28. Xét Xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì để tránh xuất hiện tại Cục dân chính với cơ thể đầy mùi gây, trước khi đi đăng ký kết hôn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn là lái xe về nhà một chuyến tắm rửa sạch sẽ.

Mặc dù Cổn Cổn từ lâu đã quen với việc ở nhà một mình, nhưng việc hai người ba đột ngột biến mất vào ban đêm, vẫn khiến cậu bé tức giận.

Khi Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác cõng về anh vẫn chưa mặc quần vào, bởi vì anh chê quần bẩn, không chịu mặc, Vương Nhất Bác lấy áo khoác che lại cho anh, lên lầu với mông trần trên lưng.

"Hai người đi đâu về?" Cổn Cổn đảo mắt tò mò nhìn tới nhìn lui, cậu bé xoay người sang một bên, giả bộ tức giận, "Cũng không chịu gọi con."

Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến bộ dạng uể oải vào phòng tắm, mở nước nóng. Một bên điều chỉnh nước nóng một bên đuổi Cổn Cổn về phòng, "Tự mình chọn một bộ quần áo mà con thích mặc nhất, lát nữa dẫn con đi chơi."

Cổn Cổn phồng lên hai má, bất đắc đi về phòng, đi một bước lại quay đầu ba lần, vẫn là tò mò hỏi: "Hai người đã làm gì vậy ạ?"

Vương Nhất Bác ném toàn bộ quần áo bẩn vào máy giặt, thấy không thể lừa gạt được, qua loa nói, "Đi bơi," Hắn vô thức dừng lại, "Bên bờ sông rất xa."

Cổn Cổn đảo mắt nghi ngờ, "Ồ" một tiếng.

"Lần sau gọi con đi nữa."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay.

Cổn Cổn vừa đi về phòng, vừa lẩm bẩm trong miệng, "Không thể nào chưa thấy thỏ thì ưng lại xoè cánh được*."

(*) Không thấy thỏ thì ưng không xoè cánh: Ý chỉ không có động cơ, không có lý do thì không hành động.

Vương Nhất Bác trầm mặc không nói.

Hắn duy trì tư thế dựa vào máy giặt, bất động trong một thời gian dài.





Mí mắt Tiêu Chiến lao vào đánh nhau lợi hại, trên đường đến Cục dân chính Tiêu Cổn Cổn luyên thuyên nói nhảm rất ồn ào, nhưng cũng không thể khiến anh thôi buồn ngủ.

"Cưỡi tiểu mã cưỡi tiểu mã!" Tiểu Cổn Cổn sau khi xuống xe đòi Vương Nhất Bác cõng trên vai, có Vương Nhất Bác bên cạnh, cậu bé giống như không có chân. Cổn Cổn cưỡi trên vai Vương Nhất Bác đi vào Cục dân chính, đung đưa hai cái chân mũm mĩm.

Nhân viên xử lý giấy đăng ký kết hôn cảm thấy gia đình này rất kỳ lạ, hai người mới đến, một người tâm trạng sa sút, một người mệt rã rời, nhưng lại mang theo một cậu bé hiếu động.

Mà cả hai đều là Alpha.

Mặc dù những trường hợp về sự kết hợp giữa Alpha và Alpha cũng có, nhưng rất hiếm, bởi vì muốn có con rất khó khăn, phải dùng đến ống nghiệm. Vương Nhất Bác chính là đứa con sinh ra từ ống nghiệm của Alpha và Alpha, từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, hắn đã tiêu tốn rất nhiều tiền của Vương phụ và Vương mẫu.

Nhân viên nghiệp vụ lén lút hỏi luật sư ở phía sau, "Hai người họ thực sự là hai Alpha sao?" Nhân viên nghiệp vụ liếc mắt nhìn hai người mới đến, "Thân sinh của đứa bé này là?"

Tiêu Chiến hơi tỉnh một chút, cau mày nhìn thoáng qua nhân viên nghiệp vụ.

