Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Trời ơi, nhà này nghèo quá

Xung quanh đều là những ngôi nhà thấp bé, nhà tốt là nhà gạch ngói xanh, nhà kém hơn là nhà đá, cũng có nhà tranh.
Làn khói bếp bay mịt mờ.

Phía xa là dãy núi bao quanh, những cánh đồng trải dài và rợp bóng cây xanh biếc.
Lưu Lạc Trần thở dài, hắn thực sự không còn ở thời hiện đại nữa.
Máy tinh, điều hoà, Haidilao hết thảy đều không còn nữa. Lưu Lạc Trần sắp xếp lại những ký ức của nguyên chủ để lại, sau đó mới nhận ra nơi đây là triều đại Đại Huy.

Hoàng đế tài đức, sáng suốt và thân thiện, quốc gia cường thịnh.

Phong tục dân gian cởi mở, nam nam cũng có thể thành hôn.

Có điều người nam khi được gả làm vợ rồi sẽ không thể thi khoa cử làm quan, không có quyền kế thừa gia tộc.

Nguyên chủ tên là Lưu Lạc Trần, cùng tên với hắn, là con trai của cha Lưu với người vợ đầu tiên.

Mẹ từ nhỏ yêu thích thơ ca và sách. Tuy nhiên, gia đình bà bị sa sút và bà phải kết hôn với một người nông dân lương thiện.

Vào lúc còn nhỏ, mẹ bệnh nặng qua đời.

Cha Lưu tái hôn với cô vợ trẻ Vương thị, là một người vô cùng chanh chua, mỉa mai người khác. Đến Lưu gia liền chiếm đoạt của hồi môn của mẹ nguyên chủ.

Một hơi sinh cho Lưu Thiết Trụ hai đứa con trai, một đứa con gái, tạo chỗ đứng vững chắc.

Lưu Thiết Trụ tính tình hèn nhát, bị Vương thị thao túng.

Nguyên chủ từ nhỏ đã bị phản bội bởi tính cách mềm yếu, khoảng 10 tuổi bị ép lên núi đi săn.

Mấy lần từ cõi chết trở về, con mồi và số tiền thu được đều bị mẹ kế lấy đi.

Trong khi các em được ăn thịt, hắn chỉ có thể ăn ngũ cốc thô và nước đun sôi, đói đến mức gầy như que củi.

18 tuổi, còn chưa thành thân, bị mẹ kế tính toán, lên núi đi săn bị rắn độc cắn, hắn vào lúc này xuyên qua, thay thế nguyên chủ.

Nhớ tới lời nói ác độc của người phụ nữ họ Vương lúc trước, xem ra cái chết của nguyên chủ có liên quan đến người phụ nữ đó.

Lưu Lạc Trần xoa xoa giữa chân mày, đây thực sự là một cậu bé tội nghiệp cha không thương mẹ không yêu.

Cúi đầu dò xét một chút thân thể của mình, quần áo mặc trên thân rộng rãi.

Chàng trai 18 tuổi lại phảng phất như 13 - 14 tuổi, gầy yếu đến mức có thể chết bất cứ lúc nào.

Bất quá, nguyên chủ có một bí mật nhỏ không ai biêt, tuy nhìn thân thể chưa phát triển đầy đủ nhưng hắn trời sinh đã có sức mạnh phi thường.

Bình thường ba người đàn ông trưởng thành cũng không phải đối thủ của hắn.

Vì thế, lúc mười mấy tuổi lên núi đã có thể đánh bại con mồi.

Lưu Lạc Trần nhìn chum đá xanh trước mặt chứa đầy nước, nặng cả ngàn cân.

Hai tay của hắn ôm vào cái chum, mạnh mẽ dùng sức, nhấc lên dễ dàng. Chum đựng nước này cao khoảng chừng một mét, khiến Lưu Lạc Trần càng trông gầy yếu. Nếu có ai khác nhìn thấy, chắc sẽ phải há hốc mồm.

Má ơi! không cần phải *ăn rau chân vịt của thủy thủ Popeye.

(*nhân vật thủy thủ Popeye - ăn rau bina (rau chân vịt - spinach) là mạnh lên có thể đánh bại mọi kẻ thù.)

Chẳng lẽ trong xương có cơ bắp, hahaha!

Trong lòng vui vẻ, Lưu Lạc Trần lén đặt chum nước xuống, trong lòng đắc ý.

Lại nhìn thấy sân khá rộng, có thể xới đất tập trung trồng rau và các thứ khác.

Trước hết giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc.

Lưu Lạc Trần là một công dân nhỏ bé của thời hiện đại, đương nhiên, hắn không có tâm hồn hào hiệp, cả một đời theo đuổi vợ con.

Lưu Lạc Trần cau mày suy nghĩ, vừa rồi hắn không có nhìn thấy giấy bán thân của Nam Niệm, chắc vẫn còn ở trong tay mẹ kế.

Nhất định phải nhanh lấy lại, nếu không sẽ là một tai hoạ ngầm.

Đúng lúc này, cửa sân bị gõ.

Tai Nam Niệm cực nhạy, nhanh như chớp ra mở cửa.

Lưu Lạc Trần chăm chú nhìn kỹ, ngoài cửa là một ông lão mái tóc hoa râm, lưng còng, đó là Lưu Thiết Trụ cha của nguyên chủ.

Nhìn thấy Lưu Lạc Trần vậy mà có thể đứng lên, ông  vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Hốc mắt ửng đỏ, đem một cái bao bố nhỏ nhét vào trong tay Lưu Lạc Trần.

Cẩn thận nhìn xung quanh, không có những người khác, lại xa cách lùi ra phía sau một bước, cầm điếu thuốc và nói:” Thật sự là ông trời có mắt, nhìn vợ con lần đầu tiên đã thấy có phúc, đúng là may mắn sẽ tới với người sống tốt. Oa tử, là cha có lỗi với con. Nhị đệ con nhìn thấy là biết muốn thành thân, tam đệ con thì muốn vào trường tư, con là lão đại, thỉnh thoảng quan tâm bọn đệ đệ, vậy nên trong nhà thật sự không có tiền để con đi xem bệnh.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC