Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Thiển Vân ủ rũ cụp đuôi trở về nhà, Tô Mặc Ngưng thấy nàng một bộ mặt ủ mày ê mới hỏi nàng: "Ngươi ra cửa gặp phải cái gì, sắc mặt kém như vậy?"

Chung Thiển Vân thở dài: "Ta muốn cùng các ca ca cùng đi quân doanh, nhưng mà cha ta cùng cha ngươi đều không đồng ý."

Tô Mặc Ngưng giống như không dự đoán được, nhưng ngay sau đó lập tức liền nghĩ thông suốt, những lời nói mà Chung Thiển Vân nói lúc trước nguyên lai là ý tứ này, Tô Mặc Ngưng như cũ ôn ôn nhu nhu nhìn nàng: "Không chỉ có hai vị cha không đồng ý, mà thê tử của ngươi cũng sẽ không đồng ý."

Chung Thiển Vân nhăn mi lại: "Vì cái gì nha?"

Nàng cũng không rõ, chính mình bất quá là muốn đi quân doanh, vì sao một người hai người đều ngăn trở nàng. Lúc trước nàng xúi giục Tô Mặc Ngưng thành thân, có nguyên nhân rất lớn là vì cái này. Nàng cho rằng chính mình tự lập môn hộ, lại thành thân, đi quân doanh bất quá là chuyện thuận lý thành chương mà thôi.

(Thuận lý thành chương : chuyện hiển nhiên sẽ thành)

Tô Mặc Ngưng vẫn đạm nhiên ngồi ở trên ghế bập bênh: "Quân doanh đều là nam tử, ngươi lấy thân phận nữ tử đi vào, thanh danh của ngươi, thanh danh của chung gia đều sẽ bị hao tổn, còn nữa, ngươi đã là thê tử của ta, như thế nào sẽ bình yên vô sự được? Hơn nữa, ngươi ta sẽ không có con nối dõi, nhất định là nhiều năm về sau từ một vị ca ca sẽ tiếp lại đây một đứa nhỏ. Nếu như ngươi ở chiến trường xảy ra sơ xuất gì, ta phải làm như thế nào? Tiếp tục làm tức phụ chung gia, mang theo hài tử của chung gia, thay ngươi thủ tiết? Hay là vỗ vỗ mông một thân nhẹ nhàng trở lại Tô gia làm gái lỡ thì bị người chỉ trỏ?"

Chung Thiển Vân không có suy xét qua chuyện này, vừa nghe Tô Mặc Ngưng nói như vậy, cũng minh bạch vì sao hai vị cha lại kích động như vậy, cúi đầu, rốt cuộc đánh mất ý niệm: "Thực xin lỗi, lúc trước là ta suy xét không chu toàn."

Tô Mặc Ngưng vẫn ngồi ở trên ghế bập bênh chậm rãi phe phẩy: "Nếu như ngươi đã biết sai, vậy liền phạt ngươi thay ta đi mua ít thạch lựu về đây."

Chung Thiển Vân vội vàng xoay người chạy ra ngoài, không được bao lâu lại chạy trở về, trên mặt có chút không được tự nhiên: "Ta không có tiền."

Tô Mặc Ngưng nhấc cằm, Chung Thiển Vân nhìn theo phương hướng của nàng thấy trên bàn con ở một bên đặt mấy viên bạc vụn, Chung Thiển Vân cầm lấy lại chạy không thấy nhân ảnh. Qua hồi lâu, Chung Thiển Vân vừa mới chạy về, cầm mấy quả thạch lựu: "Hôm nay thật là kì quái, chạy vài chỗ cũng không có thạch lựu, ta phải chạy ra khỏi thành, mới mua được."

Chung Thiển Vân không có đưa thạch lựu cho Tô Mặc Ngưng, mà xoay người tìm nha hoàn tới, muốn để nha hoàn lột xong lại bưng tới cho Tô Mặc Ngưng, Tô Mặc Ngưng nhìn động tác của nàng liền biết tâm tư của nàng, lại nói: "Hôm nay bọn nha hoàn đều đang thu thập đồ vật, thật sự rất vội, việc này liền làm phiền phu quân."

