Chương 09. Hẹn Hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến và Hứa Đa hẹn gặp nhau ở một nhà hàng, Hứa Đa ngay lập tức nhận lời với tinh thần phấn chấn ngược lại Tiêu Chiến chưa ra khỏi nhà đã bắt đầu chùn chân.

Anh không muốn đến cuộc hẹn một mình, anh cảm thấy hơi sợ hãi vì đã lỡ tay nhấc mai rùa lên.

Cho nên anh đã gọi cho Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến sốt sắng gọi tên hắn khi cuộc gọi được kết nối.

Vương Nhất Bác khựng lại, "Sao vậy?"

Vừa rồi hắn đột nhiên có ảo giác rằng thời gian đã quay ngược về năm năm trước, Tiêu Chiến sẽ gọi cho hắn bất cứ khi nào anh nhìn thấy một con gián.

"Tôi sắp ăn tối với một người lạ."

Lúc Tiêu Chiến khẩn trương anh sẽ bắt đầu chọn ngẫu nhiên những trọng điểm để nói, Vương Nhất Bác cau mày lắng nghe gần mười phút mới hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.

"Trường đại học nào? Làm việc ở cơ sở nào? Mấy tuổi, là Omega hay Beta?"

"Không biết." Tiêu Chiến thành thật nói, "Tôi không nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng chỉ hỏi tôi vài câu."

"Tôi lỡ miệng nói trong lúc tức giận, không ngờ cậu ta đồng ý luôn." Tiêu Chiến hối hận vô cùng.

Trước đây quen biết với Tiêu Chiến gần một học kỳ, Vương Nhất Bác cũng phát hiện ra Tiêu Chiến tuy nhìn thì có vẻ xa cách nhưng thực chất là có chút ngại giao tiếp, nếu có thể diễn đạt bằng chữ viết anh tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện, nếu có thể dùng điện thoại để trao đổi anh tuyệt đối sẽ không gặp mặt trực tiếp.

Trong nhiều thời điểm anh phớt lờ mọi người, đại não của anh đang vận hành thần tốc dựa trên nhận thức lý luận, tư duy phân tích nên dùng thái độ nào để giao tiếp.

Vương Nhất Bác dứt khoát hỏi Tiêu Chiến: "Các người hẹn gặp nhau ở đâu?"

Mang theo chìa khóa, Vương Nhất Bác vừa đi vừa nói: "Gửi địa chỉ cho tôi."

Lời nói ra được hai giây, bước chân khựng lại một nhịp, hắn nói thêm vào điện thoại: "Tôi chẳng qua là tiện đường đi ăn cơm thôi."











Sau khi Tiêu Chiến gửi cho Vương Nhất Bác icon con thỏ thứ mười, Vương Nhất Bác cuối cùng không nhịn được nữa nắm lấy cái tay đang ấn loạn trên màn hình của Tiêu Chiến.

"Anh làm gì vậy?" Hắn đang ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến nãy giờ vẫn chăm chú gửi icon cho hắn.

Nhưng thật ra chỉ là Tiêu Chiến đang cảm thấy buồn chán, sau năm năm có thể lần nữa gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác khiến anh cảm thấy rất vui. Kỷ lục lịch sử trò chuyện 13G của anh có thể tiếp tục tăng lên.

Một số người khi trưởng thành có sở thích giữ lại cái này cái kia để làm vật kỷ niệm, Tiêu Chiến cũng có, anh lưu lại lịch sử cuộc trò chuyện.

"Đáng yêu không?" Tiêu Chiến nhấp vào bộ sưu tập các gói biểu tượng cảm xúc của mình, đưa cho Vương Nhất Bác xem những hình ảnh động của con thỏ, "Tôi rất thích nó."

Ở thời đại mà mọi thứ đều dễ thay đổi, Vương Nhất Bác cảm thấy những người độc thân như Tiêu Chiến có hứng thú và niềm yêu thích mãnh liệt với một thứ gì đó thật sự rất hiếm thấy.

"Không gửi nữa, không có chuyện gì làm thì ăn đi." Vương Nhất Bác lạnh lùng đẩy dĩa gà rán đến trước mặt Tiêu Chiến.

Dường như trường đại học nơi Hứa Đa đang làm việc cách đây rất xa, cách thời gian hẹn chỉ còn một phút mà cậu ta vẫn chưa đến. Tiêu Chiến không khỏi có chút bực bội, anh thậm chí còn phải kiểm soát chính xác thời gian làm bài trong đầu, bất kỳ hành vi không đúng giờ nào cũng sẽ khiến anh vô cùng khó chịu.

"Tôi đi đây." Tiêu Chiến nhìn đồng hồ trên tay xem giờ, khi kim giây vừa vượt qua vị trí số 12 lập tức nói với Vương Nhất Bác, "Cậu ta không đến, đi thôi."

Vương Nhất Bác ấn Tiêu Chiến ngồi lại vào ghế, nhanh tay đút một miếng gà rán vào miệng Tiêu Chiến. Hắn biết Tiêu Chiến bị "Ám ảnh về thời gian" vì chính lý do này mà anh đã tạo ấn tượng là người đặc biệt thiếu kiên nhẫn ở trường cao trung. "Có thể người ta trên đường bị kẹt xe thôi." Người hiện đại ít nhiều gì cũng có thói quen xài giờ dây thun.

Được rồi. Tiêu Chiến yên lặng nhai gà rán, hai má phồng lên. Anh suy nghĩ một chút, mỗi năm ở Trung Quốc có khoảng 500.000 vụ tai nạn giao thông, xác suất ngẫu nhiên này có thể xảy ra với rất nhiều người, anh lựa chọn bao dung.

Mười phút sau khoảng thời gian đã hẹn trước đó, cửa nhà hàng cuối cùng cũng bị một nam nhân mập mạp đẩy ra, mồ hôi nhễ nhại đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng ánh mắt ngập ngừng dán vào bàn của Tiêu Chiến.

Tiến sĩ đại học Hứa Đa quá khác so với tưởng tượng của Tiêu Chiến, trông rất trẻ, không phải là những giáo sư già ở độ tuổi bảy mươi hay tám mươi. Lần đầu tiên Tiêu Chiến trông thấy cậu ta, anh không hiểu sao lại nghĩ đến Tiêu Cổn Cổn, cả hai trông giống như quả bóng. Tâm trạng tức giận ban đầu của Tiêu Chiến trong chốc lát đã tan biến. Anh chậm rãi giơ tay vẫy vẫy, "Này."

Hứa Đa chậm rãi ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, "Xin chào."

Hai người ở trên mạng vốn đều kiêu ngạo và ngang ngược lại trở nên ăn nói nhẹ nhàng khi gặp nhau. Vương Nhất Bác không khỏi khịt mũi, hắn vươn tay bắt tay với Hứa Đa, "Xin chào, anh ấy là Tiêu Chiến, tôi đi cùng anh ấy tới đây, Vương Nhất Bác."

"A, chào." Hứa Đa âm thầm lau mồ hôi, sao còn mang theo người nhà đến, cứ như cậu ta đến đây để bắt nạt Tiêu Chiến vậy.

Tác phong của Tiêu Chiến là đi thẳng vào vấn đề, anh lấy từ trong túi ra một chồng bài toán số học, "Tôi đã xem lại tất cả các đề toán mà cậu hỏi tôi ngày hôm qua. Tôi đoán cậu đang nghiên cứu phần tử hữu hạn và trị số đại số."

"Đối với những đề bài cậu gửi cho tôi, quy luật của mỗi đề đều như nhau. Cậu đã hỏi tôi những câu hỏi tương tư như thế vào tuần trước." Trong mắt Tiêu Chiến, về cơ bản thì Hứa Đa cứ hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi.

Sự thẳng thắn của Tiêu Chiến khiến Hứa Đa cảm thấy xấu hổ, thực ra cậu ta không có ý định thảo luận về học thuật với Tiêu Chiến trong chuyến đi này, cậu ta chỉ đơn thuần muốn đến xem bộ mặt thật của người "Làm bài hộ trên mạng". Cậu đã nhiều lần thầm tưởng tượng ra diện mạo của Tiêu Chiến, thậm chí còn phân tích thói quen ăn nói của anh trong mỗi tin nhắn Tiêu Chiến gửi đi, để ước tính độ tuổi của anh. Nhưng cậu không bao giờ ngờ rằng Tiêu Chiến trẻ như vậy, trông giống như một sinh viên đại học, cảm thấy bản thân hẳn là phải lớn hơn anh vài tuổi.

