Phiên ngoại: 85 sinh nhật đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời edit: Chương này cô Au để là Chương 28, nhưng do Chương 27 tôi tưởng Hoàn rồi nên Chương này tôi để tên là Phiên ngoại nhé huhu.

---

(Dòng thời gian là trong chương 22, ngày sinh nhật của Nhất Bác tại Hastings, ngày 5 tháng 8 theo giờ Luân Đôn)

"Nhất Bác...", Tiêu Chiến ấp úng." Có phải ngày mai sinh nhật em có một cuộc hẹn với bạn của em phải không?"

Vương Nhất Bác còn tưởng rằng có chuyện gì, "Buổi trưa em có hẹn bạn cùng phòng ăn trưa ở ký túc xá thôi, sao vậy?"

"Trước đó anh đã nói với em, ngày mai anh có một cuộc họp không thể bỏ được. Nhưng buổi tối anh vẫn muốn ăn tối với em, em có muốn đợi anh không?" Tiêu Chiến thăm dò hỏi.

Vương Nhất Bác cho rằng hôm nay đã cùng nhau tổ chức sinh nhật, không ngờ Tiêu Chiến còn muốn tổ chức sinh nhật cùng nhau vào ngày mai.

"Em đương nhiên muốn, vậy năm nay em có thể cùng anh đón sinh nhật hai lần!" Vương Nhất Bác vui vẻ nói.

"Vậy thì tốt rồi!" Tiêu Chiến yên lòng.


Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến đang chuẩn bị cho cuộc họp, hy vọng cuộc họp sẽ kết thúc sớm. Cuộc gặp gỡ này liên quan đến sự hợp tác của PASS với một nhà đầu tư, nhưng nhà đầu tư này nổi tiếng xảo quyệt trong ngành. Vì vậy, cuộc họp này, cả Tiêu Chiến và Andrew, đều đã chuẩn bị sẵn sàng, vì sợ bị nhà đầu tư này cho ăn cú lừa.

Ở phía bên kia, Vương Nhất Bác bị ném bom tin nhắn chúc mừng từ sáng sớm. Trong đó bao gồm tin nhắn của ba mẹ Vương, các thành viên trong gia đình và một số là từ bạn bè trong nước. Các bạn cùng lớp ở Luân Đôn cũng chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác trên WhatsApp. Vương Nhất Bác lần lượt trả lời.

Vương Nhất Bác cảm thấy rất ấm lòng, được người khác nhớ đến rất hạnh phúc.

Gần mười một giờ, đột nhiên có người gõ cửa phòng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác giật mình, cậu cẩn thận mở cửa.

"Happy Birthday David!" Những dải ruy băng bay khắp người Vương Nhất Bác. Bạn cùng phòng người đeo mặt nạ tay đua, kẻ làm tay trượt ván hoặc làm dancer yêu thích của Vương Nhất Bác, mang một chiếc bánh sinh nhật màu xanh lá cây đứng trước mặt Vương Nhất Bác.

"Ước nguyện đi nào, David!" Bạn cùng phòng hưng phấn thúc giục Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, cậu thật sự cảm động, không nghĩ tới bạn cùng phòng mới quen biết chưa đầy một năm lại nhớ rõ sở thích của mình, còn vì mình chuẩn bị những niềm vui bất ngờ này. Cậu nhắm mắt lại và ước nguyện, sau đó thổi nến.

"Cảm ơn mọi người! Cảm ơn rất nhiều vì đã chuẩn bị những điều này cho tôi. "Vương Nhất Bác chắp hai tay, rất chân thành cảm ơn mọi người.

"Ôi, cậu khách sáo làm cái gì!" Bạn cùng phòng cũng không tỏ vẻ khách sáo, đẩy Vương Nhất Bác đi vào khu vựcbếp chung.

"Ten ten ten tèng!" Bạn cùng phòng dọn thức ăn ra. Vương Nhất Bác nhìn thấy có canh thịt bò, canh thập cẩm, canh cay, tuy rằng hình thức trông không đẹp lắm nhưng có thể thấy những người bạn này rất cố gắng để mô phỏng mónăn Trung Quốc.

"Cậu mau nếm thử đi!" Bạn cùng phòng rất mong chờ đưa đũa, thìa và bát của Vương Nhất Bác cho cậu.

Vương Nhất Bác cầm thìa nếm thử một ngụm canh cay, mùi vị không biết phải hình dung thế nào. Rất mặn và cay, nhưng có thể thấy họ đã chuẩn bị rất cẩn thận, bởi vì bên trong có rất nhiều nguyên liệu. Vương Nhất Bác lại gắp một cái bánh bao khác, lớp da bánh thật sự rất dày.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn thấy sáu đôi mắt nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt chờ mong.

"Ngon lắm, cám ơn mọi người đã nấu đồ ăn quê nhà cho tôi!" Vương Nhất Bác buông đũa xuống.

Bạn cùng phòng nghe Vương Nhất Bác khen ngon, lại đưa thìa cho Vương Nhất Bác, bảo cậu nếm thử canh thịt bò.

