Chương 31. Mắt Bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không chắc liệu bộ phim xem trong ngày có thực sự hữu ích hay không, giáo sư Châu nói rằng tình hình của Tiêu Chiến dường như đã được cải thiện một chút.

Cơ sở để phán đoán là Tiêu Chiến đã bắt đầu thốt ra một số từ đơn âm trong cổ họng.

"Không phải cậu ấy không nói được, chỉ là không muốn nói thôi." Giáo sư Châu đã từng rất lo lắng, "Nhưng nếu điều này diễn ra trong một thời gian dài, có thể thực sự sẽ biến thành không thể nói."

Mà giờ cổ họng có thể phát ra âm thanh, ít nhất nó chứng tỏ rằng dây thanh âm vẫn có thể hoạt động, giáo sư Châu rất vui.

Vương Nhất Bác thầm cảm thấy, có thể là do Tiêu Chiến đã bất giác mở miệng, khi "cầu hôn bằng hoa" vào đêm hôm đó.

Hắn không rõ liệu Tiêu Chiến có còn nhớ những việc ngốc nghếch mà anh đã làm hay không, dù sao sau khi tỉnh dậy, anh lại quay về bộ dạng phớt lờ hắn.

Vương Nhất Bác cũng không lấy làm lạ, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị Tiêu Chiến thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho đến hết quãng đời còn lại.

Đúng như dự đoán, không lâu sau đó Tiêu Chiến lại nổi cơn tam bành.

Bởi vì điểm bất đồng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.


Nguyên nhân của vấn đề rất đơn giản, con gái của giáo sư Châu - Châu Nhân, cũng là mẹ của Hứa Đa, giống như Hứa Đa bà đang làm việc tại đại học Q, bà lần theo manh mối tìm đến Tiêu Chiến.

Khi Châu Nhân lần đầu tiên bước vào phòng bệnh của Tiêu Chiến bà có một chút rụt rè, mang theo một túi lớn hộp quà trái cây, nắm chặt lấy tay của con trai để tăng thêm lòng dũng cảm, mới dám bước đến nói "Xin chào" với Tiêu Chiến.

Ngược lại Hứa Đa có vẻ thoải mái hơn, vừa vào cửa đã hét lớn: "Tiêu Chiến?"

Có lẽ là vì cùng phải chịu đựng căn bệnh Asperger, cả nhà Hứa Đa đều có vẻ rất đơn thuần, chuyến đến thăm bất ngờ của Châu Nhân rõ ràng là có mục đích, hơn nữa bà cũng không hề che giấu, rất thẳng thắn đưa cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác một tờ rơi quảng cáo.

Hứa Đa tự thấy xấu hổ thay mẹ mở lời, "Đây là buổi tọa đàm của mẹ tôi, nhằm tuyên truyền một trong những dự án mới nhất của đại học Q chúng tôi." Hứa Đa nháy mắt với Tiêu Chiến, "Cậu nhất định phải đến, tin tưởng tôi!"

Tiêu đề của buổi diễn thuyết được viết trên tờ rơi quảng cáo "Chương trình nghiên cứu tính toán của Loại Não", người chủ giảng viết: Phó giáo sư khoa Máy móc tinh vi, Châu Nhân.

Tiêu Chiến có chút khó xử, bởi vì từ trước đến nay anh chỉ có hứng thú với những thứ bay trên bầu trời, anh nhìn vào thành tựu lớn nhất được phát triển bởi nhóm "Loại Não" của Châu Nhân - một chiếc xe đạp thông minh, rơi vào trầm mặc.

Tiêu Chiến xấu hổ không trực tiếp từ chối, dẫu sao đã rất lâu rồi không có ai chủ động đưa tay về phía anh.

Dù biết rõ vào ngày diễn thuyết anh sẽ ngủ gà ngủ gật, Tiêu Chiến vẫn đi.

Tiêu Chiến mở miệng thật to, ngáp một cái thật dài.

