Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

___

“Mẫu thân, trên thế giới này thật sự có yêu quái sao?”

“Bà cố đã từng nói với mẫu thân là có.”

“Là yêu quái gì nha?”

“Tuyết nữ, ngưng kết từ tín ngưỡng của thế nhân mà thành, tín ngưỡng càng mạnh thì các nàng càng mạnh, ẩn cư trên đỉnh núi tuyết.”

“Vậy các nàng sẽ ăn thịt người sao?”

“Mẫu thân cũng không biết, nhưng trong truyền thuyết kể rằng, chỉ cần các nàng nghịch thiên sửa mệnh, thì sẽ bị Thiên Đạo quên đi...”

....

Những ngày cuối xuân của Cô Tô thành, lại có vài phần khí lạnh run người.

“Công chúa, ban đêm trời rét lạnh, ngài mau vào nhà đi.” Ma ma thấy Tống Hà nửa dựa vào cửa gỗ ngoài hành lang, ngưng mắt nhìn bóng đêm, nhanh chân đi tới khoác kiện áo lông chồn cho nàng.

Tống Hà cảm giác trên người nặng thêm một chút, nghiêng đầu thấy là ma ma, “Nên ra ngoài hít thở không khí, nằm suốt một ngày, muốn hóng gió.”

“Hôm qua ngài té xỉu, hôm nay phải ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi mới phải.”

“Đời người vốn là như bóng câu qua khe cửa, nếu mỗi ngày đều nằm một chỗ, vậy còn gì là lạc thú.”

Kỳ thật hôm nay nàng lặng lẽ đi lê viên nghe diễn cả một ngày. Lúc trở về bị ma ma đang đi ngang qua gặp được, lúc này mới dựa vào cửa gỗ làm bộ hóng gió.

Ma ma nghe nàng nói lời không may mắn, vội đáp “Ngài phúc trạch thâm hậu, chớ nên loạn ngữ.”

Lúc này Tống Hà mới xoay người trở về phòng.

Ngày thứ hai nàng vẫn đi nghe diễn như cũ, mặc một bộ sam màu trắng, tóc dài bị quấn lên, nhìn sơ cũng giống một thiếu niên tuấn tiếu, dễ dàng leo lên mái hiên nhảy qua rào chắn, đi qua vài con ngõ là đã đến trước cửa lê viên.

Nàng cho chút bạc, không đủ, không thể đi vào phòng trên lầu, vì thế liền ngồi ở một góc, rót một ly Động Đình Bích Loa Xuân còn nóng hôi hổi. Nhìn một đám con hát trang điểm lòe loẹt, hát ê ê a a, hát lên hỉ nộ ai nhạc của thế nhân, vui buồn tan hợp, đến khúc cảm động nàng cũng phải dùng khăn lau nước mắt.

Bên kia phố có xe ngựa đi qua, là xe của Tứ hoàng tử hạ triều hồi phủ.

Tứ hoàng tử Tống Thận Viễn là nhi tử của Hoàng Quý Phi, mà phụ thân của Hoàng Quý Phi chính là Trấn Quốc đại tướng quân, mấy năm nay chống đỡ ngoại địch, trấn thủ ranh giới, hoàn toàn xứng đáng là công thần nước Sở.

Dựa vào tầng quan hệ này, trừ Thái Tử ra, Tứ hoàng tử cũng là hoàng tử được sủng ái nhất.

Thái Tử không chút cẩu thả, nghiêm túc bác học, mà Tứ hoàng tử cũng là chi lan ngọc thụ, thanh phong tễ nguyệt, mỗi người đều có tài riêng. Hai đảng tranh nhau hừng hực khí thế trên triều. Mà hai người cũng làm nhóm khuê nữ ở kinh thành trông mòn con mắt.

Tống Hà đứng dậy chạy về hướng bên kia phố, tựa hồ muốn mua cái gì, lại vấp phải một viên đá, chỉ một thoáng không đứng vững nàng đã ngã trước xe ngựa.

