35. Livestream

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi không thể vượt qua cầu độc mộc, lựa chọn một con đường khác, sẽ phát hiện cuộc đời rộng mở biết bao.

Vương Nhất Bác được Trương Văn Đào gọi đến nhà uống rượu, ông chủ động nói về tình hình hiện tại của Tiêu Chiến.

Mặc dù Trương Văn Đào không đề cập đến một lời nào, nhưng Vương Nhất Bác biết, ông thực sự muốn biết Tiêu Chiến dạo này thế nào.

"Anh ấy không thể nói rằng anh không thích những thứ như não bộ, nhưng anh ấy vẫn có thể làm tốt được." Vương Nhất Bác cười nói, "Chủ yếu lý do chính là các sinh viên rất thích anh. Mặc dù anh luôn nghĩ rằng các sinh viên chưa tốt nghiệp hơi ngu ngốc, chỉ học mọi thứ một cách hời hợt, nhưng anh ấy thực sự rất vui khi được mọi người vây quanh đặt câu hỏi."

Trương Văn Đào nhấp một ngụm rượu, gật gật đầu, "Vậy thì tốt, trường học phù hợp với cậu ấy, học sinh không có thói kiêu ngạo, có thể lắng nghe những gì cậu ấy nói."

"Lúc trước thầy và Văn Giai cũng nên ở lại đại học Q."

Trương Văn Đào thờ ơ nói, "Thầy trốn đến Học viện Hàng không, nhưng ai có thể ngờ rằng cô ấy cũng sẽ đi theo thầy."

Nếu Văn Giai ở lại trường học, hòa nhập với những sinh viên của Đại học Q như Tiêu Chiến đang làm, có phải sẽ tốt hơn nhiều không.

"Bỏ đi, không nói nữa." Trương Văn Đào không đợi Vương Nhất Bác nói chuyện, tự mình cắt đứt cuộc trò chuyện.

"Cuối cùng Học viện Hàng không sẽ mở cửa trở lại vào cuối tháng 7. Trong khoảng thời gian này, thầy ở nhà một mình, buồn chán đến mức sắp thành lão già mất trí rồi."

"Trùng tu xong rồi?"

"Ừm," Trương Văn Đào gật đầu với Vương Nhất Bác, "Thế nào Vương công, có muốn trở về nhìn không?"

Vương Nhất Bác ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích, hắn rót một ly rượu đầy gần tràn ra ngoài mới cầm lên. Hắn biết Trương Văn Đào nói "Quay về nhìn" tuyệt đối không chỉ nhìn trang trí mới.

"Nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa." Vương Nhất Bác nốc nửa cốc, "Chờ tình trạng của anh ấy ổn định hơn."

Trương Văn Đào gật đầu, không đồng ý cũng không phản đối, chỉ dựa vào ghế, cảm khái nói: "Đời này của thầy chỉ mang theo một đồ đệ."

Vương Nhất Bác vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu, miệng kề sát cốc rượu nói, "Hiểu rồi."

"Chỉ ở lại cạnh anh ấy thêm một thời gian thôi."

Kể từ khi Tiêu Chiến bước vào tháp ngà, sự nổi tiếng trong học viện đã tăng lên như vũ bão. Mặc dù anh ấy chưa phải là giảng viên, nhưng tiếng tăm của anh ấy lớn hơn cả giáo sư, trước phòng thí nghiệm người đông như trẩy hội. So với đám tiến sĩ, viện sĩ trong Học viện Hàng không, những sinh viên đại học vật lộn với toán cao cấp mỗi học kỳ thậm chí còn không được coi là người mới bắt đầu, từ đôi mắt non nớt của chúng, thầy Tiêu nhỏ mới là thiên tài.

Số sinh viên đến phòng thí nghiệm lẫn lộn, có những người bạo gan muốn hỏi xin Tiêu Chiến tài liệu, thật bất ngờ Tiêu Chiến không có tâm lý "giấu bí mật", anh cho phép học sinh chọn hàng đống công thức trong các cuốn sổ ghi chép của anh.

"Không được để lộn xộn, phải xếp từ cao đến thấp." Đây là yêu cầu duy nhất của Tiêu Chiến.

Các sinh viên cảm động đến rơi nước mắt, đồng thời vô tình làm rò rỉ tin tức trên diễn đàn, dẫn đến việc ngày nào cũng có đám người kéo đến, muốn mượn ghi chép của Tiêu Chiến nhất định phải cướp, thậm chí có người mới sáu giờ sáng đã ngồi xổm trước cửa phòng thí nghiệm của Tiêu Chiến giữ chặt cửa, chờ cửa mở bất cứ lúc nào để mượn ghi chép.

