Chương 21. Tội Ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình trạng cái xác không hồn của Vương Nhất Bác đã kéo dài trong một khoảng thời gian, người ngoài không nhìn ra nhưng Tiêu Chiến luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngày nào hắn cũng dậy từ sớm, đi lên lầu đánh thức Tiêu Cổn Cổn, giúp cậu bé đánh răng rửa mặt và thay quần áo, đưa đến trường mẫu giáo. Có đôi khi bị Tiêu Chiến phát hiện không đi làm, hắn đỗ xe trước cổng trường mẫu giáo, ngồi xổm ở bên ngoài trường mẫu giáo nhìn Tiêu Cổn Cổn.

Tiêu Chiến cảm nhận được Vương Nhất Bác rất bất thường, hắn một mình ngồi xổm ở bên ngoài bám vào lan can trường mẫu giáo nhìn vào trong, trông hắn còn vô hồn hơn cả những dây leo trên lan can đã mấy ngày không được tưới nước.

"Em đang làm gì thế?"

Vương Nhất Bác vừa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Tiêu Chiến đang cắn dở nửa cái bánh bò trắng.

Tiêu Chiến thế mà chủ động ra ngoài.

Vương Nhất Bác sửng sốt, thấy Tiêu Chiến ngồi xổm xuống cùng mình, ghé vào tai hắn nói, "Đạo diễn Trần nói số phát sóng của anh đã chỉnh sửa xong rồi, có gửi cho em xem trước, nhưng không thấy em trả lời, em đã nhận được chưa?"

"Ồ." Vương Nhất Bác xoa xoa mặt, dạo gần đây hắn thực sự không có tâm trạng kiểm tra email, "Trở về em sẽ xem, nếu có vấn đề gì sẽ trả lời."

Tiêu Chiến nắm cánh tay Vương Nhất Bác, kéo hắn đứng dậy, anh giống như có "Bệnh thiếu ôm", "Vậy tối nay chúng ta về nhà cùng xem đi."

"Bây giờ em chuẩn bị đi làm chưa?" Tiêu Chiến ra sức nháy mắt với Vương Nhất Bác, "Dẫn anh theo dẫn anh theo, đã lâu lắm rồi em không dẫn anh đến Học viện Hàng không."

Trên thực tế thì Vương Nhất Bác đã xin nghỉ phép dài hạn và đã chuyển giao hầu hết các dự án máy bay mà hắn đang theo dõi cho người khác.

Nhưng hắn không nói gì, nhìn vào mắt Tiêu Chiến, hắn nói được.

Tiêu Chiến mừng rỡ, xé một miếng bánh da bò trắng đút vào miệng Vương Nhất Bác, một bên ngâm nga hát một bên tựa đầu lên vai Vương Nhất Bác.

Chóp mũi Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi rêu trắng nhàn nhạt từ tuyến thể của Tiêu Chiến, giống như mùi thơm miếng tã lót sạch sẽ của em bé.

Sau khi kết khế trong kỳ phát tình, Omega luôn có sức ảnh hưởng rất lớn đến Enigma, Vương Nhất Bác chỉ ngửi nhẹ một cái, đã kìm lòng không đậu ôm lấy Tiêu Chiến vùi mặt thật sâu vào hõm vai anh.

Nhiệt độ cơ thể bắt đầu nóng lên.

Hắn đã có một giấc mơ dài, rất dài vào ngày hôm qua.

Trong giấc mơ, những cây bông gạo cao lớn trong rừng từ từ trổ bông trắng xóa.

Trong mùa hái bông trắng ấy, cơ thể của Tiêu Chiến cũng đã trưởng thành.

Mùi rêu trắng tinh khiết nhất trong thân rễ cây bông gòn, bắt đầu tỏa ra hương thơm của cỏ, khiến hai người họ bối rối.

Khi đó Tiêu Chiến đã hơn một tuần không nói chuyện với Vương Nhất Bác.

Anh tình cờ gặp Vương Nhất Bác ở trường, nhưng anh phải kiềm chế bản thân không nhìn đến.

