Chương 61: Đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Đồ Phong và Cố Nam Tích vội khách sáo nói: "Không cần phải quá khách sáo đâu Lộ học trưởng, mọi người đều là bạn bè mà."

"Vậy được rồi, vậy các cậu cứ tự nhiên đi nhé!" Sau đó không phản ứng bọn họ nữa, ánh mắt chuyển đến Lộ Dao Dao, tán thưởng nói: "Dao Dao, hôm nay em đẹp lắm."

Tư Đồ Phong : "..." Bảo không khách sáo thì không khách sáo thật luôn à?

Cố Nam Tích: "..." Thế mà lại trực tiếp bỏ rơi bọn họ?

Lộ Dao Dao thẹn thùng cúi đầu: "Cám ơn anh đã khen, anh mau đi tiếp đón khách đi, dì mà nhìn thấy sẽ tức giận đấy, em có Thanh Thanh bên cạnh đây rồi."

Lộ Hòa Phong gật gật đầu, quay sang nói với Trần Thanh Thanh: "Trần Thanh Thanh, cám ơn em đã đến bồi Dao Dao."

Trần Thanh Thanh cười nói: "Lộ học trưởng không cần khách sáo, lát nữa bữa tiệc kết thúc, em có một món quà lớn tặng cho anh."

Tư Đồ Phong nghe thấy Trần Thanh Thanh lại định tặng quà cho Lộ Hòa Phong, trong lòng lập tức khó chịu, đi đến ngăn cách Trần Thanh Thanh và Lộ Hòa Phong, nói: "Cậu có đói bụng không Trần Thanh Thanh? Tôi dẫn cậu đi ăn."

Lộ Hòa Phong thấy dáng vẻ Trần Thanh Thanh tràn đầy tự tin, có chút hoài nghi cô có thật sự tra ra được cái gì hay không, đang định mở miệng hỏi lại bị Tư Đồ Phong không vui tách ra, nên cũng không hỏi nhiều.

Tên nhóc Tư Đồ Phong này, đúng là coi Trần Thanh Thanh như bảo bối rồi. Thế mà cũng không yên tâm về anh, trong lòng anh chỉ có Dao Dao thôi đấy nhé!

Trần Thanh Thanh muốn ở bên cạnh Lộ Dao Dao, cự tuyệt luôn: "Không được, tôi vẫn chưa thấy đói, tôi ở cùng với Dao Dao là được rồi."

Sắc mặt của Tư Đồ Phong lập tức trở nên khó coi, xú nha đầu này!

Rốt cuộc Lộ Dao Dao có gì tốt? Sao cứ bám dính vào cô ta mãi thế chứ?

Cố Nam Tích rất vui vẻ nhìn hắn bị phũ, nhưng tốt xấu gì cũng là người anh em, lên tiếng nói giúp: "Dù sao thì bọn tôi cũng không có chỗ nào để đi, vậy thì cứ ở cùng với các cậu nhé! Lát nữa tiệc kết thúc, bọn tôi còn có thể đưa các cậu về trường."

Trần Thanh Thanh nghĩ thầm lát nữa còn có người cho đi nhờ á?

Vội vàng đáp: "Cám ơn cậu nhé, Nam Tích."

"Không cần khách sáo..."

Nam Tích? Gọi thân thiết đến thế cơ đấy.

Sắc mặt của Tư Đồ Phong lại bắt đầu khó coi.

Rốt cuộc là cô nhóc này bị làm sao thế? Thân thiện với tất cả mọi người, nhưng chỉ lãnh đạm với một mình hắn.

Tức chết mất!

Bữa tiệc sắp bắt đầu, Lộ Hòa Phong đi cùng ba của anh tiếp đãi khách, bởi vì đêm nay anh là nhân vật chính, Lộ gia có rất nhiều khách cần anh tự mình tiếp đãi.