Quả nhiên anh đối với chiếc xe đạp hỏng đó cũng không có mấy hứng thú, không giống với những học giả khác ở hiện trường, đôi con ngươi sắp dính chặt vào chiếc xe đạp.

"Như các vị đã biết, hiện nay có hai ý tưởng nghiên cứu chủ đạo về trí tuệ nhân tạo." Châu Nhân ung dung tự tin đứng trên bục nói chuyện, "Một là xuất phát từ góc độ máy vi tính có kỹ thuật cao, máy tính dựa trên kiến trúc von Neumann và mạng lưới thần kinh nhân tạo với phương pháp học sâu; phương pháp còn lại dựa trên nghiên cứu khoa học về não bộ, sử dụng chip mô phỏng thần kinh phi von Neumann và mạng lưới thần kinh mạch xung."

"Hai phương pháp này đều có ưu nhược điểm riêng, tôi nghĩ rằng sự kết hợp giữa khoa học máy tính và khoa học não bộ là một trong những con đường phát triển tốt nhất hiện nay, đây là ý định ban đầu của tôi để thực hiện nghiên cứu loại não." Sau khi nói xong Châu Nhân liếc nhìn dưới bục diễn thuyết, Tiêu Chiến đang buồn ngủ, nổi bật giữa các học giả đang nghiêm mặt lắng nghe khác.

Châu Nhân bĩu môi, nhấn chuyển sang trang ppt tiếp theo, đột nhiên tăng âm lượng.

"May mắn thay, trong quá trình xác định đối tượng nghiên cứu, tôi đã tìm thấy một bộ não có giá trị nghiên cứu rất lớn."

Kèm theo ppt là video Tiêu Chiến trong chương trình <Bộ não thiên tài> đang cấp tốc tính nhẩm khai căn lũy thừa, ở hiện trường bắt đầu hỗn loạn. Đột nhiên bị nhắc đến, Tiêu Chiến dù buồn ngủ đến mấy cũng vẫn mở mắt ra.

"Phản ứng đầu tiên của tôi khi xem video là cách kết nối não bộ của cậu ấy chắc chắn phải khác với người bình thường, khi làm tính toán vùng não IPS phải sáng hơn, bài toán càng khó vùng não càng sáng, nhưng bộ não của cậu ấy thì ngược lại. Giáo sư Diệp khoa học thần kinh cho biết đó là do bộ não của cậu ấy "tự động hoá".

"Sau đó thông qua quan sát của tôi, tôi thấy rằng cậu ấy không chỉ đơn giản là có năng khiếu tính toán phi thường, bản thân cấu trúc não bộ của cậu ấy rất giống với một siêu máy tính, tính toán chỉ là chức năng bên ngoài nhất của nó. "

Châu Nhân chuyển liên tiếp qua vài trang ppt, nhân vật chính trong nội dung vẫn là Tiêu Chiến. "Năng lực học tập của cậu ấy rất mạnh, cậu ấy có thể tự mình xử lý một lượng lớn tính toán và nhanh chóng lọc ra những dữ liệu hữu ích, người bình thường khó có thể theo kịp suy nghĩ của cậu ấy." Trong nội dung ppt chứa dữ liệu thử nghiệm và ý tưởng nghiên cứu khoa học của Tiêu Chiến, thậm chí có cả những tập bản thảo của anh trải kín cả một chiếc bàn lớn, nhìn thoáng qua đâu đâu cũng là chi chít dày đặc hàng trăm công thức với tổ hợp hoán vị.

Bên dưới chỗ ngồi rộ lên tiếng xôn xao, Tiêu Chiến chớp chớp đôi mắt ngái ngủ, cảm thấy có chút không hiểu ra sao cả.

"Sự phát triển của vũ trụ kỹ thuật số đã được hưởng lợi từ sự hiểu biết không ngừng đào sâu của con người về bộ não, mà chúng ta đã bị mắc kẹt tại chỗ trong nhiều năm." Chấm đỏ được chiếu từ bút laser nằm yên trên vị trí não bộ của Tiêu Chiến trong ppt như bị đóng đinh, Châu Nhân nhẹ nhàng nói tiếp, "Nhưng bây giờ, tôi đã nhìn thấy một bình minh mới."

"70 năm trước để giải đáp câu đố bí ẩn về thiên tài, một chuyên gia khám nghiệm đã cắt não Einstein thành 240 mảnh." Châu Nhân nói đùa, "So với các phương tiện khoa học công nghệ hiện tại, chúng ta văn minh hơn nhiều. Nếu chúng ta có thể sao chép logic tự động hóa ẩn giấu trong não của Tiêu Chiến vào đời thực, vậy thì hệ thống trí tuệ của chúng ta chắc chắn tiến lên một tầm cao mới, có thể mang lại lợi ích không chỉ cho xe đạp mà còn cho ô tô, tàu hỏa, máy bay, hệ thống y tế và mọi thứ trên thế giới."

Châu Nhân đứng trên bục diễn thuyết, tràn đầy tự tin, "Tôi hy vọng có thể bắt đầu thời đại trí tuệ kỹ thuật số này càng sớm càng tốt, và tôi hy vọng có thể chứng kiến thời đại này cùng với các bạn."

Lời vừa dứt, khán giả lập tức vỗ tay tiếng vang như sấm.

Châu Nhân từ xa nhìn Tiêu Chiến dưới sân khấu, ra hiệu cho mọi người yên lặng lại. Bà cười rạng rỡ, nụ cười phiên bản gầy của Hứa Đa, "Nhân cơ hội, tôi cũng muốn chính thức gửi lời mời đến chủ nhân của bộ não này."

Những ánh mắt xung quanh anh đột nhiên tập trung lại, Tiêu Chiến bị dọa sợ không ít.

"Tiêu Chiến, hy vọng cậu có thể tham gia cùng chúng tôi."

"Tài năng của cậu nên được sử dụng để xây dựng một bộ não thông minh như cậu."

Bản thân Châu Nhân cũng là Asperger, bà hiểu những người mắc hội chứng Asperger, không muốn bị người khác nhìn thẳng vào mình, cho nên bà không ép buộc Tiêu Chiến đưa ra câu trả lời ngay tại chỗ, đợi đến khi trong hội trường mọi người giải tán đi gần hết, bà cùng với Hứa Đa mới đi đến trước mặt Tiêu Chiến.

Hứa Đa mặt cười tươi như hoa, "Thế nào, rất thú vị, rất cảm động đúng không?"

Tiêu Chiến gãi đầu có chút khó nói nên lời, anh thực sự muốn nói mới nghe được một phần ba là anh đã ngủ thiếp đi rồi.

Tiêu Chiến lắc đầu anh viết những lời từ chối trên cuốn sách nhỏ, định đưa nó cho Châu Nhân nhưng bất ngờ bị Vương Nhất Bác bên cạnh cướp lấy.

Tiêu Chiến ngây người nhìn Vương Nhất Bác.

"Đừng từ chối vội," Vương Nhất Bác kề tai nói nhỏ thì thầm với Tiêu Chiến, "Đây là một cơ hội rất tốt."

Tiêu Chiến vẽ một dấu chấm hỏi trên lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, anh đã nhận việc ở Học viện Hàng không, tại sao còn muốn nhảy việc? Anh mới không đi.

Đương nhiên Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì, hắn cụp mặt xuống, lông mi khẽ run, nhưng nhất quyết nắm lấy cuốn sổ nhỏ không buông.

Tiêu Chiến rất bướng bỉnh, không có nhiều khúc mắc trong đầu anh sẽ ngay lập tức từ chối những gì anh không muốn làm. Anh kiễng chân muốn giật lại cuốn sổ trên tay Vương Nhất Bác, muốn Vương Nhất Bác trả lại "cái miệng" cho anh.

"Có chuyện gì vậy?" Hứa Đa tự cho rất thân với Tiêu Chiến, cậu ta bất cẩn hỏi: "Cậu không muốn đến?"

"Không, anh ấy muốn." Vương Nhất Bác giành trả lời trước, một mặt giấu giấy và bút viết của Tiêu Chiến dùng để trao đổi ra sau lưng, một mặt bận rộn trả lời, "Anh ấy sẽ cân nhắc thật kỹ."

Tiêu Chiến không thể tin được nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, ánh mắt anh như thanh kiếm sắc bén xuyên qua khuôn mặt Vương Nhất Bác.

Sao hắn lại nói dối? Anh không hề muốn đi!

Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy nhưng Vương Nhất Bác đã ôm lấy đầu của anh, Tiêu Chiến chỉ có thể phát ra âm thanh "Ưm ưm" trong cổ họng.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Châu Nhân và Hứa Đa, Vương Nhất Bác bất chấp nói: "Tình huống cụ thể anh ấy sẽ trả lời sau, cảm ơn."



Trên đường trở lại bệnh viện, Tiêu Chiến không nói lời nào với Vương Nhất Bác.

Sau khi mẹ con Châu Nhân rời đi, Vương Nhất Bác trả lại "cái miệng" gồm cuốn sổ nhỏ và bút viết cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn, "bịch" một tiếng ném cuốn sổ vào thùng rác. Nếu Vương Nhất Bác không cho anh nói, vậy thì anh sẽ không nói cả đời.

Lần này đến cùng là bản thân đuối lý, Vương Nhất Bác há miệng rồi ngậm, ngậm rồi lại há, cũng không biết nên nói chuyện với Tiêu Chiến thế nào. Hắn đạp phanh, đỗ xe trước một cửa tiệm bánh ngọt, nịnh nọt hỏi: "Muốn ăn vị nào?"

Tiêu Chiến quay đầu không thèm nhìn Vương Nhất Bác, chỉ sợ nhìn lâu thêm một chút cũng rất khó chịu.

Vương Nhất Bác lúng túng tháo dây an toàn bước xuống xe, mãi cho đến khi hắn đi vào tiệm bánh ngọt, Tiêu Chiến mới quay đầu lại.

Tiêu Chiến càng nghĩ càng tức giận, dùng chân đá vào ghế lái của Vương Nhất Bác vài lần, thậm chí anh còn đang suy nghĩ về việc lát nữa có nên trực tiếp đập chiếc bánh kem đó vào mặt Vương Nhất Bác không.

Nhưng Tiêu Chiến không ngờ rằng, trước khi anh kịp hành động đã có người làm điều đó thay.

"Bịch"

Khoảnh khắc khi nghe thấy âm thanh, Tiêu Chiến vẫn còn chưa kịp phản ứng. Khóe mắt chợt lóe lên một tia sáng trắng, như thể có thứ gì đó đã đập mạnh vào người Vương Nhất Bác. Chủ tiệm bánh chửi rủa, đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi cửa.

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn chủ tiệm bánh đóng cửa một cái rầm, cả người đầy mùi kem nhớp nháp, hắn nhìn chủ tiệm bánh qua cửa kính, người qua đường không ngừng xì xào bàn tán. Chủ tiệm bánh huýt sáo, giơ ngón giữa lên, chĩa camera điện thoại về phía hắn.

Khóe miệng Vương Nhất Bác giật giật, nắm tay siết chặt.

"Này, muốn đánh người phải không?" Chủ tiệm bánh cách lớp kính thủy tinh chỉ vào hắn, nói với điện thoại đang quay video, "Đánh người rồi đánh người rồi, quả nhiên Enigma có khuynh hướng bạo lực."

Tiêu Chiến sững sờ, anh bấm còi trong xe.

Tiêu Chiến quẳng cục tức lên chín tầng mây, làm thủ ngữ với Vương Nhất Bác, "Xảy ra chuyện gì? Ông ta là ai? Gọi cảnh sát đến bắt ông ta đi!"

Vương Nhất Bác dùng khăn giấy lau sạch kem, mới lần nữa ngồi vào trong xe, cười với Tiêu Chiến, "Không sao."

Chỉ là hắn vừa bị người ta nhận ra mà thôi.

Trong mắt Tiêu Chiến tràn đầy kinh ngạc, Vương Nhất Bác mím môi, cố gắng kiềm chế lúc này hắn mới đạp ga cho xe lao vút đi.


Góc nhìn của Tiêu Chiến luôn rất nhàn hạ, không lên mạng cũng không chơi mạng xã hội, anh ở trong phòng bệnh như thể ở trong mắt bão mềm mại.

Một cơn bão đã thổi qua đây, chỉ có thế giới của anh vẫn còn bầu trời trong xanh như được gột rửa.

Đương nhiên anh sẽ không biết, Vương Nhất Bác đã dùng thân thể mình để che chắn cho anh qua khỏi cơn bão, tấm lưng từ lâu đã trầy xước máu thịt lẫn lộn.

Vương Nhất Bác đã sớm trở thành người nổi tiếng trên mạng.

Một sự kiện giải trí đã trở thành một sự kiện xã hội, Vương Nhất Bác với tư cách là Enigma đầu tiên được công bố, đã không còn quyền riêng tư nữa. Thậm chí còn có người yêu cầu Vương Nhất Bác livestream 24 tiếng, để cư dân mạng theo dõi cuộc sống của hắn.

Enigma còn có một biệt danh mới, gọi là "Trùng hút máu".

[Ngoài Vương Nhất Bác ra còn có con trùng hút máu nào nữa không? Có thể giam lỏng tại nhà được không?]

[Làm ơn, đem bọn họ đi khử trùng đi.]

[Tiêu bảo của chúng ta thế nào rồi? Anh ấy sẽ không bị lạm dụng nữa đấy chứ]

Một số người đã đến đồn cảnh sát làm ầm ĩ, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc Vương Nhất Bác, hàng trăm cuộc gọi mỗi ngày gần như quá tải đường dây nóng. Đồn công an đã phải ra thông báo, đề nghị người dân không tăng thêm áp lực công việc cho công chức, đồng thời hứa sẽ tiếp tục theo dõi và công khai kết quả.

Trước sức ép của dư luận, đồn cảnh sát đã cử hai chuyên viên mỗi ngày đến phòng bệnh của Tiêu Chiến theo dõi, ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết về việc Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sống chung với nhau thế nào, dùng để đánh giá mối quan hệ giữa hai người, sau đó để lộ một phần thông tin thích hợp ra bên ngoài.

Viên cảnh sát cố gắng trao đổi với Tiêu Chiến, bọn họ hỏi Tiêu Chiến, có muốn tha thứ cho Vương Nhất Bác không.

Thời điểm đó Tiêu Chiến không hề hé môi, chỉ hí hoáy với máy tính của anh, làm ra vẻ không nghe thấy.

"Không tha thứ, vậy chúng tôi sẽ bắt giam cậu ta?" Viên cảnh sát lại thăm dò hỏi.

Tiêu Chiến trợn mắt, nhìn chằm chằm viên cảnh sát nọ.

"Chỉ cần cậu nói một tiếng, chúng tôi lập tức dẫn hắn đi, giám sát đặc biệt."

Tiêu Chiến cau mày, rất không vui xé một tờ giấy trong cuốn sổ ghi chép của anh, viết mấy chữ thật to — "Em ấy không đi, các người tự mình đi đi."

Mấy viên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đưa ra một thông báo với thế giới bên ngoài: Đương sự không có nguyện vọng trừng phạt Enigma tiên sinh.


Mọi việc không phát triển theo kịch bản được suy tính trước, rất nhiều cư dân mạng tỏ ra không phục.

Dù cảnh sát có cam đoan tình hình của Tiêu Chiến tuyệt đối an toàn và tự do, cư dân mạng đã đặt câu hỏi về trạng thái tinh thần của Tiêu Chiến, anh không có khả năng đưa ra phán đoán khách quan, khả năng cao là bị Vương Nhất Bác lừa gạt và đe dọa.

[Ý gì đây? Omega bị thần phục đương nhiên sẽ không thể nào nói ra được những lời chống lại Enigma, làm thế nào có thể dựa theo nguyện vọng của Tiêu Chiến quyết định?]

[Chà, nếu tôi mà là Enigma hôm nay tôi sẽ xuất hiện đ* hết "hàng ngon" trên toàn thế giới này, dù sao cũng không có tội]

[Điều này có khác gì so với việc hỏi một người bị bạo lực gia đình có muốn gọi cảnh sát không?]

Cư dân mạng dường như đều ngầm thừa nhận rằng Tiêu Chiến không trừng phạt Vương Nhất Bác vì anh không thể lên tiếng, bị "bịt miệng".

Một học giả cấp tiến thậm chí đã đăng tải một bài viết phân tích, trong đó ông ta trực tiếp định nghĩa Vương Nhất Bác là biểu tượng điển hình của "Quyền lực phụ quyền". Do đó, nhiệt độ chủ đề được đẩy lên cao — Làm thế nào để giúp những người thiệt thòi về giới tính tìm kiếm sự giúp đỡ trong một xã hội phụ quyền.

"Sức mạnh của tin tức tố bẩm sinh đã quyết định rằng Omega ở thế yếu giữa các giới tính, một khi Omega bị đánh dấu đồng nghĩa với việc bị niêm phong, từ đó trở đi bất kể Alpha có làm gì đi nữa, họ không còn cách nào có thể phản kháng. Vì con cái của mình, vì để vượt qua thời kỳ phát tình, họ phải nằm dưới thân của Alpha. "

"Sự xuất hiện của Enigma không khác gì muốn nói rằng, Alpha cũng có thể là nạn nhân của đặc quyền giới tính, không có một ai trong số chúng ta có thể đứng ngoài cuộc."

Ngay khi bài viết này được đăng tải, nó giống như một bài phát biểu gây kích động, trong vòng một giờ đã đạt hơn mười nghìn lượt xem, cả tài khoản video ngắn cũng như tài khoản chính thức của WeChat đã đăng lại nó, một số người thậm chí đã tạo hashtag #TieudietEnigma# trên Weibo.

Cư dân mạng không biết đào đâu ra tin tức về chứng mất ngôn ngữ của Tiêu Chiến, điều này đã đưa chủ đề lên đến đỉnh điểm của một đợt thảo luận mới. Kể từ đó băng đỏ dán miệng đã trở thành một biểu tượng có tính ẩn dụ mạnh mẽ, và được lan truyền rầm rộ trên Internet.

Nghệ thuật trình diễn và các tác phẩm sáng tạo theo thời đại mà ra đời, hình ảnh phổ biến nhất trên quảng trường Weibo là một cậu bé đứng bên đường, trên miệng dán băng đỏ chữ X giơ tấm thẻ có nội dung "Say no với đặc quyền giới tính".

Một họa sĩ có ba triệu người hâm mộ, có tick v, đã ghim lên Weibo của mình — "Bạn rõ ràng là người câm, bọn họ muốn thay bạn lên tiếng."

Trong bức tranh là một nhân vật phản diện đơn giản, tay cầm tấm biển ghi "Vô tội" trên miệng có dán một băng dính màu đỏ chữ X.

Chữ X lớn màu đỏ đột nhiên nhuộm toàn bộ Internet với tốc độ đáng kinh ngạc, nó cũng biến thành màu đỏ tươi, nhuộm vào mắt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác với tư cách là Enigma duy nhất lộ diện trong xã hội, trong bệnh viện còn qua lại như con thoi, tất cả đều cảm thấy trên lưng như có kim chích. Hắn cảm thấy bản thân không còn là con người bằng xương bằng thịt nữa, mà là một biểu tượng.

Giáo sư Châu và hầu hết những người xung quanh đều an ủi Vương Nhất Bác, bảo hắn đừng để ý đến những tin đồn trên mạng, đạn bay lâu rồi cũng sẽ ngừng. Nhưng Vương Nhất Bác lại cười khổ trong lòng, hắn biết sự xuất hiện của Enigma thực sự đã làm mất lòng quá nhiều người và quần chúng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.

Họ không nhất thiết cần một lời giải thích, chẳng qua họ chỉ muốn trút giận cá nhân lên một người mà ai ai cũng đều có thể giẫm đạp.

Nhiều bạn bè từng ăn nhậu cũng tìm đến hỏi thăm, lời nói thăm dò, giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác lộ rõ. Vương Nhất Bác đã chặn từng người một để tránh bị làm phiền.

Chỉ bằng cách nhìn vào một vài nụ hoa to nhỏ không đều nằm rải rác trên bàn, tâm trạng hắn mới có thể yên tĩnh trở lại.

Hắn thường nghĩ, thật may đêm đó Tiêu Chiến phát bệnh, thật may khi đó hắn vẫn còn giữ lại bó hoa này.

Nếu không hắn sẽ sớm hoài nghi chính mình, liệu hắn có thực sự là một tội ác tày trời không.






Sau khi đưa Tiêu Chiến trở lại bệnh viện, Vương Nhất Bác đã ở một mình trong thời gian ngắn để bình tĩnh lại.

Hắn đeo khẩu trang, bước vào một tiệm cắt tóc thô sơ trước bệnh viện.

Hắn không hề ngẩng đầu lên dù chỉ một lần trong suốt quá trình cắt tóc, hắn chăm chú lắng nghe Tiêu Cổn Cổn bô bô nói mãi không hết những chuyện ở trường mẫu giáo, tâm trạng cáu kỉnh dịu đi rất nhiều.

"... Mùi dầu máy rõ ràng rất thơm, nhưng bà nội lại chê con thối, bà nói con còn thối hơn cả ba lúc nhỏ."

"Ba Tiểu Phi nói con rất có thiên phú sửa xe, sau này con có thể trở thành một thợ sửa xe rất giỏi."

Vương Nhất Bác nhịn không được nở nụ cười đầu tiên ngày hôm nay. Hiện tại đối với Vương Nhất Bác mà nói có hai niềm an ủi duy nhất, đó chính là cuộc sống đầy vui vẻ của Tiêu Cổn Cổn ở trường mẫu giáo, và dường như tình trạng của Tiêu Chiến đang được cải thiện.

Không sao đâu, Vương Nhất Bác tự nhủ với bản thân.

Vạn người chỉ trích, xem như là chuộc tội.

Sau khi cắt xong, toàn bộ con người như được thay da đổi thịt, Vương Nhất Bác có chút thất thần nhìn tóc rơi đầy sàn.

Mái tóc đuôi sói luôn trở thành tâm điểm mỗi lần đến quán bar nay đã bị cắt bỏ, trở thành mái tóc ngắn cũn cỡn.

Khi bước vào cửa tiệm hắn đã nói với thợ cắt tóc rằng, muốn cắt một kiểu tóc trông trưởng thành một chút, kết quả khi hắn ngẩng đầu nhìn vào gương, hắn cảm thấy bản thân có thể đi nhập ngũ được luôn.

Cảm giác sẽ bị Tiêu Chiến chê cười. Vương Nhất Bác cứng nhắc chạm vào phần tóc ngắn cũn, cảm thấy không ổn chút nào. Cuối cùng hắn chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net