Chương 72: Ba ba rất yêu con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm nay, cho dù Thẩm Tẫn cào cửa phòng ngủ như thế nào, Thẩm Như Quy cũng không quan tâm.

Khi hai người xuống tầng, Thẩm Tẫn đã ăn cơm trưa, bé hiển nhiên không thể nào vui vẻ nổi, tay trái chống cằm, hai cái đùi nhỏ đung đưa qua lại.

"Mẹ ngủ nướng."

Mộ Từ: "..."

"Đã nói là sau khi con ăn xong sẽ cùng con chơi ném tuyết, tuyết đều sắp tan rồi."

Từ khi Bánh Bao nhỏ sinh ra cho tới giờ thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, mới lạ không chịu được, nóng lòng muốn chôn mình trong mà lăn lộn. Nhưng không ngờ ngày tuyết rơi thì bé mới bị cảm lạnh, chỉ có thể nhìn không thể chơi.

Trận tuyết đầu mùa này đã rơi xuống vài hôm, ngày hôm qua mới ngừng, tuyết đọng trong sân bắt đầu chậm rãi tan ra.

"Mẹ sai rồi, cơm nước xong sẽ cùng con chơi ném tuyết, ba ba cũng chơi cùng."

Thẩm Như Quy không nói chuyện, Thẩm Tẫn ghé vào đầu vai Mộ Từ làm nũng, lặng lẽ hướng bên kia xem, bị trừng mắt cũng không sợ, vẫn cứ nhìn chằm chằm.

Thẩm Tẫn coi như anh đã đồng ý rồi, cố ý lớn tiếng nói: "Con muốn cùng mẹ ở một đội."

"Được nha."

Sau khi ăn xong, Mộ Từ nhẹ nhàng túm túm góc áo người đàn ông.

"Được rồi." Thẩm Như Quy mở miệng: "Ba người, chỉ có thể hai chọi một."

Được cái rắm.

"Con rất lợi hại nha." Thẩm Tẫn ngẩng đầu, nịnh hót rất đúng chỗ: "Mẹ cũng rất lợi hại."

Bánh Bao nhỏ vui vẻ bao nhiêu đều hiện hết trên mặt.

Nhưng khi bé mặc xong áo lông, đội mũ lên và đeo bao tay từ tầng hai lộc cộc chạy xuống dưới sân, mới phát hiện sự việc cũng không đơn giản như vậy.

Hai chọi một, nhưng không phải hai chọi một như bé nghĩ.

Thẩm Tẫn thở phì phì mà xoa xoa một quả cầu tuyết ném qua, nhưng sức lực không đủ nên rơi xuống dưới chân của Thẩm Như Quy.

"Mẹ là người trong đội của con, không được ôm!"

Thẩm Như Quy ném một quả cầu tuyết lớn, Thẩm Tẫn bị đập trúng lảo đảo ngã trên nền tuyết.

"Ông đây không đánh bà xã, muốn chơi thì phải làm như vậy, không chơi thì vào nhà xem phim hoạt hình."

Phim hoạt hình làm sao vui bằng chơi ném tuyết.

Thẩm Tẫn bò dậy lập tức đi về phía trước: "Con muốn đánh ngã chú!"

Ối.

Bạo hành gia đình.

Mộ Từ có chút lo lắng con trai nhỏ sẽ chơi đến hỏng mất.

Nhưng Thẩm Tẫn thật sự rất vui vẻ, tiếng cười giòn tan không ngừng vang lên, toàn thân đều toát ra vẻ hoạt bát sinh động mà tuổi của bé vốn nên có.

"Xem con đây." Thẩm Tẫn chạy một vòng tròn, vòng đến dưới tàng cây, từ phía sau đánh lén Thẩm Như Quy.

Bé mặc nhiều, lại quá hưng phấn, dưới chân trơn nên bị trượt đã không đứng vững, Mộ Từ khẩn trương tim đập nhanh, vẫn là Thẩm Như Quy nhanh tay lẹ mắt, bắt được tay Thẩm Tẫn đem bé nhấc lên.

Sợ bóng sợ gió một trận.

Thẩm Tẫn chạy khiến người đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, không cảm thấy sợ hãi, bị nhấc lên còn đang cười.

"Hai mươi phút, được rồi."

Tiểu bánh bao bị Thẩm Như Quy xách vào nhà, ở cửa rung rung cho rơi tuyết trên người bé.

Mộ Từ lo lắng con trai nhỏ sẽ lại bị cảm lạnh, đưa Thẩm Tẫn lên tầng tắm rửa.

"Vui không?"

"Vui! Siêu cấp vui!"

"Vậy... Có muốn gọi một tiếng 'ba ba '?"

Thẩm Như Quy trở về đã hai tháng, Thẩm Tẫn vẫn chưa gọi anh như vậy bao giờ.

"...Chú ấy không thích con."

Mộ Từ bật cười, hôn lên trán con trai: "Tiểu Tẫn, không ai yêu con hơn ba ba. Mẹ cũng chỉ có thể đứng thứ hai, ba ba chỉ là... không nói ra miệng, nhưng con phải tin rằng, ba ba rất yêu con."

"Nhưng chú ấy đánh mông con."

"Đó là bởi vì con quá nghịch ngợm, khi bị cảm lạnh thì không thể nghịch tuyết. Ba ba chỉ hù dọa con thôi. Nếu ba ba thật sự đánh, mông của con đã sớm nở hoa rồi."

Thẩm Tẫn bĩu môi, không nói lời nào.

"Ba ba có công viên trò chơi rất lớn nha, con không phải vẫn luôn muốn đi sao?" Mộ Từ tiếp tục dỗ dành.

Đôi mắt của Bánh Bao nhỏ lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại ủ rũ, rầu rĩ mà ghé vào trong lòng ngực Mộ Từ: "Chú ấy khẳng định sẽ không đưa con đi chơi..."

"Thử đi, không thử sao biết."

Cũng không vội vàng trong chốc lát, Mộ Từ mỉm cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con trai, rồi bảo Thẩm Như Quy mặc quần áo cho thằng bé.

Mộ Từ vừa đi, Thẩm Như Quy lập tức ném quần áo lên đầu Thẩm Tẫn.

"Tự mặc đi."

"Mẹ bảo chú mặc cho cháu."

"..."

Mười phút liền sau, Thẩm Tẫn chạy đến phòng bếp, ôm lấy chân Mộ Từ.

"Bảo bối làm sao vậy?"

"Chú ấy mặc quần áo ngược cho con, không phải mặc như vậy, còn mắng con..."

Mộ Từ nhìn nhìn, đúng là mặc ngược.

"Lần đầu tiên ba ba làm, học từ từ sẽ biết, con dạy ba ba, nếu không học con cứ khóc đi."

"Con là con trai mà, con trai mới không khóc nhè."

"Có thể khóc. Năm đó mẹ của con chính là làm như vậy để thu phục ba của con. Ba ba sẽ ăn chiêu này, con cứ khóc đi."

Bánh Bao nhỏ nửa tin nửa ngờ, mặc dù có nguy cơ bị đánh, nhưng vẫn quyết định thử một lần, vì sức hấp dẫn của công viên trò chơi quá lớn.

Nhưng mà bé mới vừa đi qua đã bị một bàn tay to ấn vào sô pha, mặt chúi xuống.

Thẩm Như Quy cơ bản không cần dùng sức, cánh tay nhẹ nhàng dí lên lưng của bé, mặc kệ bé dãy dụa như thế nào đều không bò dậy được.

Ánh mắt dừng trên màn hình di động, một đoạn video của một phương tiện truyền thông nào đó phỏng vấn Mộ Từ sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc vào tối hôm qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net