Chương 3: Chó nhớ anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại được kết nối, có lẽ Tần Tử Dập tạm quên hiện tại bọn họ đã chia tay mà truy hỏi Thẩm Tiềm như lúc trước: "Anh đang ở đâu thế? Ở với ai? Khi nào anh về?"

Thẩm Tiềm không trả lời cậu, chỉ đợi cậu hỏi hết mới mở lời: "Có việc?"

Đầu dây bên kia Tần Tử Dập im lặng mấy chục giây, như là đột nhiên bừng tỉnh, giọng nói lại trở nên ngang ngạnh, thêm chút tức giận: "Tôi dọn đồ xong rồi, chốc nữa sẽ chuyển đi. Anh không cần trốn tôi nữa đâu."

Hành động nhanh gọn ghê.

Chập tối tạm biệt Thẩm Phóng, Thẩm Tiềm lái xe về nhà.

Anh chạy xe không nhanh, đi đường cũng rất cẩn thận. Ba năm trước anh bị tai nạn, phải nằm viện cả năm trời, không chỉ cơ thể bị tổn hại nặng mà còn để lại bóng ma tâm lý nữa.

Về đến nhà thì Tần Tử Dập đã đi rồi, không biết là lúc gọi điện xong đi luôn hay đợi anh lâu quá vừa mới đi nhỉ.

Trong nhà không có ai, trông rất sạch sẽ gọn gàng, nhìn là biết mới được dọn dẹp. Tần Tử Dập nói là chuyển đi, nhưng đồ đạc trong nhà không thiếu thứ gì. Chỉ có phòng ngủ thiếu bộ chăn, áo ngủ Thẩm Tiềm thích nhất cũng không thấy.

— Mọi thứ nhìn qua đều rất bình thường, nằm trong phạm vi chia tay trong hòa bình. Nhưng từ khi vào nhà, Thẩm Tiềm cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó. Nhà không chỉ quá sạch, lại còn quá yên tĩnh.

Thẩm Tiềm: Cho nên là ... chó của mình đâu?

Nhìn quanh nhà một vòng, Thẩm Tiềm trực tiếp gọi điện cho Tần Tử Dập.

Vì theo quan sát thường ngày, chó béo nhà anh không thông minh đến độ bỏ nhà đi bụi mà còn mang theo cả ổ chó lẫn đồ chơi của mình.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

Tần Tử Dập vẫn lạnh giọng như vậy, ước chừng là vẫn ghi hận Thẩm Tiềm tuyệt tình: "Tìm tôi làm gì?"

Thẩm Tiềm hỏi thẳng vấn đề: "Nhạc Nhạc ở chỗ cậu à?"

"Ờ." Lần này còn lạnh hơn nữa.

Thẩm Tiềm thoáng ngập ngừng: "Sao cậu lại mang chó của tôi theo?"

"Chó của anh?" Tần Tử Dập rõ ràng có chuẩn bị câu trả lời từ trước, giọng vẫn lạnh tanh nhưng cực kì có lực, "Nhạc Nhạc là hai ta cùng mua, cũng được xem như tài sản chung đi? Vợ chồng ly hôn còn chia đôi tài sản mà. Giờ bất động sản anh lấy, tôi đương nhiên phải đấy động sản [1] rồi, có ý kiến gì à? Thấy không công bằng? Chả nhẽ anh muốn tôi tay rắng ra đi à?"

[1] Ở đây tác giả chơi chữ, bất động sản là nhà hoặc những thứ bất động, không di chuyển được ấy còn động sản là những thứ 'động' được, di chuyển được. Ý là nhà cửa rồi đồ đạc này kia tui để hết lại cho anh rồi đó, tui chỉ lấy mỗi 'động sản' là con chó thôi chẳng lẽ không được à =)))))))

Thẩm Tiềm: ... Nghe cũng có lý phết.

Tuy rằng đề xuất nuôi chó là anh, bình thường chơi với Nhạc Nhạc nhiều hơn cũng là anh, nhưng đúng là hai người cùng đem Nhạc Nhạc về nhà, trước giờ cũng không bàn đến việc nó là của ai, nên xem như tài sản chung cũng không sai.

Có điều mới có hai ngày, Tần Tử Dập từ một người không giỏi ăn nói biến thành ống bắn pháo liên thanh.

