Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần phu tử hai mươi hai tuổi, hôm nay thổ lộ tâm ý với nha hoàn nhà mình.

Hắn vốn tưởng Mẫn Mẫn nghe được hắn thổ lộ tâm ý sẽ không khóc nữa, nhưng ai ngờ thiếu nữ sửng sốt một lúc, sau đó oa một tiếng khóc càng lớn.

Hắn chân tay luống cuống lau nước mắt cho nàng, nàng lại nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt eo hắn tiếp tục khóc.

“Tiên sinh, vì sao ngươi tốt với ta như vậy, vì sao!”

Hắn và nàng ở chung mười năm, nhưng mấy ngày trước mới động tâm, trước kia hắn chưa từng để tâm tay chân đụng chạm trong lúc lơ đãng, thấy nàng khóc cũng chỉ cảm thấy không đành lòng. Nhưng hiện tại, hắn ôm nàng, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, hắn cảm thấy đau lòng.

“Mẫn Mẫn, đừng khóc…”

“Ngươi đừng tốt với ta nữa, ta sẽ không khóc!”

“… Ta không tốt, chỉ là...” hắn xoa xoa đầu nàng, “Ngươi khóc thế này, lòng ta khó chịu.”

Ngôn Thương lau nước mắt: “Ta không khóc, nhưng sau này ngươi không được tốt với ta như vậy nữa.”

“Được…”

Hai người tuy xem như đã tư định cả đời, Tần Chỉ cũng không có cha mẹ bái cao đường. Nhưng Ngôn Thương vẫn phải về nhà một chuyến, nói rõ việc mình đã có nơi quy túc với cha mẹ.

Trước một ngày Ngôn Thương phải đi, vừa lúc là ngày hội đèn lồng ba ngày trong trấn. Lúc trên đường đưa hắn đi thư viện, nàng bất mãn không vui.

“Tiên sinh, ta luyến tiếc ngươi…”

“… Hửm?”

“Hiện tại có ba ngày hội đèn lồng, ta càng không nỡ xa ngươi!”

“…”

Ngươi chắc chắn là không nỡ xa hội đèn lồng…

Tần Chỉ nuốt lời nói phản bác nàng vào trong bụng, yên lặng nắm tay nàng.

Ngôn Thương đưa hắn tới thư viện sau đó đứng ở cửa thư viện nhìn hắn đi vào bên trong.

Tần Chỉ đi đến cửa học đường, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại nhìn nàng. Trời đất mênh mông màu trắng, mặt thiếu nữ phớt hồng còn đứng tại chỗ nhìn hắn. Bị hắn phát hiện lại lộ ra chút ngượng ngùng, sau đó dùng sức phất phất tay về phía hắn, lúc này mới xoay người lưu luyến rời đi.

Dọc theo đường đi còn không thành thật đá hòn đá nhỏ dưới chân…

Thanh niên lam bào nhìn bóng dáng của thiếu nữ, khóe môi bất tri bất giác lộ ra ý cười ôn nhu.

Đêm nay, Tần Chỉ dẫn Ngôn Thương đi hội đèn lồng.

Biển người tấp nập, trên không trung nơi nơi đều thắp đèn đuốc rực rỡ. Rõ ràng là tính tình thích chơi đùa, hôm nay thiếu nữ lại nắm chặt tay Tần Chỉ, một khắc cũng không chịu buông ra.

“Chúng ta đi đoán câu đố đi?” Hắn thấy nàng không vui, thử hỏi.

“Không muốn đi. Những câu đố đó đơn giản như vậy, tiên sinh nhắm mắt cũng có thể đoán được!”

“… Ta có lợi hại như vậy sao?”

“Ta nói có là có!”

“…”

“Chúng ta đi nơi nào yên tĩnh ngồi đi. Tiên sinh, ta muốn ngồi một chỗ cùng tiên sinh…”

“… Được.”

Vì thế trong không khí náo nhiệt, Tần Chỉ nắm tay Ngôn Thương, hai người đi đến bên con sông nhỏ ngồi xuống.

Con sông này là nơi thả đèn. Ngoại trừ mấy ông lão bán hàng và người dân thưa thớt tới thả đèn thì vô cùng yên tĩnh. Hắn nắm tay nàng đặt ở trên đầu gối, nhìn bầu trời thỉnh thoảng có pháo hoa bắn lên nở rộ, thỏa mãn đến cơ hồ muốn thở dài.

