00. Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


❌ Không có đúng sai tuyệt đối, không cãi nhau, không chửi thề, không thảo luận về sự hợp lý trong thế giới ABO.
______

Vào khoảnh khắc nhìn thấy cậu học trò cũ mà bản thân từng rất đắc ý mỗi khi nhắc đến ở một thành phố xa lạ, Trần Trung Bình không thể không thừa nhận ông có chút chùn bước không dám tiến lên.

Khi nhìn đến phần bụng nhô cao của Tiêu Chiến, Trần Trung Bình đã rất kinh hoàng.

Sau khi nhìn thấy Trần Trung Bình, Tiêu Chiến vội vàng quay đầu hoà vào dòng người rời đi.

"Tiêu Chiến"

Trần Trung Bình ngay lập tức buông bỏ sự do dự, chạy nhanh đến bên người Tiêu Chiến.

"Đừng sợ, chỉ có một mình thầy đến thôi". Trần Trung Bình vừa thở hổn hển vừa nắm lấy tay Tiêu Chiến đang di chuyển từng bước chậm chạp, ông đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được cậu học sinh không nói một lời đã bỏ quê đi biệt xứ này. Câu nói đã sớm chuẩn bị sẵn trong lòng, "Gặp khó khăn gì sao không nói với thầy?" Bây giờ lại chẳng thể nào thốt ra thành lời. Ông không dám nhìn đến bụng của Tiêu Chiến, môi mấp máy ấp úng nói: "Tiêu Chiến, có chuyện gì xảy ra với em vậy?"

Cánh tay gầy đến mức tưởng chừng như chỉ hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, bụng thế nhưng lại nhô ra như một khối u to, khuôn mặt vẫn còn mang đường nét non trẻ nhưng lại tái nhợt, lộ ra vẻ bất ngờ không đúng lúc.

Vào thời điểm đó, Trần Trung Bình chưa mọc tóc bạc, ông đã cố gắng vuốt mái tóc đen đó bằng dầu dưỡng tóc mỗi ngày, miễn cưỡng có thể xem như là giáo viên vật lý cuối cùng của trường cao trung An Thành có mái tóc khỏe. Bởi vì có Tiêu Chiến, một học sinh tài năng do chính tay ông bồi dưỡng cho nên khi ở văn phòng ông lúc nào cũng nở mày nở mặt hơn ba phần so với những giáo viên khác.

Nhưng giờ đây nét mặt đầy vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt ông.

"Tiêu Chiến, chuyện gì thế này…" Trần Trung Bình vẻ mặt đau đớn còn chưa kịp khôi phục tinh thần sau cú sốc lớn, "Xảy ra chuyện gì, là ai làm?"

Tiêu Chiến cụp mi mắt, lặng lẽ đi trên đường với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, anh không muốn nhìn thấy Trần Trung Bình hay nói đúng hơn là anh không muốn gặp bất kì người quen nào trước đây.

"Thầy, không cần lo."

"Chuyện này sao có thể không cần lo?" Trần Trung Bình lo lắng đến mức đổ mồ hôi từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay lau đi những vệt mồ hôi lấm tấm trên trán, "Sao lại thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Trần Trung Bình nắm lấy Tiêu Chiến, hỏi anh: "Em đã đến bệnh viện khám chưa?"

Tiêu Chiến im lặng tránh khỏi tay ông, lắc đầu.

"Ôi trời!" Trần Trung Bình lại lau mồ hôi trên trán, "Chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ, thật hoang đường."

Một Alpha 18 tuổi làm sao có thể mang thai?

"Sao có thể, sao lại như vậy…" Trần Trung Bình tự mình lẩm bẩm, đầu óc quay cuồng vài lần, trong nháy mắt như có một tia lửa xẹt qua trong đầu ông đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, điều này làm cho tay chân ông cũng bắt đầu run lên như cầy sấy.

Ông lắp bắp dùng tay chỉ vào bụng Tiêu Chiến, "Em đừng nói với thầy… Là vì chuyện kia… Mà lưu lại."

Tiêu Chiến vẫn trầm mặc nhưng lần này anh không lắc đầu nữa.

Trần Trung Bình như không có cách nào chấp nhận được điều này và có thể ngất đi bất cứ lúc nào với chiếc cặp táp trên tay.

"Nghiệp chướng mà."

Trần Trung Bình vô cùng kinh hãi, ngồi bệt xuống đất sắc mặt giống như một quả bí đao, "Đứa bé này không thể giữ, không thể giữ lại…"

Tất cả những sinh mệnh bé nhỏ hẳn là đều phải được sinh ra từ sự yêu thương, làm sao có thể sinh ra từ tội ác?