Mỗi ngày đi làm Tiêu Chiến đều phải tán thưởng cảnh tượng hỗn loạn chẳng khác gì thây ma vượt biên, chỉ cần anh quẹt thẻ ID để mở cửa, một đám “bóng đen” ập đến, đổ xô vào giá sách của anh.

Có một ngày Tiêu Chiến cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa, anh đuổi cả người và sách ra ngoài. "Các người cầm đi sao chép lại được không? Tôi muốn ngủ."

Sáng sớm đi làm, anh còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cùng một lúc ném tất cả sổ ghi chú ra ngoài, đầu tóc như tổ quạ nói với đám học sinh một tiếng "Bái bai" rồi đóng sầm cửa lại.

Quá ồn ào, lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy có phải bản thân đã già đi rồi không.

Đám sinh viên đại học Q ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc mới kịp phản ứng xúc động đến nỗi lệ rơi đầy mặt.

Trong vòng vài ngày, ngay cả nhân viên bảo vệ của Đại học Q cũng nghe được lời truyền miệng, rằng nghiên cứu viên mới rất nổi tiếng trên mạng, rất mềm mỏng rất dễ nói chuyện, trông dễ thương, không có dáng vẻ của một giáo viên, trên người còn rất nhiều "lông tơ".


Nhưng cũng có một số người tính tình kiêu ngạo, không bao giờ tin vào lý thuyết "Thiên phú", cảm thấy chướng mắt Tiêu Chiến, một "thiên tài" nửa đường bật lên.

Nghe nói có một nam sinh được cho là đứng đầu lớp quanh năm, với một thái độ cao cao tại thượng, cậu đã tuyên bố những nhận xét mà sau đó đã trở nên phổ biến trong giới bạn bè: "Trong giới khoa học toán học không có thiên tài nào, tất cả các bằng chứng và ý tưởng đều được tích lũy theo thời gian. Người bình thường sùng bái thiên tài chẳng qua là ngụy biện cho việc mình không giỏi toán và khoa học. Tôn sùng thiên tài lại càng làm trò hề cho thiên hạ."

Tính định hướng của những lời này quá mạnh, chỉ vài phút sau khi đăng tải, đã có người gửi ngay ảnh chụp màn hình cho "Hốc cây" đại học Q, dẫn đến một trận phong ba.

[Đúng đúng đúng, Đổng Vương nói gì cũng đúng, sau này việc giải cứu thế giới xin nhờ hết vào Đổng Vương]

[Giới khoa học toán học không có thiên tài…? Phạt cậu quỳ gối trước Carl Friedrich Gauß và Srinivasa Ramanujan]

[Thật sự cạn lời rồi, ai vào đại học Q mà không phải là trạng nguyên, cậu học khoa học toán học phải hiểu rõ điều này chứ]

[Người anh em, cậu cứ đi đến b105 tự khắc sẽ biết, thầy Tiêu nhỏ thực sự rất đỉnh]

Những sinh viên đã từng tương tác với Tiêu Chiến không thể ngồi yên, tức giận bất bình đăng một bài "Đứng gác" cho Tiêu Chiến, sử dụng biểu tượng cảm xúc của một cảnh sát nhỏ làm ảnh đại diện của họ, điên cuồng thả icon của một chú chó con đang đứng bảo vệ.

Họ đăng nhiều chi tiết liên quan đến Tiêu Chiến.

[Tại sao thầy Tiêu nhỏ lại không phải là một thiên tài? Đọc conceptofmath viết trong sổ ghi chép của thầy ấy so với sách giáo khoa còn có chiều sâu hơn. Khi cậu còn đang lo lắng về việc liệu khóa học này có trượt hay không, thì sự hiểu biết của thầy Tiêu nhỏ đã vượt qua chính sách giáo khoa gốc, đây không phải là điều chỉ cần cố gắng nỗ lực là có thể làm được, hiểu chưa? Không tin thì tự đi mua một bản sao chép về tự ngẫm đi]

[Bất cứ khi nào cậu đặt câu hỏi cho thầy ấy, cậu sẽ biết rằng trực giác toán học của thầy cực kỳ chính xác và trực giác là biểu hiện cao nhất của thiên phú]