Chung Thiển Vân nơi nào làm qua loại sự tình này, nhưng bởi vì bản thân mình tư lợi xúi giục Tô Mặc Ngưng cùng chính mình thành thân, trong lòng có áy náy, liền không nói gì cả, mà lấy tới một cái chén, nghiêm túc lột thạch lựu, lột xong một chén nhỏ liền đặt trong tầm tay của Tô Mặc Ngưng, Tô Mặc Ngưng cảm thấy mỹ mãn mà ăn, thích ý không thôi.

Chung Thiển Vân nhìn, cảm thấy người này cực kỳ giống mèo, trong lòng lại có ý niệm tiến lên sờ sờ. Chung Thiển Vân vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm thạch lựu, tự nhủ chính mình không cần làm ra chuyện gì xấu hổ mất mặt.

Tô Mặc Ngưng ăn đủ, liền ngăn Chung Thiển Vân lại: "Còn một trái trước đừng lột, ngày mai lại lột mới tươi ngon." Chung Thiển Vân hơi há mồm, nhưng vẫn không nói lời nào, ngoan ngoãn thu thập.

Dùng bữa tối xong, Chung Thiển Vân đi theo Tô Mặc Ngưng trở về phòng, Tô Mặc Ngưng quay đầu lại nhìn nàng: "Đây là phòng của ta."

Chung Thiển Vân trừng lớn mắt: "Tuy nói ta suy xét không chu toàn, nhưng ta cũng đã nhận phạt, cũng không đến mức ngay cả phòng cũng không cho vào đi, tội không đến tận đây nha!"

Tô Mặc Ngưng ngồi xuống ở bên cạnh bàn: "Phòng của ngươi ở cách vách, ngươi tự đi ngủ, không ai cản ngươi."

Chung Thiển Vân liền hiểu được, nếu là ngày xưa, nàng ước gì như thế, nhưng mới vừa rồi bị Tô Mặc Ngưng sai sử hơn nửa ngày, nghẹn một bụng khí, quyết tâm không làm theo ý nàng, cũng đi theo ngồi xuống: "Lão gia cùng phu nhân nhà người ta không cùng phòng, là bởi vì còn nạp thiếp, ta lại không nạp, tự nhiên nên ở cùng phòng với phu nhân."

Tô Mặc Ngưng nhìn nàng, lắc lắc đầu: "Ngươi ở lại thì chiếm không được cái tiện nghi gì, đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại 800."

Chung Thiển Vân ngẩng đầu, hừ một tiếng: "Sao ngươi biết ta không chiếm được tiện nghi gì? Có thể ôm cô nương tú sắc khả xan ngủ, liền đủ rồi."

(Tú sắc khả xan : ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm)

Tô Mặc Ngưng biết nàng ấy đang nói đến chuyện lúc sáng, càng muốn đem người đuổi ra ngoài, nhưng nếu như mình tức giận, liền đúng ý nàng ta, việc nhỏ này, vốn cũng không đáng giá để chính mình tức giận, liền không thèm nhìn nàng, tùy ý nàng.

Chung Thiển Vân thấy nàng không đáp lại, liền cảm thấy không thú vị, nhưng nếu như chính mình đã nói ra, vậy đương nhiên phải biểu hiện ra một bộ vui vẻ chịu đựng, nàng mau mau rửa mặt, liền nằm vào ổ chăn.

Tô Mặc Ngưng rửa mặt xong, liền lấy một quyển sách từ trên ngăn tủ, ngồi vào ổ chăn, dựa vào đầu giường nhìn. Chung Thiển Vân đã nằm xuống, thấy nàng luôn thích nhìn sách, liền nói: "Ngươi xem cái gì vậy? Không bằng đọc cho ta nghe nghe đi."

Tô Mặc Ngưng đơ ra một hồi lâu, thời điểm Chung Thiển Vân cho rằng nàng sẽ không phản ứng mình, nàng ấy lại mở miệng. Nghe âm thanh Tô Mặc Ngưng đọc sách, Chung Thiển Vân thực mau liền mơ mơ màng màng buồn ngủ, đợi Tô Mặc Ngưng dừng lại, nàng lại tỉnh lại, than một tiếng: "A!"

Tô Mặc Ngưng nghiêng đầu nhìn nàng, cho rằng nàng đối với văn chương có cao kiến gì, ai ngờ nàng còn buồn ngủ, tiếp theo thở dài: "Ngủ quá ngon."