Vương Nhất Bác ngày nào cũng nhắn tin cho anh, "Anh, nhất định phải có cách, em sẽ giúp anh, anh đừng không để ý đến em."

Giúp Tiêu Chiến vào Học viện Hàng không, giúp Tiêu Chiến giành vị trí đầu tiên, giúp Tiêu Chiến làm bất cứ điều gì. Hắn vẫn còn rất có ích.

Tiêu Chiến không quan tâm, tin nhắn cuối cùng anh gửi cho hắn là: "Cậu không giúp gì được cho bất cứ ai."

Vương Nhất Bác đi đến phòng học của Tiêu Chiến đợi anh, Tiêu Chiến chuyên tâm giải đề, chẳng thèm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hồi lâu sau, có một học sinh trong lớp không thể trơ mắt nhìn nổi nữa, không nhịn được mở cửa sổ ra hỏi Vương Nhất Bác: "Này, cậu tìm ai?"

Vương Nhất Bác không dám nói, chỉ ngây người nhìn Tiêu Chiến, mong anh nhìn về phía hắn.

Bạn học hoài nghi cũng nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, chỉ vào Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác, "Cậu ta? Bạn cậu hả?"

Vương Nhất Bác lúng túng đứng ở cửa như một tên ngốc, tay cầm hộp kẹo sữa bò, gật đầu rồi vội vàng lắc đầu.

"Tiêu Chiến," Bạn cùng lớp giúp Vương Nhất Bác gọi người, "Bạn của cậu tìm cậu này, đã đợi lâu lắm rồi đó."

Tiêu Chiến từ lâu đã nhìn thấy Vương Nhất Bác, nhưng anh vẫn chưa muốn nói chuyện với Vương Nhất Bác. Anh nghiêm mặt, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tôi không quen."

Vương Nhất Bác nắm chặt tay, mồ hôi từ lòng bàn tay thấm vào hộp kẹo sữa bò.

"Có phải cậu định theo đuổi cậu ấy?" Lại có một nam sinh khác thò đầu ra góp vui, tay đưa lên miệng thì thầm, "Em trai, rửa mặt rồi đi ngủ đi."

Theo đuổi ai không theo đuổi, lại theo đuổi một hòn đá làm gì.

Vương Nhất Bác mím môi, cảm thấy rất khó chịu.

Hắn một lời cũng không nói, đặt hộp kẹo sữa bò lên một chiếc bàn gần cửa sổ nhất, rồi chạy thật nhanh nấp sau cánh cửa lớp.

Lớp mũi nhọn hầu như toàn là nam sinh, họ đoạn tuyệt với thế giới, được dạy trong một lớp nhỏ trên tầng cao nhất của toà nhà giảng dạy, hiếm lắm mới gặp chuyện thế này, tiếng đập bàn và tiếng la ó dội lên trần nhà.

Có ai đó đã mở tờ giấy trên hộp kẹo sữa bò, đọc to những gì được viết bên trong, "Anh, em xin lỗi, anh đừng không cần em được không?"

Tiếng la ó lần nữa vang lên như tiếng bom oanh tạc, những người còn chưa từng nói chuyện với Tiêu Chiến chạy đến chỗ anh nhiều chuyện, "Không nhìn ra Tiêu Chiến lợi hại như vậy, tình huống gì đây?"

Đường Tăng cũng vào Nữ Nhi Quốc?

Tiêu Chiến rất buồn bực, anh cảm thấy rất ồn ào, anh đập cuốn bài tập xuống bàn, tiếng cười lắng xuống ngay lập tức.

"Tôi đã nói tôi không quen mà!" Giọng Tiêu Chiến lạnh lùng.

Vương Nhất Bác đang cào cấu khung cửa phía sau, nhìn Tiêu Chiến cau mày mà rơm rớm nước mắt.

