Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại đô thị, 2019.

Buổi chiều cuối tuần, trên con đường dành cho người đi bộ, đã chật ních người.

Nóng quá, thực ồn ào.

Thực đáng ghét.

Biện Bạch Hiền vừa đi vừa tận lực thu mình lại sát biên đường mà đi, nhưng vẫn không tránh khỏi những ánh mắt phóng về phía mình.

"Oa, thật xinh đẹp, đáng yêu quá."

"A, thực đáng yêu nha."

"Mau nhìn mà xem, thật xinh đẹp."

"Là nam sinh, hay nữ sinh?"

"Quan tâm làm gì, cứ xinh đẹp là được rồi."

Vậy... đây, đều là đang nói mình sao? Biện Bạch Hiền tự hỏi.

Hẳn là vậy rồi, cậu không hay ra ngoài nhiều cho lắm, vì hễ bị người thấy, sẽ nghe rất nhiều những lời bàn tán.

Rất đáng ghét.

Vài cô nữ sinh tới gần, mùi nước hoa tỏa ra, đủ loại ánh mắt, tóc quăn các kiểu, thanh âm ồn ào, móng tay phiền toái, càng nghĩ càng đáng ghét.

Làm ơn đừng nhìn nữa, làm ơn hãy đi đi.

Đương nhiên, không thể nói câu ấy ra được, bác Kim đã nói phải có lễ phép, đối với chị gái mình thì còn được, chứ với người khác là không được.

Rất nhiều người bán hàng rong trên con đường dành riêng cho người đi bộ, biển người chen chúc đi dạo phố, nơi nơi đều hướng đôi mắt về phía cậu.

Biện Bạch Hiền, cậu đương nhiên biết, dung mạo của mình, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Khuôn mặt nhỏ xinh dùng một tay cũng có thể che khuất, mái tóc đẹp đẽ sáng bóng, làm da trắng sữa trong suốt, ánh mắt to hơi u buồn, cái mũi thanh tú, đôi môi mịn màng trơn bóng, tất cả đều trở nên hoàn mỹ giữa những đường nét tinh tế. Tuy rằng khuôn mặt quá mức tú lệ, thế nhưng cậu lại có một đôi mày kiếm, đây là nét di truyền của gia đình cậu, khiến cho gương mặt vốn dĩ đã xinh đẹp thoạt nhìn còn thêm phần sống động và khí khái.

Tay và chân dài, vị trí thắt lưng so với người khác tựa hồ cao hơn, nên tuy rằng chỉ có một mét bảy lăm, cũng đã đạt tiêu chuẩn thân hình cao bằng chín đầu người (*)

Đẹp nhưng vẫn mang dáng dấp của một nam nhi, tuy nhiên không hiểu vì sao, cả khí chất và cảm giác mang đến cho mọi người tựa hồ đều dừng lại ở tuổi mười sáu, khiến cho ai lần đầu nhìn thấy cậu đều sẽ hoài nghi giới tính của Bạch Hiền.

Tôi biết tôi đẹp, các người nhìn đủ rồi thì tiếp tục dạo phố đi thôi.

Biện Bạch Hiền thực muốn gọi người tới cứu mạng, nỗ lực cúi đầu.

Bao giờ mới tìm được cửa hàng đây, rõ ràng nghe nói là ở ngay đây thôi mà.

Nhác thấy một tấm biển đỏ trong góc đường, Biện Bạch Hiền như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy đi, để lại người qua đường kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cậu.

Ngoài cửa của cửa hàng có một chú gấu điện tử nhỏ đang chào mời, hễ có khách tiến vào sẽ phát ra thanh âm như trong mấy phim hoạt hình: xin chào, hân hạnh đón tiếp.

A bố (**) khuôn mặt tươi cười, quay đầu lại hướng cửa mời chào khách đến: "Xin chào..."

Vừa mới nói được một câu kia, những lời tiếp theo ngay lập tức đã nghẹn lại trong cổ họng.

Oa, mỹ thiếu niên này từ đâu tới vậy!

Mấy con vật thực đáng yêu quá đi!

Con mắt tròn tròn đen bóng, nhìn gần quả thực đáng yêu chết được, cậu thích nhất là chuột kiểng bé nhỏ mà.

Biện Bạch Hiền mang theo ánh mắt đề phòng, nhìn nhìn a bố.

"Chuột kiểng".

"A," a bố sửng sốt, mỹ thiếu niên này, đang nói cái gì vậy? Nói với hắn sao?

