Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Phi Phàm nằm viện hai ngày, trừ ngày đầu tiên gặp Hoắc Uẩn Khải ra thì sau đó không còn thấy hắn xuất hiện nữa. Chỉ có hai vệ sĩ luôn canh ngoài cửa phòng một tấc không rời đã nói rõ Hoắc Uẩn Khải chưa muốn kết thúc hợp tác, đồng thời cũng khiến trên dưới bệnh viện phải suy đoán về thân phận của Lê Phi Phàm.

Đám công tử phú nhị đại, ngôi sao hạng A hay con riêng của chính trị gia đều đến thăm cậu.

Ngày xuất viện, chị Lan đến giúp Lê Phi Phàm dọn đồ.

"Còn trẻ thế mà lại mắc căn bệnh này." Chị Lan đã vào phòng hơn nửa tiếng mà vẫn chưa nói xong chuyện đó.

Chị vừa dọn dẹp đồ cá nhân của Lê Phi Phàm vừa nói: "Khi về phải cẩn thận bồi bổ, không được qua loa nữa.”

Lê Phi Phàm ngồi trên sofa chơi game trên điện thoại, đôi chân dài vắt chéo gác lên bàn trà như không có việc gì.

Ngoài miệng cậu vẫn qua loa lấy lệ: "Bác sĩ nói không có vấn đề gì cả, chị đừng quá lo lắng.”

Chị Lan không thể nhịn được bộ dáng ngồi không ra ngồi mà nằm không ra nằm của Lê Phi Phàm nên bước đến vỗ vào vai cậu: "Chị thấy cậu ngày càng tùy tiện đấy, thả chân xuống. Nhị gia mà ở đây thì cậu sẽ ăn đủ đấy.”

"Hắn sẽ không để ý đâu, mà em dám làm thế còn không phải do hắn không ở đây sao." Lê Phi Phàm thuận miệng nói.

Chị Lan đột nhiên dừng dọn dẹp, ngồi xuống đối diện với cậu.

Lê Phi Phàm bấm tạm dừng game rồi nhìn sang:"Sao vậy ạ?”

"Cậu thật sự thích Nhị gia phải không?”

Lê Phi Phàm khựng lại: "Đương nhiên rồi ạ.”

"Chị nghe nói Nhị gia tự mình đưa cậu tới bệnh viện, có đúng không?”

"Vâng, có vấn đề gì không ạ?”

Chị Lan thở dài, chị nhìn Lê Phi Phàm với ánh mắt không đành lòng nhưng vẫn nói: "Chị muốn nói với cậu một chuyện, trước đây lão thái thái có bệnh tim đập nhanh, gia đình đã mời rất nhiều bác sĩ đến khám mà vẫn không tìm ra được cách chữa trị. Quan hệ giữa hai bà cháu nhà họ rất tốt, bệnh của lão thái thái cũng trở thành tâm bệnh của Nhị gia.”

Lê Phi Phàm giật mình, giờ cậu mới hiểu vì sao hôm đó lúc ở trên xe hắn lại có phản ứng như vậy.

Lê Phi Phàm nhìn chị Lan: "Chuyện này có liên quan tới em ư?”

"Tất nhiên là có liên quan." Chị Lan nhìn cậu như nhìn một người trẻ tuổi chưa trải sự đời, chị tận tình khuyên bảo: "Tuy rằng lão thái thái đã qua đời nhưng trong lòng Nhị gia, cả Hoắc gia này cũng chỉ có hai ông bà lão là được hắn xem như người thân. Hắn mềm lòng với cậu rất có thể là vì căn bệnh của cậu đã khơi dậy lòng trắc ẩn của hắn, nhưng cậu không được tự cho mình khác biệt chỉ vì điều này. Lời này tuy khó nghe, nhưng chị đã sống ở Hoắc gia nhiều năm nên phải nói cho cậu biết một chút. Người đứng bên cạnh Nhị gia trong tương lai tuyệt đối không thể là một người có thân phận tầm thường. Khi Nhị gia chưa kết hôn, cậu đi theo hắn là một chuyện, nhưng nếu cậu thực sự yêu hắn thì người khổ sau này chỉ có cậu thôi, hiểu chưa?”