“Tiên sinh.”

“Sao?”

“Tay ngươi luôn lạnh, ta đi rồi ngươi nhất định phải mặc áo dày một chút…”

“… Ừ.”

Bắt đầu từ hơn mười ngày trước nàng mỗi ngày đều nhắc mãi, lo lắng —— nàng lo lắng nàng rời đi rồi hắn sẽ không ăn cơm đúng giờ; lo lắng quần áo hắn rách không ai may; lo lắng quần áo hắn bẩn không ai giặt; lo lắng trời lạnh không ai phủ thêm áo cho hắn, không ai đưa cơm cho hắn, không ai đón hắn về nhà…

Tần Chỉ cũng không phản bác lo lắng của nàng. Hắn nói với nàng, “Nếu ngươi sợ ta không thể sống sót một mình, vậy về sớm chút.” Nhìn nàng bỗng nhiên gật đầu, hắn cảm thấy trong lòng ê ẩm mềm mại, phảng phất có thứ gì đó sắp tràn ra.

Ngôn Thương đang dựa vào đầu vai Tần Chỉ, khóe môi cong lên thành một nụ cười. Ngay sau đó, tươi cười đọng lại trên môi.

“Tiên sinh.”

“Có ta.” Tần Chỉ nắm chặt tay nàng.

“Ta muốn ăn kẹo hồ lô.”

“…” Tần Chỉ bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu nữ, đôi mắt nàng sáng lấp lánh nhìn Tần Chỉ, bên trong lóe lên chờ mong. Thở dài, hắn nhẹ nhàng buông tay nàng ra, “Ở chỗ này chờ ta, ta đi một lúc sẽ về.”

“Được!” Thiếu nữ dùng sức gật đầu.

Trong đầu Tần Chỉ hiện lên đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, mua kẹo hồ lô xong lập tức nhanh chóng đi trở về bờ sông. Nhìn bờ sông trống rỗng, túi kẹo hồ lô trên tay suýt nữa rơi xuống đất.

“Vị lão tiên sinh này, nữ tử vừa rồi ngồi ở đằng kia cùng ta, ngài có thấy nàng đi đâu không?”

“À, tiểu nha đầu đó…” Ông lão đầu bạc chỉ chỉ trong đám người, “Vừa rồi nàng đi vào trong đám người. Mắt ta không tốt, chỉ thấy nàng đi về phía đó.”

Kẹo hồ lô lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất.

Tần Chỉ bỗng nhiên xoay người chen vào đám đông, đi về phương hướng ông lão chỉ tìm kiếm nàng.

“Mẫn Mẫn! Ngươi ở đâu?”

“Mẫn Mẫn, ta mua được kẹo hồ lô rồi! Ngươi ở đâu?”

“Ngươi xem! Ta ở chỗ này, Mẫn Mẫn!”

Kêu đến yết hầu nghẹn ngào vẫn không tìm được thiếu nữ. Tần Chỉ hồn bay phách lạc đi trở về bờ sông, ngây ngốc đứng ở dưới gốc cây liễu nhìn nước sông xuất thần.

Sao nàng không nghe lời như vậy…

Nàng tính tình đơn thuần, nếu bị kẻ xấu bắt cóc, hắn phải làm sao bây giờ?

Có người bán hàng rong kẹo hồ lô đi qua. Tần Chỉ khẽ cắn môi xoay người, vừa định chuẩn bị dọc theo đường phố phồn hoa tìm một lần nữa, bên tai lại truyền đến tiếng nói quen quen của thiếu nữ.

“Đại thúc, kẹo hồ lô bao nhiêu tiền?”

“… Mẫn Mẫn?” Giọng nói Tần Chỉ mất tiếng khô khốc, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía thiếu nữ.

“A! Tiên sinh, ta tìm ngươi nãy giờ!” Thiếu nữ chạy tới ôm lấy hắn. Thân thể mềm ấm kề sát lên người, hắn phục hồi tinh thần lại. Cắn răng kéo nàng ra hai tay nắm vai nàng, “Ngươi mới vừa đi đâu? Ngươi có biết ta tìm khắp con phố cũng không tìm thấy ngươi! Ta lo đến mức không biết phải làm gì!”