Trần Trung Bình không thể để sự việc này làm ảnh hưởng đến tương lai xán lạn của học trò mình.

Đứa trẻ này là một đứa con hoang không thể tìm thấy ba.



Vài tháng trước, ông bởi vì Tiêu Chiến từ bỏ cơ hội ra nước ngoài thi đấu ngược lại đi đăng ký thi làm phi công gì đó mà nổi trận lôi đình, Tiêu Chiến nghểnh cổ cùng ông trong văn phòng giằng co không hề có chút nao núng nào, trong lúc nhất thời tức giận ông đã đưa những học sinh khác ra nước ngoài tham gia cuộc thi và không liên lạc với Tiêu Chiến trong hầu hết các học kỳ sau đó.

Mãi cho đến khi ông cùng những học trò mang theo huy chương hân hoan niềm vui trở về nước, ông mới hay tin Tiêu Chiến xảy ra một vụ tai tiếng, giống như bị giội một gáo nước lạnh vào người, trước đó với suy nghĩ muốn cùng Tiêu Chiến san sẻ niềm vui này đã bị giội cho trôi sạch.

Hỏi thêm nữa mới biết Tiêu Chiến thế mà lại bỏ nhà ra đi, ông lo lắng đến mức lang thang khắp một số thành phố và tìm thấy Tiêu Chiến ở thủ phủ của một tỉnh lân cận.


Trần Trung Bình khuôn mặt tái nhợt cương quyết lôi kéo Tiêu Chiến đến bệnh viện.

Để tránh việc bị lộ thân phận là Alpha khi nhìn đến chứng minh thư của Tiêu Chiến, ông đã dùng chứng minh thư của mình để đi đăng ký, giả vờ là ba của Tiêu Chiến.

Y tá không phát hiện ra điều bất thường, qua loa cầm lấy dụng cụ di chuyển đầu dò  qua lại trên bụng Tiêu Chiến, lớp gel mát lạnh khiến da đầu Tiêu Chiến tê dại.

"Khoang thai bẩm sinh phát triển không quá tốt, trước đây có kiểm tra qua chưa?" Y tá liếc nhìn số 18 ở cột tuổi phía trên tờ khai, "Đã như vậy mà còn dám lộn xộn? Không được đâu."

Trần Trung Bình xấu hổ, môi cũng trắng bệch đi ngược lại Tiêu Chiến nằm trên giường bệnh một chút phản ứng cũng không có.

"Không nên phá thai," Bác sĩ vỗ nhẹ lên vai Trần Trung Bình, nói tiếp: "Sau khi phá thai, sau này cậu ấy chắc chắn sẽ không thể nào thụ thai được nữa, tổn thương khoang sinh sản sẽ giày vò cậu ấy cả đời."

"Cắt bỏ luôn khoang sinh sản không được sao?" Trần Trung Bình vẫn không bỏ cuộc.

Bác sĩ vô cùng kinh ngạc, không quên nhìn Tiêu Chiến một cách đồng cảm, giọng điệu khiển trách.

"Chú là ba sao có thể đối xử với con tệ bạc như vậy, có đáng là Alpha không? Có thể nói những lời này nhẹ nhàng như thế, khoang sinh sản đối với Omega quan trọng thế nào chú không biết sao hay là đợi đến lúc con trai xảy ra chuyện mới thấy hối hận?"

Cả Trần Trung Bình và Tiêu Chiến đều trầm mặc.



Ra khỏi bệnh viện, Trần Trung Bình ở bên lề đường châm một điếu thuốc lá.

Tiêu Chiến lặng lẽ đứng bên cạnh, kéo áo khoác che đi phần bụng nhô ra, tóc mái dài rũ xuống che đi đôi mắt.

"Lão sư, thầy trở về trường đi, không cần lo cho em." Tiêu Chiến lại nói với Trần Trung Bình.

Ngay cả người nhà của anh còn không thèm để ý đến chuyện này thì cớ gì một người giáo viên như ông lại phải can thiệp vào.

Trần Trung Bình ủ rũ hút thuốc vẻ mặt cau có, hiệu trưởng, đồng nghiệp, thậm chí là bà nội của Tiêu Chiến, ai cũng không thuyết phục được anh đừng bận tâm đến nữa, sau khi vụ tai tiếng xảy ra anh làm sao có thể da mặt dày không đi, nơi này đã không còn chỗ cho anh.