Lê Phi Phàm xoa xoa thái dương. Chị Lan khiến cho cậu có một cách lý giải khác về thân phận của mình.

Một vai khổ tình, yêu nhưng không được đáp lại khiến người ta thấy mà không đành lòng.

Lê Phi Phàm nhất thời không biết diễn vai kẻ ngốc cứ đâm đầu tìm đường chết như trong nguyên tác hay diễn vai khổ tình như chị Lan tưởng tượng bây giờ thì tốt hơn.

Nhưng nói tóm lại, cả hai lựa chọn đều làm cậu tức hộc máu.

Lê Phi Phàm cất điện thoại rồi ngồi thẳng dậy, lấy một trăm phần trăm nghiêm túc giải thích: "Chị Lan, chuyện này ấy mà, thật ra Nhị gia hắn không giống như chị tưởng tượng đâu."

"Tóm lại, mối quan hệ giữa em và hắn không chỉ là vấn đề tình cảm nên không dễ gì tan vỡ đâu."

"Lời này của cậu cũng chỉ có thể lừa chính mình."

Chị Lan nhíu mày: "Không tại hắn thì hôm nay cậu phải ở bệnh viện chắc? Bác sĩ đã nói bệnh này của cậu có liên quan đến tình trạng tâm lý, con người ta sống thì không nên cứ lo được lo mất, phải suy nghĩ thoáng ra. Nếu cậu thật sự không nỡ thì phải dứt khoát lên, mấy năm nay bên cạnh Nhị gia cũng không có ai, đến cuối cùng hắn vẫn chọn cậu thì chứng tỏ cậu có chỗ hơn người khác. Nói cho cùng, quan trọng nhất vẫn là trái tim của cậu hướng về đâu.”

Hoắc Uẩn Khải chọn Lê Phi Phàm chẳng qua là do cậu giống bạch nguyệt quang họ Thư kia, mặc dù theo trải nghiệm cá nhân thì cậu cảm thấy hình như có không ít người mắt như bị mù.

Lê Phi Phàm bắt đầu thấy hối hận vì đã diễn vai tình si bất hối trước mặt chị Lan. Cậu nhéo nhẹ vùng giữa hai mày, chân thành hỏi: "Chị Lan, chị thấy em là người như thế nào?”

"Sao thế? Nghi ngờ bản thân?" Chị Lan cười nói: "Thích ngủ nướng, thích ăn ngọt lại còn kén ăn, tắm rửa xong hay ném quần áo lung tung, không kiên nhẫn, tật xấu của cậu thật sự rất nhiều."

Đầu Lê Phi Phàm đầy sọc đen.

"Chị Lan hết thương em rồi phải không?”

Chị Lan cười ra tiếng, sau đó lại nghiêm túc nói: "Nhưng chị rất thích cậu. Lúc đầu chị chưa tiếp xúc với cậu mấy, mà kể từ khi tới chăm sóc cậu sau lần cậu ốm do rơi xuống nước thì chị hiểu cậu là một đứa bé thật thà. Hoắc gia là một cái chảo nhuộm lớn, cậu dính vào đó chưa chắc đã là chuyện tốt."

Chỉ vì muốn khuyên cậu mà chị Lan dám nói ra câu "Hoắc gia là một cái chảo nhuộm lớn", Lê Phi Phàm ít nhiều cũng có chút cảm động.

Cậu cũng không muốn biện giải thêm cái gì trước mặt chị Lan nên đành phải nói: "Được rồi, thấy chị thích em như vậy, em hứa với chị sẽ biết thân biết phận, không ước mong xa vời những thứ không phải của mình, bất kể đó người hay vật. Chị Lan cứ yên tâm đi.”

Chị Lan thở dài nhìn cậu: "Làm khó cậu rồi.”

Lê Phi Phàm ngậm miệng.

Cậu biết hình tượng của mình trong lòng chị Lan vẫn chưa thay đổi gì.

Đúng thật là cậu vẫn luôn xây dựng hình tượng chim hoàng yến bị Hoắc Uẩn Khải bao nuôi, một mặt luôn coi trọng tiền, bối cảnh và năng lực của hắn, một mặt lại muốn lôi kéo quan hệ với hắn để bước vào giới thượng lưu, có thể nói là một tình nhân đủ tư cách.