"Bao nhiêu tiền?"

A bố nhanh chóng có phản ứng trở lại, vội đứng tránh ra, giới thiệu mấy cái lồng trên giá, "Chuột cảnh, một con một trăm tám mươi đồng, có kèm chỗ cho ăn nữa; loại lồng nhỏ nhất một con một trăm năm mươi đồng, nếu cậu muốn mua lồng lớn, giá cả có thể thương lượng."

Mắt thấy cậu thiếu niên xinh đẹp chậm rãi đến gần, con mắt mỹ lệ chớp động, nhìn chăm chú mấy cái lồng chuột trên giá, bỗng nhiên khiến a bố có một loại ý nghĩ muốn được biến thành chú chuột trong lồng kia.

Lông mi thực dài a!

A bố nhìn đến nước dãi chảy cả ra.

Hiếm có nha!

Đột nhiên, cậu thiếu niên quay sang, nhìn chằm chằm a bố, trong con ngươi đen láy ánh lên một tia sắc bén, khiến a bố rùng cả mình.

Vô thức lấy tay cọ cọ lau đi khóe miệng, a bố vội nói: "Cậu cứ chậm rãi lựa chọn." Sau đó xoay người làm bộ sắp xếp đồ vật.

Cậu bé kia giận lên thật đáng sợ mà.

Thế nhưng, vẫn là rất đáng yêu nha, loài động vật nhỏ bé này đáng yêu chết đi được!

Biện Bạch Hiền nhìn vào trong lồng chuột, lần lượt hết con này đến con khác.

Thật đáng yêu, những chú chuột xinh xắn làm sao, lông tơ mượt mà, hình dáng thực nhanh nhẹn láu lỉnh.

Nhỏ như vậy, giấu đi hẳn là rất thuận tiện, ăn uống cũng đơn giản, chỉ cần vào nhà bếp kiếm một ít thức ăn, bất luận là ai cũng chẳng phát hiện được.

Mua về, chỗ ở thì... để trong tủ phía đầu giường là ổn rồi, người khác sẽ không chú ý.

Cậu chọn được một chú chuột be bé trong một cái lồng có mái che màu đỏ, thoạt nhìn rất hoạt bát, con mắt linh động chuyển qua chuyển lại như hạt đậu đen, mập mập, lông mềm mềm, trông có vẻ rất khỏe mạnh.

Đột nhiên, cái lồng chuột trước mắt chợt nhấc lên, bay, bay...

Biện Bạch Hiền cố gắng tập trung tinh thần hướng mắt nhìn theo, mắt thấy chiếc lồng chuột đang bay lên.

A, không phải là phép thuật, mà là cái lồng bị một người khác dùng tay xách lên.

Người khổng lồ!

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng phía sau mình.

Thực cao to.

Hai người mắt nhìn nhau, cùng có cảm giác tựa như một dòng điện vừa xẹt qua.

Dễ thương quá!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Phác Xán Liệt về Biện Bạch Hiền.

Một thiếu niên rất xinh đẹp, so với thần tượng đang thịnh hành ngày nay không biết là hơn hay kém. Nhưng có một điều quan trọng hơn cả, ấy là khí chất thuần khiết mà cao quý của cậu thiếu niên, rất hiếm gặp.

Nhất định là một cậu bé gia giáo đàng hoàng.

Thực anh tuấn!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Biện Bạch Hiền về Phác Xán Liệt.

Bản thân gia đình mình có không ít đàn ông anh tuấn, các anh trai mỗi người đều có dung mạo bất phàm, thế nhưng, "người khổng lồ" này, cũng không kém cạnh mà.

Thoạt nhìn có vẻ trên dưới ba mươi tuổi, hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành, phong thái hiên ngang, đứng ở nơi đó, mang một khí phách quân lâm thiên hạ (***), nơi khóe miệng, nhàn nhạt vẽ nên một tia cười.

So với anh cả anh hai, mà có khi so với cả anh năm, tuyệt đối không kém cạnh.

Phác Xán Liệt nửa cúi đầu, nhìn chăm chú mỹ thiếu niên trước mặt, một lát sau, anh mới chợt nhận ra, nhìn người khác chằm chằm như vậy là không lịch sự chút nào.

Mỉm cười, Phác Xán Liệt quay lại hỏi a bố đứng một bên, "Cái này bao nhiêu tiền?"