Hắn thậm chí không mang theo cặp sách, lẻn ra khỏi trường qua bức tường, loạng choạng về nhà, vào khoảnh khắc nhìn thấy Vương phụ và Vương mẫu vừa trở về An Thành, nỗi tủi thân bao trùm hắn theo cấp số nhân.

Hắn nghiến răng, quay lưng chống lại ánh mắt của ba mẹ, hai người ngơ ngác nhìn nhau, hắn đấm mạnh vào tường phát ra một tiếng "Rầm", nước mắt giàn giụa trên mặt.

Hắn thực sự rất thích Tiêu Chiến, rất thích rất rất thích, thời gian hắn yêu thầm Tiêu Chiến còn lâu hơn khoảng thời gian Tiêu Chiến quen biết hắn.

Thật không dễ gì mới đi đến được ngày hôm nay, sao lại chỉ như một giấc mơ?

Tiêu Chiến đã mang hộp kẹo sữa bò về nhà vào ngày hôm đó, đặt nó trên một chiếc tủ khóa cao, cùng với những cuốn sách máy móc hàng không vũ trụ rất cũ ở nhà.

Anh không muốn ăn kẹo nữa, vì người ăn kẹo cùng anh đã không còn ở đây.

Anh cảm thấy Vương Nhất Bác rất quá đáng, anh muốn Vương Nhất Bác tự suy ngẫm ít nhất là một tháng trước khi nói chuyện lại với hắn.

Đến lúc đó anh sẽ cân nhắc đến việc lấy hộp kẹo này ra, cùng ăn với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nghĩ thầm.

Tiêu Chiến bắt đầu ăn một mình trở lại, lên lớp một mình và đến phòng nghỉ trưa một mình.

Những cảm xúc tràn ngập trong lòng, khiến các giác quan của anh vốn đã không nhạy bén như trước lại một lần nữa xem nhẹ mùi tin tức tố đang dần dịu đi.

Anh thẫn thờ nằm trên lớp cả buổi sáng, trên tuyến thể đã dán ba lớp dày miếng dán ức chế, nhưng vẫn có mùi nhàn nhạt thoang thoảng bay ra.

Có rất ít người trong lớp, một nửa trong số họ đã theo Trần Trung Bình ra nước ngoài tham gia cuộc thi, không có sự đan xen hỗn hợp tin tức tố, lớp học trống trải khiến tin tức tố do Tiêu Chiến phát ra rất đột ngột. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn về phía Tiêu Chiến muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

Tiêu Chiến hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian, chìm vào giấc ngủ say. Việc phát ra tin tức tố ở nơi công cộng là hành vi không thích hợp, có một quỷ xui xẻo bị bầu ra, cân nhắc hồi lâu mới dám gõ bàn của Tiêu Chiến, hạ lệnh trục xuất, "Tiêu, Tiêu Chiến, hình như cậu đang trong kỳ mẫn cảm, có thể đi nơi khác được không? Cứ thế này chúng tôi không thể học được."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, mắt nhắm hờ khoảng mười giây sau mới phản ứng lại, quỷ xui xẻo sợ đến mức xanh mặt. Tiêu Chiến đứng dậy khỏi bàn, cũng không nói gì, xách cặp đi ra ngoài.

Những người xung quanh đều nhích chân nhường đường cho anh, quỷ xui xẻo ngấm ngầm chậc lưỡi, thật phiền phức.

Mà lúc này Vương Nhất Bác đang ở tầng trệt bên kia, không biết vì sao hôm nay lại vô cùng nôn nóng. Giống như một con thú nhỏ bị tiêm một loại hoóc-môn nào đó, từng sợi lông trên người hắn như muốn rụng hết, một chữ trong sách cũng không đọc được, thậm chí còn kích động muốn xé nát cả cuốn sách.

Hắn không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng gọi một cuộc điện thoại về nhà, "Mẹ xin nghỉ phép cho con, hình như con bị bệnh rồi."

Vương Khả Lam làm ầm làm ĩ trong điện thoại, một câu bảo bối hai câu bảo bối chỉ hận không thể lao tới trong một giây, "Ba và mẹ đang ở Liễu đường, chúng ta lập tức lái xe đến đón con, con tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi bảo bối."