"Hướng nghiên cứu của tôi là khoa học tính toán và trị số phân tích, vì vậy tôi theo đuổi thuật toán trình độ cao nhất." Hứa Đa mạnh miệng, "Tôi không hẳn là không làm được, tôi chỉ là đang thu thập các thuật toán. Nếu tôi đã đưa đề cho cậu, tôi làm sao có thể không làm được chứ."

Tiêu Chiến không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện này thế nào, anh liếc nhìn Hứa Đa, rồi nhìn sang Vương Nhất Bác, cân nhắc nửa ngày, chỉ có thể nói, "Ừm."

"Cậu nói, cậu có thể tính nhẩm." Hứa Đa vẫn còn ghi nhớ chuyện này, cậu ta sợ là Tiêu Chiến chỉ đang khoác lác mà thôi, cho nên cố ý đem chuyện này ra nói.

"Ừm, tại sao không?"

Nhìn dáng vẻ cứng rắn của Tiêu Chiến khiến Hứa Đa trợn mắt ngoác mồm, "Đến giờ mà cậu vẫn còn dám khoác lác sao?"

"Tại sao lại không tin?" Tiêu Chiến oán giận Hứa Đa, nhưng lại hất mặt về phía Vương Nhất Bác, "Phiền quá, cậu ta lại nghi ngờ tôi."

Tiêu Chiến đưa tờ giấy cho Hứa Đa, "Muốn ra đề gì cũng được, tôi không cầm bút cũng có thể cho cậu đáp án."

"Cậu nghiêm túc?" Biểu cảm trên khuôn mặt Hứa Đa một lời khó tả hết, hỏi lại lần nữa, "Tôi ra đề gì cũng được?"

"Tùy thích."

"Lũy thừa lập phương cũng được sao?"

"Cậu muốn căn cũng được."

Hứa Đa viết ra một chuỗi dài các phép tính hỗn hợp, thậm chí lũy thừa 13 của 14 cũng có. Tiêu Chiến liếc nhìn, lẩm bẩm: "Thực sự không cần khách sáo đâu."

Chưa đến một phút Tiêu Chiến đã viết đáp án xuống trên tờ giấy. Anh không cho Hứa Đa xem mà quay đầu hỏi Vương Nhất Bác, "Bao nhiêu? Cậu nói cho tôi biết trước."

Vương Nhất Bác đưa kết quả máy tính trên điện thoại cho anh xem.

"Ha ha, đúng rồi." Tiêu Chiến lật tờ giấy trắng, giơ lên trước mặt Hứa Đa, "Chịu tin chưa?"

Hứa Đa há miệng hình chữ "O".

Vẫn chưa chết tâm, cậu ta đột nhiên cúi đầu xuống viết một chuỗi biểu thức dài hơn, gần như viết ra tất cả những phép tính phức tạp mà cậu ta có thể nghĩ ra.

Tiêu Chiến vẫn báo đáp án chính xác.

Hứa Đa bị sốc đến mức không thể hoàn hồn.

Hứa Đa hoàn toàn sụp đổ, chỉ vào Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu ta vẫn luôn như vậy sao?"

Anh đột nhiên bị nhện cắn hay là bị tiêm huyết thanh siêu chiến binh của Captain America?

Vương Nhất Bác lắc đầu, trong mắt ẩn giấu tia đắc ý nhìn Tiêu Chiến, không khỏi cười nói, "Tôi cũng mới phát hiện ra."

"Rất khó sao?" Tiêu Chiến cảm thấy có chút đắc ý, "Tôi còn tưởng rằng mọi người ai cũng làm được."

Hứa Đa chấn động ôm lấy đầu, "Sao lại thế này? Làm sao tính căn số? Làm sao tính lũy thừa 13? Cầm bút thôi tôi cũng không có kiên trì ngồi tính được."

"Hiện giờ trong giới tính nhanh có ai có thể vừa tính nhẩm lũy thừa vừa tính nhẩm căn không?" Vương Nhất Bác đúng lúc nắm bắt trọng điểm, hỏi Hứa Đa.

Hứa Đa ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác vẻ mặt dở khóc dở cười.

"Dĩ nhiên là không có."

"Cậu ta là người đầu tiên trên thế giới."










Đã lâu lắm rồi Tiêu Chiến không được vui vẻ như vậy, anh đung đưa hai chân ngồi ở chỗ lái phụ, ngâm nga theo điệu nhạc trên xe của Vương Nhất Bác.