[Đồng ý với lầu trên, trực giác thực chất là một sự tính toán trong tiềm thức, thầy Tiêu nhỏ chỉ biết thế thôi, chính là cảm giác, không phải ai cũng làm được đâu  [🥲] Nếu cậu không tin, cậu có thể trực tiếp hỏi thầy một vài lần nữa, trực giác của thầy Tiêu nhỏ mỗi lần đều đúng】

[Sở dĩ cậu coi thường thầy Tiêu nhỏ là bởi vì học vấn của thầy không cao? Nhưng thành tích là thứ thiển cận nhất đối với thiên tài, khoảng cách trí tuệ thực sự không thể định lượng bằng thành tích. Tôi đã giành được huy chương bạc IMO ở trường cao trung, nhưng khi tôi nghe các bài giảng của thầy Tiêu nhỏ, đọc các ghi chú luận án của thầy, tôi phát hiện ra rằng quá trình tư duy của thầy hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, so với thầy tôi giống như một người mù trên con đường học vấn.]

[Tôi cũng vậy, tôi có thể hiểu được những gì thầy viết, hiểu được những gì thầy nói, nhưng tôi thực sự không thể hiểu được, làm sao thầy ấy nghĩ ra được những điều đó.]

[Tôi cũng vậy! Lần đầu tiên khi tôi đặt câu hỏi với thầy Tiêu nhỏ, tôi thực sự thất vọng muốn chết. Câu trả lời của thầy giống như một điều mà tôi không thể nghĩ ra trong mười năm nữa [😭]]

[Thầy Hứa nói rất đúng, thầy nói rằng mọi người đều đang nửa đêm đi mò đường, chỉ có thầy Tiêu nhỏ mang theo thiết bị nhìn ban đêm của riêng mình [🤣]]

[Bởi vì thầy Tiêu nhỏ có thể "nhìn thấy" các hình dạng trong không gian nhiều chiều, chính vì vậy mà thầy có thể nhanh chóng nghĩ ra các phương hướng trong nhiều vấn đề toán học, thật đáng sợ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một sinh vật ba chiều có khả năng tưởng tượng ra những không gian chiều cao hơn, mẹ nó doạ tôi sợ tiểu ra quần luôn rồi]

[Không ai còn nghĩ rằng "Bộ não thiên tài" là một kịch bản phải không? Khả năng tính toán là khả năng không đáng nói đến nhất của thầy Tiêu nhỏ của chúng tôi, mãi yêu]

[Lần đầu tiên tôi đọc những ghi chép của thầy Tiêu nhỏ, tôi đã khóc… Bởi vì tôi biết rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có thể theo kịp... ... Khoảng cách giữa người với người từ khi sinh ra đã được định sẵn]

Mọi người thảo luận càng ngày càng sôi nổi cuối cùng một tòa cao ốc ngàn tầng đột nhiên được xây dựng. Mặc dù Tiêu Chiến đã dùng Internet, nhưng phạm vi vẫn còn khá hạn chế, Tiêu Chiến không hề biết hay biết về "Cuộc chiến màu hồng đen" của những học sinh hốc cây.

Mãi cho đến khi mức độ phổ biến của bài đăng ngày càng cao, được người có tâm đăng tải lên Weibo, kèm tag tăng nhiệt, lập tức được đưa lên tìm kiếm nóng.

Khi Tiêu Chiến nhấp vào mục này, đã gần một tuần trôi qua kể từ thời điểm đăng.

#VìsaoTiêuChiếnlàthiêntài#

@智圈扒爷: "Thần toán" nổi tiếng lại lên hotsearch [🤔] hãy xem đánh giá của học sinh của cậu ấy, bạn nghĩ sao?

Tiêu Chiến tùy ý lướt qua các bình luận, có người cảm thán, có người bán tín bán nghi, có người cho là vớ vẩn, có người thương tiếc về học vấn của mình, lại bắt đầu nhục mạ Vương Nhất Bác.

Nhưng hầu hết mọi người đều rất tò mò về anh, cố gắng khám phá anh bằng cách nhòm ngó mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh.

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, mở Wechat nhắn tin cho Châu Nhân: Buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu vào ngày nào?



Tiêu Chiến hiếm khi chủ động muốn giao tiếp với người khác, Vương Nhất Bác không thể nói lời từ chối. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chiến loay hoay với thiết bị phát sóng trực tiếp, Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Tin tức về buổi phát sóng trực tiếp của Tiêu Chiến không chân mà chạy, lan truyền nhanh như cháy rừng, cùng ngày số lượt truy cập trang tài khoản của Trung tâm nghiên cứu não bộ đạt mức cao nhất trong lịch sử, cư dân mạng đen trắng lẫn lộn vẫn đang tìm kiếm niềm vui mỗi ngày, nếu không có chủ đề họ vẫn có thể tìm ra một chủ đề để tranh luận, với một kpi hình người lớn như vậy, tự nhiên cư dân mạng không thể bỏ qua. Học sinh, người hâm mộ, người qua đường và những kẻ đáng ghét đều được trộn lẫn trong phòng phát sóng trực tiếp theo tỷ lệ 1: 1: 1: 1. Tiêu Chiến đã ước tính cẩn thận dựa trên quảng trường thời gian thực của Weibo.

Vương Nhất Bác điên cuồng đạp ga, phóng vun vút đến trường đại học Q, ngồi ngoài tầm của ống kính, vẻ mặt căng thẳng.

Ngay khi Tiêu Chiến mở phòng phát sóng trực tiếp, anh đã thấy một làn sóng người điên cuồng tràn vào. Anh liếc nhìn lượng người ngày càng đông, từ khóe mắt nhìn thoáng qua bên ngoài ống kính, anh thấy trán Vương Nhất Bác lúc này đã lấm tấm mồ hôi.

Mặc dù Tiêu Chiến có phần không thoải mái khi ở trước ống kính, nhưng suy cho cùng cũng được ngăn cách bởi một lớp cáp mạng, mà trong phòng thí nghiệm chỉ có anh và Vương Nhất Bác, biểu cảm của Tiêu Chiến trông tự nhiên hơn nhiều. Vương Nhất Bác đã cảnh giác với việc Tiêu Chiến cắn móng tay hay moi móc ngón tay, nhưng sau vài phút phát sóng dường như Tiêu Chiến không có dấu hiệu này.

Nhưng có một số thứ hỗn tạp bắt đầu trộn lẫn trong đạn mạc.

Mạng xã hội không nhớ quốc thù, không thù công khai, nhưng đặc biệt nhớ nhất là những hiềm khích cá nhân. Thái độ của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác lúc đầu chắc chắn đã kích động một làn sóng người.

[Ôi ai đây, sao phát sóng trực tiếp không dẫn chồng theo cùng, bảo vệ chồng ghê lắm mà]

[Ngốc xít, mọi người đây là đang lên tiếng giúp cậu đó]

[Sao lại chỉ có một mình cậu, trùng hút máu không cần cậu nữa? Omega của chúng ta không phải không có chồng thì sống không nổi sao? [😏]]

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, lập tức gọi một tiếng “Vương Nhất Bác” vỗ nhẹ nắm tay đang siết chặt của hắn, “Đừng tức giận, giúp anh dựng khung sắt lên."

"Đây là buổi phát sóng trực tiếp của Trung tâm nghiên cứu lấy cảm hứng từ não bộ. Bất kỳ ai không nói về khoa học đều sẽ bị chặn." Tiêu Chiến tăng tốc độ đeo găng tay thí nghiệm vào, đặc biệt nói thêm một câu, "Tôi rất giỏi trong việc chặn người."

[Vãi lol, Vương Nhất Bác thực sự đang ở đây]

[... Tài khoản đã bị chặn]

[Tôi sẽ không nhìn những thứ không nên nhìn, cậu sẽ không phát điên ở nơi công cộng đâu ha, phòng phát sóng trực tiếp sẽ không bị chặn chứ]

Vương Nhất Bác giữ khuôn mặt của mình bên ngoài khung hình, chỉ để lộ phần dưới cổ, giúp Tiêu Chiến di chuyển mọi thứ lên. Sắc mặt hắn nghiêm nghị, lộ ra vẻ rất không vui, Tiêu Chiến liếc nhìn hắn, lúc hắn đang định quay người rời khỏi khung hình, cánh tay bị anh nắm lấy ý tứ an ủi.

"Chậc, đừng nhúc nhích, làm thí nghiệm cùng anh đi." Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến ra, giọng điệu chế nhạo, "Cẩn thận bọn họ lại mắng anh, Enigma như vậy còn dám chạm vào."

Tiêu Chiến khịt mũi hai lần, liếc nhìn đạn mạc đang bay điên cuồng, phớt lờ nó.