Nhưng với một học sinh cấp ba đã thôi học tha hương thế này, ông làm sao có thể không lo cho được? Trần Trung Bình không thể hiểu được sự thờ ơ của người nhà Tiêu Chiến, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chiến ông đã toát một thân mồ hôi lạnh, hoá ra vụ tai tiếng này đã lưu lại một rắc rối như vậy, may mắn thay Tiêu Chiến đã rời đi, chẳng trách Tiêu Chiến muốn bỏ đi.

"Đi thay chứng minh thư đi." Trần Trung Bình thở ra một hơi khói thuốc, "Đổi giới tính, thầy sẽ đi tìm người nhờ."

Nếu không, sau này Tiêu Chiến thậm chí không thể đi khám thai.

Tiêu Chiến đã quen với việc đứng thẳng sống lưng, tư thế tiêu chuẩn này càng lộ rõ phần bụng phồng lên của anh càng to hơn, anh ngước mắt lên nhìn Trần Trung Bình, trong mắt anh hiện lên sự bướng bỉnh mà Trần Trung Bình đã quen thuộc.

"Em không muốn."

Tiêu Chiến siết chặt túi nhựa của siêu thị đến khi các đầu ngón tay trở nên trắng bệch: "Lão sư, em không phải là Omega."

"Em không phải?" Trần Trung Bình chỉ vào bụng Tiêu Chiến, "Vậy đây là cái gì?"

Tiêu Chiến cắn môi, vẫn cố chấp nói: "Không phải."

"Nhưng bây giờ em phải."

Ngọn lửa ứ đọng trong lòng Trần Trung Bình trong chốc lát "Ầm" một tiếng bùng cháy tại chỗ, ông mặc kệ Tiêu Chiến bị tiêm thuốc hay cơ thể anh bị cải tạo, sự thật đã ngay trước mắt và không có cách nào thay đổi được nữa. Ông dùng tay chọc vào trán Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, đừng tự lừa dối bản thân nữa!" Trần Trung Bình mất bình tĩnh kéo Tiêu Chiến đi về hướng Cục công an, "Đi ngay bây giờ, thầy muốn tận mắt nhìn thấy em đổi."

"Em không đi!"

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, sống chết bấu chặt lấy bức tường bên cạnh để mặc cho Trần Trung Bình thô bạo kéo cánh tay anh vô cùng đau đớn, anh nửa bước cũng không di chuyển.

"Tại sao lại muốn em đổi?" Nỗi tủi thân tích tụ mấy tháng qua xông vào hốc mắt làm cho hai mắt của Tiêu Chiến bắt đầu có nước đọng.

Anh đã dùng thân phận này suốt mười tám năm, vì sao lại muốn anh đổi?

"Các người điên rồi sao?" Tiêu Chiến hếch mặt về phía Trần Trung Bình, anh biết Trần Trung Bình là người cuối cùng sẵn lòng đối xử tốt với anh nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà mất bình tĩnh, "Em đã làm gì sai?"

"Tại sao lại đối xử với em như vậy?" Tiêu Chiến hét lên lời này, cùng với những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Tiêu Chiến mệt mỏi không có sức lực cạy mở những ngón tay đang nắm chặt lấy cánh tay anh. Trần Trung Bình im lặng không nói gì cứ thế kéo anh đi về phía trước. Trên đường đi Tiêu Chiến vừa vùng vẫy vừa khóc lóc suốt cả đoạn đường dài, hai bả vai đối xứng trên lưng anh không ngừng run rẩy tưởng như con bướm bị gãy cánh chỉ biết vỗ cánh trong vô vọng, "Các người dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy?"

Dựa vào cái gì đối xử với một nạn nhân như vậy?

Khi sự việc xảy ra, không có ai thông cảm cho anh, không có ai đứng ra giúp đỡ anh cũng không có ai đến nói với thiếu niên mười tám tuổi rằng phải làm gì khi gặp phải tội ác này. Tất cả chỉ biết chế nhạo anh, chỉ biết xì xào bàn tán về anh, đem tất cả mọi áp lực đè nặng lên người anh bắt anh phải gồng gánh một mình, rốt cuộc là tại vì sao? Anh có đáng bị xâm phạm không?

Ngày hôm đó, anh bị cơn đau đầu như búa bổ làm cho tỉnh dậy, khi vừa mở mắt ra đã thấy bản thân ở trong phòng dụng cụ đầy bụi bặm, còn chưa kịp suy nghĩ xem cảm giác đau nhức khắp người bất thường này là từ đầu đến thì đã bị chào đón bởi những ánh mắt kinh ngạc và vui tươi. Một nhóm học sinh cao trung kéo đến phòng dụng cụ, tất cả đều mặc đồng phục thể dục ngắn tay màu trắng, đối lập với thân thể đầy vết bầm tím hung tợn và bụi bẩn không thể chịu nổi dưới thân anh.