"Làm sao?" Tiêu Chiến khẽ nghẹn ngào.

Không phải chuyện của cô.

Tiêu Chiến không vui, anh nhạy cảm với vấn đề giới tính hơn những người khác, giống như mèo bị giẫm phải đuôi.

Vương Nhất Bác gõ lên bài hai tiếng, khoé mắt như mang theo dao phóng đến nhân viên nghiệp vụ, mím khoé miệng, khiến cô gái nhỏ sợ hãi run lên. Hắn ôm Tiêu Chiến đi đến khu chụp ảnh, "Đừng tức giận, lát nữa phải cười đấy."

Tiêu Chiến ngáp dài ngáp ngắn, nhưng anh vẫn mở to mắt ngay khi đèn flash bật sáng, sau một tiếng "Tách", đầu anh ngay lập tức ngã vào vai Vương Nhất Bác.

"Muốn chụp thêm không? Chụp nhiều để có ảnh lựa chọn." Nhiếp ảnh gia hỏi hai người.

Vương Nhất Bác xua xua tay, từ chối. Hắn xoa đầu Tiêu Chiến, "Anh, đi thôi, lên xe rồi ngủ."

"Xong chưa?" Tiêu Chiến hoang mang.

"Ừm."

"Nhanh vậy."

Hoá ra kết hôn đơn giản như vậy, đơn giản hơn nhiều so với những gì Tiêu Chiến tưởng tượng.

Cổn Cổn mang trên vai bình nước nhỏ Hải miên bảo bảo, ngậm núm vú giả trên miệng bình, sau khi nhìn quanh một lượt, cậu bé cũng hiểu hôm nay đến đây làm gì.

"Ba kết hôn với cha con?"

Vương Nhất Bác "Ừm" một tiếng, đặt Tiêu Chiến đang bất tỉnh nhân sự vào chỗ ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho anh.

Cổn Cổn thò đầu lên hai ghế lái phía trước, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác không chớp chớp mắt, "Vậy bây giờ ba chính là ba ruột của con rồi!"

"Ừm." Vương Nhất Bác lại đáp một tiếng.

Cổn Cổn giơ tay lên cao "Yeah" một tiếng, đặt mông ngồi xuống băng ghế rộng rãi phía sau, nằm xuống lăn lộn, "Con có hai ba ba!"

"Ba," Cổn Cổn lại gọi một tiếng, kêu to hơn, "Ba ơi ba."

Vương Nhất Bác xoay vô lăng, Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ say, trong xe rất yên tĩnh, không có âm thanh đáp lại Cổn Cổn.

Cổn Cổn mím môi, vừa định bày tỏ sự không hài lòng thì bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác qua gương chiếu hậu.

Tiểu thịt viên đột nhiên ngẩn ra, trợn to hai mắt.

"Ba, ba khóc sao?"

Cổn Cổn có chút đau lòng, "Ba đừng khóc."

"Ba sao vậy?" Cổn Cổn dè dặt vươn tay lay vai Vương Nhất Bác, "Ba đang buồn ạ?"

Vương Nhất Bác xoay vô lăng, khoé mắt đỏ hoe, vệt nước mắt trong veo kéo dài đến cằm, nhỏ xuống.

"Không phải," Giọng hắn khàn khàn, "Chỉ là ba quá hạnh phúc."




Thời tiết thật kỳ lạ, buổi sáng còn đang nắng chang chang, đến buổi chiều mây đen đã ùn ùn kéo đến.

Tiêu Chiến làm ổ trong chăn, ngủ một mạch đến bảy giờ tối.

Ánh chiều tà mờ nhạt chiếu xuyên vào trong phòng, phủ lên lớp chăn bông một tầng ánh sáng êm dịu, khiến cho căn phòng có vẻ bình yên lại đẹp đẽ.

Nếu như không có tiếng chuông chói tai và đột ngột đó.

"Ring ring ring -"

Dường như không có ai ở nhà, chậm chạp mãi không có ai đến giúp anh nghe điện thoại.

Tiêu Chiến bị đánh thức vô cùng cáu kỉnh, bộ não của anh không thể chịu được việc bị gián đoạn giấc ngủ bởi tiếng ồn.

"Alo?" Giọng điệu của Tiêu Chiến rất không khách sáo.

Người đầu dây bên kia khựng lại một lúc, mới mở miệng: "Mới dậy?"

"Hôm nay bánh ngọt nhỏ Oreo đã bán hết rồi, anh chỉ có thể chọn giữa chuối tiêu và dâu tây."

Sự tức giận vốn đã sắp lên đỉnh điểm của Tiêu Chiến bỗng biến mất ngay lập tức.

Vương Nhất Bác đang chờ mua bánh cho anh.

Anh cắn ngón tay suy nghĩ, do dự trong năm phút.

"Anh không thích cho trái cây lên bánh," Tiêu Chiến có chút phiền não, "Nhưng nếu phải chọn một, vậy thì dâu tây đi." Anh ăn chuối luôn có cảm giác buồn nôn.

Vương Nhất Bác im lặng một lúc, cuối cùng mang về một chiếc bánh ngọt nhỏ chuối tiêu.

Bởi vì Tiêu Chiến mất quá nhiều thời gian để đưa ra lựa chọn, chiếc bánh dâu tây cuối cùng đã bị mua rồi.

Khi Vương Nhất Bác bước vào cửa, một tay cầm chiếc bánh, một tay bế Tiêu Cổn Cổn, trên hai tay Cổn Cổn đang ôm một chiếc túi mua sắm đầy ắp, bên trong toàn là món ăn vặt mà cậu bé yêu thích. Cổn Cổn chưa bao giờ mua một lúc nhiều đồ ăn ngon như vậy, suýt chút nữa đã quét sạch một nửa siêu thị, nhưng Vương Nhất Bác không hề ngăn cản, lúc ra thanh toán còn hỏi cậu bé, mua đủ chưa? Còn muốn gì nữa không? Muốn mua thêm không?

Tiêu Chiến bĩu môi với chiếc bánh ngọt chuối tiêu, nhưng vẫn nhận lấy chiếc thìa nhỏ mà Vương Nhất Bác đưa cho. Anh cẩn thận cạo hết lớp cơm chuối trên mặt bánh rồi múc một miếng cho vào miệng.

Vương Nhất Bác ngồi xuống đối diện với Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm vào anh.

Nhìn Tiêu Chiến múc từng thìa nhỏ cho đến khi gần hết chiếc bánh, Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích, thậm chí chân còn không cử động.

"Làm sao?" Ngay cả Tiêu Chiến cũng nhận thấy có gì đó bất thường, nhướng mi, "Em muốn nói gì?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Hắn cầm điện thoại kiểm tra thời gian, sau đó đặt xuống một lần nữa.

Tiêu Chiến cảm thấy ù ù cạc cạc, chớp chớp mắt hoài nghi. Anh đã ăn quá nhiều kem, vị kem ngọt ngào béo ngậy cộng với vị chuối tiêu khiến dạ dày anh có phần không dễ chịu. Anh ném chiếc thìa nhỏ đi, đưa tay về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến lên, đặt anh ngồi lên đùi mình. Tiêu Chiến ăn uống no nê yên ổn nằm trong lòng Vương Nhất Bác, đặt bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác lên bụng anh, vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, "Xoa bụng."

Vương Nhất Bác im lặng làm theo, bàn chân Tiêu Chiến giẫm lên mu bàn chân Vương Nhất Bác, anh nhận thấy cơ thể Vương Nhất Bác run lên bần bật, giống như một cỗ máy làm việc quá 72 giờ, đang "Ùm ùm" bốc khói, có vẻ như sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.

"Em làm sao vậy?" Hôm nay Tiêu Chiến đã hỏi câu này những hai lần.