“Ai nha.” Nàng cảm giác được cơn đau phát ra từ đầu gối.

Xe ngựa ngừng lại, thị vệ đi theo ở phía sau lớn tiếng nói, “Lớn mật, chắn trước xe ngựa của Tứ hoàng tử chính là tử tội.”

Một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng hơi vén màn xe, ánh sáng chỉ có thể mơ hồ phác họa ra thân hình thon dài của người ngồi bên trong, khí chất trác tuyệt, lại không thể xem rõ ràng.

“Không có việc gì, thả nàng đi.” Âm thanh ôn nhuận từ trong xe ngựa truyền ra tới.

“Tuân lệnh.” thị vệ nhanh chóng nói, “Còn không mau tạ ơn Tứ hoàng tử.”

Nàng đứng dậy, dập đầu, cảm tạ Tứ hoàng tử. Sau đó đi đến một bên, nhìn xe ngựa đi xa, mãi cho đến khi bóng dáng biến mất ở ngã rẽ.

Hít hà, hôm nay đầu gối thật là đau, trở về phải xoa nhiều thuốc hơn mới được.

Chờ đi trở về trời đã là sập tối, không bị ma ma nhìn thấy, nằm trên giường, nàng nghĩ, nếu.. Nếu chúng ta có thể nói với nhau mấy câu thì tốt rồi.

Ngày thứ ba nàng vẫn đi nghe diễn như cũ, diện y phục giống nhau, cũng là con đường cũ, tiền đưa cho chủ quán cùng là một con số, nhưng màn diễn hôm nay không phải là con hát, mà là lão sinh. Âm thanh của lão vang dội, ê a vài tiếng liền có thể đem người đưa vào cảnh tình, dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.

Tống Hà cùng mọi người rưng rưng nước mắt mà vỗ tay, đem bàn tay non mịn đánh đến đỏ bừng. Tới hoàng hôn, tiếng của mấy con quạ kêu vang, người đi đường tốp năm tốp ba bắt đầu về nhà, thời điểm đèn thuyền của thương nhân lập lòe bên hồ, xe ngựa của Tứ hoàng tử hạ triều lại chạy qua.

Tống Hà đứng dậy chạy về hướng một bác gái, giống như bác gái kia bị rơi cái gì, kết quả nàng dẫm lên vỏ chuối, đầu gối quỳ trên mặt đất, sao xẹt đầy đầu.

Tên thị vệ kia lại nói, “Lớn mật, chắn trước xe ngựa của Tứ hoàng tử chính là tử tội.”

Bên trong xe lại phát ra âm thanh ôn nhuận, nhưng lời nói lại là, “Mang đi.”

Mang... Mang đi? Tống Hà ngây ngẩn cả người, tại sao lại mang đi, chẳng lẽ không phải là “Không có việc gì, thả nàng đi." sao?

Tên bị vệ mặc kim giáp tiến lên, thô bạo chế trụ tay nàng, kéo nàng tới Nghiệp Vương phủ.

Tứ hoàng tử vốn dĩ cũng phải ở trong hoàng cung, hơn nữa không phải là cái góc xó xỉnh ở cửa sau cung như nơi Tống Hà ở, mà là một trong bốn chính điện ở giữa hoàng cung.

Năm trước khi man nhân xâm lấn biên cương, vừa lúc đại tướng quân đang cùng vệ quốc giao chiến, thời cuộc gấp gáp, Tứ hoàng tử phụng mệnh xuất chinh, tuy rằng đánh bại man nhân, nhưng lại bị mất tích một tháng.

Nói đến thì thật là kỳ quái, Sở quốc vốn dĩ không có tuyết, nhưng khi đó lại có tuyết rơi suốt một tháng.

Sau đó Tứ hoàng tử trở về, hoàng đế tổ chức đại yến, trọng thưởng hắn, còn ban cho hắn phủ đệ, phong hào Nghiệp Vương, phân cho một mảnh đất phong rất lớn, tuy rằng thoạt nhìn là xa hoàng cung, nhưng là trên thực tế lại đang đến gần quyền lợi, đảng phái của Tứ hoàng tử dương mi thổ khí.

