Chương 41: Cô nam quả nữ cả đêm không về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Đồ Phong thấy Cố Nam Tích càng bôi càng đen, cảnh cáo nói: "Cậu câm miệng đi!"

Đừng tưởng hắn không biết, Cố Nam Tích liên tục đẩy hắn ra chào hàng như thế, là sợ hắn tiếp tục chạy tới làm phiền nữ thần của cậu ta.

Cố Nam Tích nhướng mày nói: "Không đấy...... Tư Đồ Phong, cậu dám làm nhưng lại không dám nhận à?"

"Đệch mẹ! Ông làm cái gì hả?"

"Cô nam quả nữ cả đêm không về, cậu nói xem?"

Trần Thanh Thanh: "......." Cố mỹ nam, xin cậu đừng nói nữa, bởi vì sau này cậu mà biết sự thật nhất định sẽ hối hận lắm đấy!

"Cố Nam Tích!!!" Tư Đồ Phong nổi giận, cảm thấy thanh danh của mình đã bị hắn phá hủy hết rồi.

"Sao hả? Cậu thật sự không có ý định phụ trách bạn học Trần Thanh Thanh ư?"

"Tại sao tôi phải phụ trách cô ấy?"

Cố Nam Tích cười thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Haiz ~~~! Cặn bã mà! Cậu bội tình bạc nghĩ như thế là không đúng đâu nha, ở phòng bao đêm qua vẫn có những bạn học ở lớp khác, chỉ sợ đã truyền đi khắp trường rồi."

Truyền khắp?

Ờ nhỉ! Đêm qua còn có cả Lâm Đan Đan ở đó nữa......

Nhưng Trần Thanh Thanh say rượu căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tư Đồ Phong lại rất rõ ràng, lập tức đen mặt lại, sắc măt cực kỳ khó coi.

Hăn hung tợn trừng mắt Trần Thanh Thanh một cái.

Trần Thanh Thanh ù ù cạc cạc: "Cậu trừng tôi làm gì?"

Tư Đồ Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không phải là do cậu làm chuyện tốt à!"

Trần Thanh Thanh: "......" Cmn, tôi làm gì?

Sso nghe giọng điệu của Tư Đồ Phong cứ như là đêm qua mình làm gì hắn rồi ý.....

Ể, không đúng!

Trước kia khi cô còn ở thủ đô, đã từng có tiền lệ uống say thích đùa giỡn con trai nhà người ta, hơn nữa còn chuyên chọn trai đẹp mà đùa giỡn.

Mà Tư Đồ Phong lại trông yêu nghiệt như thế.......

Chẳng lẽ đêm qua cô đùa giỡn Tư Đồ Phong?

Má ơi!

Tửu sắc lầm người rồi!

Trần Thanh Thanh rất ít khi uống rượu, hôm qua hoàn toàn là vì muốn giúp Trương Phương Phương bán thêm chút rượu thôi.

Hiện tại nên xử lý thế nào?

Thấy ánh mắt Tư Đồ Phong nhìn cô càng lúc càng đầy sát khí, Trần Thanh Thanh bất giác cảm thấy đuối lý.

Yếu ớt nói: "Nếu cậu cảm thấy thiệt, cùng lắm thì tôi phụ trách với cậu......."

"Phốc!"

Cố Nam Tích trực tiếp cười phun ra.

Sát khi trong mắt Tư Đồ Phong càng đậm, giận dữ hét: "Trần Thanh Thanh, có gan thì cậu lặp lại lần nữa?"

"Ài.... Hét cái gì mà hét, cậu không nguyện ý thì thôi, tôi cũng có vui vẻ gì đâu!"

"Mẹ kiếp, cậu chính là đang tìm cái chết!"

Thế mà lại đòi phụ trách hắn......

Hắn là con trai, lại có đứa con gái dám nói những lời phụ trách như thế với Tư Đồ Phong hắn!

Từ nhỏ đến lớn Tư Đồ Phong còn chưa phải chịu nhục như thế bao giờ, mà Trần Thanh Thanh hết lần này tới lần khác lại luôn khiến hắn mất mặt.

Trần Thanh Thanh thấy hắn chuẩn bị nổi bão, nhanh chóng lấy nhu thắng cương, không được thì mình lại lấy bạo chế bạo.....

"Ài, đừng giận mà! Tôi nói đùa thôi, Tư Đồ Phong tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa!"

"Xú nha đầu, tốt nhất là nhớ kỹ lời cậu vừa nói đấy!"

Dứt lời, hắn bỗng cảm thấy sai sai, sao hắn lại vì một câu nhận lỗi của con nhóc này mà đã tùy tiện tha cho cô ấy rồi?

Chẳng giống tác phong của hắn chút nào hết!

Nhớ tới xú nha đầu này đêm qua uống say còn giở trò mưu kế, bây giờ tỉnh táo khéo còn xảo quyệt hơn.

Nhưng lời đã nói ra không thu lại được nữa.

Sao tự nhiên lại có cảm giác bị xú nha đầu này chơi xỏ thế nhỉ?

Cố Nam Tích ở phía trước thu hết biểu tình của hai người vào trong mắt, trong lòng âm thầm mặc niệm cho người anh em.

Tiểu tử này nhất định sẽ bị Trần Thanh Thanh chơi chết cho mà xem.

Cơ mà hắn rất vui vẻ xem tiểu tử này bị chơi, cái tội dám đùa giỡn nữ thần của hắn.

Nhưng lại không biết, nữ thần của hắn sắp bị chính hắn đẩy vào người khác.....

Chuông vào học vang lên, chủ nhiệm đúng giờ đến lớp học.

