Chương 1: Ngày xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông gió lạnh ùa về, Tang Tang mặc áo của tù nhân mỏng manh núp ở một góc, tóc tán loạn choàng xuống vai nàng, cho dù như vậy thì nàng vẫn không cảm thấy lạnh gì cả.

Két~ một tiếng, cánh cửa làm bằng gỗ bị cai ngục mở ra, chỉ thấy một góc áo thêu lên giang sơn hải triều *mãng bào xuất hiện trước mặt nàng,
Tang Tang vẫn như cũ cúi đầu không nhúc nhích.

* Mãng bào là áo Đại triều của hoàng tử hoàng thân và quan lại dưới triều đại nhà Nguyễn từ tam phẩm trở lên.

" Tô Tang Ký, ngươi còn có lời gì muốn nói sao?" Thanh âm nhàn nhạt xen lẫn một chút phức tạp, cũng giống như con người của hắn vậy, nhìn như  không màng thế sự, nhưng lại cực kì âm ngoan và lạnh lùng.

Tang Tang ngẩm đầu sắc mặt trắng bệch, lộ ra một vòng *thiện chu, sắc môi cực kì sáng đẹp.

* Lộ ra một vòng thiện chu* Mình không biết là gì luôn á, mình có đi tra mạng rồi nhưng cũng không có, có ai biết thì chỉ cho mình với nhé.

"Mẫu thân cùng tỷ tỷ của ta đâu"

Triệu Huyên a một tiếng thờ ơ nhìn lấy Tang Tang "dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết".

Tâm của nàng tựa như đã chết rồi vậy, khả năng liền là cái ý tứ này rồi, Tăng Tăng biết rất rõ người nam nhân trước mặt này lúc trước ở nhà của nàng là Tô gia đã chịu bao nhiêu cảnh thảm. Nói tóm lại là bây giờ có như thế nào thì cũng phải chết chẳng thà chết nhanh một chút còn ít đau hơn.

Tang Tang nhắm mắt lại, không muốn để ý đến hắn.

Đột nhiên cằm truyền đến một cơm đau nhứt, là bị một bàn tay nhéo, nàng không còn cách nào, đành phải mở mắt ra nhìn, chỉ là lờ mờ trong đại lao này mắt của Triệu Huyên cực kì đẹp, giống như bị ngâm qua biển máu vậy, lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, nếu là ngày thường Tang Tang nhất định sẽ sợ hãi, nhưng bây giờ nàng chỉ nhếch môi cười nhạt.

"Ta sẽ không để cho bọn họ chết nhanh như vậy" ánh mắt của Triệu Huyên nhìn quanh thân nàng "ngươi cho bản vương hảo hảo nhìn xem"

Hả!!! Nhìn cái gì đấy?

Bây giờ hắn đã uy danh hiển hách, đã là Đại An thế tử, đã thoát khỏi Thanh Châu, thoát khỏi cái thân phận con riêng không rõ phụ thân là ai.

Tang Tang không hiểu, nàng rất mệt rất mệt a, Triệu Huyên hắn muốn cho tất cả những người lúc trước tra tấn và lang nhục hắn phải chịu tội, Tô gia nàng chịu tội là được rồi, chỉ là nghĩ tới phụ thân và ca ca phải chịu tra tấn nàng liền không kiền chế được nước mắt lại rơi.

Nhìn xem nàng khóc, Triệu Huyên liền véo cái cằm nhỏ bé của nàng rất khó nhận ra hắn run nhè nhẹ, ra lệnh "không được khóc".

Tang Tang khóc là thật sự ấm ức, nhỏ giọng nức nở bả vai cũng run run theo, lạch cạch một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay của Triệu Huyên, hắn mạnh bạo thu tay về, lại đột nhiên đứng lên, xương ngón tay đè lại cái túi thơm bên hông, đối với người hầu phân phó " đem nàng đi thu thập một chút rồi đưa tới phòng ta".

Khi những người hầu nghe đến mệnh lệnh này sửng sốt một chúc, sau đó liền cung kính làm theo.

Yến Vương thế tử tuy rằng lớn lên tại dân gian, nhưng tâm tình, mưu lược cùng với thủ đoạn ngoan độc tuyệt không phải thường nhân có thể so được.

Từ lúc ra khỏi nhà ngục tới nay rút cuộc nàng cũng có một chỗ sạch sẽ để ở, bị nha hoàn cùng bà từ dùng sức để rửa mặt nàng cảm giác như trên người mình đã lột một lớp da vậy.

Tắm rửa xong, Tang Tang giống như là con rối vậy tùy ý để mọi người loay hoay, chải tóc búi tóc, xát hương cuối cùng còn bôi một ít son.

Bà từ nhìn Tang Tang không nhúc nhích, lắc đầu, dạn dò "Tang Tang người phải cười".

Tang Tang liền nở một nụ cười nhưng cực kì khó coi.

Một người mặt quần áo cực kì giống nha hoàn bưng một cái khay tới, bà từ đối với người đó khẽ gập đầu, sau đó bưng cái khay lên là một bát cháo "cô nương uống nó, ta sẽ dẫn người đi gặp thế tử".

Tang Tang không muốn đi gặp Triệu Huyên, nàng cũng không biết tại sao Triệu Huyên lại phân phó như vậy, rút cuộc là có ý gì, nhưng nghĩ đến trên tay của Triệu Huyên vẫn giữ Nương cùng Tỷ Tỷ, Tang Tang hít hít cái mũi buộc chính mình phải đem chén cháo này nuốt vào.