Vương Nhất Bác cảm thấy vị giác của mình có thể bị muối làm tổn thương, nhưng thực ra cậu thấy canh thịt bò rất ngon, vì vậy cậu liên tục uống vài ngụm để súc miệng. Bạn cùng phòng rất hài lòng khi nhìn thấy Vương Nhất Bác thích uống canh như vậy.

Sau đó mọi người cùng Vương Nhất Bác cắt bánh kem, sứt sẹo cố gắng hát cho Vương Nhất Bác bài hát chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Trung.

Bữa ăn kết thúc, Vương Nhất Bác trở về phòng, phát hiện Tiêu Chiến vẫn chưa trả lời tin nhắn cho mình. Vương Nhất Bác đặt tin nhắn của Tiêu Chiến thành lời nhắc nhở đặc biệt để khi Tiêu Chiến vừa gửi tin nhắn, cậu có thể biếtngay lập tức.

Sinh nhật cũng phải làm luận văn. Vương Nhất Bác bật máy tính lên, tiếp tục sửa bài luận văn tốt nghiệp.

Lúc Vương Nhất Bác kiểm tra và sửa lại luận văn, trời đã dần tối nhưng Tiêu Chiến vẫn không gửi tin nhắn.

Vương Nhất Bác đói bụng nhưng cậu cố gắng chống đỡ không ăn cơm tối vì cậu muốn ăn tối cùng Tiêu Chiến.

Lúc này, nhạc chuông đặc biệt của Tiêu Chiến vang lên, Vương Nhất Bác còn chưa kịp mở điện thoại ra, cuộc gọiWeChat của Tiêu Chiến liền gọi tới.

"Nhất Bác Nhất Bác, anh xin lỗi! Anh vừa mới xong, em ăn tối chưa?" Tiêu Chiến ở đầu bên kia giọng nói có vẻ rất sốt ruột.

"Anh yên tâm, em chờ anh cùng ăn, chúng ta gặp nhau ở đâu?" Vương Nhất Bác nói.

"Anh đợi em ở Nhà hàng Sarastro ở Covent garden nhé?"

"Được, khoảng 15 phút nữa em sẽ tới, lát nữa gặp!" Vương Nhất Bác cầm lấy túi xách và điện thoại di động chạy đi.

Địa điểm diễn ra cuộc họp của Tiêu Chiến cách Covent garden không xa, anh đã chờ ở cửa, âu phục trên người cũng chưa kịp thay.

"Bảo nhà bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối." Tiêu Chiến nói với nhân viên phục vụ.


Khi Vương Nhất Bác đến Nhà hàng Sarastro đã là mười một giờ đêm.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác từ xa đã vẫy tay chào Tiêu Chiến.

"Nơi này!" Tiêu Chiến cũng vẫy tay với cậu.

Vương Nhất Bác bước nhanh đến trước mặt Tiêu Chiến. Rõ ràng mới gặp ngày hôm qua, hôm nay lại giống như đã lâu không gặp.

"Chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác! Xin lỗi Nhất Bác, để em đợi lâu như vậy." Tiêu Chiến rất áy náy nói với Vương Nhất Bác, dẫn cậu vào phòng ăn.

"Cảm ơn Chiến ca! Không sao đâu, Em cũng ăn chút đồ ăn nhẹ rồi." Vương Nhất Bác đi vào phòng ăn. Nhà hàng này được trang trí như một nhà hát, rất lãng mạn và đầy cảm xúc.

"Nhà hàng không có khách, ha ha, chúng ta bao nhà hàng luôn à?" Vương Nhất Bác nhìn thấy chỗ ngồi trống rỗng, nói đùa với Tiêu Chiến.

"Đúng vậy, hôm nay anh bao chỗ này. Chúng ta là những vị khách duy nhất trong ngày hôm nay." Tiêu Chiến lơ đãng trả lời.

Vương Nhất Bác kinh ngạc mở to hai mắt: "Không phải chứ, tốn bao nhiêu tiền! Hơn nữa anh đặt ban đêm là được rồi, đằng này bao nhà hàng cả ngày." Vương Nhất Bác vì tiền thay Tiêu Chiến đau lòng.

"Ha ha, không sao. Bởi vì anh không biết mấy giờ anh mới họp xong, vậy nên anh hy vọng nhà hàng này có thể sẵn sàng cho chúng ta bất cứ lúc nào. Hơn nữa, nếu có khách vào ban ngày, anh sợ họ sẽ làm bẩn nhà hàng và không kịp để dọn dẹp gọn gàng cho tối nay." Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đến vị trí trung tâm ngồi xuống, phía trước Vương Nhất Bác là một sân khấu nhỏ, phía trên đặt một chiếc micro.


Sau khi họ ổn định chỗ ngồi, người phục vụ hỏi họ có thể phục vụ đồ ăn chưa.

Vương Nhất Bác gật đầu mạnh mẽ, cậu quá đói bụng.

