Chương 3: Khứu Giác Nhạy Bén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6/4/2020

Editor: Đã đau đầu mà thời tiết trong Nam còn nóng cực kì luôn mọi người ạ :((

***

Tạ lão thái tính tình cổ quái, vẫn luôn ở biệt thự trong núi dưỡng lão, rất ít khi ra khỏi nhà. Lần này đến đây, bà rất có hảo cảm với Tạ Đường nên đêm đó đã quyết định ở lại biệt thự Tạ gia.

Mẹ con Tạ Phiên tự nhiên lại mang vẻ mặt kì lạ. Bọn họ luôn lấy lòng vị trưởng bối này. Nhưng nói đến thái độ thì họ kính sợ bà nhiều hơn là tôn trọng. Nên tất nhiên là không muốn cùng bà ở chung dưới cùng một mái nhà.

Tuy nhiên ba Tạ lại là một người con hết sức hiếu thảo nên rất vui vẻ. Mẹ ông là người luôn không thích gặp mặt nhiều với con cái, vậy mà lần này lại đồng ý ngủ lại đây một đêm.

Bọn họ làm cách nào cũng không thể khiến cho mẹ vui vẻ ra mặt, không nghĩ đến con bé Tạ Đường này lại làm được điều đó.

Trong bữa cơm tối, nhìn thấy mẹ mình gắp đồ ăn cho con gái út, ba Tạ không khỏi ngạc nhiên mà nhìn Tạ Đường vài lần.

Bà nội chịu ở lại đây thêm một đêm khiến cho Tạ Đường đáy lòng tràn đầy vui mừng. Đối với cô hiện tại mà nói, cũng chỉ có bà nội là thương yêu mình.

Nhưng mà việc quan trọng nhất bây giờ, chính là phải tìm hiểu kĩ khối ngọc thạch mà ông ngoại để lại cho cô.

Tạ Đường đi vào phòng ngồi lên trên giường, sau đó lại ra ngoài ban công đem miếng ngọc soi dưới ánh trăng tỉ mỉ quan sát.

Cảm thấy có chút khát, cô liền bưng lên ly nước tuyết lê đặt ở đầu giường nhấp một ngụm.

(Nước tuyết lê: Hay còn gọi là lê hấp đường phèn).

Truyện được edit bởi Yry Kaashi.

Không biết có phải do cô bị ảo giác hay không, nước tuyết lê ngọt lịm vừa tràn vào cổ họng liền cảm thấy vị giác của mình trở nên nhạy bén, linh hoạt. Cô khôngchỉ nếm được vị ngọt, mà còn cảm thấy cảm giác lành lạnh tươi mát rất dễ chịu ở trong cổ họng.

Càng không nói đến chính là cô dường như có thể phân biệt được tất cả thành phần trong đó.

Vị ngọt không phải là của tuyết lê, cũng không phải là của đường cát. Có lẽ là người giúp việc đã hoàn toàn sử dụng mật ong thay cho đường cát. Với lại, tuy nhìn không có nhiều cẩu tử, nhưng hương vị của nguyên liệu này cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Tóm lại, những nguyên liệu để nấu ra ly nước này cô đều có thể phân biệt được.

Lúc nãy khi ăn cơm cô cũng cảm giác được. Chỉ kì lạ ở chỗ là đời trước bản thân cô không có khả năng này.

Thế nhưng đến việc cô trọng sinh còn có thể xảy ra, vậy nên cho dù có xảy ra nhiều điều kì lạ hơn nữa thì cũng không quá bất ngờ.

Trong chốc lát Tạ Đường nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó quay trở lại giường. Trong lòng càng nghĩ càng vui sướng. Cô nhớ rất rõ đời trước ba mẹ và họ hàng đều khen ngợi Tạ Phiên Tiên là thiên tài ẩm thực trời sinh. Có thể phân biệt được từng loại nguyên liệu ở trong món ăn, là át chủ bài của khách sạn Tạ thị.

Nhưng sự thật là nếu như chị gái không lấy được miếng ngọc này, cũng sẽ không phải là thiên tài giống lời ba mẹ nói.

Tạ Phiên Tiên do sợ phạm phải sai lầm, nên vẫn luôn rất chăm chỉ mà tập luyện khứu giác.

Mà tất cả những may mắn của cô ta, chính là bắt đầu từ lúc lấy đi mảnh ngọc này mới có được.

Cho dù những việc này có phải là nhờ miếng ngọc hay không, đời này Tạ Đường cũng nhất định sẽ vô cùng quý trọng di vật mà ông ngoại để lại. Sẽ không để cho bất cứ ai lấy đi mất.

Cô đeo lại vòng ngọc lên cổ, liền có thể cảm nhận được một luồng sinh khí tràn ngập khắp cơ thể.

Có lẽ là do phát hiện ra được năng lực của miếng ngọc, nên Tạ Đường nằm trên giường trằn trọc mãi mà cũng không ngủ được.

Cô trở mình, bỗng nhiên nhớ đến kiếp trước. Hình như vào thời điểm này đã xảy ra một sự kiện gì đó vô cùng quan trọng. Sau khi cô ra viện, trở lại trường học sẽ có một bài kiểm tra khảo sát định kỳ.

Cô và chị ta đều học tại trường quốc tế khoa ẩm thực, để sau này có thể giúp ba mẹ Tạ quản lý khách sạn. Đầu tiên phải học một loạt các giáo trình để sau đó làm ra được các món ăn. Lần kiểm tra định kỳ đó đương nhiên là một cột mốc vô cùng quan trọng. Trước tiên sẽ giám thị sẽ làm ra một món ăn, sau đó các cô phải phân biệt được những nguyên liệu để làm nên món ăn đó, cuối cùng sẽ về nhà nấu lại sau đó đem nộp cho giáo viên.

Mà lần đó vì cô vẫn chưa khỏi bệnh nên miệng lưỡi khô đắng, căn bản không thể phân biệt được các loại hương vị. Hơn nữa cô cũng chẳng kịp chuẩn bị, chỉ có thể ở lớp làm đại một cái sau đó đem nộp.

Kết quả không nghĩ cũng biết.

Cô bị giáo sư nghiêm khắc trách mắng một trận trước mặt cả lớp.

Từ đó trở đi mọi người đều bắt đầu chê cười cô không có thiên phú. Mặc dù sau này cô tiến bộ hơn nhiều, cũng không thể làm thay đổi được cái nhìn của bọn họ đối với mình.

Mười tuổi cô mới được đưa về thành phố và chuyển tới trường quý tộc học, nên căn bản không thể ngay lập tức theo kịp tiến độ học tập của một người quản lý khách sạn. Chỉ có thể nghiêng nghiêng ngã ngã ngây thơ mù mịt bắt đầu học từ đầu. Hơn nữa cô còn có một người chị gái ưu tú như vậy, lần kiểm tra nào cũng đạt điểm A. Có một người chị chúng tinh phụng nguyệt* như thế, mọi người đều bắt đầu khinh thường cô. Mặc dù sau này cô có tiến bộ rất lớn, cũng không thể thay đổi cái nhìn của họ.

( Chúng tinh phụng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.)

"Kỹ năng của em không tốt", " chẳng có một chút thiên phú nào cả","miễn cưỡng coi như đạt tiêu chuẩn".

Hơn nữa, tất cả học sinh trong trường đều biết Tạ Phiên Tiên mới là người tương lai sẽ thừa kế khách sạn Tạ thị nên vẫn luôn làm quen với cô ta. Còn cô từ khi bước vào ngôi trường này cũng chỉ là một kẻ dư thừa. Cũng vì vậy mà đời trước, Tạ Đường cũng không có nổi một người bạn.

Nhiều lần cô đi trên hành lang nghe thấy mọi người bàn tán về mình, mà điều nghe được nhiều nhất chính là "Nếu không phải vì Tạ Đường và Tạ Phiên đều xinh đẹp, thậm chí em còn đẹp hơn cả chị, thì tớ cũng không dám nghĩ đến hai người họ lại là chị em ruột đâu. Thiên phú cũng quá khác nhau đi".

Nhớ đến điều đó, cô lại càng không ngủ được.

Cô mặc thêm áo choàng mỏng bên ngoài, sau đó chân trần im lặng đi đến phòng bếp. Lần trước cô nhớ rất rõ yêu cầu của giáo viên là làm đồ ngọt. Không cần gấp gáp, chỉ cần không gây ra tiếng động thì liền có thể làm xong mà không đánh thức mọi người.

Hơn nữa cô còn vừa mới có được năng lực của miếng ngọc, cũng nên thử một lần xem sao.

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên bộ quần áo ngủ màu trắng thuần của cô gái. Cả người cô như được phủ thêm một tầng ánh sáng. Mặc dù cô bắt đầu chậm hơn, nhưng bây giờ đã có năng lực của mảnh ngọc làm cho khứu giác trở nên nhạy bên hơn gấp trăm lần. Vì thế chỉ cần nhắm mắt lại, là cô có thể phân biệt được những nguyên liệu ở trong đồ ngọt kia.

Cứ thế cô không ngừng làm thử, hương vị làm ra cũng gần giống hoàn toàn. Cách trang trí lại giống hệt như chiếc bánh mà giáo viên làm, thậm chí còn có phần đẹp hơn khiến người ta yêu thích muốn nếm thử.

Tạ Đường vẫn cứ lặng lẽ ở trong bếp làm đi làm lại mà quên luôn cả thời gian, ánh mắt nhàn nhạt tỏa ra sự vui sướng.

Mãi đến khi cô cảm thấy món bánh mình làm gần như giống hệt với món bánh mẫu, ngoài trời lại đổ mưa to. Cô liền lấy hộp bỏ thành quả vào để ngày mai sẽ mang đến trường.

Bỗng nhiên lúc này ngọc thạch tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng cô lại không để ý đến, cũng không nghĩ đến điều gì cả.

Tạ Đường cầm lấy bánh kem đã làm xong vội vàng trở về phòng, lúc đi ngang qua thư phòng của ba bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Chỉ là còn chưa đi đến gần, cô đã nghe thấy tiếng bà nội nói chuyện với con trai: "Con bé họ Đậu đấy đẩy Đường Đường vào nước thế kia, không phải cố ý thì cũng là vô tình. Con làm ba lại không tìm hiểu cho rõ ràng, cảm thấy có xứng đáng làm ba của con bé hay không?"

Ba Tạ liền nói: "Ngày thường con xử lý việc công ty đã đau đầu lắm rồi, làm gì còn thời gian mà quan tâm đến việc của bọn trẻ con nữa? Huống chi, trong nhà cũng đã đối xử với Tạ Đường rất tốt. Đãi ngộ cũng không hề kém Phiên Tiên, lại còn được học cùng một trường."

"Không phải đó chính là điều hiển nhiên con nên làm sao?" Tạ lão thái nói: "Mục đích lúc đó anh chị sinh ra Đường Đường, tôi không quan tâm. Nhưng nếu đã sinh ra, thì phải đối xử công bằng. Cũng không được khiến cho con bé cảm thấy quá xa lạ với chính ba mẹ của mình".

"Bọn con không phải thiên vị" ba Tạ thở dài: "Nhưng mấu chốt là mẹ cũng thấy được Đường Đường chẳng có gì để so sánh với Phiên Tiên. Từ nhỏ Phiên Tiên đã được tỉ mỉ dạy dỗ, tất nhiên sẽ có khí chất hơn. Khứu giác cũng rất nhanh nhạy, thành tích cũng rất ưu tú. Sau này chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế khác sạn. Còn Tạ Đường thì, ngoại trừ gương mặt ra...".

Những lời này đời trước Tạ Đường cũng đã nghe được. Chính là vì lí do này nên cô mới luôn phải sống dưới cái bóng của Tạ Phiên Tiên.

Cô lặng lẽ rời khỏi đấy trở về phòng. Về lại phòng, ngón tay cô khẽ lướt qua lau đi vết nước mưa bắn tung toé trên cửa sổ. Phòng của cô nằm ở hướng bắc, cũng chẳng phải vị trí tốt đẹp gì. Mùa hè thì nóng nực, còn mùa đông lại âm u lạnh lẽo.

Tuy rằng mấy năm gần đây Tạ gia làm ăn rất phát triển nhưng ba Tạ chính là người từ hai bàn tay trắng đi lên, xuất thân lại nghèo khổ nên tất nhiên sẽ không phung phí tiền bạc quá mức. Vì thế biệt thự này vẫn là biệt thự của 10 năm trước, khi đó Tạ Đường còn không có phòng riêng. Cho tới sau này, mới dùng phòng cho khách làm phòng riêng cho cô.

Nếu là đời trước Tạ Đường sẽ rất mờ mịt, không hiểu vì sao cha mẹ lại ghét bỏ mình như vậy. Nhưng sống lại lần nữa, cô đối với mọi chuyện xảy ra đều hết sức lãnh đạm. Cả đời này, cô sẽ dựa vào chính khả năng của bản thân mình để sống cho thật tốt.

Dù sao thì quan trọng nhất là cơ thể cô vẫn còn khỏe mạnh, ít nhất là vẫn chưa bị lấy đi quả thận nào, đúng không?

Chỉ là khi thấy mưa gió thế này, lại làm cô nhớ đến cảm giác xương bánh chè đau nhức do di chứng của việc cứu Lục Trú để lại ở đời trước. Cô đưa tay nắm chặt lấy mảng ngọc trên cổ một lúc mới có thể lấy lại bình tĩnh.

Nhìn xem, đời trước động tâm với Lục Trú, liền liều mạng cứu anh ta để rồi nhận lại được gì? Đáng lẽ cô phải sớm biết, nhân vật phong vân như thiếu gia nhà họ Luc này, đi đến đâu cũng đều có các cô gái mặt đỏ tim đập đứng ngoài hành lang mà nhìn lén, thì làm gì sẽ đến lượt mình?

Hiện tại, cô nhất định sẽ không cứu Lục Trú nữa, càng sẽ không động tâm với anh ta.

Không biết có phải do tác dụng của viên ngọc hay không, mà đêm hôm ấy Tạ Đường ngủ rất ngon. Có lẽ đó chính là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay của cô.

Ngày hôm sau vừa thức dậy đi xuống phòng ăn, cô đã nhìn thấy Tạ Phiên Tiên đem hai dĩa đồ ăn đến trước mặt bà nội Tạ để lấy lòng bà, sau đó lại định ngồi xuống bên cạnh bà.

Nhưng cô ta còn chưa kịp ngồi xuống, bà nội Tạ đã nâng mí mắt nói với Tạ Đường đang đứng trên cầu thang: "Đường Đường, cháu lại đây ngồi đi".

Tạ Đường hơi bất ngờ, nhưng vẫn tươi cười ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống cạnh bà.

Sắc mặt Tạ Phiên Tiên không được tốt cho lắm, không phải hôm qua chỉ là sơ sót một chút thôi sao? Bà lão này cũng quá dù dai đi, mới sáng sớm đã bày ra vẻ mặt khó chịu đấy.

Tạ Phiên Tiên đành phải đi đến một góc ngồi xuống, cô ta bưng bát cháo lên định ăn bỗng nhiên thoáng nhìn qua Tạ Đường. Sắc mặt của con bé này hôm nay cũng tốt thật đấy.

Khuôn mặt tái nhợt gầy yếu do bị viêm phổi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là thần sắc xinh đẹp như lúc trước. Dưới tia nắng chiếu vào lại trở nên càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Đôi mắt trong veo mang theo vẻ lãnh đạm. Cô đang gắp đồ ăn cho bà nội, tư thái hết sức ưu nhã.

Tạ Phiên Tiên trong lòng chấn động một cái, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy em gái mình dường như thay đổi rất nhiều. Nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được là thay đổi cái gì.

Cô ta nhìn chằm chằm vào đôi tay Tạ Đường.

Người em gái này từ nhỏ lớn lên tại nơi nông thôn, tất nhiên sẽ không biết dùng dao nĩa. Thế mà buổi sáng hôm nay lại dùng một cách thuần thục đến vậy. Thậm chí còn thuần thục hơn so với bản thân.

Tạ Phiên Tiên đã chú ý đến cô thì tất nhiên ba mẹ Tạ cũng sẽ chú ý đến. Bọn họ có chút kinh ngạc, chỉ là cũng không suy nghĩ nhiều.

Từ khi đem con gái từ quê lên đây, bọn họ cũng có mời giáo viên về dạy dỗ lễ nghi phép tắc cho Tạ Đường. Mặc dù con bé không phải người bọn họ muốn bồi dưỡng, nhưng dù sao cũng là con gái của Tạ gia, ăn uống tất nhiên cũng phải ưu nhã một chút.

Chỉ là lúc trước đứa bé này dạy thế nào cũng không có tiến triển gì. So với Tạ Phiên Tiên lại càng thua xa. Thế mà sáng nay lại tiến bộ vượt bậc, tựa như trở thành một con người khác.

Mà bà nội Tú Quyên nhìn thấy Tạ Đường ưu nhã như thế, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng... Chợt nhớ tới những lời tối qua của con trai, bà lại có chút nuối tiếc. Nếu đứa cháu gái này của bà cũng có thiên phú như chị gái, thì cuộc sống ở nhà nhất định cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Mà thôi dù sao bây giờ vẫn có bà ở đây, cố gắng che chở cho con bé nhiều hơn là được.

---

Trường học quốc tế khoa mỹ thực, sáng sớm trong lớp đã ồn ào. Học sinh lần lượt cầm đồ ngọt đã làm xong đến đưa cho giáo viên, sau đó ngáp ngắn ngáp dài quay lại chỗ ngồi.

Tạ Đường từ cổng trường đi đến lớp học, suýt nữa thì đã quên khu của mình ở đâu. Một lúc lâu sau mới hỏi được một đàn em khóa dưới, vội vàng chạy đến lớp. Tiết trời tháng tư, qua cơn mưa trời lại sáng. Động tác di chuyển của thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, mái tóc cũng nhẹ bay theo gió mà lay động.

Cô đi từ phía cửa sau vào lớp, sau đó đem thành quả của mình đặt vào chỗ hộp đựng bài tập rồi im lặng về chỗ. Vì thế cũng không có ai chú ý đến.

Giáo sư hướng dẫn Vu Tư Minh cùng hai người trợ lý đi vào nói vài câu, sau đó giao lớp học lại cho giáo viên quản lý còn mình thì xách hộp đựng bài tập đi đến văn phòng.

Lúc đang đi trên hành lang, giáo sư nhìn qua mấy sản phẩm mà hai trợ lý đang ôm, ánh mắt có chút ghét bỏ. Trên bề mặt bảy tám món nhìn là biết chỉ làm cho có, bánh kem phủ kem thành một đống. Làm thế này mà lại có mơ mộng trở thành người tạo ra mỹ thực. Những học sinh này thật đúng là hoang tưởng đến mức khiến người ta sợ hãi. Nếu hắn đoán không sai thì đó chính là một đám thiếu gia tiểu thư ăn chơi lêu lổng, ở trường học lại chẳng có định hướng gì.

Vu Tư Minh sợ mình càng nhìn thì nhất định sẽ phát điên lên, vì thế đầu tiên nhìn xem sản phẩm ở ban A, tập trung tìm kiếm món ăn do hai học trò cưng là Tạ Phiên Tiên và Mạnh Tử Nghĩa làm. Chắc chắn chỉ có hai người này mới làm cho hắn hài lòng.

Tìm qua tìm lại một hồi đột nhiên mũi hắn giật giật, như có dòng điện đi qua, mắt hắn sáng lên, ngón tay di chuyển nhanh chóng cầm lấy một cái hộp trong suốt.

Nắp hộp trong suốt lộ ra bánh ngọt được trang trí đẹp mắt, nhìn ngọt mà không ngấy.  Mặc dù chưa biết được hương vị như thế nào, nhưng nếu có quá ngọt đi chăng nữa thì người làm ra nó cũng không tầm thường chút nào.

Rất đặc biệt.

Đây là tác phẩm của ai?

Hắn lật mặt sau lên, lại phát hiện học sinh này đã quên ghi tên của mình!

----

Tình hình là mấy hôm nay editor bị cảm (cảm nhẹ thoi chớ không sốt ho đâu nha m.n :((( ) nên là chương 3 vẫn còn một đoạn hôm nay mình mới beta  và đăng lên được.

Với lại do editor đang học lớp 12 nên bài tập onl khá là nhiều. Không chỉ 3 môn toán văn anh mà dạo này các thầy cô bộ môn khác cũng bắt đầu rục rịch rồi :(((

Vì vậy mình sẽ đổi lịch đăng thành thứ 357 nha (cn mà rảnh mình cũng sẽ đăng nha). Bởi vì mình mới tập edit nên edit một chương cũng mất ít nhất nửa ngày nên nếu ngày nào cũng ra chương mới thì mình sẽ không có thời gian học bài nên các nàng thông cảm.

Cuối cùng chúc các nàng đọc truyện vui vẻ và cầu vote để editor có thêm động lực nhaaaaa^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net