Vương Nhất Bác lại lần nữa lắc đầu không nói gì.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác một lúc, sau đó quay người đi, tiếp tục nằm yên trong vòng tay hắn.

Nhưng Vương Nhất Bác lại bắt đầu run lên cầm cập, hàm trên và hàm dưới va vào nhau tạo ra âm thanh rất lớn.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến không nhịn được nữa, "Em làm sao vậy, có nói hay không!"

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến từ phía sau, vùi đầu vào cổ anh, triệu chứng run rẩy ngày càng rõ ràng, như thể không phải hắn đang ôm một cơ thể ấm áp mà là rơi vào hố băng Bắc Cực.

"Ring ring ring -"

Đồng hồ báo thức 7 giờ 30 do Vương Nhất Bác thiết lập vang lên, dường như hắn càng bị cái lạnh xâm chiếm, tay run rẩy không cầm chắc được điện thoại, phải mất vài giây mới nhấn được nút tắt đồng hồ báo thức.

Ngay khi hắn ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến đang nhìn hắn không nói lên lời.

Vương Nhất Bác cố gắng mở to hai mắt, nhấn mở Weibo, đi thẳng đến lượt tìm kiếm nóng đang đứng đầu. Hắn nhớ rằng nhóm PR đã trực tiếp "bơm nước" vào để đẩy nó lên.

Bàn tay run run gõ lên màn hình một cách chậm chạp, Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến, hắn di chuyển điện thoại đến trước mặt Tiêu Chiến, để anh cùng xem với hắn.

Trước khi xem, hắn dùng đôi tay đang run rẩy của mình che mắt Tiêu Chiến trong ba giây, hôn lên trán Tiêu Chiến.

"Em yêu anh." Hắn nói.




Dưới tìm kiếm nóng của Weibo, không có một tài khoản tiếp thị nào, toàn bộ đều là những tài khoản chính thức có tick xanh, mỗi một tài khoản đều khiến khuấy động đám "Cá nhảy" trên mạng.

#Sự tồn tại giới tính thứ tư đã được xác nhận#

#Vụ án xâm phạm tuyển thủ bộ não thiên tài được đào lại#

#Vương Nhất Bác người đầu tiên thành công phân hoá thành Enigma#

#Alpha đứng đầu chuỗi thức ăn#

#Tiến sĩ đại học Q giải thích về giới tính thứ tư#


@Bình an Tô Thị:

#Bản tin tình huống# Mới đây, cơ quan công an tiếp nhận đơn đầu thú của một quần chúng nhân dân, theo nguyện vọng của chính người đó, tình tiết vụ án sẽ được công khai.

Vương (nam, 23 tuổi), trong thời gian học cao trung, đã lợi dụng ưu thế tin tức tố ẩn, tiến hành bắt buộc cưỡng chế chuyển đổi phân hoá của nam sinh Tiêu, dẫn đến việc Tiêu bị thay đổi giới tính và bị buộc thôi học, gây ra hàng loạt hậu quả nghiêm trọng đến thể chất và tinh thần của Tiêu và gia đình anh.

Trước mắt, Vương đã tự nguyện rời khỏi đơn vị làm việc của mình, vụ việc đã được cơ quan công an lập hồ sơ và điều tra. Tuy nhiên, do thời gian diễn ra vụ án tương đối dài và hoàn cảnh đặc biệt của vụ án, đương sự Vương đã phạm tội một cách bị động, không nhận thức được năng lực của bản thân, có thái độ thành khẩn nhận lỗi, cơ quan công an sẽ xử lý theo nguyện vọng của nạn nhân Tiêu.

[Mẹ kiếp?? Mẹ kiếp... Chuyển đổi phân hoá? Giới tính thứ tư xuất hiện?]

[Họ Vương... Họ Tiêu... Không lẽ là...]

[??? Ý gì đây, chuyển đổi phân hoá?? Enigma???]




