Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

___

Hôm nay không cần lên triều, Tống Thận Viễn cũng không có sự vụ gì cần xử lý, hiếm khi có được một ngày thanh nhàn. Tống Hà đang chuẩn bị đề nghị hắn dẫn nàng tham quan vương phủ thì đột nhiên có người đi vào thông báo, “Vương gia, Lạc Thủy tiểu thư tới bái phỏng ngài.”

Lạc Thủy, đích nữ của ngự sử đại nhân Lạc Hằng, nổi danh tài mạo song toàn, tinh thông cầm kỳ thi họa, nghe nói tiếng đàn có thể dẫn tiên hạc đến, dáng múa có thể làm hoa hổ thẹn đến héo tàn, hoàn toàn xứng đáng với danh nữ tử đệ nhất kinh thành.

Nhưng một vị danh môn khuê tú như vậy, lại si tâm khổ luyến Tứ hoàng tử suốt 5 năm, làm mọi người cảm động. Hiện giờ đã chờ đến mười chín tuổi, rốt cuộc đã cảm động trời đất khiến Tứ hoàng tử mở lòng, nửa năm trước hai người đã được Hoàng Thượng tứ hôn.

Liên hôn kỳ thật là một lối tắt để đạt được thế lực.

Thừa tướng, thái uý, ngự sử tam công.

Theo lý mà nói, thừa tướng là phụ thân của Hoàng Hậu, là ngoại công* của Thái Tử, tất nhiên sẽ theo phe Thái Tử.

*ngoại công: ông ngoại

Đại tướng quân tức là thái uý, là phụ thân của Hoàng Quý Phi, là ngoại công Tứ hoàng tử, tất nhiên sẽ theo phe Tứ hoàng tử.

Cuối cùng là tam công, tức là ngự sử đại nhân, là tai mắt của hoàng đế, giám sát đủ loại quan lại, chỉ cần thiên về bất kì bên nào, quyền thế đều sẽ thiên theo về bên đó.

Ấy vậy mà Tứ hoàng tử lại từ chối đích nữ của ngự sử đại nhân suốt 5 năm, huống hồ giai nhân còn mỹ mạo như vậy, thật sự làm người ta đoán không ra.

Việc này đương nhiên có liên quan đến Tống Hà.

5 năm trước, Lạc Hằng lập công lớn, lại vừa lúc hai phe trong triều đang tranh chấp chướng khí mù mịt, cựu ngự sử bị cáo trạng oan, dưới sự tức giận đã cáo lão hồi hương, Lạc Hằng liền nhân cơ hội một bước nhảy lên trời, từ một quan ở Giang Nam thăng thành ngự sử.

Lúc ấy Lạc Thủy là một cô nương lớn lên ở vùng sông nước mờ mịt Giang Nam, đột nhiên chuyển vào Lạc Dương phồn vinh hưng thịnh, công tử quý nữ lâu lâu sẽ tụ lại với nhau, hàng đêm sênh ca trên thuyền hồ ở kinh thành, không khỏi có chút không thích ứng.

Huống hồ từ nhỏ nàng đã đọc đủ loại thi thư, nên có chút văn nhân cậy tài khinh người, cảm thấy những người nó lấy lòng nàng đều vì phụ thân vừa lên chức cùng với mỹ mạo của nàng, trong mắt nàng các công tử quý nữ đều quá tục khí.

Ngẫu nhiên có lần nàng đi chọn một ít sách để đọc, bắt gặp một vị công tử mặc y phục màu đen vượt qua mặt, vó ngựa đạp nhanh, mang theo một cơn gió nhẹ, tay áo của hắn tung bay, mặt mày phong hoa tuyệt đại, tuy rằng cặp con ngươi kia chưa từng dừng lại trên người nàng, nhưng vẫn khiến nàng nhất kiến chung tình.

Nàng đã từng viết xuống giấy Tuyên Thành một câu: “Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu, mạch thượng thùy gia niên thiếu, túc phong lưu.” (Ngày du xuân, hoa hạnh rơi đầy đầu, thiếu niên nhà ai trên đường, thật phong lưu)

Sau lại nhìn thấy hắn mặt mày đạm nhiên ở trong cung yến, tư thái thong dong ưu nhã, đứng ở bên cạnh hoàng đế, lúc này nàng mới biết được thì ra hắn là Tứ hoàng tử.

Nhưng lúc này ánh mắt hắn lại nhìn về phía của nàng.

Mỹ nhân từ nhỏ đã lớn lên từ trong chúng tinh phủng nguyệt, tất nhiên sẽ biết làm thế nào sẽ thu hút ánh mắt của nam nhân.

Lạc Thủy kích động rồi lại đồng thời thể hiện ra phong phạm của một tiểu thư khuê các, bất cứ một trân tu mỹ thực nào đều không ăn, chỉ cầm lấy bánh hoa quế từng chút cho vào miệng, thường thường sẽ nói chuyện riêng với nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư, có khi cong môi cười.

Quả nhiên khi yến hội chuẩn bị kết thúc, Tống Thận Viễn đi về hướng Lạc Thủy.

Lạc Thủy chậm rãi cúi đầu, một đôi mắt ẩn tình đang chuẩn bị nghe hắn hỏi tên họ, lại nghe tiếng bước chân kia đứng ở bên cạnh mình, âm thanh ôn nhuận như ngọc vang lên, tuy không lớn lại có thể bay vào lỗ tai nàng, “Buông giò heo xuống.”