Trước mặt Hoắc Uẩn Khải, cậu có thể dịu dàng săn sóc, cũng có thể kiêu ngạo ngang ngược một cách thích hợp.

Nhưng cậu không thể chịu được việc hình tượng của mình trong mắt người khác là một tên chỉ biết yêu đương.

Hơn nữa còn là kiểu yêu Hoắc Uẩn Khải tới mức đánh mất bản thân, thậm chí còn mắc chứng tim đập nhanh vì hắn.

Nếu kể cho người khác chắc sẽ chẳng ai tin, nó vô lý như việc cậu xuyên vào quyển sách này vậy.

Lê Phi Phàm nhanh tay cất di động rồi kéo chị Lan đứng dậy: "Xuất viện thôi, em nhớ canh cá chị nấu muốn chết. Mấy hôm nay bọn họ chỉ cho em ăn cháo trắng, ăn tới mức em ám ảnh luôn."

Một tay Lê Phi Phàm kéo tay chị Lan, một tay duỗi ra mở cửa. Cậu không biết bên ngoài có người đang đứng, suýt nữa đã đập vào mặt đối phương.

"Đệch."

"Đậu má."

"Tìm ai?" Lê Phi Phàm quan sát người trước mặt nửa phút rồi hỏi. Đối phương có mái tóc màu nâu nhạt, nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, trang sức trên người không phải dây xích thì là kim loại kêu leng keng, rõ là dáng vẻ của một tên nhóc lưu manh đường phố. Trong lúc Lê Phi Phàm đang quan sát thì đối phương cũng đánh giá cậu.

"Anh là Lê Phi Phàm?”

Vừa nhìn đã biết đối phương tới không có ý tốt.

Lê Phi Phàm chống tay lên cửa nói:"Tìm ông nội cậu có việc gì hả?”

"Mẹ nhà anh...”

"Cậu thử nói một chữ mẹ nữa xem!!" Chị Lan xuất hiện từ phía sau Lê Phi Phàm, nhác thấy người đến là ai bèn kéo anh lại, mở miệng nói: "Tiểu thiếu gia.”

"Dì Lan?" Đối phương sửng sốt: "Sao dì lại ở đây?”

"Hiện tại dì phụ trách chăm sóc cậu Lê, tiểu thiếu gia tới đây có việc gì sao?”

Lúc chị Lan gọi người kia là tiểu thiếu gia, tuy Lê Phi Phàm có chút ngạc nhiên nhưng cậu đã đoán ra ngay thân phận của đối phương.

Hoắc Thất – con trai độc nhất của đại thiếu gia Hoắc gia – cháu trai của Hoắc Uẩn Khải.

Trong nguyên tác có nói Hoắc Thất này được nuôi thả từ nhỏ, lúc tiểu học đã bị đưa ra nước ngoài, tới năm cậu mười lăm, mười sáu tuổi mới được đón về nước. Chuyện hai anh em Hoắc gia tranh đấu với nhau, từ đầu tới cuối cậu lại chẳng biết chút gì, lúc nào cũng ngây thơ sùng bái người chú Hoắc Uẩn Khải. Cậu thấy người chú hai này còn tốt hơn so với người cha ít khi về nhà của mình.

Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi sai khi cậu quen thụ chính Thư Dịch Khinh.

Hoắc Thất cũng không thể tránh khỏi vận mệnh trở thành một trong dàn hậu cung của thụ chính vạn người mê Thư Dịch Khinh. Sự dịu dàng của Thư Dịch Khinh đã chữa lành nỗi đau do gia đình gây ra của Hoắc Thất, làm cho cậu chìm sâu vào bể tình. Sau này Hoắc Thất còn tin lời cha mà đối đầu với Hoắc Uẩn Khải khắp nơi, cậu cảm thấy chỉ cần Hoắc Uẩn Khải thua, tương lai mình làm chủ Hoắc gia thì có thể được Thư Dịch Khinh yêu mến.

Kết cục của Hoắc Thất thế nào thì Lê Phi Phàm đã quên, do hậu cung của Thư Dịch Khinh quá nhiều nên cậu còn không nhớ rõ Hoắc Thất là nam mấy.

Bây giờ chắc Hoắc Thất vẫn chưa gặp Thư Dịch Khinh.