@Trung tâm tin tức sinh vật quốc gia:

Gần đây, theo báo cáo mới nhất của phòng thí nghiệm Q, trong nước đã xuất hiện tiền lệ phân hoá thành công giới tính thứ tư Enigma, một số tổ chức nghiên cứu đang tích cực triển khai xem xét việc này, dự kiến không lâu sau đó sẽ sử dụng gen của Enigma đầu tiên làm bản mẫu, tiến hành sàng lọc trên toàn quốc.

Vì sự an toàn của bạn và những người thân yêu, xin hãy phối hợp trong thời gian sàng lọc này, tích cực khai báo giới tính thứ tư, không che giấu, không phân biệt đối xử, không bài xích.

[? Không dám tin vào mắt mình luôn rồi]

[... Nửa tiếng trôi qua, tôi vẫn còn đang sốc đây]

[Vương Nhất Bác! Nhất định là hắn! (Bây giờ có thể gọi đích danh được rồi chứ?)]

[Hoá ra thực sự có thứ gọi là Enigma tồn tại 😅 Một sự tồn tại hèn hạ]

[Cmn... Trường hợp đầu tiên chính là Đẩy ca và bạn trai của anh, chẳng trách Đẩy ca lúc đó là một Alpha cảm thấy bị cưỡng hiếp... Khổ thân anh tui]

[Thời gian trước, những người nào cười nhạo Tiêu, cẩn thận coi chừng bạn sẽ là người tiếp theo đấy]



@Viện nghiên cứu gen đại học Q:

[Video] Dành mười phút để hiểu thêm về giới tính thứ tư Enigma

Tập trung vào:

1.Enigma ảnh hưởng áp chế tự nhiên đối với ba giới tính chính, miễn dịch với tin tức tố, không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ tin tức tố nào, có thể dễ bị nhầm lẫn với Beta, đặc trưng rối loạn tin tức tố dễ xuất hiện ở giai đoạn đầu.

2.Enigma phân hoá muộn, quá trình phân hoá chậm chạp, sẽ theo bản năng tìm kiếm sự kết hợp với Alpha, chỉ khi phát sinh quan hệ với Alpha mới tiến vào kỳ phân hoá.

3.Sau khi Enigma và Alpha kết hợp sẽ tự động đánh dấu Alpha là Omega độc quyền của mình, cưỡng ép Alpha tiến hành phân hoá lần hai, đồng thời ép buộc mở rộng khoang sinh sản trời sinh đã bị thu nhỏ của Alpha, dẫn đến phản ứng biến đổi Alpha mạnh mẽ, quá trình biến đổi đau đớn, kết quả biến đổi không thể đảo ngược.

Trường hợp nhẹ thì bị mù hoặc điếc tạm thời, nặng thì mất mạng do chuyển hoá thất bại.

4.Kỳ phân hoá của Enigma kéo dài một tháng, Alpha bị Enigma đánh dấu, sau khi bị đánh dấu sẽ ngay lập tức rơi vào trạng thái biến đổi gen bị động, khi nút thắt hoàn thành thì sự biến đổi kết thúc, thời gian nhanh chóng, quá trình tàn khốc.

[Aaaaaa đau quá... Tôi không thể chịu nổi... Đã cảm thấy đau giùm rồi]

[Alpha bị đánh dấu còn thảm hơn nhiều, này cũng quá bất công rồi, mẹ nó]

[Có phải vì chuyện này mà tinh thần của Đẩy ca mới có chút vấn đề... Đáng thương quá, ông trời ơi]

[Wtf, ai còn gọi là Đẩy ca nữa tao xé nát miệng ra đấy, đừng ức hiếp người quá đáng]




@Tin tức buổi tối An Thành:

Có thể nhiều người chưa biết, Thần toán của <Bộ não thiên tài> là người An Thành chúng ta, hãy để tôi chia sẻ một chút về cuộc sống cũ của Tiểu thần toán ở An Thành ~

[Ảnh 1] Liên tiếp đạt hai huy chương vàng hai cuộc thi Olympic Vật lý + Toán học, được treo tên dưới bảng hiệu của trường An Thành cơ sở 2, người chiến thắng: Tiêu Chiến

[Ảnh 2] Một bức ảnh tập thể nhóm đào tạo đội tuyển Vật lý quốc gia, Tiêu Chiến đứng ở trung tâm gương mặt vô cảm một tay tạo hình chữ V, tay phải cầm chiếc cúp duy nhất của giải.