Giờ anh mà đòi lại Nhạc Nhạc, cảm giác như đang bắt nạt người ta ấy ...

Tần Tử Dập khó có dịp làm Thẩm Tiềm nghẹn họng, nhất thời trong lòng có cảm giác thành tựu.

Kết quả đợi mãi vẫn không thấy Thẩm Tiềm nói gì, giống như thật sự không có cách gì khác thật, cậu lại sốt ruột, đành tự mình đề xuất: "Nếu anh nhớ nó thì lúc nào qua gặp cũng được. Vợ chồng ly hôn vẫn có quyền thăm nom con mình mà, tôi cũng không phải người không nói đạo lý."

Thẩm Tiềm: Ồ.

Không chờ Thẩm Tiềm trả lời, Tần Tử Dập đã nói tiếp: "Tôi hiện đang sống ở khu XX, tầng 1, phòng 501. Nếu anh đến thăm Nhạc Nhạc, gọi điện báo trước cho tôi là được."

Khu Tần Tử Dập ở cách nhà Thẩm Tiềm không xa, dù người lớn tuổi đi bộ chậm mấy cũng khoảng hơn hai mươi phút là đến.

Lúc này Thẩm Tiềm cũng không hỏi thêm nữa, lịch sự đáp lại: "Cảm ơn. Đến lúc đó sẽ gọi cho cậu."

Xác nhận Nhạc Nhạc ở với Tần Tử Dập chứ không phải bỏ nhà đi, Thẩm Tiềm cũng yên lòng hơn. Nhạc Nhạc đi theo cậu ấy chắc sẽ được chăm sóc cẩn thận. Vấn đề là anh lỡ đáp ứng đưa Nhạc Nhạc cho Thẩm Phóng nuôi tạm rồi ...

Nhớ đến vẻ mặt hóng hớt được đón Nhạc Nhạc về nhà của em mình, thân làm anh trai Thẩm Tiềm không nỡ để em mình thất vọng. Nghĩ một lúc, lấy điện thoại bấm số.

"Trình hả? Cuối tháng cho tôi mượn chó của cậu vài ngày được không ... Con cùng giống với Nhạc Nhạc ấy ... Ừa được được, em tôi chắc không nhận ra đâu ..."

⇓⇓⇓

Cuối tuần qua đi. Tần Tử Dập ngồi đợi hai đêm một ngày, mà cái người bảo sẽ đến thăm chó kia chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

Đến ngày thứ ba, rốt cuộc cậu không đợi nổi nữa. Bốn rưỡi sáng đã ra khỏi giường, vệ sinh cá nhân rồi chạy đến ổ chó tóm chó béo đang ngủ ngon lành dậy, đeo dây dắt vào cho nó rồi dắt ra khỏi nhà.

Nhạc Nhạc được Thẩm Tiềm và Tần Tử Dập nuôi từ bé, giờ giấc sinh hoạt thường ngày cũng gần giống hai người, nên béo nhà ta chưa bao giờ dậy sớm vậy. Lại thêm hai hôm rồi chuyển nhà lạ chỗ ngủ không ngon, thành ra từ lúc Tần Tử Dập dắt đi mặt nó lúc nào cũng đần thối.

Đến công viên ngày trước, thấy sân cỏ với những bụi cây và hồ nhân tạo quen thuộc, nó mới tỉnh táo lại đôi chút. Hưng phấn chạy quanh vài vòng, cặp mắt hạnh nhân nâu thẫm sáng lên hẳn.

Theo Nhạc Nhạc chạy mấy vòng, ném cho nó con gà đồ chơi [2] để nó chơi một hồi, tiết mục dắt chó đi dạo xem như kết thúc.

[2] Gà đồ chơi: con này nè =)))))))

Dưới sự dẫn đường (có mục đích khác) của công nhân hót phân số 2, tuy kết thúc có hơi vội vàng chút xíu, nhưng chó béo vẫn hết sức phấn khích, ngựa quen đường cũ chạy về nhà trước kia của mình.

Vì thế nên năm giờ ba mươi phút sáng thứ hai, Thẩm Tiềm đang say giấc thì bị loạt âm thanh ồn ào đánh thức.

Mặc dù có thể nghe được người kia đã cố gắng thật khẽ, nhưng tiếng bước chân dồn dập và tiếng gà đồ chơi òm ọp kia đã bán đứng cậu.