Liễu đường là vùng ngoại ô của An Thành, tiếp giáp với quận khác, sẽ mất một khoảng thời gian dài để đến đây, "Mẹ vừa hẹn với một chuyên gia để kiểm tra cơ thể của con, chúng ta đi bệnh viện trước rồi về nhà."

Vương Nhất Bác cố gắng kìm nén cảm giác nóng nảy muốn cào cấu da thịt của chính mình, trả lời "Ừm", lập tức cúp điện thoại lao ra khỏi lớp, đi thẳng đến phòng dụng cụ.

Sát khí quanh người Vương Nhất Bác như một con sư tử bị bỏ đói, vừa xuống cầu thang đã đụng phải một đàn anh cuối cấp, nhìn thấy bộ dạng của Vương Nhất Bác, đàn anh lập tức lùi một bước.

"Bạn học…" Đàn anh cảnh giác lùi từng bước, rất bình tĩnh lấy từ trong túi ra một khoá miệng, "Kỳ mẫn cảm của cậu có chút khốc liệt."

Tam bạch nhãn đang nhìn người kia chằm chằm của Vương Nhất Bác ngây ra trong giây lát, hắn nói, "Tôi không phải Alpha." Hắn không có kỳ mẫn cảm.

Vị đàn anh nhắm đúng thời cơ muốn ra tay, nhất thời sửng sốt, vốn định một giây sau sẽ nhét khoá miệng vào miệng Vương Nhất Bác, một lần nữa bỏ vào cặp sách, "Thật không?"

"Vậy xin lỗi." Vị đàn anh xin lỗi về hành vi mạo phạm của mình.

Tiêu Chiến đã hoàn toàn trong tình trạng mù mà mù mờ, anh há miệng, cảm nhận thân thể mềm nhũn không còn sức lực, cơ hồ không ôm nổi cặp sách. Anh cũng không biết kỳ mẫn cảm lần này sao lại hung hãn như vậy, miếng dán ức chế cũng không có tác dụng, anh chịu đựng sự khó chịu, bước chân xiêu vẹo đi đến phòng dụng cụ.

Phòng dụng cụ rất u tối, Tiêu Chiến vừa vào cửa đã kéo mấy tấm đệm lót dưới đất, không chịu đựng nổi nữa ngã quỵ xuống. Anh nửa ngồi trên tấm đệm, kìm lòng không đậu phát ra âm thanh rên rỉ. Một làn sóng nhiệt cao đánh vào cơ thể, như thiêu như đốt lục phủ ngũ tạng, anh hốt hoảng ôm lấy lồng ngực phập phồng, tay run run lấy từ trong cặp sách ra một lọ thuốc ức chế kỳ mẫn cảm, dường như anh không cần mạng nữa đổ vào miệng một lần bốn, năm, sáu, bảy, tám viên thuốc, cố nuốt xuống trong cổ họng khô khốc.

Tin tức tố của Tiêu Chiến tràn ngập trong phòng dụng cụ, ngào ngạt đến mức dường như có thể nổ tung cả căn phòng. Như thể có một dòng dung nham đang ập đến tràn vào mọi ngóc ngách trong cơ thể anh, Tiêu Chiến ngã xuống đất co giật.

Toàn thân run cầm cập, anh chạm vào điện thoại, "Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác…"

Trước mắt đã trở nên mơ hồ, Tiêu Chiến cố gắng mở to đôi mắt, nhưng trong mắt tựa hồ có sương mù bao phủ, anh thậm chí không thể nhìn ra được những con số trên bàn phím.

Giúp anh với, anh dường như sắp chết mất. Tiêu Chiến đột nhiên muốn khóc, anh không nên nổi giận với Vương Nhất Bác, lúc này anh tìm Vương Nhất Bác, liệu Vương Nhất Bác có để ý đến anh không.