[Ảnh 3] Trên bảng điều khiển khổng lồ phía sau của "Trại hè đại học Q năm 2013", phóng viên đã phỏng vấn Tiêu Chiến, một cái liếc mắt đầu tiên của Tiêu Chiến vào ống kính đã đóng băng tất cả.

[Ảnh 4] Một bức tường lớn màu trắng phía sau nhà vệ sinh nữ của trường An Thành cơ sở 2, chữ viết xanh xanh đỏ đỏ trên Graffiti, hai chữ "Tiêu Chiến" tần suất xuất hiện trên bức tường dày đặn.

[Ảnh 5] Ảnh chụp màn hình danh sách trúng tuyển thi viết đợt 1, đợt 2 và đợt 3 năm 2015 của Học viện Hàng không, Tiêu Chiến xếp thứ nhất ở đợt 3.

[Ảnh 6] Đếm ngược một tuần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, hành lang lớp học năm ba, 25 tấm bưu thiếp chúc phúc được xâu vào một sợi dây gai, mỗi tấm chứa đầy những lời chúc phúc với những nét chữ dày đặc khác nhau.

Chỉ có cái đầu tiên là gần như trống không, vỏn vẹn hai dòng chữ.

Dòng đầu là tiêu đề của tấm bưu thiếp, số báo danh 1: Tiêu Chiến (Đã thôi học)

Dòng thứ hai là một chuỗi chữ nhỏ: Học trưởng, không thi đại học cũng nhất định phải cố lên, thầm chúc anh những điều tốt đẹp nhất.

[Tôi không chịu nổi nữa, tôi thực sự không chịu nổi nữa, không thể nhìn nổi một hài tử chịu oan ức thế này, tôi là mama của cậu ấy, tôi muốn gi*t tên Enigma đó]

[Làm sao chuyện thế này có thể xảy ra được, bảo bối ngoan 😭😭 Rõ ràng xuất sắc như vậy 😭😭 Sau này phải sống thật tốt đó]

[Hèn hạ, bỉ ổi, tôi tức giận mà phát run lên rồi, Enigma đê tiện như vậy, sàng lọc trên toàn quốc là đúng, nếu không phát hiện ra sẽ còn hại biết bao nhiêu người nữa]

[Enigma người ta cũng đâu có muốn lớn lên như thế này... Cư dân mạng không tìm được người để mắng cảm thấy không thoải mái đúng không... Tôi phục, sống sang lên đi (Bình luận bị tố cáo, hệ thống đã xoá)

Tiêu Chiến cảm thấy lồng ngực phía sau gần như không còn độ ấm, giống như một tảng băng lớn.



Tay chân Tiêu Chiến giống như bị trẹo hơn nửa tiếng cũng không có động đậy gì, mí mắt cụp xuống moi móc ngón tay, moi xong lại bắt đầu cào mặt.

Vương Nhất Bác cũng không nói lời nào, chỉ ôm lấy Tiêu Chiến, hai người cùng nhau im lặng.

Không khí ngưng trệ chừng mười phút, yên lặng đến mức thân thể lạnh lẽo của Vương Nhất Bác lại không tự chủ được bắt đầu phát run.

Tiêu Chiến cau mày đẩy Vương Nhất Bác đang không ngừng run rẩy, ra hiệu hắn đừng cử động.

Vương Nhất Bác cắn chặt răng kìm nén, nhưng bắp chân vẫn hơi run lên.

