Chương 3: Gặp lại ở hộp đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng khách sạn.

Trần Thanh Thanh tắm gội xong xuôi, mở túi xách định thay quần áo đi ngủ, lại phát hiện....

Túi xách này không phải của cô.

Trần Thanh Thanh lập tức hoảng sợ.

Thôi xong rồi!

Ví tiền, giấy thông báo trúng tuyển vào học viện Y Tư Lan, giấy tờ tùy thân và mấy thứ khác đâu hết rồi?

Sao lại thế này? Chẳng lẽ cầm nhầm à?

Đúng rồi.....

Lúc ở quầy lễ tân khách sạn làm thủ tục thuê phòng, túi xách của đại gia kia thật sự giống y hệt của cô.

Chắc là lúc ấy cầm nhầm rồi?

Đột nhiên, trong túi xách vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của người kia, nhưng gọi đến lại là số của mình.

Cô vội nghe máy: "Alo, xin chào, chúng ta cầm nhầm túi xách rồi, anh đang ở đâu vậy? Tôi tìm anh để đổi lại."

Nghe giọng nói liền biết cô đang rất sốt ruột, Cố Nam Tích nghĩ nghĩ, báo địa chỉ.

"Hộp đêm Đế Hào, Cố Nam Tích, tôi chờ cô."

Cúp điện thoại, Trần Thanh Thanh sửng sốt trong chốc lát, đây là giọng nói của thiếu niên kia sao?

Giọng nghe ôn nhu thật đấy.

Nhưng mà.....

Hộp đêm Đế Hào?

Vũ trường à?

Xa hoa trụy lạc, tiếng nhạc như tiếng nổ, nổ cả màng tai.

Trên sân khấu, một đám thanh niên cả trai lẫn gái điên cuồng lắc lư thân mình, ma sát vào nhau.

Trần Thanh Thanh vô thức nhíu mày.

May là trên đường đi đến khách sạn cô có trang điểm qua, làm cho mình xấu đi rất nhiều. Nếu không, một đại mỹ nữ như cô nửa đêm vào hộp đêm, quá nguy hiểm.

Cô đi thẳng đến quầy bar.

"Tôi tìm Cố Nam Tích, xin hỏi anh ta đang ở đâu?"

"Phòng số 808"

"Cảm ơn, xin hỏi phòng đó đi hướng nào vậy?"

Nhân viên quầy bar không kiên nhẫn chỉ đường cho cô, Trần Thanh cảm ơn một tiếng rồi rời đi.

Phòng số 808? Đây là phòng 806, chắc là ở ngay phía trước rồi.

Trần Thanh Thanh đang chuyên tâm tìm đường, bỗng nhiên....

"Cạch" một tiếng.

Một con ma men từ trong phòng đi ra, cả người đụng vào cô, cô liền chán ghét né tránh.

"Này! Con nhóc kia, đụng vào ông đây lại còn muốn chạy à?"

Trần Thanh Thanh nhướng mày nói: "Nếu không thì sao?"

"Hoặc là bồi thường tiền, hoặc là cùng bọn ông chơi đùa chút đi...."

Trần Thanh Thanh kinh ngạc, bây giờ ở hộp đêm cũng lưu hành loại ăn vạ này à?

Càng khoa trương hơn là không phải chỉ một người.

Người kia hô một tiếng, cửa phòng bao bị mở ra, một đám người xông ra từ bên trong.

Trần Thanh Thanh lập tức khẩn trương.

Một người thì cô không sợ, nhưng một đám người như này thì cô hoàn toàn bó tay rồi.

Trong lòng thầm than mình xui xẻo, ngày hôm nay toàn gặp những chuyện gì không đâu!

"Tuy khuôn mặt chẳng ra gì, nhưng dáng người cũng tạm được đấy, đi thôi nào, vào đây cùng các đại gia vui vẻ a!"

Nói xong, những người này định kéo cô vào trong phòng bao.

Đột nhiên, một thiếu niên nhìn rất quen mắt, thản nhiên đi qua người cô.....

Đệt! Thấy chết mà không cứu à? Tiết tháo đâu rồi hả?

"Này! Lưu manh."

Thiếu niên quay đầu lại, nhìn thấy cô, kinh ngạc nói: "Cô đuổi theo tôi đến tận đây cơ á?"

Trần Thanh Thanh toát mồ hôi, dù anh có đẹp trai thì cũng không nên ảo tưởng tới mức độ này chứ?

"Yên tâm, tôi không phải tới đây để tìm anh, tôi cần anh giúp đỡ."

"Cần tôi giúp đỡ? Không phải cô rất lợi hại sao?"

Hắn còn chưa quên, chính là cô gái này hại hắn suýt bị mấy người kia bắt lại.

Cứu cô ta? Sao có thể?

Hắn cũng không phải thánh mẫu.....

Trần Thanh Thanh nhíu mày, có vẻ thiếu niên này hoàn toàn không muốn giúp cô....

Trong đầu cô tưởng tượng ra hơn 100 cảnh gặp lại hắn. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net