Chương 59: Tôi là tướng nghèo kiết hủ lậu ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nháy mắt, một tuần đã trôi qua.

Trần Thanh Thanh và Tư Đồ Phong vượt qua bài kiểm tra tâm lí của Hội Học Sinh, thuận lợi tiến vào vòng cuối cùng: vòng bỏ phiếu.

Lễ trưởng thành của chủ tịch Hội Học Sinh Lộ Hòa Phong sắp được cử hành, nhà trường sắp xếp sau khi buổi lễ được tổ chức xong thì sẽ chính thức tiến hành tuyển chọn ra một trong hai người làm chủ tịch Hội Học Sinh tiếp theo.

Lễ trưởng thành của Lộ Hòa Phong được Lộ gia tổ chức vào cuối tuần, có rất nhiều bạn bè ở trường quen biết với Lộ gia đều được mời đến.

Mà năm gia tộc lớn ở Vân Thành đều do Lộ gia đích thân mời.

Trần Thanh Thanh thì lấy thân phận bạn bè của Lộ Dao Dao để dự tiệc.

Lộ Dao Dao về Lộ gia trước một ngày để chuẩn bị lễ phục cho chính mình và Trần Thanh Thanh, thế nên khi Trần Thanh Thanh đến Lộ gia là mặc quần áo bình thường. Không có thư mời, nên bị ngăn ở cổng chính.

"Tôi là bạn của tiểu thư nhà các anh, cô ấy không nói là hôm nay tôi sẽ tới sao?"

"Đi đi, đi đi... Cái tướng nghèo kiết hủ lậu như thế này, tiểu thư là chúng tôi không có loại bạn như cô đâu."

Trần Thanh Thanh: "..." Đệch, bà đây đây rõ ràng tướng phú quý đấy nhé!

Ánh mắt gì thế hả?

Trần Thanh Thanh lười so đo với mấy người này, lôi điện thoại ra gọi cho Lộ Dao Dao.

Điện thoại rất nhanh được kết nối.

"Thanh Thanh, cậu đến chưa?"

"Mình đến rồi đây này, nhưng mà gác cổng nhà cậu lại không cho vào."

"Cậu không nói với bọn họ cậu là bạn của mình sao?"

"Mình nói rồi..."

Dứt lời, Lộ Dao Dao ở đầu bên kia đột nhiên trầm mặc.

"Thanh Thanh à, thật xin lỗi, ở Lộ gia mình chỉ là một đứa con riêng, căn bản không được nhà họ Lộ coi trọng, bây giờ mình đang bị mẹ của anh trai phái người canh chừng, không thể ra ngoài, cậu có thể tự nghĩ cách vào được không?"

Trần Thanh Thanh: "..." Chẳng lẽ lại muốn tôi trèo tường vào?

"Thanh Thanh à, cậu tuyệt đối đừng có đi đấy, bây giờ mình rất cần cậu làm bạn."

"Yên tâm, mình không đi đâu, cậu cứ ngoan ngoãn ngồi chờ mình đi, mình sẽ nghĩ cách vào trong."

"Được, Thanh Thanh à, cậu vào rồi thì gọi cho mình nhé, mình chỉ đường cho cậu vào phòng mình."

"Ok."

Cúp điện thoại, Trần Thanh Thanh thở dài một hơi, Lộ Dao Dao sống ở Lộ gia như thế nào lại còn bị người ta canh chừng vậy?

Cô quan sát xung quanh một lượt, phát hiện bức tường của Lộ trạch đúng là không phải cao bình thường..

Nhưng đối với cô mà nói cũng không khó lắm.

Cô tìm chỗ vắng người, cởi giày ra ném vào bên trong trước, sau đó chân trần trèo lên trên tường.

Vất vả lắm mới trèo được lên đến nơi, lại phát hiện ở sau tường là một cái hồ nước...

Giày cô ném vào đã không thấy tăm hơi.

Thật là vãi chưởng.

Sao mọi chuyện xui xẻo đều đổ ập vào cô thế?

Bất đắc dĩ, cô quay người định trèo xuống, nhưng vừa quay đầu đã trở nên hốt hoảng.

Đù má, sao lúc trèo lên lại không thấy cái tường này cao như này chứ?

Đúng là dọa chết người ta mà, này mà nhảy xuống một cái, không tan xương nát thịt ra mới là lại đấy!

Đáng thương cô đột nhiên lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, một bên là hồ nước, một bên là quá cao không dám nhảy, chỉ có vách tường ở giữa này là có thể đi.

Hết cách rồi, thôi thì đi vách tường cũng được, biết đâu đi vào trong lại là mặt đất bằng phẳng ý chứ!

Cô cẩn thận đứng lên, hai tay dang ra để giữa thăng bằng, bước đi từng bước thận trọng.

Đang đi được thuận lợi, bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng quát: "Trần Thanh Thanh, sao cậu lại ở đây?"

Trần Thanh Thanh bị giật mình suýt thì ngã, vội vàng nằm xuống để giữ thăng bằng.

Mẹ kiếp, ai? Ai đang dọa cô?

Xoay người nhìn lại, lại là Tư Đồ Phong, bên cạnh hắn là Cố Nam Tích.

Trần Thanh Thanh hết cả hồn, mặt trắng bệch vỗ vỗ ngực.