Chờ đợi còn đáng sợ hơn là kết quả, quá trình xét xử kéo dài đằng đẵng, vì chủ tọa phiên tòa không phát biểu gì cả.

Tiêu Chiến vẫn cúi đầu moi móc ngón tay, móc rất mạnh.

Anh thực sự đang nghĩ, người trên mạng có nhận ra Vương Nhất Bác không? Nếu không biết vậy họ đang bình luận cái gì?

Anh không biết Vương Nhất Bác là Alpha hay là Beta hay là Enigma gì đó, anh chỉ biết Vương Nhất Bác là bạn tốt của anh.

Là người đầu tiên khiến anh cảm thấy, a, hoá ra kết bạn lại dễ dàng như vậy.

Trước đây anh đã từng sợ tiếng còi xe chói tai, Vương Nhất Bác sẽ nắm tay anh băng qua đường khi anh còn đang chần chừ ở ngã tư.

Anh không thích giao tiếp bằng mắt với mọi người, Vương Nhất Bác sẽ dùng thân thể của hắn để tách anh ra khỏi đám đông ồn ào, làm một chiếc gối hình người cho anh vùi mặt vào.

Vương Nhất Bác cũng biết anh sợ tiếng máy sấy tóc, bao giờ cũng lên giường đi ngủ với mái tóc ướt. Vương Nhất Bác sẽ để anh ngồi phía trước ngoan ngoãn bịt tai lại, xoa đầu anh giúp anh sấy khô từng sợi tóc.

Tất cả những điều này làm cho Tiêu Chiến cảm thấy rằng anh có thể làm bạn tốt của Vương Nhất Bác trong một thời gian dài, cho nên khi Vương Nhất Bác muốn hôn môi, anh sẽ phối hợp duỗi lưỡi ra, khi Vương Nhất Bác muốn đưa vào, anh sẽ mở rộng hai chân của mình.

Anh không bận tâm lắm, dù sao phần lớn thời gian đều rất thoải mái, nếu bị đau anh sẽ cào Vương Nhất Bác, động tác của Vương Nhất Bác lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.

Anh không thể suy xét nhiều như vậy, anh chỉ có thể thông qua cảm giác của của cơ thể để phán đoán đúng sai, phán đoán xem người khác đang muốn làm tổn thương anh, hay là muốn đối xử tốt với anh.

"Bọn họ lại đang nói nhảm nữa hả?" Tiêu Chiến gõ chữ trên điện thoại di động của mình, đưa nó cho Vương Nhất Bác ở phía sau.

Anh rất chán ghét người trong phòng dụng cụ, anh chưa từng gặp qua loại người vào vô lý và dã man như vậy, cũng chưa từng phải chịu đựng cơn đau truyền khắp tứ chi, toàn thân đau buốt như điện giật. Người kia truyền tin tức tố xa lạ vào cơ thể anh, nơi mà hắn không ngừng thúc vào có cảm giác tê dại, đau đớn như bị xé toạc một mảng da đầu.

Vương Nhất Bác sao lại là hắn được?

Anh mới không tin đâu.

Vương Nhất Bác không thể là hắn, bởi vì hắn không phải là người.

Vương Nhất Bác trầm mặc không dám trả lời, mức độ run rẩy của hắn càng lớn, Tiêu Chiến bị ôm trong lòng có cảm giác như đang ngồi trên xe buýt đi qua con đường núi hiểm trở, bị lắc lư mạnh suýt chút nữa thì nôn ra chiếc bánh chuối vừa nãy.

Tiêu Chiến có chút khó chịu, anh nắm lấy đùi Vương Nhất Bác, không cho Vương Nhất Bác run nữa.

"Anh không tin bọn họ đâu, em đừng sợ." Tiêu Chiến lại gõ chữ nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác như chết lặng.

Hắn cắn chặt phần thịt trong má, bắt buộc bản thân thôi không run rẩy nữa. Hắn mở một bản báo cáo trong điện thoại, đưa cho Tiêu Chiến xem.

Là báo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net