Tiêu Chiến chậm rãi lộ ra triệu chứng phát tình chỉ những Omega mới có, hai má ửng hồng, ôm lấy tấm đệm thở hổn hển, hai tay vô thức kéo quần xuống, lộ ra một nửa bờ mông căng tròn, cọ cọ xuống tấm đệm.

Đột nhiên ở cửa phát ra một tiếng "Cạch", Vương Nhất Bác đeo tai nghe, vẻ mặt cáu kỉnh dùng sức đẩy cửa vào.

Vừa bước vào cửa đã thấy cảnh tượng Tiêu Chiến nằm dưới đất tự an ủi, mấy viên thuốc ức chế kỳ mẫn cảm nằm vương vãi khắp sàn, tai nghe Bluetooth của Vương Nhất Bác "Bộp" một cái rơi xuống đất.

Mắt hắn rưng rưng, "Anh?"

Vương Nhất Bác vội vàng chạy tới, nắm lấy vai Tiêu Chiến, kéo quần anh lên. Hắn cố gắng đánh thức Tiêu Chiến, "Anh, anh làm sao vậy?"

Tiêu Chiến vô thức run rẩy, vừa run vừa muốn cho tay vào quần, Vương Nhất Bác đột nhiên ngăn lại động tác của Tiêu Chiến, "Anh, anh đừng như vậy, tỉnh táo lại đi!"

Vương Nhất Bác vội vàng cõng Tiêu Chiến trên lưng, vừa định rời khỏi phòng dụng cụ thì màn hình điện thoại nằm bên cạnh cặp sách sáng lên. Vương Nhất Bác cầm lên, nhìn thấy đoạn tin nhắn chỉ vừa soạn được một nửa, "Vương Nhất Bác, kỳ mẫn cảm của anh lại bị rối loạn —"

"Bùm —"

Vương Nhất Bác đột nhiên không đọc được những chữ tiếp sau của tin nhắn, hai mắt tối sầm, bất thình lình quỳ rạp xuống đất, há miệng thở dốc.

Mùi rêu trắng trong căn phòng quá nồng, khi tin tức tố được hít vào phổi, giống như dung hòa hai loại thuốc thử trong nháy mắt sản sinh phản ứng hóa học, thần kinh của Vương Nhất Bác căng như dây đàn, lý trí nhanh chóng rơi xuống tận đáy.

Hắn đột nhiên có một dự cảm đáng sợ, có thể hôm nay hắn không thể bước ra khỏi cửa này.

Toàn thân Vương Nhất Bác cũng bắt đầu run rẩy, Tiêu Chiến trượt khỏi lưng bị ôm vào trong vòng tay của hắn. Cái gáy trơn bóng mảnh khảnh của Tiêu Chiến đang hướng về phía hắn, toả ra một loại ma lực mê hoặc không thể giải thích, khiến hắn không thể cưỡng lại được bị ma lực lôi kéo thần trí.

Vương Nhất Bác dường như đột nhiên mất đi ý thức. Cảnh vật trước mắt chợt trở nên quỷ dị, có bóng người, người trong vòng tay hắn hình như không phải Tiêu Chiến, mà là một cống phẩm, cống phẩm vì hắn mà được chuẩn bị, toàn thân trên dưới toả ra một loại dụ dỗ hắn há miệng.

"Cắn xuống đi."

Dường như có ma chú quanh quẩn bên tai
Vương Nhất Bác, giống như dụ dỗ nhưng cũng giống như ra lệnh.

Cắn xuống đi.

Vương Nhất Bác đã mất đi lý trí, hắn thở hổn hển, đôi môi ấm nóng từ từ tiếp cận tuyến thể của Tiêu Chiến.

Giống như khoảnh khắc cắn vào một quả đào, nước đào bắn tung tóe khắp nơi.

Cơn đau nhói như bị kim châm từ tuyến thể trong nháy mắt chọc thủng bầu trời, khiến Tiêu Chiến đang mê man ngay lập tức tỉnh táo hét lớn.

