Chương 67: Công chúa của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mười bảy tháng mười một.

Còn bốn ngày nữa.

Sau khi Mộ Từ gạch bỏ số 17 trên tờ lịch , đặt bút ký tên bút màu đen sang một bên.

Bánh bao nhỏ lặng lẽ đi tới, ngồi trên chân Mộ Từ, ôm lấy chân cô, không cho cô đi.

Bánh bao nhỏ đã trưởng thành, Mộ Từ đã có chút ôm nó không nổi nữa "Con làm gì vậy nha, mẹ phải đi công tác."

"Có thể mang con theo không?"

Thẩm Tẫn giống Mộ Từ, rất giỏi làm nũng, khi thấy ánh mắt trông mong của tiểu bánh bao nhìn mình, hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt được.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ, mang con theo đi, con rất ngoan, mẹ mẹ..."

Giọng non nớt đáng thương gần chết còn đầu thì liên tục cọ cọ trong lồng ngực của cô.

Phương Phương nhìn mà trái tim đều tan chảy: "Nếu không... Mang theo được không? Cậu quay phim phần cậu, còn thằng bé cùng mình chơi ở hậu cảnh, dù sao cũng chỉ có một cảnh quay cuối cùng, quay cũng không mất bao lâu."

Thời tiết lạnh, bên ngoài còn có tuyết rơi, Thẩm Tẫn có chút cảm, cho nên vô cùng dính người, đoàn phim rất nhiều người, cũng không an toàn, Mộ Từ vốn dĩ không nghĩ muốn dẫn thằng bé đi.

"Mẹ à, mẹ..."

"Được rồi." Mộ Từ bất đắc dĩ: "Mang con theo, đi thôi."

Thẩm Tẫn vui vẻ mà nhảy dựng lên, ngay cả ngày thường không thích đội mũ lưỡi trai cũng ngoan ngoãn mang lên, lúc xuống lầu ôm chặt lấy Mộ Từ, khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ của Mộ Từ.

Phương Phương dùng dù che lại, paparazzi không chụp rõ được mặt.

Sau khi《 Trường Tương Tư 》, cách năm năm sau, Mộ Từ lại lần nữa hợp tác cùng Lục Xuyên, từ phim điện ảnh chuyển hướng sang phim truyền hình, bộ phim truyền hình đầu tiên của Lục Xuyên tìm Mộ Từ, đề tài dân quốc, đã quay được ba tháng, hôm nay là cảnh diễn cuối cùng của Mộ Từ.

Thẩm Tẫn ở phim trường không nghịch ngợm, ghé vào trên đùi Lục Xuyên,đàng hoàng ngồi nhìn camera.

Mộ Từ phải quay một cảnh chạy thoát ra khỏi đám cháy, lửa là lửa thật, rất nguy hiểm.

Nhân viên công tác ở làm kiểm tra lần cuối cùng, bắt đầu quay trước, di động của Lục Xuyên chợt chấn động vang lên, anh ấy nhìn nhìn thông báo hiện lên, lại nhìn thoáng qua Thẫm Tẫn đang ghé lên trên đùi chơi bóng tuyết.

Lục Xuyên ấn xuống nút trả lời, lại đem điện thoại đến gần sát Thẩm Tẫn.

"Tiểu Tẫn."

"Dạ?"

"Hôm nay con còn không có gọi cho ba, là trẻ nhỏ thì phải có lễ phép."

"...Nhưng mà mẹ không cho gọi."

"Cách rất xa, mẹ con nghe không thấy, con kêu ba một tiếng đi, rồi cho con ăn kẹo."

Thẩm Tẫn mắt trông mong mà nhìn cây kẹo mút trong tay Lục Xuyên, lặng lẽ nhìn ở Mộ Từ bên kia, cuối cùng vẫn thất bại dưới cây kẹo.

"Ba ba."

"Ngoan, ăn đi," Lục Xuyên vừa lòng mà sờ sờ đầu của tiểu bánh bao.

Trợ lý ở bên cạnh không cẩn thận nhìn thấy Lục đạo diễn luôn lạnh nhạt thế nhưng lại cười trong trường hợp khi đang làm việc, đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, cũng không biết điện thoại bên kia là vị đại thần nào.

Bốn giờ sau, quay chụp kết thúc, Mộ Từ đóng máy, bị các fan đã đợi nửa ngày vây quanh, Phương Phương cũng không chen vào được.

Sương khói sặc mũi, Lục Xuyên đưa Thẩm Tẫn ra bên ngoài.

Không quá vài phút sau, một chiếc xe chạy đến cửa trụ sở hậu trường.

Lục Xuyên nhẹ nhàng xoay đầu Thẩm Tẫn, để bé nhìn về hướng chiếc xe "Vệ sĩ của mẹ con tới rồi, con đi qua kiểm tra một chút xem có hợp hay không hợp, nếu không được thì cho cút đi."

"Được !"

Trên đường Thẩm Như Quy lái xe tới đây, chính là nghĩ khi đến nơi trước tiên liền đem tiểu tử thúi kia đánh cho một trận, dám gọi người đàn ông lạ là ba, không phải muốn bị đánh thì là cái gì, mà khi anh nhìn thấy bánh bao nhỏ mặt mày có năm phần giống Mộ Từ lộc cộc chạy đến trước mặt mình, bỗng nhiên mất đi năng lực nói chuyện.

"Chú là anh hùng bảo vệ mẹ sao?"

"..."

"Chú sẽ biến thân sao?"

"..."

"Mẹ của con biết võ công, nếu chú không lợi hại sẽ bị đánh đó nha."

"..."

Phương Phương phụ trách ổn định các fan, trên người Mộ Từ vẫn còn mặc sườn xám, chỉ khoác một kiện áo khoác lông vũ bên ngoài, quá lạnh, cô muốn đi thay quần áo, nhưng tìm một vòng cũng không thấy Thẩm Tẫn đâu.

"Lục đạo diễn..."

"Ở cửa hông." Lục Xuyên nói xong liền rời đi.

Mộ Từ vòng đến cửa hông, xa xa liền nhìn thấy Thẩm Tẫn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nghịch tuyết.

Bị cảm còn đi nghịch tuyết, thế nào cũng phải đánh một trận mới được!

Mộ Từ chạy chậm lại hai bước, hô hấp cứng lại, cả người bỗng nhiên cứng đờ, không chớp mắt mà nhìn thẳng vào một chỗ.

Tuyết trắng rơi đầy, cả không gian đều là một mảnh trắng bạc, dưới ánh đèn đường, người mà cô yêu đang đứng đó.

Phảng phất giống như ảo cảnh.

Tuyết rơi trên vai anh, gầy, ngũ quan càng nhìn rõ góc cạnh, tóc cắt rất ngắn, mắt kính gọng mạ vàng đã đổi thành một cái kính mới, nhưng vẫn chỉ mặc một thân quần áo màu đen, quanh thân bao phủ một vòng vầng sáng mơ hồ.

Trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ, dang hai tay ra nhìn cô cười.

"Đóng máy vui vẻ, công chúa của anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net