"Tôi nói chứ, trước đây khi tôi có xem một lớp học trực tuyến, giáo sư của đại học Q nói rằng, bước có gánh nặng lớn nhất là tiến hành ước tính sơ bộ và xác minh hợp lý công thức đã xây dựng, điều này rõ ràng rất đơn giản mà." Tiêu Chiến vui vẻ đong đưa đầu qua lại, "Hoá ra các người không biết tính nhanh với số lớn."

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Tiêu Cổn Cổn mếu máo viết phép nhân, tinh thần phấn chấn giảm đi một nửa, quay đầu sang hỏi Vương Nhất Bác: "Các người bình thường học phép nhân chia lúc mấy tuổi?"

Vương Nhất Bác không biết, chỉ có thể nhớ lại đại khái, "Hình như dạy từ năm lớp hai tiểu học, khoảng bảy tám tuổi gì đó."

Tiêu Chiến bỗng chốc nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, doạ hắn sợ đến mức lập tức trách mắng: "Đừng cử động! Đang lái xe đấy."

"Thật hay giả vậy?" Tiêu Chiến như vừa mới trùng sinh.

"Học muộn như vậy?"

Tiêu Chiến "Ha" một tiếng, không nhịn được vỗ tay, "Hoá ra con không có bị ngốc a, Cổn Cổn."

Hoặc là nói, cậu bé không bị ngốc bởi vì còn khối người ngu ngốc hơn cậu.

"Cảm ơn cậu." Tiêu Chiến chân thành cảm ơn "Đối tượng tham chiếu", khiến Vương Nhất Bác đang lái xe chẳng hiểu mô tê gì.

Vương Nhất Bác đỗ xe dưới tầng nhà Tiêu Chiến, kéo dây đai an toàn, "Đến rồi."

Tiêu Chiến vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị "Con trai ta không phải đồ ngốc", khoé miệng vẫn duy trì một đường cong lên. Anh đột nhiên vô duyên vô cớ đưa tay ra ôm lấy Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đóng băng trong giây lát trước vô lăng.

"Hôm nay tôi vui quá." Tiêu Chiến dùng răng thỏ cắn môi dưới khoé miệng nhếch lên, "Ở bên tôi thêm chút nữa."

Rõ ràng giống như không có gì thay đổi, lại giống như cái gì cũng thay đổi.

Đây là lần đầu tiên thiên tài đằng sau cánh cửa đóng kín toả sáng dưới ánh nắng bên ngoài, là bước ngoặt của Tiêu Chiến trong việc giao tiếp xã hội.

"Cậu thật tốt." Tiêu Chiến lại ôm Vương Nhất Bác chặt thêm, Vương Nhất Bác xoay vô lăng "Rít" một tiếng. "Mọi thứ dường như trở nên tốt hơn kể từ khi cậu trở lại." Tiêu Chiến hạnh phúc trong niềm vui của mình, nhìn Vương Nhất Bác với đôi mắt lấp lánh, "Thật tốt khi có cậu."

Mí mắt Vương Nhất Bác giật giật, đôi môi mím chặt không phát ra tiếng.

"Tôi không làm gì cả."

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu mùi gỗ mun thoang thoảng trên người Vương Nhất Bác, "Chỉ cần có cậu ở đây là được rồi."

"Có thể mãi ở bên cạnh tôi không?" Tiêu Chiến xoa đầu Vương Nhất Bác, "Linh vật của tôi."

Tiêu Chiến không bao giờ cảm thấy xấu hổ khi nói những lời này.

Nhưng tai Vương Nhất Bác lại đỏ bừng.










Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng không thể chống cự lại được lời mời của Tiêu Chiến "Đến đây, đến đây", "Ở lại với tôi" mà theo anh đi lên lầu.

Đã rất lâu rồi Vương Nhất Bác không nghiêm túc ở cạnh anh, Tiêu Chiến vui mừng khôn xiết. Sau khi đuổi Tiêu Cổn Cổn vào phòng làm toán, anh mở ra hai lon coca mà Tiêu Cổn Cổn đã thèm cả tuần rồi nằm xuống ghế sofa cẩn thận chọn phim.

Vương Nhất Bác liếc nhìn màn hình máy tính, bật cười, hắn nhìn thấy lịch sử xem phim của Tiêu Chiến.

"Bây giờ anh có thể xem phim tiếng Anh rồi?"

Trước đây Tiêu Chiến thà rằng xem những bộ phim lồng tiếng dở tệ bị người khác phỉ nhổ còn hơn xem bản gốc tiếng Anh vì không hiểu.

"Không phải vì cậu thích sao?" Tiêu Chiến vẫn chuyên tâm chọn phim, không quay đầu lại.

Vương Nhất Bác không cười nổi nữa.

Cho đến khi tiếng nhạc mở đầu của bộ phim vang lên trong phòng, Vương Nhất Bác nhìn thấy tựa phim quen thuộc, trong lúc nhất thời có cảm giác mình đang ở trong cỗ máy thời gian, thực sự trở về năm năm trước.

Khi hai người lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò, như bao đôi đang yêu nhau sau khi ăn tối xong thì đi xem phim, một bộ phim giống hệt như bây giờ.

Nhưng lúc đó dù đã có phụ đề tiếng Trung trên màn hình nhưng Tiêu Chiến vẫn không thể ngồi yên xem.

"Tôi không thích những thứ làm khó tôi." Tiêu Chiến nhìn màn hình lớn nhỏ giọng nói, "Tôi là người Trung Quốc."

Vương Nhất Bác cười khúc khích, hắn cũng không có lòng dạ nào xem phim, bởi vì Tiêu Chiến đang ngồi rất gần hắn. "Anh không biết một từ tiếng Anh nào sao?" Vương Nhất Bác đọc thử một câu, "Anh đọc tên được không? Nữ chính tên là Mathilda."

Trình độ ngôn ngữ của Tiêu Chiến thực sự kém, anh mở miệng, như thể chưa thuần hóa được lưỡi của mình, sau vài lần đọc thành "Ma" cuối cùng cũng chỉnh được phát âm thành "Da". Vương Nhất Bác rốt cuộc nhịn không được nữa, mở miệng cười. Tiêu Chiến nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn, ho khan vài tiếng, nụ cười dần tắt.

"Cậu cười tôi." Tiêu Chiến siết tay thành nắm đấm đánh Vương Nhất Bác.

"Không có." Vương Nhất Bác nắm lấy nắm đấm nhỏ kia, "Sao tôi dám cười anh chứ."

Tiêu Chiến nghiêng đầu, dựa vào vai Vương Nhất Bác, há miệng chờ Vương Nhất Bác đút cho anh hết bỏng ngô này đến bỏng ngô khác. Anh thực sự rất buồn chán, bởi vì không thể hiểu được gì cả. Không chỉ vì không hiểu tiếng Anh, mà anh cũng không hiểu được tình tiết bên trong của phim. Sự qua lại giữa một cô gái nhỏ và một đại thúc sát thủ là quá nhiều đối với anh, trong mỗi câu thoại đều chẳng biết đang nói gì.

Khi sát thủ đưa cô gái nhỏ đến cửa thông gió, anh ta nói "I Love You" với cô gái trong bóng tối. Tiêu Chiến ngay lập tức ngồi bật dậy khi nghe câu đó, anh chọc vào người Vương Nhất Bác, "Tôi hiểu câu này đấy."

Tiêu Chiến đang ở trong rạp phim tối om, đầu vẫn dựa vào vai Vương Nhất Bác, hơi thở ấm áp của anh gần đến nỗi lông tơ trên gò má Vương Nhất Bác run rẩy. "I Love You." Giọng nói của Tiêu Chiến giống như một chiếc cọ mảnh, nhẹ nhàng quét qua lỗ tai ngoài của Vương Nhất Bác.

"I Love You." Tiêu Chiến lặp lại, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Tôi chỉ hiểu được câu này, nghĩa là anh yêu em, đúng không?"

Rất lâu sau, Tiêu Chiến nghe thấy một tiếng "Ừm" gần như không thể nghe được trong bóng tối.

Khi đó Vương Nhất Bác đã nghĩ, điều tuyệt vời nhất trên thế giới này chính là người đã từng cho là quá đỗi xa vời không thể chạm tới, vào một ngày nào đó sẽ ghé vào tai hắn thì thầm anh yêu em.

"Nói lại lần nữa." Vương Nhất Bác quay mặt Tiêu Chiến qua, nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi muốn nghe ba lần."

"Anh yêu em, anh yêu em." Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không chút do dự hay ngại ngùng nói: "Cậu còn muốn nghe không?"

Vương Nhất Bác từ từ tiến lại gần Tiêu Chiến, hắn thậm chí không dám thở mạnh, hô hấp rất nhẹ nhàng. Hắn thăm dò bằng cách chạm nhẹ vào chóp mũi của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không trốn không lùi nhưng lông mi khẽ run, theo bản năng nín thở.