Toàn thân Vương Nhất Bác như lửa đốt, hai mắt đỏ ngầu, chìm ngập trong khoái cảm khiến từng lỗ chân lông trên người hắn giãn ra, bản năng ngang tàng hung hãn hoàn toàn bị kích thích, hắn cắn sâu hơn nửa tấc, tin tức tố điên cuồng chảy vào thân thể Tiêu Chiến, quét qua từng tĩnh mạch của anh.

Trong cơ thể dường như có một chuỗi tế bào bị nổ tung, một trận đau đớn tập kích như bị rạch sọ xâm chiếm, Tiêu Chiến thét lên trong thống khổ, lần nữa ngã xuống đất, run sợ.

Vương Nhất Bác thở hổn hển, giống như con sư tử đang liếm lông bạn tình, hắn điên cuồng hôn lên gáy Tiêu Chiến, lưu luyến quanh quẩn một chỗ nơi tuyến thế sưng tấy kia, hung hăng cắn xuống lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư.

Tiêu Chiến hoàn toàn biến thành một cái xác không hồn, anh khó khăn mở mí mắt, đôi tay mềm nhũn cố gắng giơ lên không trung, lại nặng nề rơi xuống bên chân.

Tiêu Chiến đang cảm nhận được bóng tối bao trùm, giống như làn sương mù dày đặc, chậm rãi kéo đến che trời rợp đất nhấn chìm anh vào trong.

Đó là một loại tin tức tố hoàn toàn xa lạ đang buộc anh phải thần phục, anh giống như bị bịt mắt, tai và mũi. Anh cái gì cũng không cảm giác được, chỉ có khoảng đêm đen như mực, chợt sau lưng có một lực mạnh đánh tới, ném anh ngã xuống đất, đồng thời "Roẹt" một tiếng, anh cảm thấy hạ thân ớn lạnh, tiếp theo đó là một cơn đau dường như muốn xé toạc tứ chi của anh, có thứ gì đó đâm xuyên vào người anh.

Anh há miệng, nhưng không phát ra âm thanh hoặc là nói anh không biết đã hét lên chưa, anh không thể nghe thấy. Ngay cả động đậy ngón tay cũng không có sức lực, toàn thân mềm nhũn hoá thành một vũng nước.

Người đâm xuyên vào cơ thể anh dường như không biết nặng nhẹ, mỗi lần đâm vào như muốn lấy luôn mạng anh, tinh thần anh đang lơ lửng trên bờ vực sụp đổ, đau đến mức không chịu nổi, anh cố gắng gọi tên Vương Nhất Bác, lẩm bẩm không ngừng, giống như đếm cừu.

"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến thì thầm gọi, cổ họng khô khốc, ngay cả niệm thầm cũng khiến anh cảm thấy đau như nuốt lưỡi dao lam, nhưng anh vẫn muốn niệm chú, "Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác."

Có thể là do ảnh hưởng tâm lý, Tiêu Chiến thực sự cảm nhận được cơn đau dịu đi một chút.

Người đang đè trên thân anh tựa hồ có ý thức trở lại, vùi trong cơ thể anh không di chuyển nữa.

Sau đó phô thiên cái địa hôn xuống, Tiêu Chiến quay mặt đi, người kia bóp cằm anh quay lại, nhất quyết hôn cho bằng được, từ trán đến xương quai xanh.

Anh từ bỏ ngọ ngoạy, để mặc người kia mân mê trên người anh.

"Vương Nhất Bác…" Tiêu Chiến không muốn đối mặt nên không ngừng lẩm bẩm.

Khi người kia lần nữa di chuyển động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn cúi người ghé sát vào tai anh, nói gì đó mà Tiêu Chiến không thể nghe thấy được.

Anh mừng vì bản thân không thể nghe thấy.

Vương Nhất Bác say đắm hôn lên mí mắt Tiêu Chiến, không ngừng đáp lời anh, nói: "Em ở đây, em ở đây, Vương Nhất Bác ở đây."