"Trường đại học yêu cầu tôi chỉ các người một số điều đơn giản trước." Tiêu Chiến lấy một tờ giấy trắng, gấp nó thành một dải giấy dài rộng bằng ba ngón tay. "Tôi cũng không biết thế nào gọi là điều đơn giản, nhưng tôi đã xem những gì các bạn đã thảo luận trên diễn đàn trước đây, mới nhận ra rằng các bạn không hiểu không gian chiều cao hơn, vì vậy tôi sẽ nói về vấn đề này trước."

"Em ngồi xuống, lắng nghe cho cẩn thận." Tiêu Chiến chạm vào Vương Nhất Bác ở bên ngoài màn hình, "Nếu em hiểu, anh biết bọn họ cũng sẽ hiểu."

Vương Nhất Bác nín thở, ngồi nghiêm chỉnh ngay thẳng như học sinh tiểu học.

"Nhìn này," Tiêu Chiến cầm tờ giấy đưa tới đưa lui, "Đây là vấn đề nhận thức về không gian, không gian mà bạn nhìn thấy bây giờ là thẳng đứng, vì vậy sẽ có ba chiều dài, rộng và cao."

Tiêu Chiến uốn mảnh giấy thành một chiếc nhẫn bị biến dạng, khi nhìn thấy một số người xem nói rằng họ không thể nhìn rõ, vì vậy anh tiến lại gần ống kính, thu hình cận cảnh bàn tay của anh, lông tơ trên khuôn mặt của anh cũng được phóng đại, "Nhưng như thế này, đối với dữ liệu mà nói, nó có nhiều hơn ba chiều, mỗi biến lượng là một chiều và cấu trúc không gian của nó là hàng vạn chiều đến hàng triệu chiều."

Tiêu Chiến trải dải giấy ra, sơn một bên màu đen, dùng ngón tay thon dài xoắn một đầu thành 180°, sau đó nối hai đầu lại với nhau, "Rất đơn giản, giống như bây giờ, nó phá vỡ không gian ba chiều, đây chính là dải băng Mobius, nó hợp nhất hai mặt của tờ giấy thành một mặt phẳng trong không gian, nếu một con kiến bò dọc theo tờ giấy, nó có thể đi không ngừng."

Tiêu Chiến có chút đắc ý về cách nói trôi chảy của mình, anh hỏi Vương Nhất Bác, "Được không, nghe có hiểu không?"

Vương Nhất Bác không nói một lời, chỉ vào đạn mạc cho anh xem.

[Lại gần chút nữa đi ca ca [😍] chút nữa thôi]

[Chỗ này sao có nhiều chị em đến học toán quá vậy? [😍]]

[Trắng quá đi, ý tui là tờ giấy]

[Chuẩn bị thi rồi, nghe không hiểu lời thầy giảng sẽ không thể vượt qua được kỳ thi cao trung, cầu xin mỗi ngày đều live stream]

[Trên miệng bảo bảo có một nốt ruồi [😛]]

Không biết có phải có người nào đó đăng ảnh chụp màn hình phát sóng trực tiếp lên mạng, số lượng người xem tăng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhiều người thả icon lè lưỡi liếm màn hình, đạn mạn nhấp nháy liên tục nhanh đến nỗi không thể nhìn rõ các bình luận.

Tiêu Chiến chớp mắt hoài nghi nhân sinh, cẩn thận xem xét đạn mạc, Vương Nhất Bác bất động thanh sắc ngồi bên trái màn hình, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy một cánh tay vô duyên vô cớ vươn ra từ một đầu màn hình, ôm lấy eo của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không nhận ra có gì không ổn, thuận theo tình thế nhích mông, ngã vào trong lòng Vương Nhất Bác, hỏi hắn: "Rốt cuộc bọn họ nghe có hiểu hay không vậy?"

"Hiểu." Vương Nhất Bác nói chắc như đinh đóng cột.

Tiêu Chiến gãi gãi mặt, có chút do dự, "Vậy anh, tắt live được chưa?"

[?]

[??]

[Vương Nhất Bác… Đừng phá đám]

[Chỉ mới nói có một chút kiến thức đã tắt live rồi sao thầy, không được đâu, em còn muốn thi đại học]

[Bảo bảo [😭] nói lại một lần nữa đi, mama không hiểu, mama đã tám mươi rồi có chút tốn sức]

[Hừ!! Ui, đừng để nam nhân này chạm vào người cậu, cứu mạng, tôi chịu không nổi]

[Bảo bối ngồi thẳng lên nào, đừng nghiêng người như vậy]

Vương Nhất Bác cười “hehe” trong lòng, càng ôm Tiêu Chiến chặt hơn.

Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, hỏi: "Vậy các người muốn nghe cái gì, có câu hỏi gì thì cứ hỏi đi."

Không đợi đạn mạc kịp chạy bình luận, người ngoài màn hình đột nhiên bổ sung một câu: "Chỉ đặt câu hỏi liên quan đến nghiên cứu."

Tiêu Chiến nghe vậy gật gật đầu, biểu cảm tán thành, "Đúng."

[Đáng ghét]

[Tôi thực sự muốn xiên tên đó]

[Đây không phải là buổi phát sóng trực tiếp một mình sao Tiêu bảo [😭]]

[Tôi nên hỏi những câu hỏi nghiên cứu nào với tư cách là một sinh viên đại học để không gây khó chịu…]

May mắn thay vẫn còn những người trong phòng phát sóng trực tiếp đã nghe nói về các mộ danh "Thiên tài" và "Thần toán", họ bắt đầu nắm bắt cơ hội để giao lưu với Tiêu Chiến.

[Xin chào thầy, gần đây em có dự định học ở trường đại học Q, em rất rất quan tâm đến Trung tâm nghiên cứu não bộ, xin hỏi đoàn đội của thầy còn nhận sinh viên không ạ?]

Trạng thái của Tiêu Chiến đang rất thoải mái, anh dựa vào lòng ngực người phía sau suy nghĩ một giây, "Không nhận."

Bởi vì đối với anh mà nói, 1+1<1.

"Nếu bạn thực sự thích dùng bộ não tính toán, bạn có thể chuyển trường, thi vào trí tuệ nhân tạo, nó gần giống như nhau."

[Tiêu Tiêu, sinh viên khoa học xã hội, sau này có thể vào loại não được không?]

"Chắc chắn rồi." Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc nói, "Có một người trong đội của chúng tôi. Cậu ấy rất giỏi trong việc xử lý ngôn ngữ tự nhiên... Ừm, Sự hiểu biết về ngôn ngữ và khả năng xử lý phân từ của cậu ấy tốt hơn tôi nhiều, chỉ cần cậu ấy bổ sung một chút kiến thức cơ bản của toán học là tốt rồi.]

Tiêu Chiến không biết liệu người hỏi có thực sự muốn đến hay không, vì vậy anh đã suy nghĩ rất cẩn thận để trả lời: "Vi tích phân, đại số đường thẳng, số trị phân tích, xác suất, đơn giản chỉ cần học qua một chút những thứ này là có thể vào đây."

[Đơn giản học qua một chút?]

[Toán của tôi chỉ có năm mươi điểm, tôi có thể nghe hiểu được không]

"Còn muốn hỏi gì nữa không?" Tiêu Chiến uống một ngụm nước, "Nếu không thì tôi tắt live đây."

[Bảo bảo, cậu có thể cho người có chỉ số IQ dưới một trăm như tôi, có cơ hội nói chuyện với cậu được không]

[Cho cậu ba chiếc máy bay, có thể ở lại trò chuyện chút được không]

Tiêu Chiến khịt mũi, "Muốn nói chuyện gì, tôi không biết cách trò chuyện."

[Cậu đuổi bạn trai cậu ra chỗ khác đi, chúng tôi dạy cậu [😍]]

[11111 Vương tiên sinh, please go out]

"Không được, em ấy muốn ở cạnh tôi."

[... Được rồi, chúng tôi thực sự tan nát cõi lòng]

[Chỉ muốn hỏi bảo bảo nếu như không thích E [🥺] bảo bảo có thể cân nhắc đến chị Beta này không]

[oo Có thể yêu đương không? Tiêu bảo muốn ở trên hay dưới đều được]

Tiêu Chiến chớp mắt, nhỏ giọng thì thầm với Vương Nhất Bác, "Hình như anh đọc không hiểu cho lắm, em hiểu không?"

"Không hiểu." Vương Nhất Bác lời ít ý nhiều, "Trả lời những câu mà anh hiểu, còn lại đừng quan tâm."

[Hỏi nhỏ một câu, giữa E và A có khác gì nhau không?]

[Nghe nói thể lực của E có thể cùng lúc làm ba người, nếu vậy chỉ có một bạn đời thì có đủ không?]

[Có sướng không, nói nghe một chút đi]

Vương Nhất Bác không thể chịu đựng được nữa, hắn không nhịn được đập bàn một cái, "Này, tôi xin các người đừng nói hươu nói vượn nữa được không, anh ấy không phân biệt được lời nói đùa của các người, anh ấy rất dễ tin là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net