Tư Đồ Phong thấy Trần Thanh Thanh bị mình dọa sợ, vội nói: "Cậu không sao chứ?"

"Yên tâm, chỉ sắp bị cậu dọa chết thôi!"

Tư Đồ Phong ngượng ngùng: "Tôi không cố ý mà."

Chỉ là tự dưng thấy cô đi trên tường thì hơi kinh ngạc mới không nhịn được hô một tiếng.

Cố Nam Tích cười nói: "Thanh Thanh à, cậu trèo lên tường làm gì?"

"Còn không phải tâm trạng của Dao Dao không tốt, mời tôi tới đây làm bạn với cô ấy, nhưng gác cổng lại bảo tôi là cái tướng nghèo kiết hủ lậu, còn không cho vào nữa chứ! Tôi đành phải trèo tường vào, nhưng ai biết bên kia lại là hồ nước, đáng thương đôi giày vừa mới mua của tôi, hôm nay vừa đeo lần đầu đã rớt mất tiêu rồi."

Dứt lời, ánh mắt của Tư Đồ Phong không tự chủ rơi vào đôi bàn chân trắng nõn trơn bóng của cô...

Cố Nam Tích nói: "Không sai, bên trong Lộ trạch quả thực có một cái hồ, vậy sao cậu còn không xuống?"

Trần Thanh Thanh cười khổ: "Lúc trèo lên thì không thấy nó cao như thế này, đến lúc muốn xuống thì lại không dám nhảy."

"Nào, cậu nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu." Tư Đồ Phong bỗng nói.

"Không, nhỡ cậu không đỡ được thì làm sao đây?"

"Trần Thanh Thanh, hiếm khi bổn thiếu gia có lòng tốt như vậy, đậu má cậu lại không tin tôi à?"

"Nếu không thì cậu đứng bên tường, tôi dẫm lên vai cậu xuống nhé?"

Con nhóc này lại còn định dẫm lên vai hắn xuống á?

Tư Đồ Phong lại liếc mắt đôi chân trắng nõn kia, gật đầu đồng ý.

Điều này khiến Trần Thanh Thanh cảm thấy rất không tin nổi...

Hắn thế mà lại đồng ý cho cô dẫm hắn?

Cố Nam Tích thì tựa vào xe thể thao, một mặt không liên quan nhìn bọn họ.

Sau đó, Tư Đồ Phong rất phối hợp bên tường, Trần Thanh Thanh vịn vách tường dẫm lên vai hắn. Tư Đồ Phong từ từ ngồi xuống, cô mất thăng bằng, cả người cưỡi lên cổ Tư Đồ Phong.

Cố Nma Tích trông thấy cảnh này, huýt sáo một cái: "Đây đúng là cưỡi đầu cưỡi cổ phiên bản thực nha."

Tư Đồ Phong nghe vậy, mặt tối sầm lại, bực bội nói: "Xú nha đầu, còn không mau xuống cho tôi."

Trần Thanh Thanh vội nhảy xuống, an toàn tiếp đất.

Đương nhiên, là chân trần nha~

"Tư Đồ Phong, nhanh nhanh đưa tôi vào đi, Dao Dao chuẩn bị lễ phục cho tôi chắc là cũng có cả giày nữa."

Tư Đồ Phong nhíu mày nói: "Đi thôi!"

Thầm nghĩ, nếu biết cô nhóc này hôm nay sẽ đến, hắn nhất định sẽ chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục.

Mặc như thế này, bị gác cổng Lộ gia coi thường là phải.

Cổng lớn Lộ gia, Tư Đồ Phong và Cố Nam Tích lấy thư mời ra. Gác cổng thấy đây là Tư Đồ thiếu gai với Cố thiếu gia, vội khom lưng cười nói: "Tư Đồ thiếu gia, Cố thiếu, mời vào."

Trần Thanh Thanh tức giận nhìn anh ta: "Thế nào hả? Bây giờ tôi vào được chưa?"

Thấy cô đi theo Tư Đồ Phong và Cố Nam Tích có vẻ rất quen thuộc, gác cổng gượng cười nói: "Đương nhiên là được ạ."

"Bây giờ tôi còn có tướng nghèo kiết hủ lậu không?"

"Không không... Là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, vị tiểu thư này ngài là tướng phú quý ạ!" Bà nội à, tha cho con đi!

Tư Đồ gia với Cố gia anh ta không thể trêu vào đâu!

"Hứ." Trần Thanh Thanh trợn trắng mắt, đúng là cái thứ mắt chó xem thường người khác, lười để ý anh ta.

Vào cửa lớn Lộ gia, có một nhóm người dẫn họ đến đại sảnh bữa tiệc.

"Tư Đồ Phong, tôi muốn đi tìm Dao Dao trướcc đã, nếu không đi chân đất thế này sẽ ảnh hưởng khung cảnh ở đây lắm."

"Ừn, vậy cậu đi đi, lát nữa gặp được Lộ Dao Dao rồi thì tới chỗ chúng tôi, nếu có người nào làm khó cậu thì cứ nói cậu là bạn gái do tôi mang đến." Tư Đồ Phong nói xong, nhìn về phía người dẫn đường nói: "Dẫn cô ấy đi gặp tiểu thư nhà các người đi, Lộ gia chúng tôi đã tới vài lần, cũng khá quen đường rồi."

Người nọ cung kính trả lời: "Vâng, Tư Đồ thiếu gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net