Loạn xoảng một tiếng, chén sứ rơi xuống mặt đất nàng cũng ngã xuống theo, phần bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau như bị dao đâm vậy, Tang Tang nhịn không được bắt đầu run rẩy.

"Cô nương, cô nương".

Tang Tang nghe được thanh âm của nha hoàn và bà từ có phần vội vàng, nàng liền cong cong môi, bất kể như thế nào nàng cũng có thể đi gặp cha cùng ca ca rồi, chỉ là nương cùng tỷ tỷ phải làm sao đây.

Tang Tang nghĩ như vậy, chậm rãi nhắn mắt lại, đột nhiên lại xuất hiện giữa không trung, nàng nhìn chính thân thể của mình co rúc trên mặt đất, chính mình lại bắt đầu bay bay.

Tang Tang liền biến thành A Phiêu.

Nàng trông thấy Triệu Huyên vào, nàng liền tiến đến mặt hắn, muốn đánh cho hắn một trận, nhưng nhìn bộ mặt của hắn cứ nhìn chằm chằm thi thể của mình, nàng liền nhục chí, nàng đánh hắn không được.

Bất quá chết như vậy nàng cũng cảm thấy mình chết sạch sẽ rồi, không cần phải chịu tội, nghĩ đến bộ dáng khi Triệu Huyên tra tấn người khác, nàng nhịn không được quay mặt nhìn về phía hắn, đối với hắn làm mặt quỷ, nàng tới gần hắn, Tang Tang trông thấy khéo môi và cơ bắp hắn đều co rúm, mắt còn có hơi đỏ.

Hắn... Hắn thương tâm?

Trông nháy mắt Tang Tang liền đánh bay đi cái ý nghĩ này, hắn hẳn là thương tâm khi không thể tra tấn mình đi, Tô Tăng Ký hẳn là chết như vậy rất thống khoái, một người có thù tất báo như hắn hẳn là bây giờ rất bất mãn, nghĩ như vậy Tang Tang liền nở nụ cười.

_______dòng ngăn cách thời gian___😹

Kế tiếp nàng đã chết hơn mười năm, Tang Tang cũng chẳng biết tại sao mình vẫn không hề đi đầu thai, mà vẫn ngồi tại Vương phủ, giống như một cây Hoa Hạnh vậy, nhìn hắn từ Thế Tử thành thân Vương, rồi lại đến quyền thần cần quyền cả một đất nước, lạm dụng chức quyền của mình, ép thiên tử lệnh chư hầu. (dùng danh nghĩa của vua để dẹp những kẻ khác, để mưu đồ lợi lộc cho bản thân).

Ngay từ ban đầu Tang Tang còn có chút hăng hái đi đe doạ hắn, nhưng cho tới bây giờ Triệu Huyên vẫn không thể nhìn thấy nàng, có đôi khi nàng dụ dỗ những bạn quỷ của nàng cùng đi dọa hắn, nhưng họ đều không muốn, bởi vì Triệu Huyên cho bọn hắn một cảm giác rất đặc thù.

Chỉ có quỷ Tang Tang mới thường xuyên tới gần hắn, mỗi ngày muốn hù chết hắn.

Ngày hôm nay Tang Tang cũng bình an vô sự, nàng liền bay tới thư phòng của Triệu Huyên, thấy hắn ngồi trên tơ vàng gỗ lim bành ghế trên, mắt thật sâu, cũng không biết đang nhìn cái gì, mà nàng cũng không quan tâm hắn đang nhìn cái gì, liền bay tới trước mặt Triệu Huyên, kéo dài lưỡi ra hù doạ hắn, tuy nhiên dù hắn không nhìn thấy, Tang Tang vẫn muốn doạ hắn để cho hả giận.

Chỉ là lúc này, Triệu Huyên đột nhiên ngước mắt lên, mặt đối mặt với Tang Tang, cái nhìn kia so với ma quỷ đã tu luyện trăm năm còn đáng sợ hơn, Tang Tang a một tiếng, liên tục không ngừng bay ra ngoài.

Bay được một nửa, dư quang liếc thấy một bức họa, nàng giống như là bị thứ gì đó hút lại, Tang Tang lập tức tế xỉu.

Tang Tang nghĩ, có khả năng là tới thời điểm nàng đi đầu thai rồi, nếu có kiếp sau nàng vẫn muốn về Thanh Châu làm nhị tiểu thư, chỉ là không muốn gặp lại Triệu Huyên nữa.

Nếu có gặp lại Triệu Huyên thì nàng sẽ đối với hắn tốt một chút, đời này tất cả mọi đau đớn đều bắt nguồn từ hắn, nhưng những năm này Tang Tang cũng nghĩ kỹ rồi, kỳ thật rất nhiều truyện cũng không thể trách Triệu Huyên.

Lúc hắn bị người khác đánh đập, bị chửi rủa vì mang một thân phận là con riêng, không rõ nguồn gốc mà lớn lên, từ nhỏ đến lớn,  hắn đều là đối tượng mà bị mọi người khi nhục (khi dễ, nhục nhã), vậy thì sao có thể trông cậy hắn sẽ là một người thiếu niên lương thiện đây.

Mấy năm gần đây, nàng lui lui tới tới bên người Triệu Huyên, nhìn thì vô cùng náo nhiệt, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn lấy vợ sinh con, vĩnh viễn là một người lãnh đạm, dù cho là người cần quyền cả thiên hạ thì cũng rất ít khi thấy hắn cười, kỳ thật.... Hắn cũng là một người đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net