Chương 5 - Vui vẻ không, cao hứng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Líng Yuán

Beta: Ruǎn Fāng

-----

Tống Mặc có một vóc dáng như người mẫu. Trên người mang một bộ tây trang màu xanh đen, mái tóc đen ngắn thì hơi xõa xuống trông rất trẻ trung. Thấy cô tới, hắn lập tức mỉm cười đứng dậy từ trên ghế giám đốc đón chào cô. Với tư cách là nam chính, đương nhiên vẻ ngoài của hắn cũng không tầm thường, khi cười lên ấm áp và dịu dàng cứ như nắng ấm ngày xuân, "Từ Nhi."

Chợt nhìn đến gương mặt thanh thuần của cô, Tống Mặc sững người một lúc, chân thành khen ngợi: "Hôm nay em thật xinh đẹp!"

"Cảm ơn anh."

Sau khi ân cần đưa sandwich và sữa cho cô, Tống Mặc mới uyển chuyển mà mang trọng tâm câu chuyện sang bản hợp đồng hắn bảo cô đi lấy chữ ký ngày hôm qua.

Khương Từ đem đơn hủy hợp đồng từ trong túi lấy ra, mở ra đặt ở trên bàn làm việc của hắn, "Anh đóng dấu hủy hợp đồng cho tôi trước, rồi tôi sẽ nói cho anh."

Khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Tống Mặc chợt cứng lại, hắn nghĩ cô là muốn làm nũng tranh công với hắn, vội vươn tay nắm lấy bả vai của cô, "Từ Nhi ..."

Khương Từ nhanh chóng lùi ra sau, xoay người đi tới phía sau bàn làm việc của hắn, mở ngăn kéo dưới cùng lấy ra một hộp quà chưa mở, "À, đúng rồi, còn có tôi lấy lại cái này,... Còn lại, tôi sẽ quay lại lấy sau."

Từ trí nhớ của nguyên chủ, Khương Từ biết cô ấy đã đưa cho Tống Mặc một chiếc cà vạt[1]. Hắn chưa từng mở ra mà vẫn đặt trong ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc.

[1] Đoạn này, tác giả dùng là 领带, chứ không phải 皮带, mình cũng không biết có phải tác giả nhầm không nữa. Vì nhớ theo tình tiết truyện thì Khương Từ mua cho Tống Mặc thắt lưng, chứ không phải cà vạt. Nên nếu bạn nào thấy khó hiểu thì phần này mình edit theo tác giả nhé.

Mấy ngày nay nguyên chủ vẫn còn thấy mất mát vì Tống Mặc không sử dụng thắt lưng cô ấy mua. Đây có thể là một trong những nguyên nhân tại sao cuối cùng cô ấy lại bằng lòng bỏ lại Tống Mặc để xuyên thành người khác.

May mắn là hắn ta không dùng, tiết kiệm 8000 tệ!

Nhìn thấy cô cẩn thận đem hộp quà kia cất vào trong túi, lông mày Tống Mặc hung dữ nhảy lên vài cái, sắc mặt tối sầm lại rõ ràng, có thể thấy bằng mắt thường: "Khương Từ, em có ý gì?"

Khương Từ chớp đôi mắt to: "Tôi làm vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi là đến chia tay với anh. Thật ra tôi đã sớm nhận ra, anh không thích tôi, anh nói muốn kết hôn với tôi, chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng tôi để đối phó với Quý Dung Khanh. Ngày hôm qua, lúc tôi bước vào phòng của Quý Dung Khanh đột nhiên tỉnh ngộ, ở đâu ra một người đàn ông thực sự yêu người phụ nữ của mình sẽ sẵn sàng đem cô ấy cho tên đàn ông khác chứ? Vậy mà tôi lại tin lời xằng bậy này của anh. May mắn bây giờ tôi biết "quay đầu là bờ". Vì vậy, tôi quyết định rời khỏi công ty, về sau cũng không quấy rầy anh nữa. Có thấy vui không, có cao hứng không?"

Tống Mặc: "..."

Sự thay đổi này quá nhanh làm Tống Mặc không theo kịp nhịp điệu, hắn ta không thể tin mà nhìn chằm chằm cô: "Có phải em đột nhiên bị trúng tà gì rồi không?"

"Không có, tôi rất tỉnh táo. Tôi còn trẻ, dù sao cũng không thể treo cổ trên một cành cây cả đời được?"

"Quý Dung Khanh đã nói gì với em? Em không cần tin tưởng lời hắn ta nói, hắn ta đang cố tình phá hoại mối quan hệ của chúng ta. Anh là thật lòng đối với em..."

Khương Từ nghiêm túc: "Tống Mặc, đừng coi tôi là đồ ngốc nữa được không?"

"Khương Từ, em điên rồi?" Tống Mặc nhìn chằm chằm cô giống như nhìn một người xa lạ.

Không phải cô yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên? Yêu hắn đến chết đi sống lại sao?

Vì lấy lòng hắn, cô biến mình thành dáng vẻ của một cô gái ngoại quốc. Ngày hôm qua còn không có giới hạn mà dùng sắc đẹp để giúp hắn lấy được dự án. Bây giờ cô nói với hắn rằng cô đã thông suốt?

Không đúng! Trong lòng cô chắc chắn chưa xác định, cho nên mới dùng chiêu khích tướng. Cô đang gián tiếp ép hắn kết hôn?

Không sai, chắc chắn là vậy!

Khương Từ là người trong đầu chỉ có tình yêu, hắn lại là một người đàn ông có sức hấp dẫn như vậy. Một khi cô đã sa vào, sao có thể thoát khỏi hố sâu của hắn dễ dàng như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt, một lần nữa hắn bày ra nụ cười dịu dàng: "Từ Nhi, đừng đùa nữa, thật ra em đã làm Quý Dung Khanh ký hợp đồng rồi đúng không? Cục cưng, lấy hợp đồng ra, buổi chiều chúng ta đi đăng ký kết hôn, được không?"

"Ai muốn cùng anh kết hôn? Tôi chỉ muốn chấm dứt hợp đồng!"

"Cục cưng, em lấy hợp đồng ra, bây giờ chúng ta lập tức đến Cục Dân Chính, được rồi chứ?"

"Tôi nói, tôi muốn chấm dứt hợp đồng!"

Tống Mặc bất đắc dĩ lắc đầu cười, người phụ nữ này ép hôn thật khủng khiếp mà.

Hắn giả vờ cầm bút: "Được, vậy giờ anh ký thật đấy? Anh ký xong, em cũng đừng hối hận!"

Khương Từ vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn, "Ừ ừ, ký nhanh nhanh đi."

Đúng lúc này, di động của Tống Mặc vang lên.

Hắn đặt bút xuống, đi lấy điện thoại bên cạnh bàn phím máy tính.

Khương Từ lại cứng rắn cầm lấy bút nhét vào tay hắn: "Ký tên trước rồi hẵng trả lời điện thoại. Tên của anh chỉ có hai chữ, cực kỳ đơn giản, vẽ vẽ vài giây là xong rồi!"

Nhìn thấy cuộc gọi gọi đến, Tống Mặc vui vẻ cắt đứt lời cô, "Anh nghe điện thoại trước rồi nói sau."

Hắn ta đứng dậy, đưa điện thoại lên tai, giọng điệu lại biến thành vừa khiêm tốn vừa tử tế: "Quý tổng, anh đang ở trước cửa công ty của tôi?... Vâng vâng, anh đợi một lát, tôi sẽ đến ngay! Ngay lập tức! Đúng, cô ấy đang ở đây... Được, được."

Cúp điện thoại, Tống Mặc cúi đầu nhìn cô cười: "Từ Nhi, em thật sự là càng ngày càng xấu, rõ ràng đã làm cho anh ta ký hợp đồng rồi, còn đùa anh. Đi thôi, chúng ta cùng đi chào đón đối tác của chúng ta nào!"

Khương Từ: "..."

Đối tác nào? Cô rõ ràng chưa hề bắt Quý Dung Khanh ký hợp đồng mà. Tại sao anh ta còn chạy đến công ty này?

Khoan đã, chuyện giữa bọn họ là đâu có liên quan đến cô chứ, cô chỉ cần chấm dứt hợp đồng!

Thấy Tống Mặc đi rồi, cô vội vàng cầm bút và đơn hủy hợp đồng đuổi theo.

Trong đại sảnh[2], có vài người đàn ông cao lớn đang đứng, người nào cũng mặc vest và đi giày da, tràn đầy nét tinh anh. Ở giữa chính là thân hình cao lớn của Quý Dung Khanh, khí thế quyền lực nhất. Giữa một nhóm đàn ông ưu tú, cực kỳ bắt mắt, như là mặt trăng được những ngôi sao bao quanh vậy.

[2] Đại sảnh: Là căn phòng rộng trong tòa nhà tương đối lớn, dùng để tiếp khách, mở tiệc, hay tụ họp mọi người. Thường là trung tâm của một tòa nhà.

Tống Mặc nhanh chóng bước tới, nồng nhiệt gọi Quý tổng, duỗi tay ra muốn bắt tay với Quý Dung Khanh.

Quý Dung Khanh không nắm lấy tay hắn, ánh mắt khựng lại trên khuôn mặt thanh thuần trong trẻo của Khương Từ khoảng hai giây, rồi mới nhìn về phía Tống Mặc, vẻ mặt hời hợt: "Có vấn đề muốn thảo luận cùng Tống tổng, đi văn phòng của anh."

"Được." Tống Mặc đoán anh đến là vì chuyện hợp tác, cũng không thèm để ý đến vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của anh lúc này.

Quý Dung Khanh dẫn theo một nhóm người đến thẳng văn phòng của Tống Mặc, Tống Mặc cùng đi theo phía sau bọn họ.

Khương Từ không sợ chết mà siết chặt đơn hủy hợp đồng và bút chạy đến bên cạnh Tống Mặc: "Này, anh đem cái này ký xong giúp tôi đi, chỉ làm lỡ một phút đồng hồ của anh thôi."

Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh lại dính dáng đến hai anh em bọn họ, nếu không một lúc nào đó có chết cũng không biết chết như thế nào!

Tống Mặc bị cô lôi kéo đến không còn kiên nhẫn, cầm lấy giấy bút đang muốn để trên cửa để ký. Đột nhiên giọng nói lạnh nhạt của Quý Dung Khanh truyền đến: "Khương Từ, cô đi ra ngoài trước, chờ chúng tôi bàn bạc xong xuôi, cô đi nói chuyện với tôi."

Khương Từ: "?"

Nói chuyện với anh? Tại sao lại nói chuyện với anh? Cô đâu có gì để nói với anh!

So với Khương Từ, những lời này của Quý Dung Khanh càng khiến Tống Mặc như lọt vào sương mù hơn.

Khương Từ là người của công ty hắn, tại sao chuyện hủy hợp đồng cùng với hắn lại là Quý Dung Khanh bàn bạc?

Tuy nhiên, hiện tại dự án hợp tác là quan trọng nhất. Tống Mặc nhét lại giấy bút vào tay Khương Từ, dịu dàng nói: "Nghe lời Quý tổng, chờ bọn anh bàn bạc hợp tác xong, lại giải quyết việc chấm dứt hợp đồng của em."

Khương Từ hấp hối giãy dụa: "Không cần, họ Tống kia, bây giờ anh giúp tôi ký tên trước..."

"Ngoan, nghe lời, chờ chúng ta bàn việc trước." Tống Mặc đóng cửa lại.

Khương Từ bị chặn ở ngoài cửa, đành dùng móng tay cào cửa, cào cả nửa ngày mà người bên trong cũng không phản ứng lại cô. Ngược lại, bên ngoài văn phòng, mọi người đều mang vẻ mặt nhiều chuyện mà tụ tập lại đây: "Khương Từ, anh chàng đẹp trai kia là ai thế? Đúng là không phải người mà...! Người ông chủ mới ký à? Ông chủ cũng thật trâu bò, giá trị nhan sắc này, dáng cao này, khí chất này. Tuyệt!!!"

Khương Từ lấy móng vuốt đang cào cửa về, lắc đầu: "Không phải."

Thiếu gia cao quý sinh ra đã ngậm thìa vàng, gia đình giàu có, là một kẻ có tiền chân chính, muốn gì được nấy, đâu cần làm nghệ sĩ nghe lời người khác thế này.

Hơn nữa, đẹp trai thì có ích gì, vẫn là nhân vật phản diện. Nhưng mà, anh ta đã sống lại lần nữa... Ôi, chắc là sẽ tàn nhẫn trả thù nam chính và giành lấy nữ chính nhỉ? May mắn, ngày hôm qua cô thông minh, bịa một câu chuyện giúp chính mình giải vây.

Chờ bên ngoài văn phòng hơn mười phút, Khương Từ cảm giác chờ đợi như thế này không đúng, cô cảm thấy bây giờ Quý Dung Khanh đến đây, nhất định là đến tính sổ.

Chờ bọn họ nói chuyện xong, Tống Mặc chắc chắn sẽ biết cô vốn chưa hề làm việc giúp hắn, hắn là loại người có thù tất báo, tâm lý âm u, ngay cả người thân của chính mình cũng không buông tha, không chừng còn đang suy nghĩ trả thù cô như thế nào, lúc đó những gì cô phải đối mặt chính là Tu La địa ngục.

Nếu không thể hủy bỏ hợp đồng, cô chỉ có thể bỏ trốn.

Công ty vẫn giữ một tháng lương, hơn nữa tháng này cũng đã trôi qua mười ngày, cộng lại cũng mất năm, sáu ngàn tệ. Thật đau lòng mà... Nhưng cô cũng đã đòi lại được chiếc thắt lưng đem tặng, tương đương cứu được 8000 tệ, tính tiếp còn lời thêm 2000 tệ nhỉ.

Sau khi nghĩ thông suốt, cô không dám ở lại đây chờ tiếp, liền cất bước rời đi.

"Khương Từ."

"Ơi." Sau khi Khương Từ đáp lại theo bản năng, mới nhận ra giọng nói của đối phương rất quen thuộc, trong lòng cô căng thẳng, vội vàng quay đầu lại..., đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm, cô ngẩn ra.

Bây giờ giả vờ không nghe thấy thì có kịp không nhỉ?

-----

#Ruby: Tuần này thật mệt mỏi mà. Nhưng đối với mình khá vui. Mỗi tội nhiều công việc quá. Mà mình chưa hoàn thành được cái gì cả. Được mỗi cái là hoàn thành xong chương này để up cho mọi người thôi (T^T). Mốt thi rồi mà mình chưa học chữ nào cả. Làm sao bây giờ?...

#Miyuki: Hôm nay mình mới đi chơi về nè. Một buổi party nho nhỏ, ấm cúng đấy. Mong là sẽ cùng nhau đồng hành nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net