Tiêu Chiến bảo nhân viên phục vụ đem toàn bộ đồ ăn lên một lượt, không quan tâm món chính hay khai vị nữa.

Không lâu sau, người phục vụ mang lên gà rán, thịt cừu hầm, tôm Địa Trung Hải, salad Địa Trung Hải và cơm.

Tiêu Chiến ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang đồ anh đã gửi tới. Người phục vụ mang theo một túi và một hộp bánh nhỏ.

Xiao Chiến đặt chiếc bánh lên bàn và mở nó ra. Đó là chiếc bánh dâu tây mà Tiêu Chiến đã ăn vào ngày sinh nhật.

"Đây có phải là chiếc bánh may mắn mà em ăn vào ngày sinh nhật của anh không?" Vương Nhất Bác nhìn thấy liền hỏi.

"Đúng rồi, anh cố ý nhờ bà lão làm cho em đó. Ước đi nào!" Tiêu Chiến bật đèn pin điện thoại lên. "Cái bánh nhỏ quá nên anh không cắm nến được. Vậy nên anh sẽ tắt đèn ngay sau khi em thổi nha."

Vương Nhất Bác lại một lần nữa chứng kiến những suy nghĩ kỳ diệu của Tiêu Chiến.

Sau khi "thổi nến" xong, Tiêu Chiến đưa túi cho Vương Nhất Bác: "Tặng em chiếc máy hát."

"Wow!" Vương Nhất Bác thốt lên. "Em đang thiếu một cái máy hát để chơi cái đĩa than mà chúng ta đã mua ở York!"

Vương Nhất Bác rất thích máy hát cổ điển này. "Cảm ơn Chiến Chiến! Em rất thích!"

"Không có gì, miễn là em thích, Nhất Bác ca!"


Nói xong, Tiêu Chiến đột nhiên rời khỏi bàn. Vương Nhất Bác tò mò nhìn Tiêu Chiến, nhìn anh đi tới trước chiếcmicro.

"Khụ khụ, Vương Nhất Bác tiên sinh." Tiêu Chiến có chút thẹn thùng nói.

Vương Nhất Bác vẻ mặt tươi cười, "Được, Tiêu Chiến tiên sinh."

"Hôm nay là sinh nhật của em, anh hát một bài để làm quà sinh nhật cho em. Em muốn nghe tiếng Trung hay tiếng Anh?" Tiêu Chiến cầm micro, đặt cằm lên trên micro, cười tủm tỉm hỏi Thọ Tinh.

"Tiếng Anh đi." Vương Nhất Bác không nhịn được cười.

"Vậy em chọn bài hát đi, bởi vì anh chỉ chuẩn bị một bài hát tiếng Trung." Tiêu Chiến không đoán đúng, nghĩ thầm sớm biết không nên hỏi.

"Ha ha, vậy thì tiếng Trung." Vương Nhất Bác nói.

"Được." Sau đó, anh ra hiệu cho người phục vụ để bắt đầu chơi nhạc đệm.

Giai điệu chậm rãi truyền đến..

[Đã bao lâu rồi không gặp em, không biết em đang ở đâu

Hóa ra em luôn ở trong trái tim anh, đi kèm với nhịp thở của anh.

Khoảng cách bao xa, nghĩ rằng không thể nghe thấy hơi thở của em.

Ai biết được bóng lưng của bạn dài như vậy, chỉ cần quay đầu liền thấy em.

Quá khứ để cho nó đi qua, không kịp thích em từ đầu, trời xanh mây trắng.

Nếu em không thể sánh bước cùng nhau mãi mãi, ít nhất là để chúng ta cùng nhau,

Can đảm để nhớ, để nắm lấy

Để cho em hiểu được, dấu vết động tâm này.

......]


Vương Nhất Bác ngồi dưới sân khấu nâng cằm, nghe tiếng hát tuyệt vời như chim bách linh của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hát quá xúc động, rất có sức hấp dẫn, bài hát này giống như nội tâm anh muốn nói. Vương Nhất Bác thếmà vô thức rơi nước mắt.

Vương Nhất Bác đứng lên, đi về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đi tới, hát xong câu cuối cùng.

[Luôn muốn gặp lại em, còn thử tìm hiểu tin tức của em.

Hóa ra em sống trong cơ thể anh, bảo vệ ký ức của anh. ]

"Em cũng muốn gặp lại anh." Vương Nhất Bác đứng dưới sân khấu nói với Tiêu Chiến.

"Anh cũng vậy." Tiêu Chiến dùng micro trả lời Vương Nhất Bác. "Anh cũng muốn nhìn thấy em mỗi ngày!"

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến xuống và hôn anh.

"Chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác!"

"Cảm ơn Chiến ca!"

Sẽ có rất nhiều người yêu Vương Nhất Bác!!!!




-----

Chúc mừng sinh nhật Nhất Bác, mong cậu mỗi ngày sẽ không bỏ lỡ buổi hoàng hôn nào nữa 💚💚💚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx