Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ Ngải phát hiện mấy ngày nay Sở Trạch hơi khác. Sở Trạch vốn không có tính nhẫn nại. Trước kia lúc cậu giảng bài cho hắn, gặp phải câu khó, Sở Trạch sẽ cáu kỉnh ném bút rồi bỏ đi luôn, những lần đó đều khiến Cổ Ngải rất sợ, mặc dù sau đó Sở Trạch sẽ lại ngoan ngoãn nghe cậu giảng.

Thế nhưng mấy ngày nay, Sở Trạch rất hiền, hiền đến mức làm Cổ Ngải sợ. Mỗi lần giảng đến trọng điểm, Cổ Ngải đều vô ý mà rụt cổ. Nhưng Sở Trạch chỉ hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục nghe giảng, khiến Cổ Ngải cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Tuy Sở Trạch rất bực mình, cực kì bực mình, nhưng hắn lại luôn nhịn, tuyệt đối không thể phát cáu được. Trên mạng nói Cổ Ngải không thể chịu kích động. Trước đây hắn không biết thì không nói, nhưng hiện tại hắn đã biết, thế nên hắn không thể lại để Cổ Ngải nghĩ mình ỷ mạnh hiếp yếu. Liên tiếp vài ngày, Sở Trạch đều đã biểu hiện ra hết tính tốt của mình mà cả đời này không thể có. Nhưng không hiểu sao hắn lại chịu không nổi nữa. Rốt cuộc là con mẹ nó, kìm hãm đến muốn điên rồi?!?

"Fuck ! Mẹ bà, chịu không nổi nữa! Lão tử đây không tin không trị được bệnh cho cậu ta!"

Vẫn chưa tròn một tuần lễ, Sở Trạch đã đem hết nhưng bài phân tích cẩn thận trên mạng quăng ra sau đầu.

Tiết thể dục hôm nay, Sở Trạch vẫn không thèm quan tâm mà điềm nhiên cúp học, nằm bò trong lớp ngủ. Cổ Ngải bởi vì có giấy xác nhận của bệnh viện nên cũng không cần phải học. Vốn dĩ đang bình an vô sự, Cổ Ngải cũng không dám quấy rầy Sở Trạch ngủ, cậu chỉ đi ra ngoài lấy một ly nước nóng để sưởi ấm tay. Lúc trở lại, cậu bị trượt chân, khiến cả ly nước giội hết vào lưng Sở Trạch.

"Đcm muốn giết người à ?!"

Sở Trạch vội vàng cởi đồng phục ẩm ướt còn đang bốc hơi nóng, may là đồng phục dày, nếu không hắn đã bị luộc chín luôn rồi. Loay hoay cả buổi, Cổ Ngải bên cạnh một chút động tĩnh cũng không có. Hắn ngẩng lên, phát hiện cậu đang cầm chặt ly nước, toàn thân run rẩy, cảm giác sắp khóc đến nơi. Sở Trạch đập bàn.

"Không được khóc!"

Cổ Ngải dốc sức kìm nước mắt, ngẩng đầu giương mắt nhìn Sở Trạch. Sở Trạch mang quần áo lại cho Cổ Ngải xem, ngữ khí cực kì không tốt.

"Cậu làm đổ hết nước lên người tôi rồi, phải nói gì?"

Cổ Ngải bị dọa, có chút phản ứng không kịp. Sở Trạch nói như vậy là có ý gì? Não cậu đang trì trệ như bị thiếu dầu nhớt vậy.

"Phải nói gì trước tiên?" - Sở Trạch tăng âm lượng giọng nói.

"Xin, xin lỗi."

"Sau này gặp chuyện giống như thế sẽ nói với người khác cái gì?"

". . .Xin lỗi."

"Không sao, lần sau nhớ cẩn thận."

Cổ Ngải còn cho rằng Sở Trạch sẽ gào lên, không ngờ Sở Trạch lại xoay chuyển lời nói, đúng là như vậy, hắn còn cầm lấy tay cậu đưa lên xem có bị thương hay không. Cổ Ngải thật sự không nghĩ đến kết quả này.

Sở Trạch thấy cậu không bị phỏng, liền đem quần áo đến hong ở lò sưởi, lấy mấy tờ giấy lau lau vệt nước còn đọng lại trên bàn, lại còn giúp Cổ Ngải rót lại một ly nước, cẩn thận đặt vào tay cậu.

"Đừng để đổ nữa."

Cổ Ngải nhìn chăm chăm vào ly nước trên tay, không nói lời nào. Sở Trạch vuốt vuốt tóc cậu.

"Sao thế? Bị dọa đến ngây người luôn rồi? Sợ gì chứ, loại chuyện nhỏ nhặt này ai thèm trách cậu."

Cổ Ngải lắc đầu, nhìn thẳng vào Sở Trạch, ánh mắt trong như mặt nước.

"Cậu, cậu thật tốt."

Sở Trạch bị dọa đến mức ho hai tiếng, cảm giác trên mặt đột nhiên nóng như lửa đốt, hắn căn bản không nghĩ đến Cổ Ngải sẽ nói ra một câu như vậy. Hắn giống như được ăn... một ngụm kẹo ngọt. Hắn muốn nói với Cổ Ngải, cậu có phải ngốc rồi không, tôi cái gì cũng đều chưa có làm, nhưng hắn nói không nên lời. Hắn không muốn phá đi hình tượng hắn tạo dựng được trong lòng Cổ Ngải. Bản thân hắn cũng không nghĩ ra vì sao lại như vậy, nhưng vẫn là không đành lòng hủy đi nó.

Sở Trạch không biết trả lời thế nào, một bên mặt ửng đỏ, lại làm bộ ho khụ khụ, vỗ vỗ Cổ Ngải, lại để cho cậu tiếp tục đọc sách.

Sở Trạch sau khi ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, dùng cánh tay che kín mặt, cảm thấy dỗ con nít quả nhiên phải kết hợp giữa "cương" và "nhu". Nhưng Cổ Ngải lại giống thú cưng hơn. Con mắt đen láy ấy, rất dịu dàng lại còn ngoan ngoãn, đôi khi sẽ xù lông lên, nhưng dỗ dỗ một chút lại ổn.

Bạn học Sở Trạch tính cách gắt gỏng, lần đầu tiên trong đời muốn nuôi thú cưng.

"Sao, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ?... Chậc!"
---------------------------------------------------

(*) Sở Trạch đang nói về thú cưng giận lên sẽ xù lông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net