Chương 51: Tranh cử chức chủ tịch Hội Học Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau, Trần Thanh Thanh chuyên tâm ôn thi.

Rất nhanh đã có kết quả, Trần Thanh Thanh đứng nhất lớp, mà Tư Đồ Phong thế mà lại đồng hạng với cô.

Hai người đều vô cùng kinh ngạc.

Trần Thanh Thanh thầm nghĩ, thật không ngờ nha, tiểu tử này cả ngày lên lớp chỉ có ngủ, thế mà kết quả lại cao như thế? Có dùng phao hay không đấy?

Mà Tư Đồ Phong thì lại cảm thấy cô nhóc ngốc Trần Thanh Thanh kia bình thường đần độn mà điểm cũng cao như thế? Đáy lòng không khỏi coi trọng cô thêm một chút.

Bởi vì có thành tích vượt trội, hai người lại được trúng tuyển thêm lần nữa.

Lúc trưa vừa tan học thì được thành viên của Hội Học Sinh đến mời tham quan Hội Học Sinh.

Chỉ cần qua được vòng kiểm tra, sau này gia nhập vào Hội Học Sinh là chuyện chắc chắn rồi, còn về chức vị thì phải xem thành tích phía sau đã.

Lúc Tư Đồ Phong và Trần Thanh Thanh đến Hội Học Sinh còn có cả ba người trúng tuyển nữa đang đợi.

Thông qua vòng kiểm tra lần này kể cả bọn họ là tất cả gồm có năm người.

Mấy người báo danh đều là tranh cử chức chủ tịch Hội Học Sinh, nên mấy người liền vào trạng thái đối địch.

Mọi người đều biết Tư Đồ Phong không dễ chọc, nên Trần Thanh Thanh liền trở thành mục tiêu cho ba người này trào phúng.

"Bạn học này, tôi khuyên cô vẫn là không cần tiếp tục tham tuyển nữa, dù sao thì chức chủ tịch Hội Học Sinh cũng không đến lượt một đứa con gái như cô đâu."

"Đúng thế, mau biết khó mà lui đi, nếu không sau này mà có bị mất mặt, khóc cũng chẳng giải quyết được gì đâu."

Trần Thanh Thanh: "..." Liên quan đến mấy người à?

Tư Đồ Phong vui vẻ nhìn Trần Thanh Thanh bị người ta ăn hiếp, trực tiếp làm ngơ.

Mà Trần Thanh Thanh cũng chẳng thèm trông cậy gì vào sự giúp đỡ của hắn, cao giọng nói: "Ban giám khảo cũng chưa từng nói là con gái không được tham gia tranh cử, các người có tư cách gì mà nói như thế?"

Hai người vừa nói thấy cô cũng không dễ bắt nạt, liếc nhau một cái, không nói thêm gì nữa.

Mấy người cùng nhau vào Hội Học Sinh, nghênh đón là một đoàn người.

Người dẫn đầu trùng hợp là người Trần Thanh Thanh biết, chính là Lộ Hòa Phong.

Hắn cũng là thành viên của Hội Học Sinh ư?

Đang buồn bực, lại nghe thấy có người giới thiệu: "Chào các bạn, vị này là chủ tịch Hội Học Sinh của chúng ta, Lộ Hòa Phong."

Đệch! Lộ Hò Phong lại là chủ tịch Hội Học Sinh?

Cô có thể dựa vào quan hệ bạn cùng phòng với Lộ Dao Dao để đi cửa sau không?

Trực tiếp truyền luôn vị trí chức chủ tịch Hội Học Sinh cho cô?

Lộ Hòa Phong vốn có tính lãnh đạm, đối với những người râu ria khác đều không thèm nhìn, thấy Trần Thanh Thanh, anh cũng chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Tư Đồ Phong thấy hai người có quen biết, bất giác khẽ nhíu mày.

"Dẫn bọn họ đi tham quan một chút đi." Lộ Hòa Phong nói xong câu đó liền rời đi.

Trần Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng anh, mãi vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Cũng không biết anh ta với Dao Dao thế nào rồi? Có nghĩ ra cách nào xử lý tình cảm giữa bọn họ hay không?

Tin tức của ông nội vẫn chưa có, cô có muốn giúp một tay cũng không giúp được.

"Trần Thanh Thanh, nhìn thấy trai là không dời mắt được cơ à?" Tư Đồ Phong bỗng lạnh lùng nói, Trần Thanh Thanh lấy lại tinh thần, trợn trắng mắt, mặc kệ hắn.

Sau vụ Đế Hào lần trước, quan hệ của bon họ rơi vào tình trạng không nóng không lạnh...

Người xa lạ thì không tính, bạn bè cũng chẳng đủ...

Đến khi mọi người tham quan xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên thấy một người vọt ra từ trong đoàn người của Hội Học Sinh: "Đợi đã, có người cầm đồ của Hội Học Sinh đi, các bạn không thể đi."

Có người hỏi: "Đồ gì vậy?"

"Là một cái chìa khóa của chủ tịch Hội Học Sinh khóa 58 Trần Kính Nam sau khi tốt nghiệp để lại, trên đó có một viên ngọc bích, cực kỳ quý giá."

Đột nhiên nghe thấy tên của ba, Trần Thanh Thanh ngẩn người.

Ngày xưa ba tốt nghiệp xong còn để lại đồ vật ở đây? Một chiếc chìa khóa? Trên đó còn có một viên ngọc bích?

Cô muốn!!

Muốn đồ của ba để lại.

Thế nhưng bây giờ lại bị người ta trộm mất?

"Vừa lúc nãy các bạn tham quan trong phòng thì bị mất, cho nên người nào cũng khả nghi, mời ở lại phối hợp với chúng tôi tra ra chân tướng cho rõ ràng."

Có người không vui nói: "Sao bọn tôi lại có thể trộm đồ được chứ? Chỉ bằng điều kiện của gia đình bọn tôi, cái gì cũng không thiếu, có trộm thì chỉ có con Trần Thanh Thanh nghèo kiết xác kia trộm thôi."

Tự dưng bị nhắc tên, Trần Thanh Thanh cau mày nói: "Này bạn, nếu không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung."

"Không phải cô thì ai? Cả cái trường này đều biết cô thiếu tiền, cả ngày chỉ đi chạy vặt để kiếm tiền."

"Tôi thiếu tiền nhưng cũng là kiếm tiền chân chính, đây cũng không cấu thành lý do tôi trộm đồ vì thiếu tiền."

"Các bạn đừng nóng, chân tướng sự việc sẽ tra rõ ràng, mời các bạn đến phòng họp ngồi chờ một lát, đợi đến lúc điều tra ra chân tướng, các bạn có thể đi."

Mặc dù mấy người rất không tình nguyện, nhưng nghĩ đến phải tranh cử chức chủ tịch Hội Học Sinh nên không dám đắc tội với người của Hội Học Sinh, nghẹn khuất đến phòng họp.

Năm người đều tự tìm chỗ ngồi xuống, Trần Thanh Thanh chọn vị trí gần Tư Đồ Phong nhất, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Tư Đồ Phong, cậu có cảm thấy chuyện này kỳ quặc không?"

Tư Đồ Phong ngạc nhiên nhìn cô, nhãn lực của con nhóc này đúng là không tệ nhỉ, thế mà đã bị cô nhìn ra rồi.

Trước khi bắt đầu tranh cử chức chủ tịch Hội Học Sinh, ba đã nói qua cho hắn biết, một trong những cửa ải cuối cùng sẽ kiểm tra tố chất tâm lý của thí sinh.

Năm đó cũng vì cửa này mà ba không qua được, vì vậy mới bỏ lỡ cơ hội với chủ tịch Hội Học Sinh....

Hơn nữa, cùng năm đó chủ tịch Hội Học Sinh xảy ra rất nhiều chuyện không vui.

Tư Đồ Phong nhàn nhạt nói: "Chớ suy nghĩ lung tung, ngồi yên theo dõi là được rồi."

Trần Thanh Thanh nghe hắn nói như vậy cũng thoáng yên tâm lại, người thần thông quảng đại như Tư Đồ Phong nhất định là biết chút nội tình rồi.

Thế là mấy tiếng sau, Trần Thanh Thanh đều im lặng, không nói thêm câu nào.

Nhưng ba người kia đã sớm mất kiên nhẫn, dần trở nên nóng nảy, không ngừng trào phúng Trần Thanh Thanh: "Bạn ơi, nếu bạn có trộm thì mau nộp ra đi, đừng có liên lụy chúng mình như thế chứ."

"Phải đó, thật đúng là một hạt cứt chuột làm bẩn cả nồi canh, chính cô ta trộm đồ, hại chúng ta đều thành người hiềm nghi."

Trần Thanh Thanh nhàn nhạt liếc qua bọn họ, nói: "Thanh giả tự thanh đục giả tự đục*, chân tướng sự việc tự sẽ sáng tỏ."

(*cây ngay không sợ chết đứng)

Thẳng đến buổi chiều lúc chuông tan học vang lên, cửa phòng họp cuối cùng cũng mở ra.

Người tới nói: "Thật xin lỗi, khiến các bạn chờ lâu rồi, đồ vật đã được tìm thấy, là nhân viên nội bọi thu lại mà thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm, mong các bạn thứ lỗi."

Nhưng người kia thở phì phò nói: "Sao có thể như vậy?"

"Đúng thế, bị nhốt cả buổi trưa, kết quả lại là hiểu lầm."

Nghe vậy, mấy thành viên Hội Học Sinh lạnh mặt xuống, lạnh lùng nói: "Này bạn, chúng tôi đã nói xin lỗi rồi, các bạn còn muốn gì nữa?"

"Đã để chúng tôi phải chịu khổ, đương nhiên phải đền bù, ít nhất là lúc nào tranh cử chức chủ tịch thì phải ưu tiên cho chúng tôi thêm mấy phần."

Mấy vị thành viên khẽ nhíu mày: "Bạn à, tôi cũng nói thật cho các bạn biết nhé, chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả, đây chính là một vòng kiểm tra tâm lý, ngoài bạn Tư Đồ Phong và bạn Trần Thanh Thanh ra, mấy người các bạn đều không qua cửa, bị loại, không có tư cách vào cửa tiếp theo."

Dứt lời, mấy người kia đều trợn tròn mắt, đều hối hận không kịp.

Tại sao có thể như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net