Trên bàn tiệc cực nhiều đồ ăn ngon, Trần Thanh Thanh đi với Lộ Dao Dao qua bên này ăn mấy món, bên kia ăn mấy món.

Tư Đồ Phong: "..." Xú nha đầu không phải nói là không đói bụng sao?

Đột nhiên, trong đám người truyền đến tiếng bàn tán xôn xao.

"Nhìn kìa, đó chính là con gái duy nhất của Trương gia, vị hôn thê tương lai của con trai Lộ gia, dáng dấp thật xinh đẹp."

"Phải đó, hồi bé có gặp nó một lần, không ngờ đã lớn thế kia rồi."

"Xứng đôi với con trai của Lộ gia đấy."

Nghe vậy, mặt Lộ Dao Dao trắng bệch.

Trần Thanh Thanh lo lắng nhìn cô, nói nhỏ bên tai: "Dao Dao à, đừng suy nghĩ nhiều, trong lòng Lộ Hòa Phong chỉ có mình cậu thôi, chuyện vị hôn thê anh ấy nhất định sẽ giải quyết."

Lộ Dao Dao mặt tái nhợt lắc đầu, nói: "Thanh Thanh, vô ích thôi, Ngũ Đại Gia Tộc ở Vân Thành, Trương gia đứng trước Lộ gia, Trương Lan Lan lại là con gái duy nhất, cưới được cô ta là cưới được cả Trương gia rồi, sau này nhờ đó mà Lộ gia sẽ được nâng cao hơn một bước. Dù anh ấy không muốn thì ba của anh cũng sẽ không để yên đâu."

"Dao Dao, cậu thử tin tưởng Lộ Hòa Phong đi, mình thấy nếu anh ấy thật sự yêu cậu thì có thể vượt qua tất cả."

Hai người đang nói chuyện, Trương Lan Lan bỗng đi về phía các cô, kiêu căng đắc ý nhìn Lộ Dao Dao nói: "Ô, cô em chồng tương lai, hôm nay xinh đẹp thật nha!"

Dứt lời, Lộ Dao Dao cảm thấy cả bầu trời đều sụp đổ.

Cô em chồng tương lai?

Cô ta thế mà lại gọi cô là cô em chồng tương lai!

Cả người Lộ Dao Dao lung lay chực ngã, sắc mặt còn tái nhợt hơn vừa nãy.

Không có câu nói nào mà đả kích cô như câu nói này.

À... Chỉ cần Lộ Hòa Phong đính hôn với Trương Lan Lan, cô không phải sẽ trở thành em chồng tương lai của cô ta đấy ư?

Lộ Dao Dao bỗng cảm thấy câu nói này vô cùng châm chọc, tựa như quan hệ giữa cô và Lộ Hòa Phong chỉ là một chuyện cười.

Trần Thanh Thanh nghe vậy khẽ nhíu mày, nói: "Trương Lan Lan, những lời này cô vẫn nên chờ đến khi gả vào Lộ gia rồi nói sau đi."

"Ơ! Người quái dị này cũng tới à, đúng là tiện nhân với người quái dị, tuyệt phối ghê ha!" Dứt lời, cô ta và mấy bè cánh phía sau cười nắc nẻ.

Tư Đồ Phong ở gần đó thấy tình hình bên này, lo lắng Trần Thanh Thanh bị bắt nạt, đang định đi tới lại bị Cố Nam Tích ngăn lại.

"Chuyện của con gái, con trai như cậu xen vào làm gì? Không sợ bị người ta cười cho à?"

"Nhưng mà Trần Thanh Thanh sắp bị ăn hiếp."

"Đồ ngu, tôi thấy người mà cậu nên lo lắng là cái cô con gái của Trương gia kia kìa."

Tư Đồ Phong không thèn để ý Cố Nam Tích mắng hắn ngu. Cũng phải, bản lĩnh của Trần Thanh Thanh hắn cũng được chứng kiến rồi, hẳn sẽ không chịu thiệt đâu.

