dạy bảo. Tô phu nhân lải nhải một hồi lâu, Chung phu nhân không chen vào được, thấy Tô Mặc Ngưng vẫn luôn cúi đầu, một bộ nghiêm túc nghe dạy, lại nhìn Chung Thiển Vân ở một bên nhàn tản, nhịn không được oán trách nói: "Ngươi cứ lôi kéo con dâu của ta ở chỗ này dong dài, con rể của ngươi thì ngồi chơi ở chỗ đó, như thế nào ngươi không quản nàng?"

Chung Thiển Vân ngồi ở một bên lột nho nghe thấy vậy, lập tức ngồi thẳng thân mình, ta ngoan ngoãn ngồi ở một bên, như thế nào cũng bị mắng? Vì thế, hai người đều chú ý tới Chung Thiển Vân đang nhàn rỗi, xoay phương hướng, lôi kéo nàng lải nhải lên.

Chung Thiển Vân một bên nghe các nàng thuyết giáo, một bên trộm đem chén nho đã lột xong đưa cho Tô Mặc Ngưng, Tô Mặc Ngưng tiếp nhận quả nho ở một bên ăn. Tô phu nhân do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói đến chuyện sinh hoạt vợ chồng: "Đoạn thời gian này, các ngươi đừng ngủ chung một phòng, nhịn một chút liền qua đi."

Chung Thiển Vân vẫn luôn nghe không nói, chung quy không nhịn được, nghiêng đầu nhìn Tô phu nhân có chút ủy khuất: "Đại phu nói hiện giờ thai nhi ổn, cẩn thận một chút không có gì đáng ngại."

Tô phu nhân còn chưa kịp nói gì, Chung phu nhân đã đánh vài cái thật mạnh lên ngươi Chung Thiển Vân: "Ngươi nói bậy cái gì đó! Ngươi biết như thế nào mới gọi là cẩn thận không? Ngươi nhịn một chút thì làm sao? Nếu như ngươi không nhịn được, nương tìm một nha hoàn cho ngươi." Chung phu nhân nguyên bản có không nghĩ tới vấn đề này, cũng là Tô phu nhân nhắc nhở, hơn nữa nữ nhi nhà mình có thể làm người ta mang thai, liền đơn giản nghĩ theo hướng phu thê nam nữ bình thường.

Tô Mặc Ngưng vừa nghe thấy lời này, liền trầm mặt xuống, Tô phu nhân còn có chút do dự, không biết nữ cô gia muốn nạp thiếp, mẹ vợ như mình có thể cản lại hay không, Chung Thiển Vân vội vàng xua tay: "Nương ngươi nói bừa cái gì vậy! Ngươi đừng làm chuyện vớ vẩn."

Nói xong, nàng cẩn thận liếc mắt nhìn Tô Mặc Ngưng một cái, thấy sắc mặt của nàng không tốt, trong lòng càng thêm sốt ruột, "Cùng lắm thì ta ở dưới là được."

Vừa dứt lời, toàn bộ sân đều an tĩnh. Cuối cùng là Tô Mặc Ngưng da mặt mỏng, đứng dậy đi về phòng. Chung Thiển Vân thật cẩn thận nhìn bộ dạng của ba người, trong lòng kỳ quái, vừa rồi mình nói sai cái gì sao?

Hai vị phu nhân nói sang chuyện khác, tùy ý hàn huyên vài câu liền trở về, Chung Thiển Vân không đi quản các nàng, về phòng đấm chân xoa vai cho Tô Mặc Ngưng.

Dưới sự hầu hạ tận tâm của Chung Thiển Vân, Chung Hiểu Tô thuận lợi sinh ra, Chung Thiển Vân từ sớm đã nghĩ xong tên. Bà đỡ ôm Chung Hiểu Tô đến trước mặt hai người, Tô Mặc Ngưng có chút vô lực nằm ở đàng kia, nhìn thấy nữ nhi, liền nói: "Như thế nào khó coi như vậy."

Chung Thiển Vân tiếp nhận nữ nhi, không cho là đúng: "Lớn lên thật đẹp a, nơi nào khó coi, có mắt co mũi."