Lê Phi Phàm nghe thấy cậu ta trả lời chị Lan: "Tôi thì có chuyện gì được chứ, chẳng qua tôi nghe nói dạo gần đây bên cạnh chú hai có người mới nên tò mò thôi. Hỏi thăm mới biết được người kia đang ở đây nên đến xem thử.”

Lê Phi Phàm nghĩ Hoắc Uẩn Khải đã đạt được mục đích, bây giờ gần như tất cả mọi người, bao gồm cả nhóm tiểu bối đều đã biết.

Cậu khoanh tay tựa lên khung cửa nhìn vị thiếu gia vừa mới thành niên trông có vẻ thích bắt bẻ kia: "Vậy xin hỏi tiểu thiếu gia đây đã nhìn ra được gì rồi?”

"Nói năng lỗ mãng.”

Lê Phi Phàm cười cười: "Chỗ nào?”

"Trông không giống người đứng đắn." Hoắc Thất vừa ghét bỏ vừa bình phẩm: "Sao mắt của chú hai lại tệ đến mức này chứ? Anh chẳng xứng đôi với chú hai của tôi chút nào.”

Nếu thế thân còn ở đây mà bị người Hoắc gia đánh giá như vậy có khi đã tức đến chảy máu não rồi, kể cả khi người kia chỉ là một đứa trẻ.

Chỉ có điều Lê Phi Phàm sẽ không làm ra phản ứng kịch liệt như đối phương mong chờ.

"Thế à?" Cậu nói: "Chỉ cần chú hai của cậu thấy tôi xứng là được rồi, ý kiến của cậu không quan trọng. Còn nữa." Lê Phi Phàm đứng thẳng dậy, đi qua kéo sợi dây xích trên quần áo Hoắc Thất: "Gu thưởng thức của em trai tệ hại như vậy thì sau này sẽ không được người trong lòng thích đâu."

Hoắc Thất kéo quần áo về, đỏ mắt trừng Lê Phi Phàm.

Hoắc Thất cậu đây lớn bằng này rồi, chỉ với thân phận tiểu thiếu gia Hoắc gia thì ai cũng phải nịnh nọt lấy lòng.

Vậy mà tên đàn ông trước mắt này không những có một gương mặt hồ ly tinh mà còn dám chê gu cậu ta tệ.

Hoắc Thất cảm thấy hiểu biết của mình về chú hai đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ, cậu ta không thể tưởng tượng được hình ảnh một người đứng đắn như chú hai sẽ ở chung với người trước mắt như thế nào. Không lẽ chú hai cũng thích kiểu người giống ba mình? Loại người này vừa nhìn đã biết trời sinh hay quyến rũ người khác.

Lê Phi Phàm không biết trong lòng tên quỷ nhỏ này nghĩ gì.

Cậu nhân lúc đối phương đang tức đến xù lông mà đi đến ôm lấy bả vai đối phương: "Đi thôi, nể mặt cậu tới thăm bệnh, tôi sẽ mời cậu một bữa cơm."

"Mẹ nó, ai cho anh chạm vào tôi!" Hoắc Thất hất tay anh ra: "Ai muốn ăn cơm với anh chứ!”

Lê Phi Phàm siết chặt tay, nói: "Đừng nhúc nhích, tôi nói cho cậu biết, cậu mà còn nói tục thì tôi sẽ kể cho chú hai cậu chuyện cậu tới chỗ tôi gây sự.”

Quả nhiên chiêu này có tác dụng với Hoắc Thất.

Hoắc Thất sùng bái Hoắc Uẩn Khải nhưng cũng sợ Hoắc Uẩn Khải.

Lê Phi Phàm nắm bắt rất chuẩn tâm lý của trẻ con.

Cậu kéo người đi còn không quên quay lại vẫy tay với chị Lan: "Chị Lan, chị về trước đi, tối nay em sẽ về.”

"Cậu..." Chị Lan muốn nói lại thôi.

Lê Phi Phàm cười trấn an: "Chị cũng biết em không thể ngồi yên mà, đúng lúc em đang đói, chị yên tâm đi.”

