(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình đi đây, cậu ấy giao cho cậu ha."

Hứa Dương Ngọc Trác có thể liếc thấy khóe miệng không nhịn được nhếch lên của lớp trưởng.

Sau một tiếng đóng cửa, trầm mặc thật lâu.

Ánh nắng ghé lên cửa sổ chậm rãi thay đổi phương hướng, chiếu vào trong phòng khiến không khí cũng trở nên ấm áp, vài hạt bụi lưu luyến đảo quanh, hương thơm của sồ cúc chậm rãi theo hạt bụi phiêu tán. Hứa Dương Ngọc Trác vịn tường đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên quần áo, xoay người kéo rèm ra.

Y tá ở trường mỗi ngày đều đúng 5 giờ tan làm, chưa bao giờ muộn hơn.

Hứa Dương Ngọc Trác có chút vui mừng, ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, kéo má.

Trương Hân đang ngủ có chút đẹp mắt, ngốc mao vểnh trên đỉnh đầu thỉnh thoảng theo những hạt bụi đảo quanh lắc lư, lông mi có chút run run, bờ môi bởi vì ngủ say mà thả lỏng nhuộm một màu đỏ hồng hào mịn màng.


Sồ cúc sao?


「Ngôn ngữ của hoa sồ cúc: Thầm mến.」


Hứa Dương Ngọc Trác xích lại gần chút.

Hơi thở của Trương Hân gãi lên gò má nàng, có chút ngứa.

Là đang gãi gò má, hay là đang gãi trái tim này đây? Hứa Dương Ngọc Trác cũng không nói rõ được.


"Lúc đó cậu không thấy rõ đi, tại sao cậu ấy lại đột nhiên chạy ra ngoài sân."

"Bởi vì lúc ấy trái bóng trùng hợp bay ra khỏi sân."

"Mà lại hướng về phía cậu rơi xuống."

"Mình hoài nghi người kia có phải là cố ý... Trái bóng bay nhanh như vậy, Trương Hân có thể dùng đầu tiếp lấy... Haha, cũng là một kỳ tích."


Loại cảm giác này giống gì đây?

Cảm giác giống như là, nam sinh tiểu học cố ý thể hiện khí phách của mình trước mặt nữ sinh mình thích, đỡ lấy trái bóng bị ném về phía nữ sinh ấy.

Nhưng mà cũng không giống lắm, tổn thất lần này quá nghiêm trọng.

Trương Hân người này, thật rất khiến cho người ta lo lắng.

Hứa Dương Ngọc Trác vuốt vuốt ngốc mao trên đỉnh đầu Trương Hân.

Cuối cùng, nhẹ nhàng chỉnh tóc mai tán loạn sang một bên, tay trái chống lên giường, từ từ tiến tới gần.

-----------------------------------------------

Trương Hân thật ra cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cái gì cũng không nghĩ, chỉ là thấy Hứa Dương Ngọc Trác đồ ngốc ấy cứ luôn ôm đầu không nhìn thấy bóng bay tới, hai chân cũng không nghe theo sai khiến nữa.

A, kệ đi, không nghe theo thì cứ không nghe đi.

Dù sao thì coi như sau đó đầu óc có nghĩ ra kế hoạch gì đi nữa, nó vẫn sẽ đưa  ra quyết định giống vậy mà thôi.

Bị bóng đập vào một phát, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.

Nhớ lại trên sân vẫn còn lưu lại vết máu dài mấy cm, Trương Hân nghĩ tới vẫn có chút sợ.

Bây giờ còn có thể sống sót, thật đúng là tâm ý cảm động trời cao.

Nhưng mà sau đó có chuyện gì xảy ra đây?

Chờ nàng tỉnh lại, có thể cảm giác được chính là.

Có cái gì đó mềm mại đang chạm lên môi nàng.

Tiểu thẳng nam vừa bắt đầu có chút khó chịu.

Hơi mở mắt ra.

Mặt đầy khiếp sợ.

Gương mặt Hứa Dương Ngọc Trác chưa từng có trong lịch sử phóng đại vô hạn trước mắt nàng, bao gồm cả lông mi vì căng thẳng mà run rẩy, cùng với gương mặt vì ngại ngùng mà nóng lên.

Còn có nhịp tim của Hứa Dương Ngọc Trác?

Nhịp tim này còn trở nên càng nhanh càng vang vọng hơn nữa.

Khó có thể khống chế.

Nàng nghe được không phải nhịp tim của Hứa Dương Ngọc Trác a.

A... Bước kế tiếp nên làm thế nào đây? Trương Hân rơi vào hỗn loạn.

Trong lúc bối rối đã bị người trong lòng nhận ra phần bối rối này.

Nhưng mà nàng đã bị Trương Hân quỷ thần xui khiến níu đầu xuống, khó mà chạy thoát.

Là mùi vị của sồ cúc, thật sự là sồ cúc.

Mùi vị của sồ cúc so với hoa anh đào nồng đậm hơn không ít, giống như là nói ra một lời tỏ tình làm người ta khó có thể cự tuyệt, hết sức chân thành, yêu thương khó khống chế.


「Mình ở đây, mình vẫn sẽ luôn ở đây.」


Trương Hân cạy ra phòng tuyến cuối cùng của Hứa Dương Ngọc Trác, đầu nhẹ nhàng hướng về phía bên kia, tay trái chậm rãi chống lên nửa người trên, tay phải vịn lấy sau cổ người kia.


「Chỉ cần cậu nguyện ý, mình sẽ luôn ở bên cậu.」


Đầu gỗ chính là đầu gỗ, cho dù là khai khiếu cũng sẽ không biết phải lái đến nơi nào.

Hứa Dương Ngọc Trác đẩy sâu hơn nụ hôn này, hai tay nâng lên gương mặt Trương Hân, hơi tách ra để cho cả hai hô hấp, sau đó lại hôn lên, tận lực không chạm tới vết thương đang được băng lại.


Cho đến khi Trương Hân hôn thiếu chút nữa bật cười, Hứa Dương Ngọc Trác mới đột nhiên ý thức được cái gì.

Nàng rất nhanh đứng lên, xoay qua chỗ khác.

Siết chặc nắm đấm giống như là muốn đánh người.

Trương Hân trong một giây lập tức kinh sợ.

"Trương Hân!"

Trương Hân bị dọa sợ run một cái, hai tay tự ôm lấy bả vai.

"Ài... Làm sao vậy?"

"Trương Hân là đồ ngốc!" Người kia thở hắt ra kéo rèm, đi về phía cửa.

Đồ ngốc... Rốt cuộc ai là đồ ngốc a.

Làm như ban đầu là mình đang giở trở lưu manh vậy.

Trương Hân ủy khuất.

"A! Đau quá!" Trương Hân hai tay đỡ trán.

"Mình ngã rồi! Muốn Hứa Dương Ngọc Trác hôn hôn mới có thể đứng dậy!"

"Cút!"

Níu lấy gáy nữ sinh cường hôn, coi là giở trò lưu manh sao?

Trương Hân cúi đầu cười khẽ, vén chăn lên đi giày vào, chạy về phía Hứa Dương Ngọc Trác.

"Nữ sinh nói cút, ý tứ chính là muốn cậu qua đó."

Lớp trưởng lúc trước đã rất trịnh trọng dặn dò qua với nàng.

Cho nên, lần này coi như là thẳng nam khai khiếu sao?


(end)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net