Một nam sinh có ý đồ đến gần xem có phải Tiêu Chiến đang khoả thân không, Tiêu Chiến đột ngột hoàn hồn giật lấy tấm thảm tập bên cạnh kéo đến che lại thân thể, tấm thảm bẩn đến nỗi in ra vài hằn đen trên ngực anh.

"Tránh ra." Tiêu Chiến khàn giọng ra lệnh, nhìn chằm chằm đám người trước mắt, nhưng cặp đùi vẫn chưa thể khép lại đang âm thầm run rẩy bên dưới tấm thảm. Anh sợ những người này nhất thời nổi hứng muốn tìm hiểu, sợ nam sinh kia sẽ tiến gần thêm một bước, ý chí vốn chỉ là miễn cưỡng duy trì của anh sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Năm đó, trường trọng điểm cao trung An Thành gần một nửa số học sinh đều trúng tuyển vào các trường đại học nổi tiếng duy chỉ có ngôi sao cao nhất, sáng nhất nặng nề rơi xuống đất dưới ánh nhìn lom lom của mọi người.

Có rất nhiều tin đồn về anh được phát tán, ác ý có, đùa giỡn có, nhục mạ có. Kéo được một thiên chi kiêu tử rơi xuống đất dường như là khoảnh khắc nổi bật duy nhất mà tất cả những kẻ tầm thường có thể có được trong cuộc đời này. Kể từ đó, cuộc sống khô khan, nhàm chán ở trường cao trung đã có một lối thoát, cuộc đời của những con người buồn chán tầm thường đã tìm được một nơi có thể gieo rắc những ác ý một cách vô đạo đức.

Tiêu Chiến khoá tất cả các tài khoản xã hội của mình và thay ảnh đại diện Wechat thành một màu trắng tinh.

Anh tự an ủi bản thân rằng không cần phải tranh cãi với những con người ngu ngốc, anh biết thế giới này từ trước đến nay vẫn luôn rất ghê tởm.

Anh không muốn thừa nhận thất bại, anh tranh luận với hiệu trưởng về việc muốn bỏ học, đoạn tuyệt với người bà đã tát anh hai bạt tay, vất vả cầu xin lão sư tuyển sinh vào học viện Hàng không. Anh mang theo những vết xanh xanh tím tím trên khắp người cố gắng tìm lại một bầu trời của chính mình.

Mãi cho đến khi anh phát hiện ra bản thân có thai.

Một điều suốt mười tám năm nay chưa từng xuất hiện và chỉ những Omega mới có nay lại xảy ra trên người anh, kỳ phát tình.

Muộn màng nhận ra anh không còn là Alpha nữa, anh đã biến thành một quái vật.

Cuộc sống đã xé nát anh ra trăm mảnh.


Tiêu Chiến ngày hôm đó từ bỏ tập thể dục buổi sáng mà anh đã kiên trì suốt mười năm, anh buông mình khỏi xà đơn nằm co quắp trên bãi cát "tận hưởng" cơn đau nhói từ bụng kéo đến. Anh cứ thế nằm phơi nắng đến ba giờ chiều, không quay lại lớp lấy cặp mà bắt xe buýt đi về nhà.

Xuống xe, anh cởi đôi giày do tập luyện lâu đã mòn hết đế, để chân trần bước trên nền xi măng đầy đá tiến vào khu chợ đêm đầy rác. Trước mắt anh mơ hồ, thế giới như trở nên xa lạ, mùi tin tức tố nồng nặc bay khắp đường phố.

Anh ném đôi giày tập vào thùng rác ở chỗ ngoặt như thể anh đã mất đi tất cả.

Như cánh cổng trường anh đã bước ra sẽ không bao giờ quay lại.

Như bộ phim tài liệu anh đã phát đi phát lại một trăm ba mươi bốn lần, nay phải nhấn nút tạm dừng.

Sẽ không còn cảnh quen thuộc đội phi công "Yến Khu Bạch Điểu" thổi còi ở phần mở đầu tiêu đề phim, cũng sẽ không còn hai chữ "Tiêu Chiến" xuất hiện ở đầu danh sách trúng tuyển vào Học viện Hàng không.

Nhưng anh vẫn sẽ nhớ như in những lời bộc bạch trong phim tài liệu, nhớ một giọng nói thật thà, mạnh mẽ có lực, như nói với anh:

"Người của Lam Thiên Bạch Vân chỉ ngẩng đầu, tuyệt đối không ngoảnh đầu".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net