Hiện giờ Hoắc Uẩn Khải chưa giao nhiệm vụ gì, thụ chính thì đang ở nước ngoài, chắc lúc này cậu ta còn đang phát triển tình cảm với nam phụ nào đó, dù sao cũng không phải việc của cậu. Lê Phi Phàm yên tâm kéo Hoắc Thất xuống lầu, cũng không thèm để ý hai vệ sĩ đứng ở cửa lập tức đi theo.

Hoắc Thất không hất Lê Phi Phàm ra được, cậu ta chỉ biết dùng ánh mắt căm hận liếc nhìn rồi chấp nhận ngừng giãy giụa.

Lê Phi Phàm tức khắc thấy thằng nhỏ này có chút dễ thương.

Hoắc Thất nói: "Hình như dì Lan rất thích anh? Tôi biết dì ấy rời khỏi nhà chính là vì không thích chỗ đó, ngoại trừ chú hai và ông bà nội thì dì ấy không thích bất cứ ai ở Hoắc gia."

"Biết làm sao được, trách tôi có sức quyến rũ kinh người chắc."

"Sao anh lại không biết xấu hổ đến mức này vậy?"

"Nhưng chú hai của cậu thích.”

Hoắc Thất đã tự hỏi nhân sinh lần thứ một trăm tám mươi trong ngày: "Sao chú hai tôi lại thích anh được chứ?"

"Việc này thì cậu đi mà hỏi hắn. Được rồi, tôi biết cậu không dám đi."

"Anh chết chắc rồi."

"Chính xác, tôi nói cho cậu một bí mật, thực ra đây là mạng thứ hai của tôi."

"..."

Lê Phi Phàm làm cậu ta không thể nói được gì nữa. Đường đường là thiếu gia Hoắc gia mà lại bị kéo đi ăn cơm như một con cún, thậm chí dưới dâm uy của Lê Phi Phàm, cậu ta còn phải ăn cà rốt và đậu bắp mà mình ghét nhất. Có thể nói bữa cơm này chính là sự sỉ nhục nhất lớn nhất trong đời.

Lúc đi ngang qua một quán bar nằm trong góc phố, trước cửa có vài người ăn mặc sang chảnh đứng chung với nhau mà nuốt mây nhả khói, nhìn dáng vẻ rõ ràng bọn họ có quen biết Hoắc Thất.

"Ôi chao, ai đây?”

"Hôm nay cậu không đi tìm mẹ nhỏ gây sự nữa sao?”

Nhóm người đó cười vang, có người còn nói: "Mấy người đừng nói lung tung, mẹ nhỏ cái gì? Thời đại này đã không cho tam thê tứ thiếp nữa, nói lung tung cẩn thận Hoắc gia xử lý mấy người đó.”

"Chỉ bằng cậu ta? Chắc gì cậu ta đã nói được hai câu với ba mình, có dám mách không đấy?”

Lê Phi Phàm đứng một bên thấy vẻ mặt Hoắc Thất đã không thể nào khó coi hơn, cậu thở dài bước lên trước.

"Mượn chút lửa nha?" Lê Phi Phàm lấy đi điếu thuốc còn chưa châm trên tay một người. Nhân lúc đối phương mơ màng vô thức bật lửa, cậu bèn cúi xuống châm điếu thuốc rồi hút một hơi, vừa nhả khói vừa nheo mắt nói: "Không biết mách với Hoắc gia có ích gì không, nhưng nếu tôi mà thử thì chắc vẫn có tí tác dụng.”

Nhóm người trẻ tuổi nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện này.

Thật ra cậu rất trẻ, mái tóc để lộn xộn tùy ý, ngũ quan không sắc bén nhưng lại gây ấn tượng mạnh, cảm giác hoàn mỹ không có tì vết. Sườn mặt lúc cậu nghiêng đầu châm thuốc bị sương khói che một phần, tiếng nói khàn khàn vì hút thuốc. Trước cửa quán bar này, cậu tuyệt đối sẽ trở thành một sự tồn tại khiến người ta đã nhìn là không quên được.

"Anh là ai?" Có người lên tiếng hỏi.

Lê Phi Phàm: "Tôi ấy à?”

Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của cậu gõ nhẹ vào Hoắc Thất đang đứng ngây người bên cạnh.

"Là… người đàn ông của chú hai thằng nhóc này."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net