Sau đó Tiêu Chiến đã khóc, khóc còn thương tâm hơn cả lúc làm tình. Vương Nhất Bác bế anh lên hôn lên những giọt nước mắt của anh, nói với anh, không sao, đừng sợ.

Sự bùng nổ khoái cảm muộn màng khiến Tiêu Chiến cảm thấy đặc biệt xấu hổ, mùi tin tức tố hoàn toàn xa lạ quấn lấy anh, sự áp bức mà anh chưa từng trải qua khiến anh không thể kiểm soát được cao trào.

Lúc xuất tinh, anh hét lên một tiếng ai oán.

Vương Nhất Bác lập tức bịt miệng anh lại, "Anh, nhỏ tiếng thôi, ở đây không phải ở nhà đâu."

Sau đó Tiêu Chiến trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở hổn hển không thể kiểm soát, không có âm thanh nào khác.

Anh rất nghe lời, cố gắng hết sức để đáp ứng, thậm chí còn ngoan ngoãn ôm vai người kia, giống như người yêu quen thuộc.

Người kia đè anh xuống xuất tinh đến ba lần, anh cũng chịu đựng, lặng lẽ chờ người kia xong việc. Thậm chí khoang sinh sản còn thuần thục mở rộng để tiếp nhận chất dịch trắng đục, miệng khoang sưng tấy trong chốc lát tạo kết.

Anh chỉ biết, anh phải đợi, đợi một thời cơ đến.

Toàn thân anh mỏi nhừ, nhưng móng tay không ngừng cào vào cơ thể người kia, tập trung vào những chỗ dễ nhìn thấy. Mu bàn tay, cổ tay, còn có cổ.

Vương Nhất Bác vẫn còn đang trong thời kỳ chịu lửa, hắn nằm trên mặt đất, ngực phập phồng. Giữa mông Tiêu Chiến dính chất lỏng nhớp nháp, giả vờ như đang tìm quần áo, mò mẫm đi tìm chiếc cặp sách của anh.

"Bụp!"

Tiêu Chiến gần như dùng hết sức bình sinh trong người, anh cầm một cuốn sách có bìa dày cộp đập vào đầu Vương Nhất Bác.

Không khí ngưng tụ vài giây, Vương Nhất Bác từ dưới đất bò dậy.

Vương Nhất Bác ngẩn người, lùi về sau mấy bước, cảm giác được chất lỏng ấm nóng chảy xuống, hắn đưa tay lên sờ trán, bàn tay dính đầy máu.

Hắn kinh ngạc nhìn vết máu trên tay, khi ngẩng lên lần nữa vẻ mặt trống rỗng.

"Anh?"

Tiêu Chiến nhân lúc Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng, nhanh chóng đẩy hắn ra khỏi cửa, "Rầm" một tiếng liều mạng đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác lập tức dùng một tay chặn cửa lại, cố đẩy vào trong, Tiêu Chiến tựa lưng vào cửa, muốn kẹp đứt bàn tay bị mắc kẹt của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác ăn đau bất thình lình rút tay lại.

Tiêu Chiến ngay lập tức khoá cửa.

Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa vẫn chưa hoàn hồn.

Hắn ra sức đập cửa, hét lớn: "Tiêu Chiến, mở cửa ra!"

Vương Nhất Bác biết phía sau cánh cửa có người đứng, hắn đập cửa mạnh hơn, hận không thể dùng vũ lực để mở cửa, "Anh, xin anh đấy, anh đừng như vậy."

Vương Nhất Bác không hiểu sao có người lại có thể trở mặt nhanh như vậy, trước khi lên giường đánh nhau sau khi xuống giường vẫn tiếp tục đánh nhau, hắn chỉ có thể tiếp tục nhận lỗi: "Anh, em sai rồi, anh đừng giận em."

Bên trong cánh cửa vẫn không có tiếng trả lời, Vương Nhất Bác không còn cách nào, hắn cảm thấy cảnh vật trước mắt đang quay cuồng, suýt nữa không đứng vững.

Hắn vịn cầu thang đi xuống, cố gắng chống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net