... Thẩm Tiềm còn lạ gì âm thanh này nữa.

Tối qua anh ngủ hơi muộn, nếu giờ này dậy thì chưa ngủ đủ giấc. Bất quá từ nhỏ ngủ chung với thằng em không mấy im lặng nên cũng quen bị làm ồn, cũng không khó chịu gì mà từ từ tỉnh hẳn.

Mới vén chăn chuẩn bị đứng lên đã thấy Nhạc Nhạc 'dẫn' Tần Tử Dập vào.

Thẩm Tiềm ngồi bên giường nhìn một người một chó, hơi nhíu mày, lúc nói chuyện giọng hơi khàn, mang theo chút hấp dẫn: "Mới sớm, sao vậy?"

Thẩm Tiềm vừa tỉnh ngủ tất nhiên nhìn không nghiêm túc như bình thường, tuy đã tỉnh táo bảy tám phần nhưng mái tóc rối bời vẻ mặt ngơ ngơ khiến Tần Tử Dập chỉ muốn đè anh xuống.

Hiển nhiên rồi, đè anh ấy xuống, ngay trên cái giường này, hệt như vô số lần trước đây ...

Cho đến lúc Thẩm Tiềm ho khan, nghi ngờ phát ra một tiếng giọng mũi: "Hửm?"

Tần Tử Dập mới thôi ảo tưởng, chấn chỉnh tinh thần, cố làm vẻ có lý chẳng sợ vu oan cho Nhạc Nhạc: "Tôi đưa Nhạc Nhạc đi dạo, ai ngờ nó quen chân chạy qua bên này. Chắc là nó nhớ anh." Lại đổi giọng oán thán, "Nào có phụ huynh nào như anh, ba ngày trời không sang nhìn nó lấy một lần."

Như muốn phối hợp với Tần Tử Dập, Nhạc Nhạc vịn hai chân trước lên thành giường, nhìn Thẩm Tiềm làm nũng rên ư ử.

Thẩm Tiềm cầm một chân, xoa xoa đầu nó. Không hỏi cũng không giải thích gì, chỉ bình tĩnh nói: "Nếu không thì cậu để Nhạc Nhạc ở đây đi."

Tần Tử Dập còn khuya mới đồng ý: "Mơ đi! Chó của tôi mà!"

Có quỷ mới biết ngày nào đó Thẩm Tiềm có ôm chó bỏ trốn không.

Thẩm Tiềm không nói gì, chỉ ngồi trên giường kiên nhẫn chơi với Nhạc Nhạc, nhìn qua thản nhiên vô cùng.

Mà Nhạc Nhạc chẳng có tiền đồ gì cả, mới được vuốt ve vài cái đã thè lưỡi hưởng thụ, trông đần hết biết, thật mất mặt loài chó quá đi!

Không! Tần Tử Dập tuyệt đối không thừa nhận mình ghen tị với một ... con chó.

Đồng hồ báo thức của Thẩm Tiềm kêu, sáu giờ mười lăm phút.

Nghe tiếng chuông, Thẩm Tiềm vỗ Nhạc Nhạc một cái, nói với Tần Tử Dập: "Tôi chuẩn bị đi làm."

Nhạc Nhạc liếm liếm tay anh, ịn mông ngồi trên sàn.

Tần Tử Dập làm bộ không nghe thấy lời đuổi khéo, nói lại: "Ồ. Vậy anh cứ đi đi, lát nữa tôi cho Nhạc Nhạc ăn."

Thẩm Tiềm nhìn cậu, không nói gì, rời phòng ngủ.

Lúc đang chuẩn bị đi tắm, hình như anh nghe tiếng chuông điện thoại reo.

Tần Tử Dập bật người dậy, lén nhìn điện thoại Thẩm Tiềm đặt đầu giường.

Người gọi đến không có tên, chỉ có dãy mười một số chạy trên màn hình.

Là số lạ.

Không đúng!

Tần Tử Dập cảnh giác.

Mặc dù không có tên nhưng nhạc chuông này không phải loại Thẩm Tiềm cài cho số lạ.

Mới sáng ngày ra, một người cố ý làm vẻ người lạ gọi tới.

Thẩm Tiềm vụng trộm yêu đương sau lưng mình?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net