Tô Mặc Ngưng không thèm để ý tới nàng, đứng dậy thổi tắt ánh nến, lại chui vào ổ chăn nằm xuống, nhắm mắt lại tính toán ngủ.

Vừa rồi Chung Thiển Vân ngủ được một giấc, hiện tại lại có tinh thần, thấy Tô Mặc Ngưng nằm an an tĩnh tĩnh, hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, lại nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng thấy ngủ rất ngon, đúng hay không? Ngươi mới đọc xong, nhanh như vậy liền ngủ rồi."

Tô Mặc Ngưng vốn dĩ sắp ngủ rồi, vừa nghe nàng nói như vậy, thiếu chút nữa tức giận mà ngồi dậy, trong lòng âm thầm an ủi chính mình, không cần so đo với một người không có đầu óc như vậy, liền ấn xuống lửa giận. Chung Thiển Vân không biết nội tâm của nàng mãnh liệt như vậy, thấy trên mặt nàng gợn sóng bất kinh, một bộ bình yên đi vào giấc ngủ, liền cho rằng nàng thật sự ngủ rồi.

(Gợn sóng bất kinh : chỉ trạng thái bình tĩnh)

Chung Thiển Vân ghé sát vào một chút, nhìn kỹ bộ dạng của Tô Mặc Ngưng, Tô Mặc Ngưng biết nàng đang sát vào, tuy không biết nàng đang làm cái gì, nhưng cũng không để ở trong lòng, vẫn như cũ nhắm hai mắt, tính toán không để ý tới nàng, chính mình ngủ.

Chung Thiển Vân nhìn một hồi lâu, thần sử quỷ sai mà tiến đến bên môi Tô Mặc Ngưng, hôn một cái. Tô Mặc Ngưng vốn còn muốn giả vờ trong chốc lát, nhưng giờ phút này mở mắt ra thật sự rất xấu hổ, ai ngờ Chung Thiển Vân còn nhẹ nhàng "Di" một tiếng, Tô Mặc Ngưng nhịn không được mở mắt ra, trừng mắt nhìn Chung Thiển Vân: "Ngươi làm cái gì?"

Chung Thiển Vân chột dạ mà né tránh về sau, sau đó nghĩ đến các nàng là đứng đắn phu thê, lập tức đúng lý hợp tình trừng mắt trở về: "Trừng cái gì? Ta hôn nương tử của mình một chút còn không được sao?"

Tô Mặc Ngưng trên mặt phiếm hồng, mới vừa rồi Chung Thiển Vân nhìn thấy mặt nàng dần dần biến hồng, mới cảm thấy nghi hoặc mà "Di" lên tiếng. Tô Mặc Ngưng xoay người sang chỗ khác, không nghĩ phản ứng nàng, ngoài miệng nói thầm một câu: "Trộm cắp, nhiễu người giấc ngủ."

Chung Thiển Vân cũng rất không phục, duỗi tay bẻ thân mình của Tô Mặc Ngưng trở về, lại hôn một cái ở trên môi nàng: "Ta mới không phải trộm cắp, ta là quang minh chính đại!"

Tô Mặc Ngưng cũng không cảm thấy Chung Thiển Vân hôn mình là vì chung tình với chính mình, thở dài: "Vì cái gì ngươi muốn hôn ta?"

Chung Thiển Vân vẫn một bộ đúng lý hợp tình: "Nương tử do ta cưới hỏi đàng hoàng, tự nhiên là muốn hôn liền hôn."

Tô Mặc Ngưng cũng không ăn bộ dạng này của nàng: "Nếu như ngươi không nói rõ ràng, về sau ngươi cũng đừng hòng bước được nửa bước vào phòng của ta, bọn nha hoàn suy đoán như thế nào, ta đều mặc kệ mặt mũi của ngươi."

Chung Thiển Vân đành phải nhận thua, ấp úng nói: "Ta chỉ là muốn nếm thử, là hương vị gì, hôm qua ta quá khẩn trương, chưa nếm ra tới."

Tô Mặc Ngưng bị nàng nói đến mặt đỏ tai hồng, nói chuyện cũng không đủ tự tin: "Cái này có cái gì để nếm, môi nơi nào có mùi vị gì đó."