Bà đỡ cũng ở một bên tiếp lời: "Phu nhân, mới vừa sinh ra đều sẽ như vậy, dưỡng hai ngày thì tốt rồi. Tiểu thư xem như bình thường."

Chung Thiển Vân nghe xong, càng thêm cao hứng, thưởng một phen, sau đó ôm nữ nhi tự vui sướng, Tô Mặc Ngưng thấy bộ dáng này của nàng, nhịn không được nói: "Người ta làm trò trước mặt ngươi, nhất định sẽ nói dễ nhìn, ngươi cũng quá dễ lừa."

Chung Thiển Vân hừ một tiếng, đem hài tử ôm đến trước mặt Tô Mặc Ngưng: "Thật sự rất không tồi nha."

Tô Mặc Ngưng nhắm mắt lại, liền ngủ rồi.

Đợi bọn nha hoàn thu thập xong, lúc này người ở bên ngoài mới đi vào, thấy Tô Mặc Ngưng ngủ rồi, liền đi xem hài tử, Hiểu Tô có người ôm, Chung Thiển Vân liền ngồi thủ ở bên cạnh Tô Mặc Ngưng, đợi Tô Mặc Ngưng tỉnh lại, lại uy nàng ăn tổ yến lót lót dạ dày.

Bởi vì đã thỉnh bà vú tới, cho nên Tô Mặc Ngưng cũng không tính toán tự mình cho bú sữa, đợi nàng nghỉ ngơi tốt, Hiểu Tô đã được uống no ngủ rồi mới ôm lại đây. Tô Mặc Ngưng cẩn thận nhìn hài tử một cái, cảm thấy không giống hai người các nàng, liền thở dài.

Chung phu nhân nghe nói hài tử ở bên này, cũng theo lại đây, duỗi tay tiếp nhận hài tử ôm vào trong ngực yêu thương vạn phần, bộ dáng kia cho dù ôm cả ngày cũng vui lòng. Vừa rồi Chung phu nhân đã cho nha hoàn thu thập xong nhà ở, đã nhiều ngày nàng muốn ở chỗ này ôm cháu gái, ngồi ở một bên lòng tràn đầy vui mừng: "Ngươi nhìn đôi mắt này cái mũi này, giống như từ một khuôn khắc ra với Vân nhi."

Tô Mặc Ngưng có chút hoài nghi nhìn qua, nhìn kỹ nói: "Không giống a."

Chung phu nhân trừng lớn mắt: "Chỗ nào không giống a, ngươi đi hỏi thử xem, khi còn nhỏ Vân nhi chính là cái dạng này." Hiện giờ, người nhà Chung gia không còn hoài nghi đây có phải là hài tử của Chung Thiển Vân hay không nữa, bởi vì hài tử thật sự là quá giống với Chung Thiển Vân khi còn nhỏ. Chung Thiển Vân cười hì hì thò lại gần, cẩn thận sờ sờ khuôn mặt của Hiểu Tô: "Ta liền nói như thế nào càng xem càng đẹp, nguyên lai là giống ta nha."

Tô Mặc Ngưng dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn các nàng, có chút hoài nghi có phải các nàng đang cố ý an ủi mình hay không. Đợi Hiểu Tô tròn một tháng, cuối cùng Tô Mặc Ngưng cũng nhìn ra, Hiểu Tô đích xác rất giống Chung Thiển Vân.

Hiểu Tô tròn một tháng, phủ Tướng quân tổ chức thập phần long trọng, làm mọi người không thể không tin, đứa nhỏ này thật sự là người Chung gia, thậm chí trong dân gian còn có người trộm xem Chung Thiển Vân giống như Tống Tử Quan Âm để cung phụng.

Tuy là Hiểu Tô có bà vú trông coi, nhưng sau khi biết đi, mỗi ngày đều đi theo Tô Mặc Ngưng đi thư viện chơi. Tô Mặc Ngưng cũng thường xuyên dạy nàng niệm thơ, Chung Thiển Vân nhìn Hiểu Tô ngay cả một tiếng nương còn chưa kêu rõ lắm, thập phần đau lòng, nhưng cũng ngượng ngùng ngăn trở, sợ Tô Mặc Ngưng đem cả mình ra dạy.

Mẹ con đều ở thư viện, cho nên mỗi ngày Chung Thiển Vân đều muốn chạy đến thư viện, vừa vội xong chuyện ở thương đội với tửu lâu, nàng liền chạy vào thư viện, Hiểu Tô nhìn thấy nương tới, run run rẩy rẩy đi về phía cửa, giang đôi tay ra, nãi thanh nãi khí mà kêu: "Nương —— nương ——"

Đáng tiếc Chung Thiển Vân căn bản không nhìn thấy nàng, trực tiếp lướt qua nàng đi đến bên cạnh Tô Mặc Ngưng, ôm lấy Tô Mặc Ngưng làm nũng nói: "Nửa ngày không gặp, có nhớ ta không?"

(Cái này gọi là gì, chính là con cái chỉ là " tai nạn ", cha mẹ mới là chân ái =))) )

Tô Mặc Ngưng hôn một cái lên sườn mặt của nàng, thấy nhóc con kia ôm cua một vòng quay trở lại, ôm chặt lấy chân Chung Thiển Vân, lúc này Chung Thiển Vân mới ngồi xổm xuống, đem nữ nhi ôm vào trong ngực: "Nha! Nữ nhi ngoan của ta, vừa rồi như thế nào không nhìn thấy ngươi nha, ngươi đi theo mẫu thân có ngoan hay không nha?"

Hiểu Tô ê ê a a nói gì đó, Chung Thiển Vân làm bộ nghe hiểu gật đầu: "Ân ân, Hiểu Tô thật lợi hại!" Ba người cùng nhau ở thư viện dùng bữa tối, Hiểu Tô thập phần ngoan ngoãn, điểm này giống với Tô Mặc Ngưng, ngồi ở bên cạnh bàn nghiêm túc dùng bữa tối, người nhà chung gia mỗi lần thấy đều nhịn không được tán thưởng, Hiểu Tô thật biết chọn, tính tình này không giống với tiểu tổ tông nhà mình, từ nhỏ đã vô pháp vô thiên.

Ba người dùng xong bữa tối liền hồi phủ, Hiểu Tô ghé vào trong lòng ngực của Chung Thiển Vân ngủ rồi, Chung Thiển Vân hướng về phía Tô Mặc Ngưng khoe khoang: "Ta mới mở một tòa tửu lâu, ngày mai mang ngươi đi xem."

Tô Mặc Ngưng gật gật đầu: "Là tửu lâu đứng đắn sao?"

Chung Thiển Vân kinh ngạc nhìn nàng: "Đương nhiên là đứng đắn, ngươi cho ta là ai!"

Tô Mặc Ngưng cười hừ một tiếng: "Giả vờ rất giống một người đứng đắn."

Chung Thiển Vân nhéo nhéo cái tay trong lòng bàn tay: "Qua một đoạn thời gian nữa, thương đội muốn đi Giang Nam một chuyến, chúng ta có cùng đi không?"

Tô Mặc Ngưng gật gật đầu: "Cũng được, lần trước niệm mấy bài thơ về Giang Nam cho Hiểu Tô nghe, vừa lúc đi nhìn một cái."

Chung Thiển Vân hơi hơi nhíu mày: "Còn muốn mang theo nàng sao?"

"Uổng công nàng suốt ngày nhớ thương ngươi, ngươi liền muốn ném xuống nàng đi chơi một mình?" Tô Mặc Ngưng duỗi tay tiếp Hiểu Tô từ trong lòng ngực Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân nghiêng nghiêng người, không cho nàng ôm: "Đi liền đi thôi, dù sao ta trộm hôn ngươi, người thẹn thùng chính là ngươi không phải ta."

Mặt Tô Mặc Ngưng hơi hơi phiếm hồng: "Ở trước mặt hài tử ngươi liền không thể nhịn một chút sao?"

"Thời điểm ta muốn hôn nơi nào lo lắng đến nàng, hiện tại ta hôn nương tử của mình giống như làm tặc, ban đêm hài tử không ở, ngươi cũng không bồi thường."

Chung Thiển Vân lải nhải, Tô Mặc Ngưng nghe không nổi nữa, nhéo nàng một phen, lúc này nàng mới ngậm miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net