Chương 38: Hộp đêm phong ba (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Đan Đan không kiên nhẫn nói: "Được rồi, có định vào hay không thế?"

Trần Thanh Thanh khẽ nhíu mày, đẩy cửa phòng bao.

Đập vào mắt chính là hình ảnh Tư Đồ Phong trái ôm phải ấp mỹ nữ......

Hắn mặc một cái áo sơ mi màu đen, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc, mặc một cái quần jean bó sát thời thượng nhất hiện nay, bày ra dáng người hoàn mỹ của hắn không sót chút nào.

Lại phối hợp thêm khuôn mặt yêu nghiệt kia của hắn nữa, quả thực có thể gọi là cực phẩm nhân gian nha!

Tư Đồ Phong cũng nhìn thấy cô, bất giác từ trên sô pha đứng phắt dậy, khiến hai vị mỹ nữ một trái một phải bị động tác bất ngờ của hắn làm cho giật nảy mình.

Nũng nịu nói: "Tư Đồ thiếu gia, anh làm sao vậy? Dọa người ta giật hết cả mình....."

"Phải đó, người ta sắp bị anh hù chết rồi, anh phải xoa dịu tinh thần người ta đó nha!"

Tư Đồ Phong trực tiếp làm lơ bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Thanh Thanh nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Trần Thanh Thanh nhướng mày nói: "Sao? Tôi không thể tới à?"

"Không phải, ý tôi là cậu tới sao không báo trước một tiếng....." Bị Trần Thanh Thanh nhìn thấy bộ dạng này của mình, Tư Đồ Phong không hiểu sao có chút không ổn lắm.

Càng không hiểu sao lại có một tia, ặc....... Chột dạ?

Nhưng nghĩ lại, ể, không đúng!

Người quái dị Trần Thanh Thanh này cũng không phải người nào khác, sao lại phải chột dạ?

Thấy Lâm Đan Đan nhìn cô, Trần Thanh Thanh nhanh chóng trả lời: "Không phải là cậu gọi tôi đến à? Được rồi được rồi, tôi cũng đã tới rồi đây, nói nhảm gì nữa?"

Thấy cô dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Tư Đồ Phong, hai vị mỹ nữ bên cạnh Tư Đồ Phong đều không vui.

Cảm giác địa vị của mình đang bị uy hiếp, giọng điệu âm dương quái khí nói: "Ồ, cái người quái dị này là ai vậy? Lại dám nói chuyện như thế với Tư Đồ thiếu gia?"

Trần Thanh Thanh hơi nhíu mày, đây là người nào vậy? Nói chuyện lung tung y như gái bao.

Cô hoàn toàn không muốn đáp lại lời của bọn họ, chỉ nói: "Hai người các cô, đi ra ngoài, tránh ra khỏi chỗ cho tôi, tôi muốn ngồi cùng bạn của tôi."

Tư Đồ Phong đổi bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, chắc chắn sẽ không vì hai cô gái này mà trở mặt với cô.

Cô và Tư Đồ Phong ít nhiều cũng có một chút quan hệ cách mạng, dù sao cũng đã trải qua nguy hiểm cùng nhau.

Nhưng hai cô gái kia lại không nghe theo, cả giận nói: "Người quái dị! Mày dựa vào cái gì mà bảo bọn tao ra ngoài?"

Chỉ bằng.....

"Tư Đồ Phong, tôi thật sự rất xấu sao? Tại sao mọi người đều mắng tôi là người quái dị chứ?"

Cô cố gắng ủy khuất với Tư Đồ Phong, nhưng Tư Đồ Phong người ta căn bản không có ý định phối hợp......

Tư Đồ Phong cẩn thận ngắm khuôn mặt cô, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt cô rất sáng, tựa như bảo thạch. Mặc dù không gọi là đẹp mắt, nhưng cũng không tính là xấu, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói là dáng dấp bình thường chút thôi.

Nhưng lúc này, sao hắn có thể ăn ngay nói thật được chứ!

Cơ hội đả kích Trần Thanh Thanh tốt như thế này, sao Tư Đồ Phong hắn có thể bỏ qua?

Thế là, Trần Thanh Thanh liền nghe thấy hắn nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên cậu biết mình xấu xí, chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn chưa quen à?"

Trần Thanh Thanh: "......." Đệch!!!

Hai vị mỹ nữ tưởng Tư Đồ Phong nói câu này là đang giúp bọn họ, nên tiếp tục đắc ý nói: "Đúng vậy, xấu xí thì đừng có ra ngoài dọa người."

Một mỹ nữ khác cũng phụ họa: "Mặc dù xấu xí không phải lỗi của cô, nhưng ra ngoài dọa người chính là lỗi của cô!"

Trần Thanh Thanh: "......" Người đẹp à, đây là các cô ép tôi đó!

Chỉ thấy, Trần Thanh Thanh đứng ở đó không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch......

Trong lúc không có ai để ý, dùng sức véo vào đùi, không bao lâu sau liền đỏ hết cả vành mắt, nước mắt lăn xuống theo gò má.....

Tư Đồ Phong trợn tròn mắt nhìn......

Ôi đệch mợ! Trần Thanh Thanh thế mà lại khóc...... Sao cô ấy lại khóc?

Cô ấy không phải là loại con gái một lời không hợp liền động thủ sao? Sao tự dưng lại khóc chứ?

Đây là tổn thương tới lòng tự trọng thật rồi sao?

Cố Nam Tích thấy vậy thì hơi nhíu mày, lên tiếng nói: "Các người nói vậy cũng thật là quá đáng, sao lại có thể nói một cô gái như thế chứ?"

Cố Nam Tích, cậu đúng là người hùng của tôi mà!

Đờ mờ Tư Đồ Phong, cậu còn không mau lên tiếng đuổi bọn họ ra ngoài đi, còn chờ đến bao giờ nữa hả?

Tư Đồ Phong lúc này đang ngẩn người, vì chuyện Trần Thanh Thanh khóc vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Thấy Trần Thanh Thanh khóc, trong lòng hắn không hiểu sao có chút không thoải mái!

Ngẩng đầu nhìn hai cô gái kia, ánh mắt liền bất thiện, lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy các người còn xấu hơn cô ấy gấp cả trăm lần, cút ra ngoài, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi."

"Tư Đồ thiếu gia, bọn em sai rồi, sau này không dám nữa, xin anh đừng đuổi bọn em đi."

"Tôi không muốn lặp lại lần nữa, cút ngay!"

"Vâng."

Một trận khôi hài kết thúc, Trần Thanh Thanh lau nước mắt, ngồi lên ghế sô pha sang trọng trong phòng bao, trong bụng vui sướng đến nở hoa.

Cô biết ngay chiêu này có tác dụng mà!

Đối phó với người như Tư Đồ Phong, hoặc là lấy nhu thắng cương, hoặc là lấy bạo chế bạo!

Cô nghiên cứu một lúc lâu mới nghĩ ra cái tuyệt chiêu này, không ngờ lại có tác dụng thật.

Há há!

Sau này đã có cách chế trụ Tư Đồ Phong rồi.

Thấy cô cúi đầu, bả vai run run, Tư Đồ Phong tưởng cô lại ngồi ở đó khóc, trong lòng không được dễ chịu cho lắm.

"Đồ ngốc, tôi chỉ đùa vui chút thôi, cậu khóc thật à?"

Nghe thấy giọng nói của hắn, Trần Thanh Thanh vội vàng ngừng cười, vẻ mặt bi thương ngẩng đầu, nói: "Sau này còn nói tôi xấu nữa không?"

"Không nói......"

"Được, cậu phải nhớ kỹ lời hôm nay nói đấy, nào, cho tôi chai rượu quý nhất đến đây, tâm trạng tôi không tốt, cần mượn rượu giải sầu!"

"Không thành vấn đề, cơ mà con gái vẫn nên uống ít rượu thôi."

Trần Thanh Thanh trừng hắn nói: "Ai bảo cậu vừa nói tôi xấu, làm tổn thương lòng tự trọng của tôi hả?"

Tư Đồ Phong sờ sờ mũi, thấy mình đuối lý, gọi một nhân viên phục vụ tới kêu một chai rượu, lại nghe Trần Thanh Thanh bỗng nhiên nói: "Gọi Trương Phương ấy, cô ấy làm việc ở đây."

Tư Đồ Phong nhíu mày nói: "Xú nha đầu, cậu không phải là muốn chiếu cố Trương Phương Phương mới lừa tôi đấy chứ?"

Trần Thanh Thanh cười giượng: "Ha ha, sao lại thế được chứ, tôi nghĩ dù sao cũng là gọi một chai rượu, không bằng tìm người quen một chút, tiện thể chiếu cố chút việc buôn bán của cô ấy mà."

"Thôi, chả thèm so đo với cậu nữa, con nhóc chết tiệt kia có một đống ý xấu."

Trần Thanh Thanh: "......" Người ta xấu chỗ nào hả?

Sau khi Trương Phương Phương mang rượu tới, một đám bạn bè của Tư Đồ Phong trong phòng đều nhao nhao đến mời rượu cô.

Miệng đều nói: "Người đẹp à, cô trâu bò quá rồi đấy! Có thể khiến Tư Đồ thiếu gia của chúng ta đầu hàng, cô chính là người đầu tiên làm được chuyện này đấy."

Trần Thanh Thanh cười gượng đáp: "Quá khen quá khen......"

"Nghe nói người đẹp là bạn cùng bàn với Tư Đồ Phong à?"

Trần Thanh Thanh gật gật đầu.

Mấy người kia lập tức giơ ngón cái lên, khoa trương nói: "Nghe danh đã lâu nha! Cuối cùng hôm nay cũng gặp được người thật, cô thế mà lại là nữ sinh dám giội sữa đậu nành lên mặt Tư Đồ thiếu gia, tát cậu ta một cái, quả thực quá trâu bò."

"Người đẹp, cô ký tên cho tôi đi! Tôi muốn lưu lại cho con cháu đời sau xem..."

"Tôi cũng muốn nữa, tôi muốn cho chúng nó biết, đường đường là nhân vật đứng đầu bảng xếp hạng Ác ma Vân Thành cũng đã từng bị con gái tát cho một cái, giáo dục chúng nó làm người tuyệt đối không được quá kiêu ngạo....."

"Tôi biết đằng sau câu kia, là sớm muộn gì cũng đá vào ván sắt."

"Thật đúng là một vật khắc một vật nha!"

"Tư Đồ Phong thế mà cũng có ngày hôm nay!"

Trần Thanh Thanh: "......" Các anh xác định là muốn nói tiếp chứ? Không nhìn thấy mặt Tư Đồ Phong ngày càng đen rồi à?

Quả nhiên, nghe đám người cười nhạo, sắc mặt Tư Đồ Phong càng ngày càng khó coi.....

"Con mẹ nó, mấy người câm miệng lại hết cho ông! Trần Thanh Thanh cậu mẹ nó đã uống rượu no chưa? Uống no rồi thì mau lăn đi cho tôi!"

Mặt mũi của hắn hôm nay coi như bị ném đi sạch sẽ! Đều do con nhóc Trần Thanh Thanh chết tiệt kia......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net