Chương 31. Mắt Bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có thể sang cửa hàng mũ bên cạnh mua tạm một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu, hắn mới cảm thấy không còn quá kỳ lạ nữa.

Kỳ lạ ở đâu thì hắn không nói rõ được, có lẽ là bởi vì khi đang ở độ tuổi đôi mươi không nên để kiểu tóc quá trưởng thành.

Nhưng khi hắn nhìn vào gương tự cho mình thân phận người chồng, tự cho mình thân phận làm ba của một đứa con sắp năm tuổi. Lại cảm thấy mình chưa đủ trưởng thành, còn lâu mới đủ.

Còn quá nhiều thứ cần trưởng thành.


Khoảnh khắc Tiêu Chiến ở trong phòng bệnh ngẩng đầu nhìn thấy kiểu tóc mới của Vương Nhất Bác, anh đứng hình mất ba giây.

Vẻ mặt anh đầy khó chịu, đôi mắt dán chặt lên người Vương Nhất Bác, giống như một động vật nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy con người.

Cả hai đều không nói gì, Tiêu Chiến liếc nhìn hắn cắn cắn ngón tay, vẫn là viết ra điều anh muốn hỏi: "Tại sao lại bị người ta đánh?"

Vương Nhất Bác không nói, giả ngu lắc đầu, "Không biết."

Tiêu Chiến cau mày, anh có trực giác rằng Vương Nhất Bác không nói thật.

"Vậy tại sao em lại nói dối với bọn người Hứa Đa, rõ ràng anh đã có công việc rồi." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, "Bây giờ em giấu anh rất nhiều chuyện."

"Anh gặp em một lần là đánh em một lần, em làm sao biết được?" Vương Nhất Bác chống chế nói.

Tiêu Chiến rụt cổ, quay mặt đi ậm ừ.

"Đây thực sự là một cơ hội rất tốt, anh có thể tự dựa vào chính mình đứng lên, em không nỡ nhìn anh để vụt mất." Vương Nhất Bác nói khẽ, "Anh không thể đến Học viện Hàng không nữa rồi."

Mặc dù Vương Nhất Bác đã rất nỗ lực cắt đứt với Học viện Hàng không, nhưng sự việc đã gây ra trận ồn ào lớn, Học viện hàng không vẫn không thể thoát khỏi bị bàn tán, có rất nhiều phóng viên báo đài kiên trì gọi điện đến Học viện Hàng không để săn tin, không màng đến đạo đức nghề nghiệp, vô số người đích thân vác máy quay đến Học viện Hàng không để quay chụp, điều này đã làm phiền những người trong Học viện Hàng không rất nhiều.

Viện trưởng Lý ngay sau đó đưa ra quyết định, tránh đầu sóng ngọn gió trước, lấy lý do muốn trùng tu lại Học viện Hàng không, Học viện Hàng không đóng cửa.

Vương Nhất Bác cảm thấy áy náy hơn bất kì ai khác cũng rất hoảng hốt, liên tục đến thăm viện trưởng ba lần, sau cùng vẫn là Trương Văn Đào đứng ra bảo hắn đừng lo lắng, Học viện Hàng không vốn có kế hoạch trùng tu lại, họ có kế hoạch của riêng họ.

"Em nên lo lắng cho vị người nhà nhiều hơn, công việc vừa mới đến tay chớp mắt một cái đã không còn, không tránh khỏi sẽ thất vọng."

Trương Văn Đào còn đặc biệt đóng cửa lại, dặn dò Vương Nhất Bác, "Hoàn cảnh bây giờ của em không tốt, đừng dùng mối quan hệ của mình mà giúp cậu ấy tìm công việc mới, cũng đừng trói buộc cậu ta."

Ban đầu Tiêu Chiến dựa vào Vương Nhất Bác để vào Học viện Hàng không, nhưng bây giờ không có ai, Tiêu Chiến không thể tự mình đứng vững.

Vương Nhất Bác cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của Tiêu Chiến, anh thường ước rằng mình sẽ già đi mười hoặc hai mươi tuổi chỉ sau một đêm, như thể điều đó sẽ giúp anh không còn tỏ ra yếu đuối và non nớt khi chiến đấu với cả thế giới.

Hắn không đủ mạnh mẽ, hắn sợ bản thân không thể bảo toàn Tiêu Chiến tránh xa mưa to gió lớn, hắn chỉ có thể đặt hy vọng vào việc thay đổi cho Tiêu Chiến một hoàn cảnh tương đối đơn giản, bảo vệ anh trong lớp vỏ thủy tinh.

"Xin lỗi," Vương Nhất Bác nhận lỗi với Tiêu Chiến, "Anh có thể đến đoàn đội của dì Châu trước được không?"

"Đoàn đội của dì Châu cũng có thể chạm vào máy bay," Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến, "Chỉ cần anh có nghiên cứu công nghệ."

Cái nhíu mày của Tiêu Chiến vẫn không được nới lỏng, anh liếc nhìn một chồng tài liệu về hàng không vũ trụ chất cao đặt cạnh gối trên giường bệnh, trầm mặc một hồi.

Cuộc sống mười phần thì có hết tám chín phần không như ý muốn, càng cố chấp thì càng khó đạt được.

Tiêu Chiến cụp mắt xuống, moi móc ngón tay. Anh đã mất rất nhiều nỗ lực mới có thể vào được Học viện Hàng không, nhưng dường như anh và nơi đó vẫn không có duyên.

Tiêu Chiến không muốn khóc, nhưng anh vẫn không nhịn được sụt sịt, anh cảm thấy thật đáng ghét, mỗi lần đều chỉ còn thiếu một chút, một chút nữa thôi.

Đi đi! Tiêu Chiến đẩy người trước mặt ra, buồn rầu nằm xuống giường làm tổ.

Ban đêm tĩnh mịch, gần đây Tiêu Chiến hễ dính vào gối là có thể lập tức chìm vào giấc ngủ, bây giờ đột nhiên bắt đầu trằn trọc.

Xuất phát từ bản năng bất an và khứu giác nhạy bén, anh cảm thấy có gì đó không ổn. Cùng với tin xấu Học viện Hàng không đóng cửa, khiến tim anh đập thình thịch căn bản không ngủ được.

Nghe thấy tiếng thở quen thuộc và đều đặn dần dần vang lên trên chiếc giường chăm sóc người bệnh, Tiêu Chiến thử gõ "Cạch cạch cạch" xuống giường, thấy Vương Nhất Bác không có phản ứng, chắc hẳn là đã ngủ say. Anh vén chăn, ngồi dậy.

Anh thò tay rút điện thoại di động từ tay Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đã cự tuyệt sử dụng điện thoại thông minh kể từ sau sự cố tàu điện ngầm, thậm chí anh chưa bao giờ chạm vào phần mềm xã hội nào khác ngoài WeChat.

Nhưng anh ấy thực sự muốn biết tại sao Học viện Hàng không lại đột nhiên gặp rắc rối, tại sao Vương Nhất Bác lại bị chủ tiệm đập bánh vào mặt?

Dường như hết thảy đều quá đúng lúc.

Ánh sáng trắng của màn hình lọt vào mắt Tiêu Chiến, ngón tay anh đờ đẫn gõ vài cái, giống như vươn tay ra khỏi mắt bão để chạm vào bão tố.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net