Chương 6: Vừa gặp đã yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thanh Thanh chợt căng thẳng. Ôm túi xách ở trước ngực, quay đầu nhìn về phía mọi người....

Trong khoảnh khác cô quay đầu, một gương mặt thanh lệ thoát tục như một thước phim quay chậm hiện lên trong mắt mọi người.

Tư Đồ Phong ngẩn ra.....

Hắn đã từng gặp rất nhiều mỹ nữ, nhưng trong lòng không kìm được cảm thán một tiếng.

Gương mặt kia.... Thật là xinh đẹp!

Đây chính là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy!

Cố Nam Tích nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập trong lồng ngực, càng lúc càng nhanh, đáy lòng như có thứ gì đó "bùm" một cái, nổ tung hoa.

Một đám thủ hạ ở phía sau cũng ngây người.

Cô gái này thật xinh đẹp!

Tất cả mọi người ở đây, có lẽ chỉ có Tư Đồ thiếu gia mới xứng với cô ấy, luận về nhan sắc, chỉ sợ không phân được hơn thua.

"Các.....các người định làm gì?" Vẻ mặt của Trần Thanh Thanh giống như bị giật mình, hoảng sợ nhìn mọi người. Trong lòng lại âm thầm trào phúng, ánh mắt này của các người là muốn bắt tôi ư?

"Người đẹp đừng sợ, chúng tôi chỉ đang tìm người thôi. Cô có thấy một người quái dị chạy qua đây không?" Tư Đồ Phong phục hồi tinh thần đầu tiên, hỏi.

Trần Thanh Thanh khẽ nhướng mày. Ha! Tên nhóc này đối người đẹp cũng ôn nhu thật đấy!

Nhưng mà đệch mợ nó! Hắn lại đang mắng cô là người quái dị!

"Không thấy ai hết, mọi người có thể tránh đường cho tôi một chút không? Tôi phải về nhà rồi." Trần Thanh Thanh vô tội chớp chớp mắt, hỏi.

Tư Đồ Phong nhíu mày, thế mà lại không ở đây?

Hắn đã phái người lục soát toàn bộ hộp đêm, chỉ có ở đây khóa trái cửa, hắn mới tự chạy tới tìm. Nhưng lại không có ở đây, chẳng lẽ còn có thể bốc hơi sao?

Con mẹ nó, xú nha đầu kia mà để hắn bắt được, nhất định sẽ phải chết!

"Đi! Tiếp tục đi tìm chỗ khác xem, không tin được con nhóc kia có thể biến mất vào hư không!"

Dứt lời, hắn mang theo một đám thủ hạ rời đi.

Trần Thanh Thanh vui sướng gần chết, thằng nhóc chết tiệt, bà đây chính là có thể biến mất vào hư không, chính là thần thông quảng đại như thế đấy!

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Trần Thanh Thanh vui đến một nửa, khóe miệng đang cười đột nhiên cứng đờ.

Đậu má, đúng là đắc ý quá mức, quên mất ở đây vẫn có người chưa rời đi.

Cố Nam Tích ngơ ngẩn nhìn khóe miệng nửa cười của cô, mãi vẫn chưa hồi hồn...

Thấy cô nhìn lại, nhận ra mình đã thất lễ, vội vàng thu hồi ánh mắt, vô thức hỏi: "Cô tên gì?"

Trần Thanh Thanh có ấn tượng không tệ với thiếu niên này, cầm nhầm túi xách cũng thuận lợi đổi về được, không làm khó cô chút nào.

Nếu túi xách mà rơi vào tay người như Tư Đồ Phong chắc cũng không được thuận lợi như vậy đâu.

Nghĩ nghĩ, cô nói ra một cái tên: "Thanh Thần."

"Thanh Thần?" Cố Nam Tích vô thức nhắc lại cái tên này.

"Ừ, muộn rồi, tôi muốn về nhà, gặp lại sau nhé!"

"Từ từ đã, Tư Đồ Phong đã phong tỏa toàn bộ hộp đêm rồi, để tôi đưa cô ra ngoài."

"Vậy cảm ơn."

Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi lên gương mặt trơn bóng của thiếu nữ, tựa như rải một tầng kim quang nhàn nhạt như Hồ Tiên* mỹ lệ, khiến cho thiếu nữ trông có chút không chân thực.

*Hồ yêu, Hồ ly tinh..... Ở đây là chỉ xinh đẹp như tiên nữ, thiên thần vậy.

Cố Nam Tích đưa Trần Thanh Thanh ra ngoài cửa lớn, mãi đến khi thiếu nữ đón xe rời đi vẫn chưa hồi hồn.

Trong đầu đều là hình ảnh của thiếu nữ dưới ánh trăng....

Trong phòng bao, Tư Đồ Phong hung hăng đạp vào người thủ hạ.

Con mẹ nó, tìm hết mọi nơi rồi, ngay cả cái bóng của xú nha đầu kia cũng không thấy.

Cố Nam Tích trở về đã nhìn thấy hắn bực bội ngồi trên sô pha, trêu chọc nói: "Muốn đi bệnh viện không?"

Tư Đồ Phong hung tợn trừng mắt hắn một cái: "Cố Nam Tích, cậu có tin ông đây đánh chết cậu không?"

"Đến đây đi!"

Tư Đồ Phong tối sầm mặt vọt về phía hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net