Thiếu nữ nghiêm trang nhỏ giọng trả lời, “Hoàng huynh, hôm nay chính là sinh nhật của Hoàng Quý Phi, tất cả mọi người trong cung đều phải vui mừng theo, cầu cho Hoàng Quý Phi phúc thọ an khang. Mà thứ khiến ta vui sướng chính là giò heo, tại sao ngươi lại cướp đoạt niềm vui của ta?”

“Ngươi đã đi vòng hết bốn bàn, cầm bốn cái giò heo, đêm nay bị đầy bụng đến ngủ không được cũng là niềm vui của ngươi?” Tống Thận Viễn cau mày hỏi.

“Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu để ngày mai sầu****” thiếu nữ kia còn nói có sách, mách có chứng.

Tống Thận Viễn giận cười, “Ta mời phu tử dạy ngươi thi văn là để ngươi biết phân biệt đúng sai, thông nhân tình cùng với thói đời, hiểu đạo lý làm người, không phải để ngươi vì cái giò heo mà tranh luận với ta.”

Lúc ấy tuy rằng Tống Hà đã được Tống Thận Viễn giáo dưỡng 5 năm, cẩm y ngọc thực, mỗi ngày ăn sơn trân hải vị, nhưng vẫn chưa thoát khỏi kí ức bi thương từ ngày tháng trong lãnh cung đem lại.

Mỗi lần trong cung tổ chức yến hội nàng đều sẽ ăn ngấu nghiến rất nhiều, làm Tống Thận Viễn không thể không nhìn chằm chằm nàng, bởi vì nàng đã từng bị no đến chết đi sống lại.

Sau đó Tống Thận Viễn sai người mang thiếu nữ kia về, Lạc Thủy nhìn thoáng qua thiếu nữ kia, môi hồng răng trắng, mặt mày còn chưa nẩy nở, nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra sau khi lớn lên sẽ là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Lạc Thủy hỏi thăm mới biết được, thì ra Tứ hoàng tử vẫn luôn giáo dưỡng Thập thất công chúa bị bỏ rơi ở lãnh cung.

Một vị hoàng tử chi lan ngọc thụ, thì ra cũng sẽ có lúc dạy bảo muội muội như người thường, xúc động mỗi một tấc mềm mại trong tim nàng.

Vốn dĩ nàng đã động tâm, nay lại càng muốn có được Tứ hoàng tử.

Nhưng từ nhỏ chỉ cần Lạc Thủy thích ai, nàng chỉ cần ngâm vài ba câu thơ câu đối trước mặt họ, hoặc là ra vẻ ngây thơ đáng yêu là có thể hấp dẫn bọn họ, đây lại là lần đầu tiên nàng không biết phải xuống tay như thế nào.

Lạc Thủy đành phải bài tỏ tình yêu dành cho Tứ hoàng tử của mình với phụ thân cùng huynh trưởng luôn yêu thương nàng, bọn họ thương lượng một đêm, nói nàng gả cho Tứ hoàng tử là kế sách tốt nhất.

Đợi bọn họ chuẩn bị tốt, một năm sau liền có thể đi đến phủ Tứ hoàng tử làm mai.

Năm này, trong một lần Lạc Thủy đi thả hoa đăng, bị người khác thấy nàng viết lên hoa đăng hai chữ “Thận Viễn”, bọn họ dò hỏi không ngừng nhằm để chứng thực, nàng cũng chỉ đỏ mặt mà không nói.

Sau đó ngay cả Thái Hậu biết chuyện này cũng trêu ghẹo nàng vài câu, mà Tứ hoàng tử giống như vẫn chưa nghe thấy, chưa từng tỏ vẻ gì đối với Lạc Thủy, thậm chí còn không quen biết nàng.

Mà Lạc Thủy thường sẽ nhân cơ hội gặp mặt hắn giả bộ vô tình làm rớt khăn tay, hoặc là che mặt cười.

Một năm sau, khi người làm mai tiến phủ, Tống Hà đang đứng ở góc tường đã vô tình nghe hết mọi chuyện, cảm thấy bản thân lẻ loi hiu quạnh nhiều năm như vậy, thật vất vả có mới có một người thật lòng đối xử tốt với nàng, thế mà cũng sắp bị cướp đi rồi.

Nàng không có hứng thú với việc đọc sách, nhưng lại rất thích xem thoại bản.

Trong thoại bản, sau khi tẩu tử vào nhà, cô em chồng sẽ không có ngày lành, còn bị hứa hôn tùy tiện cho một gia đình nào đó, hơn nữa trượng phu 80-90% đều sẽ thiên hướng về thê tử.

Mà như vậy cũng đúng, rốt cuộc hắn giáo dưỡng mình nhiều năm như vậy, cũng coi như là tận tình tận nghĩa.

_______

****Sáng nay có rượu sáng nay say
       Ngày mai sầu để ngày mai sầu

Trích trong bài Giải sầu của La Ẩn, bài thơ được viết vào thời vãn đường.

Hán việt:

Đắc tức cao ca thất tức hưu,
Đa sầu đa hận diệc du du.
Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý,
Minh nhật sầu lai minh nhật sầu.

 
Dịch nghĩa:

Được thì hát vang, mất thì lại thôi,
Đa sầu đa hận cứ mãi như vậy.
Hôm nay có rượu thì hôm nay uống,
Ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1v1 #3s #caoh