Nhưng đáy lòng vẫn không tự chủ lo lắng cho cô.

Đối với sự châm chọc của Trương Lan Lan, khóe môi Trần Thanh Thanh lộ ra một vòng cung, nói: "Haiz ~! Tôi thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Lộ Hòa Phong nha!"

Trương Lan Lan kinh ngạc: "Đáng tiếc gì?"

Trần Thanh Thanh tiếp tục nói: "Tại sao gia đình lại chọn cho anh ta một vị hôn thê như này nhờ, haiz ~! Thật sự là quá đáng buồn!"

"Trần Thanh Thanh, cô có ý gì?"

"Trình độ văn hóa của Trương tiểu thư quá thấp, nghe không hiểu à? Vậy thì tôi sẽ cố mà giải thích cho cô nghe nhé, ý tứ của những lời này chính là... Trương đại tiểu thư Trương Lan Lan cô và Lộ Hòa Phong, hoàn toàn là ví dụ điển hình của một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đương nhiên Lộ Hòa Phong chính là đóa hoa tươi ấy, mà cô..."

Trong đầu mọi người bất giác tiếp lời câu nói kia, mà cô, chính là bãi cứt trâu ấy!

Sắc mặt Trương Lan Lan nháy mắt trở nên xanh mét, tức giận nói: "Trần Thanh Thanh, mày mắng ai là cứt trâu hả?"

"Đương nhiên là người nào tiếp lời tôi thì tôi mắng người đó, không thì cô nghĩ sao?"

"Trần Thanh Thanh, con mẹ mày muốn chết?"

"Tôi muốn chết, cô dám giết không?"

"Mày!"

"Nói không thắng thì cô câm luôn đi! Đừng có rảnh rỗi đi gây sự chú ý, người như cô tôi không để vào mắt đâu!"

"Trần Thanh Thanh, mày là cái thá gì? Dám ở trước mặt tao làm càn?"

"Ể ~! Làm càn? Không biết còn tưởng cô là Hoàng Hậu nương nương ở cổ đại ý chứ!"

"Trần Thanh Thanh, mày biết ở đây là đâu không?"

"Đương nhiên biết, đây là Lộ gia nha!"

"Vậy mày có biết tao là ai không?"

"Xin lỗi nhé, tôi không quen cô ~!"

Trương Lan Lan: "..." Nói như kiểu tao đang nịnh bợ mày vậy.

Trương Lan Lan bị tức phát nghẹn, mấy bè cánh bên người cô ta nói đỡ: "Trần Thanh Thanh, Trương Lan Lan chính là Trương đại tiểu thư của một trong Ngũ Đại Gia Tộc ở Vân Thành đấy! Cô đụng vào cô ấy, người nhà họ Trương sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"

"Ôi, tôi sợ quá đi mất! Vậy các người biết tôi là ai không?"

Nghe vậy, mấy người đều ngẩn ra, chẳng lẽ Trần Thanh Thanh cũng có lai lịch lớn?

Lại nghe cô nói: "Đến cái tên Tư Đồ Phong tôi còn không sợ nữa là! Các người xác định người nhà họ Trương dám đụng đến tôi?"

Hư trương thanh thế, là chuyện mà cô am hiểu nhất.

Đương nhiên cô cũng có người chống lưng, cũng không gọi là hư trương thanh thế.

"Tư Đồ Phong có lợi hại đến mấy thì nơi này cũng không phải Tư Đồ gia, mà đây là Lộ gia, Trần Thanh Thanh, mày có tin tao gọi người nhà họ Lộ đuổi mày ra ngoài không?"

"Không tin." Có Tư Đồ Phong ở đây, ai dám đuổi cô?

Lại còn có Lộ Hòa Phong - gia chủ tương lai của Lộ gia ở đây nữa!

Cô sợ đếch gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net