A bố vẫn còn đang ngây ngẩn cả người vì kinh ngạc trước khí chất của vị khách. Thoáng nhìn, người khách vừa mới vào này cao ước chừng cũng phải một mét chín, cao to anh tuấn, quanh thân toát lên sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành. Dung mạo quả xứng đáng liệt vào hạng nhất, vóc dáng dưới lớp tây trang, thoạt nhìn cũng không sai biệt lắm.

Nghe được câu hỏi, a bố ngây người một lúc sau mới trả lời: "Cái này... cái này là lồng sắt, của cậu ba trăm chẵn."

Phác Xán Liệt nghe xong, gật đầu, rồi tiếp tục ung dung nhấc chú chuột kiểng trong lồng sắt ra.

Biện Bạch Hiền vẫn còn đang tán thưởng người đàn ông xa lạ này, đột nhiên nghe đến câu hỏi vừa rồi của anh ta, mới ý thức ra rằng người này đang có ý định mua chú chuột mà mình vừa nhìn trúng.

Không được, không thể để bị anh ta nẫng mất.

"Cái này, là tôi chọn trước mà." Nắm tay, tự cổ động tinh thần cho chính mình, Biện Bạch Hiền mở miệng nói.

"Huh?" Phác Xán Liệt chọn mi, nhìn cậu thiếu niên bên cạnh một lúc.

Cậu ta không cao, khoảng chừng một mét bảy, cùng một người có chiều cao như anh nói chuyện, anh phải cúi đầu.

Giọng nói mềm mại êm dịu, rất trung tính, mềm nhẹ mà không yểu điệu, trong mà không sắc, thanh âm rất êm tai.

Hướng xuống cậu thiếu niên xinh đẹp cười cười, "Nhưng cậu đâu có cầm lên." Phác Xán Liệt vừa nói, vừa cười nhìn cậu thiếu niên xa lạ, áp chế không được trong lòng đột nhiên trào lên ý nghĩ muốn đùa một chút.

Biện Bạch Hiền sửng sốt.

Người này thế nào lại nói không có đạo lý như vậy, rõ ràng mình cũng đã đi đến chạm vào cái lồng sắt ấy rồi.

"Tôi tiến đến trước anh." Biện Bạch Hiền nói lại.

Phác Xán Liệt lộ ra bộ dáng tươi cười mang theo ý vui đùa trong đó, "Trong cửa hàng còn có rất nhiều kia mà."

Dù bị anh cả kêu là ngốc, Biện Bạch Hiền lúc này cũng có thể biết rõ, cái người này không có ý định bỏ cuộc.

Vất vả mãi mới lựa được một con trong đám chuột kiểng, lại bị anh ta mua mất.

Đáng ghét.

Nhìn bộ dáng tức giận của cậu thiếu niên xa lạ, đôi mắt đen trừng lớn, Phác Xán Liệt đột nhiên có chút vui thích.

Bị người khác trừng mắt nhìn mình là cảm giác vui thích như vậy sao, có lẽ, là vì cậu ta thực sự rất đẹp.

Dù cho bị trừng nhìn như vậy, vẫn chẳng cảm thấy không vui hay hờn giận gì.

Có thể trêu cậu thiếu niên xinh đẹp trước mắt như thế này, thực sự là hài lòng.

Phác Xán Liệt bắt đầu có những ý nghĩ quá trớn, một đống tuổi rồi mà còn có thể có cái loại tâm tư này trong đầu.

Không biết vì sao, cứ muốn trêu đùa cậu bé trước mắt.

Đột nhiên cảm thấy, cậu thiếu niên này dù cho tức giận, cũng sẽ không nói ra những lời khó nghe bao giờ.

Dường như cậu chưa từng mang bộ dạng tranh chấp với người khác.

Phác Xán Liệt chờ đợi, muốn nhìn xem phản ứng kế tiếp của cậu sẽ là gì.

Kỳ thực, cũng không nhất thiết phải lấy được chú chuột kiểng này, chẳng qua là đi ngang qua cửa hàng bán thú vật nuôi, đi vào xem chơi, không nghĩ tới lại có thể gặp được cậu thiến niên khả ái như vậy. Thấy điệu bộ chăm chú nhìn không dời mắt của cậu, Phác Xán Liệt nhịn không được mới tiện tay nhấc lên cái lồng bị cậu nhìn nãy giờ.

Rút ví tiền, Biện Bạch Hiền mở ra.

Lần này, cả a bố lẫn Phác Xán Liệt  sắc mặt đều thay đổi.

Một tập lớp lớp những tờ giấy bạc, rất dày, mới tinh.

Tiền mặt a, trơ trụi mê hoặc bày ra trước mắt, a bố hai con ngươi đều mở lớn.

Phác Xán Liệt nhíu mày.

Một thiếu niên, mang theo số tiền lớn như vậy, không khỏi khiến cho người khác kinh ngạc cùng hoài nghi.

Rút ra mười tờ, Biện Bạch Hiền liền đưa cho a bố, chỉ một ngón tay vào chú chuột trên tay Phác Xán Liệt, "Con này."

A bố ngẩn người, một nghìn đồng, hơn nhiều so với bảng giá.

Phác Xán Liệt cũng sửng sốt, anh mặc dù có ý muốn mua con vật này, thế nhưng, lấy nhiều tiền như vậy chỉ để mua một con chuột kiểng thì e rằng, người bình thường sẽ không có ai làm.

Cậu bé này đang nghĩ gì vậy?

Thấy a bố không lập tức đem đến chỗ mình, Biện Bạch Hiền lại rút ra mười tờ nữa(0__0), đưa tiếp cho a bố, lặp lại lời vừa rồi: "Con này."

A bố nhìn Phác Xán Liệt một chút.

Phác Xán Liệt tiêu sái nhún nhún vai, mỉm cười, sau đó nắm tay cầm chiếc lồng sắt đưa cho a bố.

A bố quay qua đưa lại cho Biện Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền biểu tình bình tĩnh nhìn hai người kia một lúc.

Biết là dùng phương pháp như vậy là không hay, thế nhưng, thật tình rất muốn chú chuột này, vội vàng hướng về phía cửa, chỉ có cách này mới có thể lấy được chú chuột, sau đó cấp tốc rời đi.

Mang theo cái lồng sắt, Biện Bạch Hiền liếc nhìn Phác Xán Liệt, bị ánh mắt xăm xoi của anh làm cho kinh sợ, đôi mắt màu đen, khiến Biện Bạch Hiền cảm thấy sợ hãi, phảng phất như bản thân sẽ bị ánh mắt ấy hãm trụ.

Cúi đầu, Biện Bạch Hiền vội vã rời đi.

A bố từ trong kinh ngạc mà hoàn hồn lại, nhìn số tiền trong tay, khẽ gọi. "Khoan đã."

Phác Xán Liệt cười cười, đi ra cửa.

Cậu thiếu niên còn chưa đi xa, Phác Xán Liệtkhông nhanh không chậm đi theo phía sau cậu.

Cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ, mang theo nhiều tiền như vậy đi ra đường, anh trong lòng không lo lắng sao được.

Không thể khống chế cảm giác quan tâm của mình,Phác Xán Liệt muốn tìm hiểu một chút.

Biện Bạch Hiền mang theo chiếc lồng sắt có chú chuột kiểng trong đó, trước ánh mắt của mọi người, nép vào mép lối đi, bước thật nhanh.

Phác Xán Liệt hơi nheo con ngươi thu hút, đi theo phía sau cậu.

Cảm giác nhạy bén nhắc nhở anh, cậu thiếu niên này, có cái gì đó không giống người bình thường.

Là cái gì nhỉ? Phác Xán Liệt thực nói không nên lời.

Nói chung, vẫn thấy cậu ta không giống người thường ( _ __!!!)

Cậu thiếu niên đứng trước lối ra trên đường dành riêng cho người đi bộ, một chiếc xe đen có rèm che đi đến.

Nhìn ra được đó là một chiếc xe sang trọng, Phác Xán Liệt nở nụ cười.

Quả nhiên là gia đình không tầm thường, chẳng trách mang theo nhiều tiền như vậy đi dạo phố.

Cửa xe mở, cậu thiếu niên ngồi vào trong.

Nhìn chiếc xe có rèm che lăn bánh rời đi, Phác Xán Liệtbỗng nhiên có một loại cảm giác yên tâm không thể nói rõ, cùng cảm giác lo lắng vẫn còn đọng lại.

Đứng đó một lúc lâu, Phác Xán Liệtmới xoay người bỏ đi.

Thẳng đến buổi tối, Phác Xán Liệt vẫn không sao quên được chuyện xảy ra lúc ban ngày, đành lang thang tản bộ để xua đi chuyện nhỏ nhặt ấy khỏi đầu.
(???)

T.T Vote đi a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net