"Chào các em, khai giảng đã lâu rồi, ban cán bộ trong lớp chỉ là đại diện, bây giờ chúng ta chính thức bầu một lần, mỗi bạn trong lớp đều có cơ hội bỏ một phiếu."

"Trương Phương Phương, em lên bảng ghi chép lại đi."

"Vâng thưa cô."

Trương Phương Phương là học sinh nghèo, nhưng cũng là học sinh khá giỏi trong lớp, đa số giáo viên tìm người làm việc đều thích chọn những học sinh khá giỏi như này.

"Tiếp theo, chúng ta sẽ bầu ra ba chức vị là lớp trưởng, lớp phó và lớp phó học tập, ai nhiều phiếu nhất sẽ là lớp trưởng, thứ hai sẽ là lớp phó, thứ ba là lớp phó học tập, mỗi người viết vào một tờ giấy đưa cho cô, cô đọc tên, Trương Phương ghi lại số phiếu nhé."

"Vâng, thưa cô."

"Nhiếp Tiểu Hoa, một phiếu."

"Tư Đồ Phong, một phiếu."

"Cố Nam Tích, một phiếu."

"Trần Thanh Thanh, một phiếu."

Trần Thanh Thanh quẫn, Nhiếp Tiểu Hoa là lớp trưởng đại diện, Tư Đồ Phong với Cố Nam Tích là người có danh tiếng trong trường, lựa chọn bọn họ là điều bình thường, nhưng sao còn có người bầu mình thế?

Hơn nữa, số phiếu ngày càng tăng thêm....

Vượt qua lớp trưởng đại diện thì thôi đi, hình như số phiếu còn sắp vượt qua cả Cố Nam Tích với Tư Đồ Phong rồi.

Chủ nhiệm ngạc nhiên nhìn cô một chút, trêu ghẹo nói: "Xem ra học sinh mới chuyển đến kỳ này cũng khá hòa đồng đấy, nhân khí thế mà cao nhỉ."

Trương Phương Phương đang ghi số phiếu ở gần đó bỗng đáp: "Cô ơi, Thanh Thanh rất tốt, em cũng bầu một phiếu cho cô ấy."

"Được, trừ bọn họ ra, phiếu của những người khác cũng đã bầu xong, chúng ta đếm tất cả số phiếu lại nào."

"Tư Đồ Phong 15 phiếu."

"Trần Thanh Thanh 15 phiếu."

"Cố Nam Tích 10 phiếu."

"Nhiếp Tiểu Hoa 8 phiếu."

"Hiện tại có 2 bạn là có số phiếu bằng nhau, thừa lại bốn người vẫn chưa bầu, bây giờ các em có thể bỏ phiếu."

Nhiếp Tiểu Hoa trực tiếp bỏ một phiếu cho Cố Nam Tích.

Cố Nam Tích chuẩn bị bỏ một phiếu cho Tư Đồ Phong, lại bị Tư Đồ Phong ở sau lưng thấp giọng cảnh cáo: "Không được bỏ phiếu cho ông, ông không muốn làm lớp trưởng."

"Nếu tôi cứ bỏ thì sao?" Cố Nam tích cười như không cười nói.

"Vậy thì tí nữa tôi sẽ đi quấy rồi nữ thần nhà cậu, không tin thì thử xem!"

Cố Nam Tích: "....." Vì nữ thần, hắn nhịn!

"Thưa cô, em bỏ quyền....."

"Được, còn hai phiếu nữa, xin mời nhanh một chút."

Trần Thanh Thanh biết Tư Đồ Phong không muốn làm lớp trưởng, nhưng mà cô cũng không muốn làm lớp trưởng đâu!

"Làm thế nào bây giờ? Tư Đồ Phong à, tôi không muốn làm lớp trưởng đâu."

"Éo, chức này cậu đi mà nhận........ Thưa cô, em bầu Trần Thanh Thanh."

Đù má! Trần Thanh Thanh sắp bị hắn làm cho tức chết, cũng đứng dậy hô: "Thưa cô, em bầu cho Tư Đồ Phong."

Muốn chết thì cùng chết!

"Được rồi, kết quả như sau, bạn Tư Đồ Phong và Trần Thanh Thanh cùng có số phiếu cao nhất, từ trước tới nay chưa có tình huống này bao giờ, thế này đi, chúng ta chọn ra hai đại biểu nói ra lý do tại sao họ lại bỏ phiếu cho hai bạn ấy."

Bà nhìn qua tên trên tờ giấy bỏ phiếu, tùy tiện rút hai tờ ra.

"Lâm Nguyệt Nguyệt, em nói xem vì sao lại bỏ phiếu cho Tư Đồ Phong, Trương Đào, tại sao em lại bỏ phiếu cho Trần Thanh Thanh?"

Nữ sinh tên Lâm Nguyệt Nguyệt sảng khoái nói: "Bởi vì tất cả mọi người đều nghe cậu ấy, ở trong lớp mình cậu ấy khá là có uy vọng."

Nam sinh tên Trương Đào kia lại hơi ấp úng nói: "Thưa cô, em không dám nói......."

Chủ nhiệm nhíu mày: "Có cái gì mà không dám nói? Cứ nói thẳng ra đi, nếu sau này có người làm phiền em thì nói với cô, cô lập tức đuổi học nó."

Lúc này nam sinh kia mới dè dặt mở miệng: "Bởi vì cô ấy là người duy nhất trong trường khống chế được Tư Đồ Phong......"

Dứt lời, cả khuôn mặt Tư Đồ Phong đều trở nên âm trầm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net