Hắn thế mà lại tìm nàng khắp con phố…

Ngôn Thương vốn tưởng hắn chỉ sốt ruột, lại không nghĩ hắn sẽ hoảng loạn như vậy.

Nhưng nàng không thể nói với hắn, nàng sở dĩ đột nhiên không thấy bóng dáng là bởi vì thấy được Mộ Dung Thanh Thanh trong đám người. Trong tiểu thuyết viết mấy ngày này, hắn sẽ chuyển độc của Mộ Dung Thanh Thanh lên trên người mình, độc phát thân vong.

Nàng đuổi theo, chỉ là vì xác nhận mục đích tới nơi này của Mộ Dung Thanh Thanh. Cũng may Mộ Dung Thanh Thanh chỉ đi ngang qua.

Hiện tại chỉ cần cho Tần Chỉ hạnh phúc hắn nên có.

Ngôn Thương móc túi mứt hoa quả trong tay áo ra, nâng đến trước mắt Tần Chỉ: “Ta, ta nhìn thấy có người bán mứt hoa quả tiên sinh thích ăn nhất, nên chạy tới… Sau đó ta bị dòng người xô đẩy không biết đi tới nơi nào, ta vẫn luôn gọi tên tiên sinh, nhưng nơi nơi đều không tìm thấy ngươi…”

“… Mẫn Mẫn, ngươi nhớ kỹ...” Hô hấp của hắn có chút dồn dập vì tức giận, “Sau này đi lạc ở bên ngoài, chỉ cần đứng tại chỗ chờ ta là được. Tin tưởng ta, ta nhất định có thể tìm được ngươi.”

“Được!” Ngôn Thương dùng sức gật đầu, chảy nước mắt bị Tần Chỉ dùng sức ôm vào trong lòng ngực.

Tần Chỉ cảm thấy trái tim mình đang du đãng một vòng không nơi nương tựa, bây giờ cuối cùng cũng trở lại ổn định trong lòng ngực.

Ngày kế, Tần Chỉ đưa Ngôn Thương đến bến đò.

Nàng ôm hắn không chịu buông tay, nhà đò vẻ mặt hài hước: “Tiểu cô nương không nỡ xa lang quân đây mà, nhìn xem khuôn mặt nhỏ đều nhăn thành bộ dáng gì!” Mọi người cùng thuyền cười rộ lên, trong tiếng cười mặt Tần Chỉ đã đỏ như quả táo chín.

“Mẫn Mẫn, thuyền sắp đi. Ngươi để ta rời thuyền đi.”

“Không! Thả ngươi rồi ba tháng sau mới có thể gặp lại ngươi!”

“…” Tần Chỉ thở dài, có chút xin lỗi gật gật đầu với nhà đò, “Xin lỗi…”

Thấy nhà đò thiện ý cười ha ha hai tiếng, hắn cứng rắn kéo nàng ra khỏi lòng ngực: “Mẫn Mẫn, ngươi xem. Mọi người đều đang chờ ngươi.”

Ngôn Thương nhìn quanh bốn phía, khóc đến mắt đỏ bừng. Hít hít cái mũi, nàng khó khăn gật đầu: “Tiên sinh trở về đi, ta ổn rồi.”

“… Ừ.”

Thuyền đi.

Tần Chỉ cứ như vậy đứng ở bến đò, vào đông gió lạnh thổi bay góc áo của hắn. Sau lưng là mặt trời vừa ló dạng, chiếu lên nền tuyết trắng, mạ cho hắn một vầng sáng nhạt xinh đẹp.

“Tiên sinh!” Hai tay Ngôn Thương chụm lại đặt ở bên miệng, hô lớn về phía hắn, “Ngươi trở về đi! Không có ta bên cạnh, ngươi phải chăm sóc bản thân cho tốt!”

Thuyền đi xa, Tần Chỉ nghe không rõ nàng nói cái gì. Hắn chỉ có thể vẫy vẫy tay về phía nàng, sau đó tiếp tục đứng tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý để gió lạnh thổi bay vạt áo...

Thuyền biến mất giữa sông. Nam nhân còn đứng tại chỗ, phảng phất đã khắc thành một bức họa.

Tần Chỉ nghĩ, hóa ra 'một ngày không gặp dài như ba tháng' trong Kinh Thi là sự thật.

Ngôn Thương vừa rời đi một đoạn thời gian, mỗi khi hắn tỉnh dậy vào lúc nửa đêm hắn sẽ nhìn nóc nhà thẳng đến hừng đông. Nàng rõ ràng mới đi có mười ngày, hắn lại cảm thấy đã thật lâu chưa gặp nàng. 

Hắn vào phòng nàng lấy cái gối hắn làm cho nàng mang về phòng. Buổi tối khi ngủ không được, hắn sẽ ôm chặt cái gối kia, bên trên còn lưu lại mùi hương của nàng, có thể khiến hắn có cảm giác nàng còn ở bên cạnh mình.

Gian nan vượt qua ba tháng, Tần Chỉ mỗi ngày đều sẽ cẩn thận quét dọn nhà. Hắn muốn nàng nhìn thấy hắn là một nam nhân đáng tin cậy. Hắn không chỉ biết dạy học, còn biết quét tước nhà cửa, sửa sang vật dụng.

Nhưng thẳng đến ba tháng sau, Ngôn Thương vẫn không trở về. Không những không trở về, vốn dĩ một tháng một phong thư cũng cắt đứt.

Tần Chỉ đi hỏi bộ đầu thành trấn, bộ đầu nói nơi xa xảy ra núi lở, trạm dịch lui tới đã bị cát bùn trên núi rơi xuống bao phủ.

Tần Chỉ cảm thấy hoảng sợ, cả người giống như không còn là chính mình.

Cho dù tính toán ngày về của nàng không gặp núi lở, nhưng hắn vẫn không yên tâm.

Ngày hai tháng tư hôm đó, Tần Chỉ trò chuyện cùng phu tử học viện khác, về nhà thu thập tay nải vội vàng muốn ra cửa, lại vừa mới bước ra ngạch cửa đã bị Lý gia gia ở cửa thôn giữ chặt.

“A Chỉ, ngươi muốn đi đâu? Mẫn nha đầu đã về rồi! Ở bến đò!”

“… Đã trở về.”

Cả đời Tần Chỉ chưa bao giờ cảm nhận được trái tim đập mạnh như hiện tại. Không kịp nói lời cảm ơn với Lý gia gia, hắn ném xuống tay nải chạy tới bến đò.

Khuôn mặt linh động, đi dạo tới dạo lui không chịu đứng yên, và cả tiếng nói thanh thúy dễ nghe. Là nàng.

Khi cách thiếu nữ còn vài bước, Tần Chỉ chợt thả chậm bước chân.

“… Mẫn Mẫn.”

“Tiên sinh!” Ánh mắt thiếu nữ sáng lên, vọt tới lao vào trong lòng ngực hắn ôm chặt lấy eo hắn, “Xin lỗi tiên sinh, ta muốn trở về sớm chút ai ngời gặp phải núi lở, những người đó không cho ta đi một mình, nhất định phải chờ đến khi có người kết bạn cùng đi mới có thể rời địa phương núi lở…”

“Không cần phải nói.” Tần Chỉ bắt lấy tay nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, mỉm cười nhìn nàng, “Ngươi trở về là tốt rồi. Chúng ta về nhà.”

“Dạ!”

Không có người nhìn thấy môi nam nhân run nhè nhẹ, cũng không có người biết trái tim hắn đập nhanh cỡ nào. Ở trong mắt người trong thôn nhìn thấy đó là nam nhân lam bào nắm chặt tay thiếu nữ, dịu dàng dẫn nàng về nhà. Hạnh phúc đẹp nhất thế gian chắc cũng chỉ có vậy.

Cũng may nàng đã trở về.

Trở về là tốt rồi.

Chỉ cần nàng trở về, mặc kệ lúc trước từng lo lắng như thế nào, ăn không ngon ngủ không yên có như thế nào, đều không sao cả.

“Tiên sinh ngươi xem, mặt trời mọc!”

“Ừ.”

Hắn nói thầm: Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, bầu trời luôn sẽ trong xanh vạn dặm.

— Cứu vớt phu tử bi kịch 22 tuổi  — Xong -

Truyện chỉ đăng trên W a t t p a d
Lão Lão Chủy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net