Tống Hà lặng lẽ đánh giá, tòa phủ đệ này được xây huy hoàng khí phái, hồng môn rộng lớn, cổng lớn có hai Li Vẫn bằng đá đang nhe răng nhếch miệng, so với chính điện trong cung của hắn còn khí thế hơn. Đi vào trong có thể thấy từng cái cột được chạm trổ tinh xảo, đấu củng đan xen, ngói hoàng lưu ly.

Còn không kịp cảm khái một chút, đã bị đưa tới đại đường, bị ép quỳ xuống. Đầu gối ngày hôm qua đến nay còn chưa khỏi hẳn, hôm nay lại bị ngã, hiện tại lại bị áp quỳ xuống, phỏng chừng phải bị phế đi.

Nàng ngẩng đầu xem, Tống Thận Viễn mặc một bộ lam biên huyền bào, con ngươi đen nhánh thâm thúy đánh giá nàng.

“Cô nương liên tục ngã trước xe ta ba lần, xin hỏi là có ý gì?”

Nghe xong câu hỏi này Tống Hà phi thường khiếp sợ.

Ba lần? Chẳng lẽ không phải mỗi một lần hắn đều quên mất sao.

Thị vệ đá nàng một cái, nàng lảo đảo, sau đó trả lời, “Ta.. Dân nữ ngưỡng mộ Tứ hoàng tử đã lâu, chỉ có thể bày ra hạ sách này để được gặp Tứ hoàng tử một lần.”

Tống Thận Viễn hơi nâng mắt, đối với người đầy khả nghi như nàng vẫn tao nhã như ngọc, “Nếu là mỗi người đều cản xe ngựa của bổn vương giống như cô nương như vậy, kia chỉ sợ là bổn vương một bước cũng khó đi.”

“Huống hồ, mỗi lần cô nương đều có thể tránh thoát thị vệ ngăn cản để ngã trước xe ngựa, thân thủ bất phàm, hẳn là không chỉ để gặp bổn vương.”

“Từng câu từng chữ của dân nữ đều là thật.”

“Nếu không muốn nói lời nói thật, vậy chỉ có thể tạm thời ủy khuất cô nương.”

Thị vệ áp giải nàng vào địa lao trong Nghiệp Vương phủ.

Tên Tống Thận Viễn khốn kiếp này, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, quang minh lỗi lạc, kỳ thật trong lòng đều là một màu đen, thủ đoạn tàn nhẫn lại máu lạnh, cũng không biết sẽ xử nàng như thế nào.

Ở trong tù đợi đến đêm ngày thứ hai, nàng không muốn lại ngồi ở nơi này, vừa ướt vừa lạnh, chẳng biết Tống Thận Viễn có quên nàng hay không.

Lúc trước mỗi ngày nàng đều cầu cho hắn đừng quên nàng, vậy mà lại ứng nghiệm, đúng là đụng phải quỷ thật mà.

Lưu lại Nghiệp Vương phủ tuy rằng ở gần hắn, nhưng lại gần với nguy hiểm hơn, yêu cầu dùng pháp thuật không ngừng, như vậy vài cánh hoa trên cổ tay không mấy ngày liền sẽ bị nàng làm cho biến mất.

Nàng làm thuật ẩn thân, đi xuyên qua bức tường, cúi đầu đi về phía trước, nếu có thể đi xuyên tường, vậy cũng không cần nhìn lộ, cứ đi thẳng về phía trước khẳng định có thể ra vương phủ.

Đột nhiên, nàng đụng vào một người.

Người cũng có thể xuyên qua, tại sao lại bị đụng vào?

Nàng có chút kinh ngạc lùi lại vài bước, ngẩng đầu thì thấy Tống Thận Viễn. Hắn vẫn mặc một thân huyền y như cũ, tư thái phong hoa tuyệt đại, thanh âm lại trầm xuống, “Vì sao ngươi lại ở đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1v1 #3s #caoh