Chương 22 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường một chương chỉ 2-3k chữ, chương này tác giả quất một phát gần 8k chữ, dài gì mà dài khiếp, làm toi edit muốn sặc máu.

Thật ra đối với Lê Phi Phàm, tin tức sau này Hoắc Uẩn Khải có thể hoặc thậm chí sẽ ở lại Ngọc Kinh Viên lâu dài cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Đặc biệt khi nghe chính miệng hắn nói quy củ của Hoắc gia không phải không thể phá, Lê Phi Phàm cảm thấy dù bên ngoài có đồn cậu là hồ ly tinh quyến rũ Hoắc Nhị gia, khiến hắn phải ở lại Ngọc Kinh Viên hàng đêm sênh ca thì cậu vẫn có thể tươi cười tặng lại cho người ta một câu "Ngài quá khen" nữa.

Tối hôm đó, cả đêm cậu ngủ ngon không mộng mị.

Sáng sớm vừa thức dậy đã thấy chú Phúc đang sai người dọn đồ.

Lê Phi Phàm tỏ vẻ muốn giúp khiến chú Phúc sợ tới mức liên tục xua tay, cuối cùng chỉ để cậu bê hai chậu cây xương rồng cảnh to bằng lòng bàn tay, Lê Phi Phàm không nói nên lời một lúc lâu.

"Chú Phúc, cái này để ở đâu?" Lê Phi Phàm hỏi.

Đây là lần đầu Lê Phi Phàm bước vào Hành Vu Uyển, bởi vì cả khu vườn thật sự quá rộng.

Nếu nói nơi cậu sống xem như tao nhã, thì bên này hoàn toàn xứng với hai chữ khí thế. Hành Vu Uyển là sân chính trong Ngọc Kinh Viên, vị trí cũng là tốt nhất, bên trong tổng cộng được chia thành là tám sân lớn nhỏ, bao gồm một tòa thư viện hiện đại, một lầu riêng để thưởng cảnh.

Chú Phúc đứng từ xa nói lớn: "Cứ đặt tạm ở trong phòng đi, vẫn chưa sắp xếp xong đâu.”

Lê Phi Phàm nhìn cánh cửa đang rộng mở trước mắt rồi bước vào.

Gian phòng này sạch sẽ ngăn nắp hơn những nơi khác một chút, Lê Phi Phàm nhìn thoáng qua liền chú ý đến mấy bức tranh chữ được treo trên tường.

"Thích không?" Đột nhiên có người lên tiếng.

Lê Phi Phàm bị dọa sợ hết hồn, nghiêng đầu nhìn bèn phát hiện ra Hoắc Uẩn Khải đang ở bên trong.

Hắn đang khom người viết gì đó trên một chiếc bàn dài.

"Sao anh lại ở đây? Hôm nay không bận sao?" Lê Phi Phàm thong dong đi qua.

Hoắc Uẩn Khải ngẩng đầu nhìn cậu: "Cũng tạm."

Lê Phi Phàm tới gần mới nhận ra hắn đang viết một bức thư pháp.

"Chữ của Nhị gia không tệ nhỉ." Lê Phi Phàm thuận miệng khen: "Không chỉ nét chữ cứng cáp mạnh mẽ mà kết cấu và bố cục cũng liền mạch, nhìn như mâu thuẫn nhưng thật ra lại rất hài hòa."

Lần này Hoắc Uẩn Khải nhìn cậu lâu hơn bình thường.

"Trước đây từng luyện với ông nội." Hắn gác bút lông, cầm lấy cái khăn sạch đặt bên cạnh lau tay, chợt nói: "Nhưng hiện tại tôi tin cậu thật sự có nghiên cứu thư pháp chứ không phải chỉ nói suông."

Lê Phi Phàm nhớ tới Hội triển lãm tranh toàn quốc mà hai người đã bỏ lỡ.

Cậu thở dài: "Thật thì không thể giả, mà giả cũng không thể biến thành thật được."

Lê Phi Phàm tiện tay đặt hai chậu xương rồng lên bàn: "Nè, cho anh đó, ngăn bức xạ."

"Ở đây không có thiết bị điện tử." Hoắc Uẩn Khải nói: "Hơn nữa không có căn cứ khoa học nào có thể chứng minh được xương rồng có thể ngăn bức xạ."

"Anh không cần thì tôi cần."

Lê Phi Phàm đảo mắt rồi lại cầm hai chậu xương rồng lớn bằng bàn tay lên.

Hoắc Uẩn Khải không so đo với cậu, khi Lê Phi Phàm muốn đi ra ngoài, hắn thuận miệng nói: "Mấy bức tranh trên tường chính là bộ sưu tập của hội trưởng Hiệp hội thư họa mà tôi đã từng đưa danh thiếp cho cậu, thích thì tự lấy đi."

"Cho tôi sao?" Lê Phi Phàm hỏi.

Hoắc Uẩn Khải ngẩng đầu: "Xem như để không phí phạm của trời."

"Không cần." Lê Phi Phàm giật giật khóe môi, nói: "Mặc dù có thể chứng minh được quả thực tôi có thiên phú nghệ thuật, nhưng bây giờ tôi đã hết duyên với loại thú vui tao nhã này rồi. Đời này tôi chỉ muốn làm giàu thôi."

Cậu không để ý vẻ mặt của Hoắc Uẩn Khải, xoay người rời khỏi.

Sau đó Lê Phi Phàm lại dành ra một ngày ở bên ngoài.

Hoắc Nhị gia bận chuyển nhà, còn cậu thì bận kiếm tiền.

Lúc trước bỏ ra hai triệu đầu tư ở chỗ Trì Cận, mặc dù biết sẽ không bị lừa nhưng chung quy thời gian chờ hồi vốn rất dài. Kiếp trước tuy cậu đầu tư phần lớn ở mảng điện ảnh và truyền hình nhưng cũng có nghiên cứu chút ít những lĩnh vực khác.

Thoải mái xài tiền của Hoắc Uẩn Khải cũng được, nhưng đó chẳng phải là kế lâu dài.

Có một câu mà Khâu Hương đã nói rất nhiều lần.

Cậu yêu tiền, rất nhiều tiền.

Nhưng tiền có khả năng sinh thêm tiền thì mới gọi là tiền, chứ chỉ giữ tí tài chính cố định mà chờ thời cơ từ trên trời rơi xuống thì chẳng khác nào đang nói chuyện viển vông.

Con phố có quán bar lần trước vào ban ngày có rất nhiều người, Lê Phi Phàm đổi địa điểm bước vào một quán bar khác cũng khá sạch sẽ.

Không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Hoắc Thất thiếu gia đang ngồi ở quầy bar uống rượu giải sầu.

Lê Phi Phàm tiến tới quầy bar, búng ngón tay nói với bartender: "Nào, pha cho thiếu gia của chúng ta một ly "Hôm nay tôi đã trưởng thành" để kỷ niệm cậu ấy tròn mười tám tuổi thôi nào."

Đây cũng không phải lần đầu bartender gặp Lê Phi Phàm, cười nói: "Ở đây chúng tôi không có loại rượu này đâu."

Hoắc Thất vốn định bảo cút đi, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Lê Phi Phàm thì vô cùng sửng sốt.

"Sao anh lại tới đây?" Cậu ta khàn giọng lầm bầm.

Lê Phi Phàm nhướng mi: "Xem ra vẫn chưa uống đến mức say mèm, nếu tôi không tới sao có thể thấy được bộ dáng suy sút của thái tử gia đây."

"Có phải đến anh cũng cảm thấy tôi rất nực cười không?"

Hoắc Thất cầm nửa ly rượu màu vàng cam lên, một hơi uống cạn. Mái tóc lúc trước đã nhuộm đen nay lại rối tung lên, trông đáng thương như một chú chó hoang bị bỏ rơi.

"Sao lại đi một mình?"

"Ai cần anh lo!"

"Cậu nghĩ tôi muốn lo cho cậu sao?" Lê Phi Phàm vừa nói vừa muốn đi.

Ai ngờ Hoắc Thất lại kéo tay Lê Phi Phàm: "Không cho đi!"

Lê Phi Phàm nhức đầu.

Hoắc Thất hít một hơi rồi tự nói: "Tôi thực sự không hiểu."

"Bao nhiêu năm qua, đầu tiên là ông ta ném tôi ra nước ngoài không thèm quan tâm, những người phụ nữ kia vừa nịnh nọt lấy lòng tôi lại vừa nói xấu tôi trước mặt ông ta."

"Ông ta tin họ, còn đóng băng thẻ của tôi, quát mắng tôi. Có thật tôi là con trai ruột của ông ta không?"

Nói cả buổi, thì ra là bị ảnh hưởng từ sự hỗn loạn lần này của Hoắc gia.

Trong tiểu thuyết quả thật không ít lần Hoắc Kính đã đầu độc đứa con trai ruột này, nếu không thì sau này cậu ta cũng sẽ không vặn vẹo thành một thái tử gia lòng dạ thâm độc.

Lê Phi Phàm biết Hoắc Uẩn Khải vẫn rất nhân từ đối với "độc đinh" còn sót lại của dòng chính Hoắc gia. Dù cậu ta đã làm ra nhiều chuyện không hay, hơn nữa còn trở thành một trong số những tình địch của hắn, nhưng rốt cuộc vẫn sống sót tới cùng, nói không chừng là do hắn nể tình cùng chung huyết thống.

Giờ phút này, Lê Phi Phàm đành phải kiên nhẫn ngồi xuống nhìn Hoắc Thất: "Cậu lại bị ba mắng sao?"

Hoắc Thất gục đầu lên tay như bị đả kích rất mạnh, lẩm bẩm: "Không, ông ta không những không mắng tôi mà còn đột nhiên đối xử rất tốt với tôi nữa."

Lê Phi Phàm cầm lấy chai rượu trước mặt, tự rót cho mình một ly.

"Vậy cậu còn ở đây khóc lóc làm gì?"

"Ông ta nói Hoắc gia sau này là của tôi, bảo tôi đi tranh đoạt nó, tranh với chú hai." Hoắc Thất vừa nói xong thì hai mắt đỏ lên: "Tôi vừa cảm thấy cuộc đời mình tươi sáng hơn một chút thì ông ta lại phá hỏng tất cả."

Lê Phi Phàm hơi sửng sốt, vừa thấy buồn cười lại vừa thấy Hoắc Thất quá đáng thương.

Lê Phi Phàm hỏi cậu ta: "Cậu có nói với chú hai cậu chuyện này chưa?"

"Nói cho chú hai sao?" Hiển nhiên Hoắc Thất không hiểu, bèn hỏi: "Tôi biết quan hệ giữa chú ấy với ba tôi... ý tôi là Hoắc Kính, còn tệ hơn kẻ thù nữa, tôi biết hết, không phải cái gì tôi cũng không biết."

Hoắc Thất vừa nói vừa muốn lấy rượu.

Lê Phi Phàm chặn ngang, lấy chai rượu qua để trên bàn, thở dài.

"Nhóc quỷ, có nhớ lần trước tôi đã nói với cậu như thế nào không?"

Hoắc Thất ngờ nghệch: "Cái gì?"

"Trong tương lai, cậu sẽ phải đối mặt với càng nhiều tình huống khó khăn hơn, càng phức tạp hơn." Lê Phi Phàm nhìn gương mặt non nớt đằng sau vẻ giả vờ chín chắn của Hoắc Thất: "Cậu đừng tùy tiện cảm thấy cuộc đời mình đã kết thúc, sau này còn nhiều chuyện tồi tệ hơn mà."

Khuôn mặt cậu ta còn khó coi hơn cả khóc.

"Sao anh lại như vậy chứ." Hoắc Thất nổi giận quát lớn.

Lê Phi Phàm nhìn bartender trong quầy bar đã chú ý tới bên này, ra hiệu cho đối phương không có gì, đưa tay kéo Hoắc Thất lên.

"Anh làm gì vậy?!" Hoắc Thất uống đến mức đầu óc choáng váng, muốn hất tay ra.

Lê Phi Phàm cắn răng nắm chặt cánh tay cậu ta: "Nếu tôi không quen cậu thì bây giờ đã ném cậu vào bồn cầu nhà vệ sinh rồi biết không."

Cậu vốn không phải người có nhiều kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến cái tên này về sau tự hại mình thảm thiết thì lại cảm thấy không nỡ. Dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc.

"Đứng vững!" Lê Phi Phàm kéo người đứng lên.

Quần áo trước ngực Hoắc Thất bị kéo đến lộn xộn, loạng choạng đứng lên, còn nhìn Lê Phi Phàm bằng ánh mắt cực kỳ tủi thân.

Lê Phi Phàm đỡ trán: "Hôm nay gặp cậu coi như tôi xui xẻo."

Cậu cầm thẻ mở cửa một căn phòng đưa Hoắc Thất vào, đỡ đối phương vào nhà vệ sinh nôn hai lần, sau đó trở lại nhấn chuông gọi phục vụ mang nước đến.

"Cậu tỉnh táo lại chút được không?" Lê Phi Phàm ném áo khoác, vỗ mặt Hoắc Thất.

Hai mắt Hoắc Thất nhìn chằm chằm trần nhà, mặt và cổ đỏ sậm, cả người nồng nặc mùi rượu.

Khoảng nửa phút sau, cuối cùng cậu ta cũng nhớ ra, quay đầu hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

"Tôi tới bàn công việc."

Hoắc Thất không tin: "Anh có chuyện gì mà bàn chứ?”

"Tôi dự định sẽ mua lại con phố này." Trong ánh mắt "Anh đang nói vớ vẩn gì đấy" của Hoắc Thất, cậu thở dài: "Tất cả các cửa hàng trống đều dùng cho kế hoạch đầu tư, mục tiêu cuối cùng trong tương lai sẽ là mua lại con phố này."

Hoắc Thất nửa nằm trên ghế sô pha như một tên bại liệt, nghe vậy cũng không quên châm chọc: "Anh có biết muốn mua lại một quán bar ở đây tốn bao nhiêu tiền không? Anh định cạy két sắt của chú hai tôi hả?"

"Két sắt của anh ấy để ở đâu?"

"Anh bị điên à?"

"Là cậu điên rồi mới nghĩ tôi sẽ đi cạy két sắt của chú hai cậu."

Lê Phi Phàm không muốn nói chuyện với ma men, cậu định thu xếp cho người này ổn định rồi sẽ đi ngay, nhưng không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên lại ngồi xuống.

Hoắc Thất bị nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, khó hiểu hỏi: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”

Lê Phi Phàm nói: "Nếu cậu không muốn nghe lời ba cậu, cũng không định nói với chú hai cậu, vậy có muốn thử đi theo tôi không?"

"Theo anh?"

"Cậu không cần để ý đến những chuyện khác, chỉ cần cậu nói có đồng ý hay không thôi."

"Sao anh lại tìm tôi?"

"Bởi vì tôi sực nhớ ra sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhảy vào hố lửa, mà thân phận thái tử gia của cậu xem như vẫn còn chút tác dụng nên tôi mới nổi lòng thương xót giúp cậu một lần." Lê Phi Phàm nhìn tên nhóc đang mặt ủ mày chau, nghĩ tới việc sau này tuy cậu ta kém xa Hoắc Uẩn Khải nhưng vẫn có thể kiên trì một thời gian dài, xem ra cũng có vài phần bản lĩnh: "Tôi đã cho cậu cơ hội, có muốn hay không thì nói một câu."

"Anh nói thật dễ nghe, nhưng tôi lại thấy không đáng tin cho lắm."

Lê Phi Phàm cười giễu, nhìn Hoắc Thất nói: "Cậu có đồng ý không."

"Được!" Không biết có phải do rượu hay không, Hoắc Thất lộ vẻ anh hùng: "Tôi đồng ý."

Lê Phi Phàm không nói gì, trong lòng lại nghĩ chỉ lần này thôi.

Nếu thật sự có thể cứu tên nhóc này thì cũng coi như bản thân tích đức. Dù sao có nhiều người thích Thư Dịch Khinh như vậy, không cần thiết phải chôn vùi cả tương lai của tên nhóc này.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy vào từ bên ngoài.

"Xin chào, xin hỏi ngài muốn..."

Lê Phi Phàm ngước mắt nhìn người vừa bước vào, cảm thấy cả thế giới như yên tĩnh lại.

Thư Dịch Khinh.

Anh không nhịn được cảm khái, đây là gì hả?

Đáp: Đây chính là định mệnh.

Trên người Thư Dịch Khinh mặc bộ quần áo màu đỏ rượu của bồi bàn, thân là thụ chính trong cuốn tiểu thuyết, cho dù mặc bộ quần áo này, cậu vẫn có thể thấy rõ vóc người mảnh khảnh và làn da trắng mềm dưới ánh đèn của Thư Dịch Khinh.

Ánh đèn trong phòng riêng rất tối, cậu ta đứng đó, nhìn như có vẻ gầy hơn lần gặp trước không ít.

Đến cả cằm cũng nhọn hơn.

Hiển nhiên Thư Dịch Khinh cũng không ngờ sẽ gặp được Lê Phi Phàm.

Cả người lập tức cứng đờ tại chỗ.

Thụ chính vốn đang du học ở nước ngoài đột nhiên xuất hiện ở một quán bar trong nước, còn làm bồi bàn, nhưng thật ra Lê Phi Phàm không bất ngờ lắm. Dù sao Hoắc gia đã đổi chủ trước thời hạn, thậm chí Diêu Chiếu Hồng còn dự đoán Thư gia sẽ cho Thư Dịch Khinh về nước sớm, nhưng dù có sa sút đến đâu cũng không đến mức để con trai út được cưng chiều nhất đi làm bồi bàn ở quán bar, vừa nghe đã thấy không hợp lý.

Thư Dịch Khinh bày ra vẻ khó chịu, nhìn Lê Phi Phàm hỏi: "Sao cậu lại ở đây?”

Lê Phi Phàm ngạc nhiên: "Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ?”

Ánh mắt Thư Dịch Khinh di chuyển từ mặt Lê Phi Phàm sang bên cạnh, sau đó cậu ta đột nhiên biến sắc.

"Lê Phi Phàm, cậu làm gì cũng phải có giới hạn thôi!" Cậu ta trợn mắt nhìn Lê Phi Phàm, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng thật lòng, bỏ cái khay trong tay xuống, chạy tới đỡ Hoắc Thất đang ngồi trên ghế sô pha: "Tiểu Thất, Tiểu Thất, cậu có sao không?"

"Cậu là ai vậy?" Hoắc Thất hoang mang nhìn người đang kéo mình.

Hoắc Thất không nhìn thấy mặt người nọ, chỉ thấy đối phương mặc quần áo bồi bàn.

Hoắc tiểu thiếu gia đã chán ngấy với loại người xu nịnh bợ đỡ này, những người nịnh bợ cậu ta thì có mấy ai là thật lòng chứ.

Cậu ta đẩy người kia ngã xuống đất, không vui nói: "Đừng đụng vào tôi!"

Thư Dịch Khinh đụng vào góc bàn, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng lên đỡ cậu ta.

"Tôi là Thư Dịch Khinh. Cậu uống say rồi, không thể ở đây, tôi đỡ cậu ra ngoài."

Thư Dịch Khinh – Hoắc Thất vừa nghe cái tên này thì lập tức khựng lại.

Vội hỏi: "Thư Dịch Khinh?"

"Ừ." Thư Dịch Khinh đứng trước mặt cậu ta, nhẹ giọng nói: "Cậu có còn nhớ khi còn nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau không? Nhưng sau đó cậu ra nước ngoài, chúng ta không gặp nhau nhiều năm rồi."

Hoắc Thất lẩm bẩm: "Thư Dịch Khinh."

Cậu ta hơi thất thần nhìn khuôn mặt trước mặt mình.

Lại hỏi: "Sao cậu lại ở đây?”

"Cậu đừng để ý chuyện này." Thư Dịch Khinh khựng lại trong chốc lát, sau đó lại nghiêm nghị đứng lên: "Cậu không được nói cho chú hai cậu biết tôi ở đây, chắc cậu cũng biết chuyện trong nhà rồi đúng không, cậu phải giữ bí mật chuyện hôm nay cậu gặp tôi."

Hiển nhiên Hoắc Thất vẫn còn mơ màng, ngây ngốc ồ một tiếng.

Lê Phi Phàm ngồi trong góc sô pha, tư thế có vẻ không tập trung lắm, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ bàng quang lạnh lùng.

Bấy giờ thì cậu đã biết tại sao Thư Dịch Khinh lại xuất hiện ở đây rồi.

Có lẽ tuyến cốt truyện phụ đã bắt đầu xuất hiện từ đây. Hiện tại Hoắc gia đang hỗn loạn, Hoắc Thất chìm trong mờ mịt chán chường lại bị đả kích không nhỏ từ cha mình, sau đó trùng hợp gặp lại thụ chính Thư Dịch Khinh.

Khi còn nhỏ đã quen biết, hiện tại vừa gặp đã yêu.

Lê Phi Phàm rất muốn vỗ tay.

Bất kể thời gian trôi qua sớm ra sao, các sự kiện có thay đổi như thế nào thì kết quả cuối cùng vẫn dựa theo cốt truyện ban đầu.

Hơn nữa mức độ máu chó cũng không thấp hơn nguyên tác, sự xuất hiện của Thư Dịch Khinh ngoại trừ thúc đẩy tuyến tình cảm với Hoắc Thất ra thì một câu "giữ bí mật" ngắn ngủi cũng đã tiết lộ không ít tin tức.

Có vẻ như thụ chính thiện lương chân thành của chúng ta xích mích với người nhà, không biết đã về nước lúc nào, hiện tại gian nan kiếm sống một mình vẫn không chịu để cho công chính biết. Hình như cái này không giống với chuyện "Thư Dịch Khinh hiểu lầm Hoắc Uẩn Khải hại gia đình mình" như trong nguyên tác viết.

Giờ không còn hiểu lầm thì chuyện tình cảm sau đó càng dễ đoán hơn.

Duy chỉ có độ ác cảm của Thư Dịch Khinh đối với cậu là còn cao hơn trong nguyên tác.

Phải biết Lê Phi Phàm nguyên gốc là một người qua đường rảnh rỗi thì sẽ đi gây rối, còn Thư Dịch Khinh không bao giờ thật sự đặt cậu ta vào mắt. Tiểu thiếu gia cả đời chẳng mấy tiếp xúc với những góc tối, có bị cậu ta làm tổn thương thì cũng chẳng đến mức lấy ân báo oán. Từ tận đáy lòng Thư Dịch Khinh vẫn cảm thấy Lê Phi Phàm là một kẻ đáng thương.

Nhưng bây giờ thì không.

Thư Dịch Khinh chỉ cảm thấy Lê Phi Phàm là một kẻ tội ác tày trời.

Sau khi dặn dò Hoắc Thất xong, cậu ta đứng đó nhìn Lê Phi Phàm, cau mày nói: "Tôi không cần biết cậu đã dùng thủ đoạn gì, cũng không biết cậu đã nói gì với anh hai mà khiến anh ấy tin tưởng cậu đến vậy, đến mức ngay cả khi Hoắc gia xảy ra chuyện lớn mà vẫn dẫn cậu theo."

"Nhưng cậu tuyệt đối không được ra tay với Hoắc Thất, sao cậu có thể đưa cậu ấy tới đây? Đã vậy còn ở riêng với cậu ấy trong phòng, cậu muốn làm gì?"

Lê Phi Phàm nhìn Hoắc Thất đang bị mấy lời này làm cho ngây người.

Cậu miễn cưỡng nói: "Thật ra tôi cũng rất tò mò mình có thể làm gì cậu ta đấy."

"Không phải." Rốt cuộc Hoắc Thất cũng định thần lại, vội vàng đứng lên, vì hơi choáng nên lảo đảo một chút nhưng mồm miệng vẫn coi như rõ ràng: "Không liên quan tới anh ấy, do tôi tự tới, hơn nữa anh ấy không làm gì tôi cả."

Hoắc Thất còn định nói "Anh ta chỉ dọa nhét tôi vào bồn cầu" nhưng thấy quá mất mặt nên không nói nữa.

Thư Dịch Khinh cau mày, vẻ mặt không thể tin được, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta thương xót, đến cả Lê Phi Phàm cũng mém phải mềm lòng.

Hoắc Thất cũng ngẩn người: "Cậu sao vậy?"

"Đến cả cậu cũng bênh vực cậu ta một cách vô lý vậy sao?" Thư Dịch Khinh chỉ vào Lê Phi Phàm, nói với Hoắc Thất: "Cậu ta không có ý tốt, tại sao các người lại dễ dàng tin lời cậu ta như vậy."

Hoắc Thất cau mày: "Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy?"

Thư Dịch Khinh gật đầu, như thể đang tức giận: "Được thôi, tôi không nói nữa, nhưng tôi sẽ không để cậu cứ tiếp tục sa đọa như vậy. Tôi sẽ gọi cho chú hai của cậu, lúc anh ấy tới thì cậu đừng nói đã gặp tôi. Còn nữa, quán bar không phải là nơi tốt lành gì, sau này đừng tùy tiện vào."

Thư Dịch Khinh vừa nói vừa liếc Lê Phi Phàm, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Có vẻ như Hoắc Thất muốn đuổi theo, nhưng mới đi được hai bước đã đột ngột dừng lại.

Sau đó quay đầu nhìn Lê Phi Phàm.

Lê Phi Phàm nhướng mày: "Sao không đi?"

"Đi làm gì?" Hoắc Thất ngây ngốc hỏi.

Lê Phi Phàm nghe vậy thì rất ngạc nhiên: "Cậu ta nói đều vì muốn tốt cho cậu mà, cậu không cảm động sao? Hơn nữa người ta đã nói quán bar không phải là nơi tốt, kêu cậu sau này bớt tới đây lại."

Hoắc Thất cũng cảm thấy kỳ lạ, cậu ta cảm giác như có một sợi dây vô hình đang dẫn dắt mình. Nhìn Thư Dịch Khinh xoay người rời đi, cậu ta nghĩ mình nên xấu hổ hoặc khó chịu rồi đuổi theo.

Nhưng không biết sao lại không thể nhấc chân, trong lòng cậu ta không hề muốn làm như vậy.

Có lẽ do mình đã uống quá nhiều, Hoắc Thất dứt khoát nghe theo con tim, đặt mông ngồi xuống.

Nhất là khi nhìn thấy Lê Phi Phàm biếng nhác nằm trên sô pha, ánh mắt như đang xem kịch khiến cậu ta thấy không thoải mái tẹo nào, giọng điệu như có lẫn gai nhọn.

Hoắc Thất cười nhạt nói: "Chưa nói tới việc hiện tại tôi đã trưởng thành, lúc tôi ở nước ngoài, mười bốn tuổi đã bắt đầu đi bar chơi rồi, tôi thấy ở đây rất vui."

Jói xong còn chưa thỏa mãn, liếc nhìn Lê Phi Phàm rồi nói: "Không phải anh cũng ở đây sao, quản tôi nhiều như vậy làm gì!"

"Này, tôi cũng không muốn để ý tới cậu đâu." Lê Phi Phàm thanh minh: "Tôi chỉ thấy cậu lôi kéo tôi khóc lóc mà thôi."

"Mẹ nó, ai nói tôi khóc!"

"Cậu chửi tục một câu nữa thử xem?"

Hoắc Thất lôi một cái gối qua đập anh.

Thấy Hoắc Thất tức giận giống y như cá nóc, Lê Phi Phàm lại cảm thấy buồn cười.

Hoắc Thất không đuổi theo Thư Dịch Khinh đã nhắc nhở cậu một điều: Sự biến hóa trong hành động của Hoắc Thất không có gì không ổn, mà là sau khi các mốc thời gian trở nên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net