chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc tôi đang làm gì vậy! "Thực thân thiết a!" Người nào đó mang theo châm chọc trong lời nói. Tôi bị dọa nhảy dựng, xoay người lại, chỉ thấy Phác Trực khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày lên nhìn tôi. Tiêu rồi, bị nhìn thấy rồi, mặt tôi đỏ tới mang tai, giống như con tôm luộc vậy, lúng túng nói: "Tôi..... bọn tôi...." "Tôi..... bọn tôi..... Làm sao vậy, đầu lưỡi bị con mèo cắn rồi à, không không không, tôi thấy hẳn là bị Hàn Khê Tuyền cắn mới phải." Trong mắt cậu ta tràn ngập trêu chọc cùng trào phúng, còn có một tia lửa giận..

"Dù như vậy thì đã sao! Bọn tôi là bạn trai bạn gái, lại không cản trở ai, có cái gì không được chứ? Cậu ghen à!" Sự phẫn nộ cùng xấu hổ khi việc riêng tư bị nhìn thấy khiến dũng khí của tôi tăng rất nhiều, lần đầu tiên rống to với cậu ta.

Mắt cậu ta hơi híp lại, nét mặt vô cùng khủng bố, giống như con mèo bị giẫm lên cái đuôi vậy, thảm rồi thảm rồi, tức giận rồi, tôi chết chắc rồi!
Ai ngờ cậu ta giống như nghĩ đến cái gì đó, nhìn tôi cười cười, nói một cách thần bí: "Cậu khẳng định hai người là bạn trai bạn gái?"
"Cậu đang nói gì vậy?" Chẳng lẽ cậu ta đột nhiên bị tôi phản kích, nhất thời khó thở công tâm, tẩu hỏa nhập ma, nên nói năng lộn xộn sao?
"Cậu khẳng định là cậu ta thích cậu chứ không phải lợi dụng cậu sao?" Cậu ta tới gần tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Tôi phải vào học rồi, tạm biệt!" Hẳn là không nên gặp, tên này, lại đang chỉnh tôi, tôi mà mắc lừa mới là lạ.
Tôi còn chưa bước được nửa bước, tay đã bị cậu ta giữ chặt, không thể động đậy. "Buổi chiều giờ tan học chờ tôi, tôi sẽ chứng minh lời của mình." Cậu ta nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó thả tôi ra rồi đi khỏi. Tôi xoa xoa cổ tay bị cậu ta cầm, tên khốn, sức lực mạnh như vậy, cũng không thương hương tiếc ngọc chút nào. Tôi chờ cậu, 20 năm nữa hãy nói đi! Lời nói hùng hồn là vậy, nhưng giờ tan học tôi vẫn bị cậu ta bắt được, kéo tới sân bóng rổ. Kỳ quái, không phải Hàn Khê Tuyền nói hôm nay đội bóng rổ luyện cầu à, sao không có một người vậy. Đang lúc tôi buồn bực thì có hai người đi đến, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị Phác Trực kéo đến một góc.

Tôi trừng mắt liếc cậu ta một cái, đang định mắng cậu ta làm cái quỷ gì, lại bị ánh mắt nhắc nhở của cậu ta ngăn lại. Tôi nhìn về phía người tới, lại chính là - Hàn Khê Tuyền và Vi Ni! Lòng tôi trầm xuống, không thể nào, đây cũng không phải phim truyền hình, không lẽ định trình diễn cái tiết mục cũ rích "Bạn trai yêu bạn thân của bạn gái " sao?! Sự thật chứng minh, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống. Trong lúc bọn họ tranh chấp, tôi đã hiểu được đầu đuôi sự việc: Hàn Khê Tuyền yêu Vi Ni, nhưng Vi Ni không dám yêu Hàn Khê Tuyền, Hàn Khê Tuyền lợi dụng tôi để kích thích Vi Ni. Thì ra, từ đầu đến cuối tôi chỉ đều là vai phụ, là quân cờ a. [NV: ta ghét con trai lợi dụng thế này a, dù là muốn thử tình cảm của người kia cũng ko được, đằng này còn là bạn thân, băm băm.] Hồi ức chấm dứt, hiện tại tôi bi thảm nhìn mặt đất, chờ Phác Trực cười nhạo.
Lần này, cậu ta sẽ đối phó với tôi như thế nào, tôi thấp thỏm bất an mà phỏng đoán. Đang lúc mạch suy nghĩ của tôi trăm chuyển ngàn hồi là lúc Phác Trực đột nhiên xông lên phía trước đấm cho Hàn Khê Tuyền một đấm, đó thật sự là một đấm mạnh mẽ của mạnh mẽ, sau đó kéo tôi chạy ra ngoài. [NV: kyaaaaa, *mắt trái tim*] Không biết chạy bao lâu, cậu ta đột ngột ngừng lại, tôi không kịp thắng, đụng vào lưng cậu ta. Đau quá! Tôi bụm mũi, nước mắt chảy xuống.
"Đừng khóc, loại con trai như vậy, không đáng." Cậu ta xoay đầu lại, nói ra một câu làm tôi muốn đâm vào tường. Lão đại ơi, lưng cậu làm bằng sắt sao, thế mà còn không hề cảm thấy vậy, bây giờ tôi là vì lưng cậu mà khóc đó, lại càng không đáng! "Mình thích cậu, dù sao bây giờ cậu cũng không có bạn trai, quen với mình nha." Giọng cậu ta như từ thời không xa xôi nào đó truyền đến, thực xin lỗi, hiện tại tôi cần gấp một phiên dịch đến giải thích ngôn ngữ của vị sinh vật đến từ sao Hỏa này một chút. Quen!? Với cậu ta!?
Thấy tôi rất lâu không trả lời, cậu ta hình như tức giận "Thế nào, ngay cả loại người xem cậu là quân cờ như Hàn Khê Tuyền cũng có thể làm bạn trai cậu, vì sao mình không thể!" Tôi nhìn cậu ấy, rốt cuộc hiểu rõ, quả nhiên là đến châm chọc sỉ nhục tôi, tôi liền không có giá trị con người để cậu muốn làm gì thì làm như vậy à?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net