Chung Thiển Vân lắc lắc đầu: "Ngươi không hiểu, nhất định là có tư vị gì đó, bằng không như thể nào mọi người lại xua như xua vịt như vậy?"

Tuy Tô Mặc Ngưng có chút ngượng ngùng, nhưng thấy trong mắt Chung Thiển Vân tràn đầy khinh thường, vẫn nghiêm túc cùng nàng trao đổi vấn đề này: "Bọn họ nơi nào là vì hôn môi, bọn họ là vì cái khác."

Chung Thiển Vân nghe xong, nhăn mi lại, vẻ mặt tò mò mà nhìn Tô Mặc Ngưng: "Ngươi là nói chuyện mà hai chúng ta đã làm ở trong cung sao?"

Tô Mặc Ngưng không dự đoán được nàng sẽ thản nhiên nói ra như vậy, nghiêng đầu đi: "Chuyện cũ đã như mây khói, không cần nhắc lại."

Chung Thiển Vân không có đem lời nói của nàng nghe đi vào, vẫn như cũ đắm chìm trong suy tư của chính mình: "Ta cảm thấy không có đơn giản như vậy."

Giờ phút này Tô Mặc Ngưng đã quyết tâm không thèm để ý tới nàng, bất luận nàng nói cái gì, đều không trả lời.

Chung Thiển Vân liền thành thật nằm xuống ngủ. Chỉ là sau khi hôn xong, vẫn luôn nhìn chằm chằm môi của Tô Mặc Ngưng, xem một hồi lâu, thật là có chút ý vị tâm ngứa khó nhịn. Chung Thiển Vân cảm thấy, nhất định là chính mình quá nhàn, mới có thể miên man suy nghĩ như vậy.

Chung Thiển Vân nghĩ, nếu không vào được quân doanh, vậy chính mình cũng không thể thật sự ở nhà miệng ăn núi lở, tuy nói cửa hàng đồng ruộng địa tô một năm thu vào không ít tiền, nhưng tóm lại người không thể quá nhàn, nàng liền cân nhắc, thu hồi một gian cửa hàng, chính mình kinh doanh gì đó.

Chung Thiển Vân đem ý tưởng nói cho Tô Mặc Ngưng nghe, lần đầu tiên thấy Tô Mặc Ngưng tán đồng với nàng, không khỏi đắc ý lên. Kỳ thật Tô Mặc Ngưng là bị nàng nhìn chằm chằm nhiều ngày đến có chút sởn tóc gáy lên, ước gì nàng đi ra ngoài tìm chút chuyện để làm, còn nữa, Chung Thiển Vân muốn tay làm hàm nhai là tốt, chính mình đương nhiên sẽ duy trì.

Vì thế, hai người cùng thương lượng, đem chuyện cửa hàng quyết định đại khái. Nói là hai người cùng thương lượng, trên cơ bản là Tô Mặc Ngưng nói còn Chung Thiển Vân nghe. Ngày thứ hai, Chung Thiển Vân ra cửa liền nhìn trúng một nhà tửu lâu kinh doanh không tốt, vung bàn tay lên, đem tửu lầu mua, đương nhiên, đây là Tô Mặc Ngưng cho nàng tự tin. Hai người lại đồng loạt thương lượng tu sửa một phen, treo bảng hiệu lại một lần nữa, chỉ như vậy liền lăn lộn một tháng.

Một tháng này, hai người có việc để làm, quả nhiên Chung Thiển Vân bớt đi những cái ý niệm không thể hiểu được, chỉ một lòng khuyên Tô Mặc Ngưng tới, bởi vì Tô Mặc Ngưng vẫn như cũ không chịu ra mặt, chuyện bên ngoài của tửu lầu sự đều là Chung Thiển Vân đứng ra thu xếp, Chung Thiển Vân ngại hai đầu chạy mệt đến hoảng: "Nếu như ngươi ngại phiền toái, liền ngốc trong tửu lầu không ra khỏi cửa cũng được, đỡ cho ta chạy hai đầu giữa tửu lâu với trong nhà, làm chậm trễ không ít chuyện đâu!"

Tô Mặc Ngưng liền cũng nhượng bộ, đi theo Chung Thiển Vân cùng đi tửu lâu, chẳng qua nàng từ cửa sau tiến vào tửu lâu liền lập tức đi nhã gian, vẫn là tiểu thư khuê các cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net