28. Xét Xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cáo giám định của Vương Nhất Bác và Tiêu Cổn Cổn.

Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nói xin lỗi anh.



Hắn chính là ba ruột của Tiêu Cổn Cổn, người trong phòng dụng cụ năm đó chính là hắn.

Không đúng, không đúng, Tiêu Chiến nhéo nửa dưới khuôn mặt Vương Nhất Bác, thô bạo bịt miệng hắn lại.

Đen là đen, trắng là trắng, kẻ đáng ghét là kẻ đáng ghét, Vương Nhất Bác chính là Vương Nhất Bác.

"Em không cần nói dối." Tiêu Chiến đổi màu chữ thành màu đỏ rực, biểu thị anh đang rất tức giận, "Anh ghét nhất là người nói dối."

Vương Nhất Bác không nói gì, nhưng ánh mắt hắn rất bi thương.

Hai người giống như đang diễn một vở kịch câm.

Bánh ngọt chuối tiêu thực sự có chút buồn nôn, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy trong bụng một hồi co giật, anh không thể chịu đựng được nữa.

"Oẹ -"

Tiêu Chiến bỗng nhiên cúi xuống nôn ra một bãi ô uế màu trắng lóa, dính khắp người Vương Nhất Bác.

Anh miễn cưỡng vịn vào cái bàn bên cạnh, leo xuống khỏi người Vương Nhất Bác.

"Oẹ -"

Tiêu Chiến ôm lấy thùng rác, nôn khan.

Vương Nhất Bác lặng lẽ ngồi nhìn, không giúp đỡ Tiêu Chiến, cũng không thu dọn bãi ô uế.

Cơ thể hắn đang bốc mùi đến mức không thể ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Tiêu Chiến.

Hắn thực sự có chút vui mừng, cuối cùng cũng được đưa ra xét xử.

Dù rằng nước mắt hắn đang từng giọt từng giọt rơi không ngừng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net