Vương Nhất Bác dùng môi chạm nhẹ vào môi Tiêu Chiến, hơi thở ấm áp khiến Tiêu Chiến có chút ngứa ngáy, không nhịn được bật cười, chiếc răng thỏ lộ ra.

Vương Nhất Bác lại hôn một cái, giống như đóng dấu lên môi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mềm như bông để mặc cho hắn hôn, thân thể trong vô thức áp sát vào người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giữ chặt Tiêu Chiến mút môi anh thật mạnh, dùng răng gặm nhấm đầu lưỡi Tiêu Chiến. Đợi đến khi Tiêu Chiến hoàn toàn mở miệng ra, hắn duỗi lưỡi đi vào.

Sau cùng Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, anh có cảm giác hơi kỳ lạ, mặt đỏ bừng. Vương Nhất Bác dừng lại, đưa tay lau vết nước óng ánh trên khoé miệng Tiêu Chiến, gắt gao ôm chặt lấy Tiêu Chiến, vùi má vào xương quai xanh của anh.

"Nghe này." Vương Nhất Bác vô cùng tự nhiên tiếp thu những gì anh nói từ mười phút trước, hôn lên cổ Tiêu Chiến, "Từ giờ mỗi ngày đều nói tôi nghe nhé."










Vật đổi sao dời, Tiêu Chiến lại như trước ngồi tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác

Tầm mắt Vương Nhất Bác dán vào màn hình máy tính, nhưng ánh mắt không có tiêu điểm.

Vài phút sau, Vương Nhất Bác giơ tay đẩy đầu anh ra khỏi vai.

"Anh ngồi dậy đi." Vẻ mặt Vương Nhất Bác lạnh nhạt.

"Ồ." Tiêu Chiến bĩu môi, ngồi thẳng người dựa vào ghế sofa.

Tình tiết trên màn hình đang diễn biến đến đoạn cô gái nhỏ dạy sát thủ biết chữ, sát thủ dạy cô gái nhỏ dùng súng, Tiêu Chiến quay đầu định nói chuyện với Vương Nhất Bác, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, anh phát hiện Vương Nhất Bác ngồi xa hơn một chút.

Tiêu Chiến cau mày, cầm máy tính di chuyển mông về phía Vương Nhất Bác. "Ngồi xa như vậy cậu sẽ khó thấy."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, tựa hồ không muốn ở lại đây nữa, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.

Có lẽ Tiêu Chiến là người xương cốt yếu, không lâu sau đã cầm lòng không đậu dựa vào người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đẩy ra nhưng anh cũng không chuyển động, sau cùng muốn đứng thẳng dậy, ai ngờ Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt nhanh nhạy ôm lấy Vương Nhất Bác.

"Cậu làm gì?" Kì thật Tiêu Chiến đã bắt đầu cảm thấy không vui, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, "Đây không phải là bộ phim cậu thích xem sao?"

"Tôi vì muốn xem hiểu đã xem nó trên dưới mười lần rồi." Tiêu Chiến ôm eo Vương Nhất Bác ngăn không cho hắn rời đi, "Tại sao cậu lại không vui?"

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, lặng lẽ nhìn Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến."

Đôi mắt Vương Nhất Bác tràn ngập đau đớn, đôi mắt đột ngột đỏ ngầu khiến hắn trông như bị tra tấn.

"Anh nói thật với tôi đi được không?" Vương Nhất Bác không hiểu Tiêu Chiến lại lần nữa đến gần hắn là có ý gì? Càng không hiểu nổi sự thân mật mơ hồ này là có ý gì? Rốt cuộc Tiêu Chiến đang nghĩ gì?

"Anh muốn vào Học viện Hàng không, tôi giúp anh tìm cách, anh muốn tôi đi cùng, tôi cũng đến."

"Anh muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó cho anh, chỉ cần anh nói với tôi sự thật."

Vương Nhất Bác siết chặt vai Tiêu Chiến, giống như con dao hai lưỡi, quyết tâm đâm thủng giấy cửa sổ. Hắn khàn giọng hỏi: "Rốt cuộc anh có yêu tôi hay không?"

Vương Nhất Bác dùng ngón tay cái vuốt ve khoé mắt của Tiêu Chiến, "Anh nói thật đi."

"Nói thật đi." Vương Nhất Bác hét lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net