Hai người lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn bè của nàng chắc sẽ không bao giờ đoán được nàng có thể đến nông nỗi này mà không mất trí. Ba nàng có thể sẽ không bao giờ tin chuyện này. Nhưng nếu nàng còn sống để kể hết cho ông nghe, ông sẽ hãnh diện vì nàng.
- Có lẽ chỉ ngọn gió - nàng nói với giọng có vẻ lớn và vui một cách gượng gạo. - Hoặc là một con chim. Hoặc là Yuri đang về tới. Nếu cô lén lút trở về để đùa cợt mình, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta. Nàng không nghe được tiếng xào xạc kế tiếp, lớn hơn và gần hơn tiếng ban nãy, và di chuyển hết sức nhanh trở về phía tạm trú. Quyết tâm không làm bất cứ điều gì một cách quá hèn nhát như rên rỉ hoặc hét lên, nàng nghiến chặt răng trong nỗi sợ hãi trong lúc chệnh choạng bước trên mặt đất gồ ghề. Tất cả lòng can đảm của nàng tan biến khi một bóng người xuất hiện ở khoảng giữa hai gốc cây thông, lù lù ngay trên lối đi của nàng. Đầu nàng giật bắn lên, nàng nhìn vào đôi mắt sáng rực, khuôn mặt tua tủa râu với vẻ giảo quyệt, và thốt lên một tiếng gào khủng khiếp.

Yuri vội vã trở về, nhưng cô quyết định làm thịt hai con thỏ trước khi quay lại. Cô đã tự bảo mình sẽ không thử thách lòng can đảm của nàng bằng cách moi ruột hai con thỏ ở nơi nàng có thể trông thấy.
Nhưng trong thâm tâm cô biết đó chính là điều mình muốn làm. Cô cứ muốn nàng phải co rúm, phải nôn ọe, phải cuồng loạn lên, để minh chứng cái tính yếu đuối vốn có đó. Nàng đã không như thế. Nàng đã tỏ ra hết sức dũng cảm. Hoàn toàn khác với dự đoán của cô về nàng.
Cô liệng bỏ bộ lòng và bắt đầu lột da hai con thỏ. Sau này họ sẽ có lúc cần đến. Da bao giờ cũng ấm và cô có thể dùng nó để làm cho Jessica ...
Jessica. Lại nàng - Cô không thể nghĩ cái gì khác hay sao? Phải chăng mọi ý nghĩ của cô đều xoay trở lại quanh nàng? Họ đã trở thành một cặp không thể xa rời nhau từ lúc nào. Cô không sao nghĩ đến một người mà không nghĩ ngay đến người kia hay sao?
Cô nhớ lại ý nghĩ đầu tiên đã ghi nhận khi bản thân hồi tỉnh. Gương mặt của nàng, nổi bật lên một cách quyến rũ với những lọn tóc màu vàng óng dịu dàng, đang cúi xuống phía trên mình, và cô đã nghĩ đến chuyện bậy bạ ghê tởm nhất mà Binh chủng Thủy quân lục chiến đã tạo nên và cô suýt nữa nói lớn ra điều đó.
Cô sung sướng nếu được sống sót - nhưng chỉ có thế thôi. Cô đã nghĩ mình thà bỏ đi rồi chết còn hơn là ở lại đây với con người nông cạn có chiếc áo lông đắt tiền và mùi nước hoa khêu gợi như thế này. Trong chốn hoang dã nàng sẽ không có cơ hội được một viên kẹo dẻo bên đám lửa ngoài trời. Cô đã dự tính, trước khi về tới nhà, có lẽ cô phải giết chết nàng để giúp cho cả hai người thoát khỏi nỗi khốn khổ. Vụ rớt máy bay đã khiến cô phải tự động trở lại với luật lệ rừng sâu, quay về với vai trò của người sống sót.

Luật số 1: Nếu ta không giết thì sẽ bị giết. Ta phải sống còn bằng mọi giá. Chiến thuật sống còn trước đây dạy các binh chủng đặc biệt của quân đội không cần biết tới lương tâm. Ta phải làm bất cứ gì cần thiết để sống thêm từng ngày, từng giờ, từng phút. Cô đã được rèn luyện trong chủ thuyết đó và đã thực hành nhiều lần hơn cô muốn nhớ nhưng quá nhiều lần nên không thể quên.
Nhưng người con gái này đã làm cô ngạc nhiên. Vết thương ở chân đã gây cho nàng nhiều đau đớn, nhưng nàng đã không hề khóc than. Nàng đã không làm vướng víu cô về việc đói, khát, lạnh và sợ, mặc dầu Chúa thừa biết nàng phải như thế. Nàng đã hơi điên dại nhưng vẫn chưa bị xao xuyến. Trừ khi mọi việc trở nên tồi tệ một cách nghiêm trọng, giờ đây cô không tin nàng sẽ như vậy.

Tất nhiên điều đó gây cho cô một số vấn đề hoàn toàn mới. Rất ít người chiếm được lòng khâm phục của cô. Cô không muốn mình khâm phục Jessica Jung nhưng lại nhận thấy mình đang như vậy. Cô cũng đang bắt đầu thừa nhận rằng cô bị mắc kẹt vào một miền xa lạ với một người con gái đầy quyến rũ và họ chỉ còn lại một mình cho nên sẽ phải dựa vào nhau trong một thời gian dài. Lũ quỷ đã dẫn dắt số mạng của cô chắc đang cười bò lăn vì sự hao tổn của cô lần này. Chúng đã chạy lồng lộn nhiều lần trong quá khứ, nhưng lần này mới là lý lẽ vững chắc. Đây là điểm thú vị nhất đã khiến cho toàn bộ cuộc đời cô trở nên một trò đùa.
Thông thường, cô khinh miệt những cô gái như Jessica Jung. Cô không thích những kẻ sống trong xã hội giàu có, ngốc nghếch, thiển cận đã được sinh ra trong cảnh nhung lụa. Bọn họ không biết, hoặc được biết, về bất cứ chuyện gì bên ngoài những chiếc lồng sơn son thếp vàng của họ. Không phải chính cô có được cơ hội thu hút một người đã chiếm được lòng tôn trọng bất đắc dĩ của cô bằng cách tiếp tục sống chung trong tình huống tồi tệ nhất này, hay sao?
Nhưng thậm chí điều đó vẫn không đủ cho các thánh thần hiểm độc. Đáng lẽ nàng phải là một cô gái thuộc giới thượng lưu ngốc nghếch không dám tranh đua ngoại hình với một con lợn. Nàng phải có một giọng nói làm vỡ tan cả cửa kính.
Thế nhưng, số mạng đã đẩy cô tới trước một người con gái giống như một giấc mơ. Chắc chắn quỷ sứ đã tạo ra nàng. Hiện thân của sự cám dỗ. Với một mái tóc màu vàng óng mà bất cứ người bình thường nào cũng chỉ muốn vùi đầu vào bộ ngực trông có vẻ ngọt ngào đến mức nhất định phải có hương vị như kẹo. Giọng nói của nàng chắc sẽ làm cho bơ chảy ra. Đó là điều cô nghĩ tới mỗi lần nàng lên tiếng.Thật là một trò đùa độc ác. Bởi vì cô sẽ không động tới nàng. Không bao giờ. Cô đã xuống dốc theo con đường đó. Những người như nàng đều theo thời trang. Không phải chỉ vì y phục, mà về mọi thứ. Khi cô gặp Tiffany, lúc đó yêu một nữ quân nhân là hợp thời trang. Cô ta là một người hợp thời trang, cho tới lúc điều đó trở nên không hợp nữa.

Cứ cào mặt ngoài mịn màng của Jessica Jung ra đi ta sẽ tìm thấy một Tiffany khác. Jessica chỉ cố tỏ ra ưu ái với cô lúc này bởi vì nàng dựa vào cô để sống còn. Nàng trông giống như một miếng ăn thơm ngon, nhưng bên trong không chừng nàng thủ đoạn và thối rữa chẳng kém gì Tiffany trước kia. Đeo hai tấm da thỏ lên vai và gói thịt trong một tấm vải, cô lên đường trở về nơi cắm trại của họ.

Nàng sẽ không quyến rũ được cô. Cô sẽ không được mềm lòng với nàng. Đêm hôm qua cô đã để cho nàng khóc bởi vì cô cảm thấy rằng nàng đáng được khóc cho nhẹ người. Nhưng sẽ không còn như vậy nữa. Cô đã ôm nàng suốt đêm bởi vì cần phải giữ hơi ấm cho cả hai người. Nhưng kể từ nay cô sẽ dè dặt. Sau khi lều trú ẩn được dựng lại họ sẽ không cần phải ngủ chung với nhau như thế. Cô sẽ không còn phải chịu đựng bất cứ đêm nào nữa với nàng nằm co mình trước mặt anh và cái mông của nàng làm đệm cho phản ứng không chủ tâm của cô đối với nàng.
Hãy ngưng nghĩ tới chuyện đó, cô tự bảo. Hãy quên cảm giác êm dịu của bụng nàng bên dưới bàn tay của cô. Hãy quên hình dáng của ngực nàng và thứ đẹp đẽ giữa cặp đùi nàng.
Cô vừa lầu bầu vừa băng qua rừng, quyết tâm giữ cho luồng tư tưởng theo đúng hướng. Ngay sau khi cô dựng xong lều trú ẩn, sự cẩn thận như thế sẽ không còn cần thiết nữa. Cô sẽ giữ cho mắt và bàn tay của mình ...
Tiếng gào chói tai khiến cô đột ngột dừng lại.
Nếu cô đã bước vào trong một bức tường vô hình, chắc là anh không thể ngừng chân nhanh hơn. Khi tiếng gào kế tiếp của Jessica xé toang sự tĩnh mịch, theo bản năng lanh lẹ, chuyển sang vai trò của chiến sĩ rừng rậm, một cách dễ dàng như bánh răng trong hộp số có đủ dầu mỡ. Một cách im lặng, cô trườn qua những gốc cây về hướng tiếng gào của nàng, dao rút sẵn và răng nhe ra.
- Ông... ông là ai? Bàn tay của Jessica nắm chặt cổ họng của chính nàng, nơi mạch nàng đang đập dữ dội.
Khuôn mặt đầy râu của gã đàn ông tách ra thành một cái cười toe toét, anh ta quay đầu lại và nói:
- Này bố, cô nàng muốn biết con là ai.

Vừa cười khúc khích, một người đàn ông khác giống hệt gã đầu tiên nhưng già hơn vừa bước ra khỏi các gốc cây. Hai người cùng há hốc miệng ra nhìn sững Jessica. Cả hai đều có đôi mắt đen nhỏ thụt sâu trong hốc mắt.
- Chúng tôi có thể hỏi cô với câu y hệt như thế, - người đàn ông lớn tuổi nói - Cô là ai, bé con?
- Tôi ... tôi... tôi vừa thoát khỏi một vụ rớt máy bay.
Họ nhìn lại nàng với vẻ hoài nghi trong lúc nàng nói tiếp.
- Các ông không biết gì về vụ đó hay sao?
- Không thể nói là chúng tôi biết.

Nàng chỉ với một ngón tay run rẩy.
Ở đằng kia. Cách đây hai ngày. Năm người đã chết. Chân tôi bị thương.
Nàng vừa nói vừa trỏ đôi nạng.
- Không còn phụ nữ khác à?
Trước khi nàng kịp trả lời Yuri lao tới phía sau người đàn ông lớn tuổi và đặt lưỡi dao lấp lánh sáng vào sát cổ họng có râu quai nón. Cô nắm chặt cánh tay của người đàn ông vặn trái ra phía sau lưng và đặt bàn tay của cô lên giữa hai xương bả vai của ông ta. Khẩu súng săn của người đàn ông rơi đánh xoảng lên mặt đất bên cạnh chân ông ta.

- Tránh ra khỏi cô ấy nếu không tôi sẽ giết chết ông ta - cô nói với gã thanh niên đang sững người vì kinh hoảng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Yuri tựa hồ cô chính là quỷ sa tăng vừa từ dưới địa ngục bật lên khỏi mặt đất. Ngay cả Jessica cũng bị chế ngự bởi vẻ đe dọa hắc ám trong mắt Yuri. Nhưng nàng đang run lên vì nhẹ nhõm khi trông thấy cô.

- Tôi đã nói tránh xa khỏi cô ấy.
Tiếng nói của Yuri có vẻ chết chóc chẳng khác lưỡi dao của cô. Nó không lên xuống giọng, không một chút cảm xúc. Gã thanh niên bước ra xa Jessica thêm hai bước, trong lúc Yuri nói tiếp với anh ta:
- Bây giờ, bỏ khẩu súng xuống.

Vì dường như kẻ tấn công xét cho cùng có vẻ tử tế, bộ mặt của gã thanh niên cau lại với vẻ chống đối. Anh ta cằn nhằn:
- Bố, con có phải ...
- Con hãy làm theo lời anh ta bảo, Reuben.
Một cách miễn cưỡng gã thanh niên ném khẩu súng săn xuống. Yuri liền đá hai khẩu súng lúc này đã nằm trên mặt đất ra thật xa và dần dần nới bàn tay đang bóp cổ người đàn ông. Cô bước quanh ông ta và đứng bên cạnh Jessica, đối diện với cả hai cha con
- Jessica? - cô lên tiếng làm nàng giật nảy mình.
- Em không sao chứ?
- Không sao?
- Bọn họ có làm em bị thương không?
- Họ chỉ làm cho tôi hoảng sợ. Tôi không biết họ đã định làm gì.

Yuri vẫn không rời mắt khỏi hai người đàn ông và nhìn chằm chằm họ một cách cảnh giác.
- Các người là ai?

Tiếng gằn của cô chứa đầy uy quyền hơn câu hỏi yếu ớt của Jessica. Ông già trả lời cô ngay tức khắc.
- Tôi là Quinn Gawrylow và đây là con tôi, Reuben. Chúng tôi sống ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC